Dịch: Gin
Mỗi ngày Ôn Lương đều giả thành nữ nhân đi bộ trên phố, hoặc lượn lờ xung quanh mấy quán rượu, những chỗ có nhiều người ra vào.
Trông cậy vào việc lọt vào mắt xanh của đệ tử Âm Dương Tông.
Ôn Lương: Lọt vào là cái quỷ gì?
Còn Ninh Thư thì như cũ, ngày nào cũng siêu độ cho các linh hồn trong Huyết Hồn Kỳ, đôi khi phải lấy máu của Ôn Lương bởi máu của cậu nhóc là máu của xử nam thuần khiết (đồng nam), có dương khí.
Ôn Lương tò mò khi thấy Ninh Thư lấy máu của cậu, Ninh Thư đành nói Huyết Hồn Kỳ hơi xao động, cần phải lấy máu của chủ nhân để trấn áp.
Ôn Lương không hỏi thêm, lập tức đưa máu cho Ninh Thư, sau đó đi ra ngoài rêu rao khắp nơi.
Ninh Thư dùng máu của Ôn Lương vẽ bùa chú lên trên Huyết Hồn Kỳ, lúc cô vẽ bùa chú, linh hồn trong Huyết Hồn Kỳ xao động dữ dội, khiến Huyết Hồn Kỳ run rẩy không thôi.
Cũng may Ninh Thư đã học được một vài câu chú ngữ cao thâm, nên mới có thể miễn cưỡng trấn áp những linh hồn bạo động ẩn trong đó.
Những linh hồn trong cờ đều khó chịu, dù sao thì dương khí cũng có thể gây thương tổn đến những vật mang trong mình âm tàn sát khí, là thứ có thể tiêu diệt được bọn chúng.
Âm tàn sát khí trong Huyết Hồn Kỳ dần dần yếu đi, nhờ tụ dương trận cùng bùa chú, cộng thêm chú ngữ Ninh Thư đang niệm.
Nhờ cả ba thứ trên, mà Huyết Hồn Kỳ xao động càng thêm lợi hại, Ninh Thư gắt gao trấn trụ.
Không cho những linh hồn trong Huyết Hồn Kỳ thoát ra ngoài.
Bằng không sẽ phản phệ lên Ôn Lương.
Ôn Lương mấy ngày nay rêu rao khắp chốn, trêu hoa ghẹo nguyệt, trong ngực lại ôm thêm hồ ly nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ, trong mắt người trong trấn đã trở thành một mỹ nữ.
Rốt cuộc cũng đã có người để ý tới Ôn Lương.
Cảm giác ánh mắt nam nhân quét qua quét lại trên người cậu nhóc, đánh giá, thèm khát, ánh mắt kia như là muốn lột sạch y phục trên người cậu xuống vậy.
Trong lòng Ôm Lương thật sự cảm thấy toan sảng vô cùng.
Ôn Lương được một gã nam tử mời vào trà lâu, trên người hắn mặc một bộ y phục màu phấn đào.
Khó có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một người nam nhân mặc quần áo đào phấn sẽ thế nào, nhưng dù sao Ôn Lương cũng không nỡ nhìn thẳng, mắt cậu nhóc cay xè.
Trên y phục thêu tường vân, nghe nói là biểu tượng của đệ tử Âm Dương Tông.
Ôn Lương:…
Ánh mắt của tên đệ tử Âm Dương Tông vẫn luôn đặt trên người Ôn Lương, trong ánh mắt đều là vẻ dâm tà.
Kẻ đã dính vào nữ sắc lâu, ánh mắt còn có thể có chỗ nào thanh triệt được sao?
Ôn Lương cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, vuốt lưng hồ ly nhỏ.
Miệng hồ ly nhỏ nhồm nhoàm, nhai nhai mứt hoa quả, lỗ tai vểnh lên nghe hai người nói chuyện.
Đệ tử Âm Dương Tông thấy được Ôn Lương quả đúng là một tuyệt thế đại mỹ nữ, hô hấp tức khắc dồn dập, dán mắt vào ngực vào mông.
So với những lô đỉnh có sẵn trong tông thì xinh đẹp hơn rất nhiều.
Ôn Lương thấy đệ tử của Âm Dương Tông dán mắt vào ngực mình, nhịn không được cúi đầu, ngực cậu có vấn đề gì à?
Vẫn bình thường mà, vì sao lại nhìn chằm chằm ngực cậu rồi chảy nước miếng.
Ôn Lương lại cảm thấy thật toan sảng, chỉ có một từ mới có thể hình dung cảm giác trong lòng cậu lúc này: “biến thái”.
“Tiểu thư xuân xanh đã bao nhiêu rồi, định tới nơi nao?” Mạnh Hứa thu ánh mắt phóng đãng của mình lại, ôn tồn hỏi Ôn Lương.
Ôn Lương cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ tử Tư Xu, muốn đi Âm Dương Tông.”
Giọng của Ôn Lương đã được huyễn thuật của hồ ly nhỏ xử lý, mềm mại nũng nịu, có loại cảm giác thẹn thùng nói không nên lời, khiến cả người Mạnh Hứa run lên một cái, bày ra dáng vẻ hưởng thụ.
Ôn Lương:…
Mạnh Hứa vừa nghe Ôn Lương muốn đi Âm Dương Tông, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, lại hỏi: “Đi Âm Dương Tông làm gì vậy?”
“Ta đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta ở Âm Dương Tông, lúc trước người của Âm Dương Tông nói muốn thu tỷ tỷ làm đệ tử, song đã rất lâu rồi không thấy tỷ ấy trở về nhà, ta đến xem tỷ tỷ như thế nào.” Ôn Lương không chút tâm cơ nói.
Trong lòng Mạnh Hứa mắng một tiếng ngu ngốc, tiến vào Âm Dương Tông còn muốn đi ra ngoài, thật đúng là nằm mơ.
Chỉ sợ tỷ tỷ của ngươi đã trở thành lô đỉnh vạn người cưỡi.
Mạnh Hứa ưỡn ngực, vươn tay vỗ vỗ bụi trên y phục, nhàn nhạt nói: “Nếu tiểu thư muốn đi tìm tỷ tỷ, ta có thể giúp nàng, ta đúng lúc lại là đệ tử của Âm Dương Tông.”
“Thật vậy chăng?” Ôn Lương tràn đầy hoài nghi hỏi, “Cha ta nói, trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể tin tưởng người xa lạ.”
“Nàng coi ta là người xấu sao?”
Ôn Lương: Mi không là người xấu thì còn ai trồng khoai đất này…
Mạnh Hứa khuyên can mãi cuối cùng mới thuyết phục được Ôn Lương đi Âm Dương Tông cùng với hắn.
Ôn Lương nói phải về nhà lấy đồ, Mạnh Hứa đi theo phía sau.
“Nhanh, chúng ta phải đi Âm Dương Tông.” Ôn Lương đi vào trong nhà, cất Huyết Hồn Kỳ trước mặt Ninh Thư, cầm tay nải lên.
Trong tay nải có một ít độc dược, để phòng ngừa chẳng may.
Ninh Thư đứng lên, đi sau Ôn Lương ra cửa, thấy được Mạnh Hứa.
Mạnh Hứa nhìn tới Ninh Thư cả người bẩn thỉu, “Cái này cũng mang đi sao?”
“Chó nhỏ này lớn lên từ nhỏ với ta, mang nó theo cùng được không?” Ôn Lương thỉnh cầu nói.
Được mỹ nhân thỉnh cầu, cả người Mạnh Hứa tê dại, đương nhiên nhận lời, “Được, có điều nàng phải trông chừng nó, đừng để nó va chạm tới các sư huynh đệ khác trong tông môn.”
Mạnh Hứa mang Ôn Lương đi về phía Thiên Khê Cốc, nói người quá nhiều, nên không thể ngự kiếm phi hành.
Dọc theo đường đi Mạnh Hứa ân cần chăm sóc Ôn Lương, hiển nhiên là muốn lừa Ôn Lương đến Âm Dương Tông.
Ôn Lương hỏi Mạnh Hứa có biết tỷ tỷ của cậu không.
Mạnh Hứa nào có biết đâu, những nữ tử đến Âm Dương Tông chỉ có một tên duy nhất: “lô đỉnh” mà thôi.
Trước kia gọi là gì, căn bản là không thèm để ý.
Càng ngày càng tới gần Thiên Khê Cốc, sương mù càng lúc càng dày đặc, sương trắng đặc sệt.
Người cách nhau hơi xa một chút là không nhìn thấy nhau nữa rồi.
Tầm nhìn cực kỳ ngắn.
Chung quanh không có gió, nên không thể xua tan được đám sương mù này.
Ninh Thư: Đám sương mù này cũng thật trầm trọng.
“Ngươi làm gì vậy?” Ôn Lương lạnh giọng hỏi.
“Hắc hắc, nơi này sương mù khá dày, để ta dẫn nàng đi.” Giọng của Mạnh Hứa thật đáng khinh, kéo tay Ôn Lương, ngón cái còn cọ xát vào lòng bàn tay Ôn Lương.
Ôn Lương bị ghê tởm thiếu chút nữa phun ra.
Ninh Thư trong lòng đồng tình với Ôn Lương, liệt miệng không tiếng động mà cười.
Ninh Thư cắn góc áo Ôn Lương, loại tình huống này cũng không thể làm gì khác được, bằng không sẽ bị sương mù vây hãm không qua nổi.
Ninh Thư phóng lực tinh thần, xem xét tình huống chung quanh, xem xem có phải trận pháp hay không.
Nếu là sương mù tự nhiên, cứ liên tục như vậy thì không thể nào.
Đám sương mù này vậy mà có thể ngăn cản người điều tra tình huống chung quanh.
Ninh Thư chỉ có thể quan sát phạm vi năm mét quanh mình, xa hơn thì không thê.
Ninh Thư thu hồi lực tinh thần, sương mù này hẳn là trận pháp, là trận pháp hộ sơn của Âm Dương Tông đi.
Đi được một lúc lâu, cả người đều ở trong sương mù, có cảm giác chẳng khác gì dậm chân tại chỗ, không đi được tới đâu cả.
“Vị sư huynh này, có phải chúng ta đi sai đường không?” Ôn Lương nhịn không được hỏi Mạnh Hứa.
“Không sai đâu, chỗ này hơi xa thôi, ta có lệnh bài của đệ tử, không đi nhầm được đâu.” Mạnh Hứa nói xong tay còn xấu xa vuốt lên tay Ôn Lương, sờ sờ, nắn bóp.
Ôn Lương:…
Ôn Lương cắn răng chịu đựng, hiện tại tên đã lên cung, không thể không bắn.
Không biết đi được bao lâu, trước mặt đột nhiên trống trải.
Đây là một đại viện tử tựa núi, diện tích vô cùng lớn, còn có rất nhiều phòng.