Ninh Thư cảm giác mình giống như bị mê hoặc, điên cuồng muốn cô gái trước mặt, cả người đều căng cứng.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đây là phụ nữ mà, phụ nữ đó, cô lại muốn hôn một người phụ nữ. Trong lòng Ninh Thư đang gào thét, cảm giác tam quan của mình đều bị đập vỡ loảng xoảng rồi.
Ninh Thư chưa bao giờ gặp một người làm nhiệm vụ có sức mê hoặc người khác đến vậy.
Ninh Thư sáp lại gần gương mặt của Tống Ngưng, nghiêng đầu sang một bên, ghé sát tai Tống Ngưng, nhàn nhạt nói: "Em rất đẹp."
Tống Ngưng cong khóe môi cười tươi, hấp dẫn mê người, quả là báu vật trong nhân gian.
Ninh Thư lại nói tiếp: "Nhưng mà, anh thích đàn ông." Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, kìm nén hết thảy tư vị trong lòng xuống, nhấn mạnh: "Anh thích đàn ông."
Tống Ngưng:...
Tống Ngưng như bị sét đánh, cả người đều hóa đá, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cuối cùng chỉ thẳng vào mặt Ninh Thư: "Anh, anh..."
Ninh Thư đè nén dục vọng trong cơ thể, cười đến thản nhiên: "Anh thích đàn ông."
"Không thể như vậy." Tống Ngưng lắc đầu: "Anh không thể nào thích đàn ông được, không thể nào."
Vẻ mặt Tống Ngưng rất dữ tợn, túm cổ áo Ninh Thư: "Không thể có chuyện anh thích đàn ông được."
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Anh vĩnh viễn sẽ không yêu em, không bao giờ."
Biểu cảm của Tống Ngưng càng hung hăng, dữ tợn hơn. Tống Ngưng túm cổ áo NinhThư, nghiến răng nghiến lợi: "Tên gay già thối tha, thích đàn ông sao không nói sớm, không phải, là đàn ông thì đều không thể nhìn tôi mà không chút động lòng."
Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, sau đó bưng mặt òa khóc: "Anh hại tôi thất bại rồi."
Ninh Thư:...
Trong lòng Ninh Thư vô cùng hỗn loạn, cũng là người làm nhiệm vụ, nếu Tống Ngưng thất bại, liệu có bị xoá khỏi hệ thống không, nhưng thực sự cô không thể yêu Tống Ngưng, đừng nói tới chuyện trao trái tim cho Tống Ngưng, hơn nữa Tống Ngưng còn dâng trái tim mình ra trong tình cảnh này.
Tống Ngưng oán hận nhìn Ninh Thư, chỉ thẳng vào mặt cô: "Tôi nhớ mặt anh rồi đấy."
Tống Ngưng nói xong liền ngã xuống đất ngất xỉu, doạ Ninh Thư hoảng sợ một phen. Ninh Thư đỡ Tống Ngưng dậy, đặt ngón tay trước mũi cô ta, vẫn còn thở.
Ninh Thư ôm Tống Ngưng đặt lên sô pha, ngồi một bên chờ Tống Ngưng tỉnh lại. Cả người cô không còn chút sức lực, sự mệt mỏi này xuất phát từ sâu thẳm linh hồn, tinh thần cô dường như bị quá tải.
Tống Ngưng vẫn đang ngủ trên sô pha, chưa tỉnh lại, Ninh Thư vẫn ngồi thiền bên cạnh.
Bây giờ cô mới được mở rộng tầm mắt về sự lợi hại của người làm nhiệm vụ. Thật sự là sử dụng hết mọi kĩ năng, Ninh Thư là con gái còn không chịu đựng nổi, huống hồ là đàn ông.
Có lẽ cũng có những người đàn ông dù biết rõ người này không yêu mình, nhưng vẫn bị chìm đắm trong sự quyến rũ của đối phương, không tài nào thoát ra.
Ninh Thư lắc đầu một cái, lần tới nhất định phải đổi Thanh Tâm chú, như vậy mới có thể chống lại những thứ bẩn thỉu bên ngoài này.
Quan trọng là để khiến tâm hồn mình mạnh mẽ hơn, mỗi lần làm nhiệm vụ đều gặp phải quá nhiều thứ bẩn thỉu, nhất định phải tìm cách để kiềm chế những cảm xúc tiêu cực trong lòng, ngăn chặn lòng tham nảy sinh.
Trong lòng Ninh Thư có một khát vọng to lớn hơn chính là đứng trên đỉnh cao ngắm nhìn muôn vàn thế giới, tiếp tục sống sót, vĩnh viễn trường tồn với đất trời.
Nhưng bây giờ cô chỉ là một người làm nhiệm vụ sơ cấp thật chẳng khác gì một con kiến hôi. Việc cô muốn làm đó là tiếp tục sống, kiên cường, mạnh mẽ mà sống. Quãng đường này tuy gian khổ nhưng lại nhiều màu sắc.
Cơ hội như vậy sẽ không đến lần thứ hai trong đời. Bất kể thế nào, trong lòng Ninh Thư rất cảm kích hệ thống đã trao cho mình cơ hội này, cũng có thể chỉ coi cô như một công cụ không hơn không kém nhưng Ninh Thư tình nguyện làm một công cụ có giá trị.
Có bỏ công sức thì mới có thu hoạch, muốn có thu hoạch thì phải bỏ công sức.
Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không còn phải sợ hãi điều gì, có thể tự tin sánh vai với những kẻ mạnh kia.
Tống Ngưng đang ngủ trên sô pha, ưm một tiếng liền tỉnh lại, Ninh Thư mở to mắt nhìn Tống Ngưng.
Đồng tử Tống Ngưng khẽ chuyển động, lại nhìn thấy Ninh Thư, sững sờ một hồi mới lên tiếng: "Cung Lạc."
"Em đang ở đâu?" Tống Ngưng ngồi dậy.
Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, bây giờ Tống Ngưng chắc là nguyên chủ, Tống Ngưng bây giờ vẫn rất xinh đẹp nhưng hào quang bao phủ trên người khiến người khác phải lóa mắt ngày trước đã hoàn toàn biến mất, tựa như một hạt ngọc trai bị nhuốm lên một tầng bụi bặm.
Đoán chừng người làm nhiệm vụ kia có giá trị mị lực rất cao.
Mà người làm nhiệm vụ kia có lẽ cũng không bị xóa khỏi hệ thống, nhất định là có thủ đoạn gì đó nên mới tránh được, không bị loại bỏ.
Nhưng chuyện kế tiếp là như thế này.
Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt có tình ý quyến luyến không rời. Ninh Thư cười, Tống Ngưng là thật lòng yêu Cung Lạc rồi.
Ninh Thư nói: "Em không khỏe trong người nên ngất xỉu. Chịu khó nghỉ ngơi cho khỏe."
"Được." Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, ngập ngừng giây lát, hỏi: "Anh có thể đưa em về nhà không?"
Ninh Thư ừ một tiếng, lái xe đưa Tống Ngưng về nhà. Tống Ngưng vẫn mờ mịt, rõ ràng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đến nhà Tống Ngưng, Tống Ngưng xuống xe, khom người nói với Ninh Thư: "Em vào nhà đây, anh lái xe cẩn thận."
Ninh Thư gật đầu: "Được."
Ninh Thư nhận ra sống chung với Tống Ngưng còn thoải mái hơn sống với người làm nhiệm vụ kia rất nhiều. Người làm nhiệm vụ kia lúc nào cũng khiêu khích người khác, Tống Ngưng không giống như vậy.
Ninh Thư quay đầu xe rời đi, qua gương chiếu hậu cô thấy Tống Ngưng vẫn còn đứng trước cổng biệt thự.
Ninh Thư cười nhạt một tiếng, yêu đương là chuyện của hai người, không cần người khác phải xen vào. Mỗi một người đều là độc nhất vô nhị, vậy người Cung Lạc yêu là người làm nhiệm vụ kia hay là nguyên chủ?
Chuyện của An Noãn đã xử lý xong, chuyện bên Tống Ngưng cũng đã thu xếp ổn thỏa, trong lòng NinhThư bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.
Cô về biệt thự ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, lúc tỉnh dậy cả người khoan khoái dễ chịu, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn tan biến.
Ninh Thư bây giờ mới nhận ra mình nhỏ bé đến nhường nào, cô chỉ là một người làm nhiệm vụ nhỏ bé, yếu ớt, những người làm nhiệm vụ khác chỉ cần mạnh hơn cô một chút cũng có thể nghiền nát cô một cách dễ dàng.
Sau này có thể sẽ còn gặp trường hợp hai người làm nhiệm vụ đối đầu với nhau, nếu không có năng lực sẽ bị người khác đánh bại.
Trong lòng Ninh Thư bỗng chốc dấy lên một cảm giác cấp bách, cảm tưởng như có thứ gì đang đuổi theo, thúc ép cô phải tăng tốc trên chặng đường phía trước.
Người làm nhiệm vụ hóa thân vào Tống Ngưng chắc chắn mạnh hơn cô. Khi đối đầu với người đó, Ninh Thư hoàn toàn phải dựa vào cứng rắn, kiểu cứng rắn như khi nghiến lợi bật ra máu.
Cuối cùng cô đã thắng, nhưng phải rất khốn khổ, chật vật mới thắng được. Có lẽ nếu lúc ấy chỉ cần cô yếu đuối một chút thôi, lập tức sẽ bị Tống Ngưng kia mê hoặc, cả linh hồn đều sẽ tan thành mây khói.
Không có gì quan trọng hơn việc kiên trì là chính mình, có những ranh giới cuối cùng bắt buộc phải phòng thủ thật vững vàng.
Có thể sẽ khiến người khác đau khổ nhưng bản thân mình lại có thể tiến xa hơn.
Ninh Thư cười với chính mình trong gương, đẹp trai, anh tuấn, thật sự đẹp trai đến mức khiến người ta không thể khép chân lại.
Ninh Thư thử kêu gào hệ thống nhưng hệ thống vẫn không có phản hồi. Thật là không biết đã xảy ra chuyện gì, cô gần như đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi mà.
Tại sao không để cô rời khỏi thế giới này?
Mẹ nó, hệ thống bị treo rồi sao?
Cô muốn khiếu nại, cái hệ thống giẻ rách này lúc nào cũng xảy ra sự cố, có để cho người ta làm nhiệm vụ nữa không đây!
Ninh Thư cảm thấy mình cần phải thêm skill vào điểm may mắn thôi. Đúng là số cô quá nhọ mới gặp phải cái hệ thống giẻ rách này.