BYE BYE

Trong lần thứ nhất Giao Bạch nhận phạt, linh hồn cậu rời khỏi thân thể, mặc dù tinh thần cậu vẫn có thể cảm nhận được cơn đau do đòn roi quất, nhưng so với trạng thái thực thể thì dễ chịu hơn chút.

Sáu roi đầu tiên của lần thứ hai là hình thức mộng đẹp, cậu chỉ chịu hai mươi bốn roi còn lại, song linh hồn của cậu không rời đi, thực sự chịu đựng nỗi đau chân thật.

Không biết ý thức của Giao Bạch đã chìm xuống mấy tiếng, hay là mấy ngày, cuối cùng nổi lên được mấy tấc. Cậu cảm thấy thân thể mình xóc nảy lắc lư, bấy giờ mới biết mình đang ở trên thuyền.

Có một cơn bão đi qua đảo của nhà họ Sầm, máy bay trực thăng không đến được, việc đi thuyền cũng nguy hiểm không kém.

Nhưng nghĩ lại thì, nếu đã ra biển, chứng tỏ cơn bão nhất định đã trôi qua.

Không đúng, bão tan rồi, vậy tại sao không ngồi trực thăng? Chương Chẩm không thể không biết cậu có ám ảnh tâm lý với biển rộng.

Thôi, không nghĩ nữa, trở về là được.

Cũng không biết Úc Hưởng thế nào rồi, vết thương của nhóm Chương Chẩm ra sao, Sầm Cảnh Mạt đã chơi mệt chưa.

Ngoài ra, hẳn là nhân cách chính của Tề Tử Chí đã ngủ thiếp. Con mẹ nó đừng tiếp tục sản sinh máu chó nữa, hãy chôn vùi thân thế cậu là người họ Tề đi.

Giao Bạch suy nghĩ thượng vàng hạ cám một lúc, ý thức lại rơi vào bóng tối.

Khi khôi phục ít tri giác lần thứ hai, cậu phát hiện cơ thể không còn xóc nảy, đây là đã lên bờ.

Có thể xem là về Lan Mặc Phủ, về nhà.

Chờ khỏe lên chút, mình sẽ tới viện nghiên cứu khoa học, mình phải gặp viện trưởng Thích một lần, tìm hiểu tình hình của Thích Dĩ Lạo. Ôm suy nghĩ như thế, Giao Bạch lại chìm trong giấc ngủ sâu. Cậu không đau đớn về thể xác mà đau đớn về tinh thần, rách nát bầm dập, thương tích chất chồng, ngẫm nghĩ chỉ chưa đầy một phút cũng đã rất vất vả với cậu.

Không biết qua bao lâu, Giao Bạch mơ mơ màng màng cảm giác có người đang di chuyển thân thể mình. Quần áo của cậu bị cởi ra, đắp một chiếc khăn ấm, ngực và lưng được lau tới lau lui.

Không đúng, mình hôn mê, Chương Chẩm nhất định sẽ đích thân làm mọi chuyện, mà anh ấy sẽ không mạnh tay như vậy.

Hơn nữa, ngay cả khi Chương Chẩm bị thương rất nặng không thể chăm sóc mình, thì những hộ lý mà nhà họ Thích thuê cũng không thể... Thô lỗ không thành thạo thế này.

Đệt.

Mình chưa về nhà, mình đang ở một nơi xa lạ.

E rằng... Đệch mợ, rất có khả năng mình đã bị tách khỏi người phe mình!!!

Lúc trong phòng tối, mình mất ý thức khi chịu tra tấn, sau đó chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Là Sầm Cảnh Mạt chưa chơi đủ nên chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn, hay là có liên quan tới đám giặc cướp kia?

Nếu là vế sau, vậy mình đã rơi vào tay bọn cướp.

Tinh thần của Giao Bạch không thể chống đỡ cậu suy nghĩ quá lâu, rất nhanh chóng cậu chỉ còn hít thở.

Thân thể bị lau một lượt, thay quần áo sạch sẽ.

Người chăm sóc cậu hẳn là nam, khớp ngón tay khô ráo, phỏng chừng tuổi tác không lớn, không có ý định ngược đãi cậu, chẳng qua ngượng tay, còn lóng ngóng, nóng nảy.

Gò má bị bóp, hàm răng bị ép mở ra, một ống nhựa bị nhét vào miệng, có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ trong ống, cậu khó khăn nuốt xuống theo bản năng sinh tồn.

Sau đó trên đầu cậu có thêm hai bàn tay, chà xát tóc cậu, ấn da đầu cậu, kỳ cọ loạn xạ.

Sao tự dưng gội đầu cho cậu? Không cần thiết chứ hả???

Giao Bạch không phàn nàn được mấy câu, ý thức lại chìm vào bóng tối. Lúc cậu tỉnh lại, các giác quan của cậu dần dần khôi phục, thông tin từ hoàn cảnh xung quanh cũng theo đó mà đến.

Chiếc quạt điện thổi chếch về phía cậu, trong gió có mùi mồ hôi, mùi mốc, mùi thuốc lá, mùi rượu... Rất vẩn đục.

Căn phòng có vẻ cũng không lớn lắm, âm u ẩm thấp.

Cái tên Sầm Cảnh Mạt kia tự phụ chết đi được, còn coi cậu là tri kỷ, sẽ không nhốt cậu ở đây đâu.


Với sự loại trừ này, về cơ bản cậu đã có thể kết luận, đây là hang ổ của bọn cướp.

Điểm không thích hợp chính là, chúng đối xử với cậu không tệ lắm.

Chủ nhân của gian phòng gội đầu lau người cho cậu, để cậu sạch sẽ, chắc không đến nỗi là yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, bị cậu mê hoặc đâu nhỉ? Không biết bây giờ cậu đang trong tình trạng kém cỏi đến mức nào nữa.

Mí mắt Giao Bạch như nặng ngàn cân, mất hồi lâu cũng không mở ra nổi. Cậu mệt mỏi, lúc nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.

Dường như có một bọc giấy rất nhỏ bị giũ ra, tốc độ gấp gáp.

Ngay sau đó là tiếng thở dốc như bọt sóng vỗ vào đá ngầm, ướt át nặng nề.

Giao Bạch lắng nghe nhịp thở của người trong phòng, cảm thấy rất quen thuộc. Kết hợp những thông tin vụn vặt mà cậu đã cảm nhận được trước đấy, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

"Lương... Đống..." Giao Bạch mấp máy môi, thanh âm rất yếu ớt, chỉ lớn hơn tiếng muỗi vo ve một chút.

Không phản hồi.

Giao Bạch lại hỏi: "Có phải là cậu không?"

Vẫn không có âm thanh nào cả.

Người kia không đi, chỉ ở cách đó không xa. Không phải Lương Đống sao? Thật sự không phải ư?

Giao Bạch nhắm hai mắt, cố gắng hết sức chuyển động con ngươi, mở mắt, mở mắt, mở mắt...

Cậu rất nôn nóng, nhưng cơ thể không cho phép nên cậu lại ngủ thiếp.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Giao Bạch mở choàng mi mắt sưng tấy, mọi thứ đập vào mắt cậu cơ bản giống những gì cậu đã tưởng tượng.

Đây là một căn phòng rất nhỏ với ánh sáng lờ mờ, nhu yếu phẩm hàng ngày chất đống lộn xộn, bụi bặm mù mịt.

Trong phòng chỉ có mỗi mình cậu, cậu nằm trên chiếc giường đơn duy nhất, dưới thân là một tấm chiếu cói.

Ánh mắt Giao Bạch chậm rãi dời sang chỗ khác. Quạt điện ở ngay bên giường cách cậu không xa lắm, không bật, gió ngoài cửa sổ thổi vào trong, có thứ gì đó bị thổi bay lên, lướt qua tầm mắt của cậu, hướng về phía cửa.

Đó là non nửa tờ giấy thiếc nhàu nát.

Hút ma túy.

Cướp bóc, ma tuý.

Các mạch máu của Giao Bạch nổi lên, cậu chống giường ngồi dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quá yếu quá nhược, vẫn nên nằm thôi.

Vì vậy Giao Bạch lại nằm xuống, chuyển danh sách tài khoản ra để kiểm tra. Cậu phát hiện Thẩm Nhi An và Thích Dĩ Lạo có độ sinh động đã vượt 50 từ lâu vẫn chưa vào nhóm, còn Úc Lĩnh mắc kẹt ở 49.99.

Tám người bạn tốt, vào nhóm hay chưa vào nhóm thì đều còn sống, bất luận là Lễ Giác với hào quang nhân vật chính mờ nhạt hơn, hay là Thẩm Ký đang kéo dài hơi tàn trong phòng nhỏ, không ai chết.

Bông hoa nhỏ màu trắng trên ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo vẫn chỉ thiếu một cánh, bệnh tình của hắn không xấu đi cũng không có tiến triển tốt.

Mình phải nhanh chóng trở về. Giao Bạch nghĩ thầm, nếu Thích Dĩ Lạo không tỉnh, Thích thị phải làm sao bây giờ.

Công việc chất đống quá nhiều không được xử lý, ắt sẽ khiến bên ngoài chú ý, hoài nghi chủ tịch Thích thị không ngã bị thương bình thường.

Ảnh đại diện của Chương Chẩm không vẽ thêm đường trắng. Tuy anh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không tìm được mình, nhất định anh rất suy sụp.

Lưng Giao Bạch hơi đau, bấy giờ cậu mới nhớ ra mình đỡ một phi tiêu thay Úc Hưởng, thay đổi nút thắt quan trọng.

"Gãy Cánh" vòng đầu tiên là bản truyện tranh cậu đọc, cậu tin chắc bên trong không có anh em họ Úc.


Song trợ thủ nhỏ nói có.

Đại khái là ý chỉ, vòng lặp thứ hai có bọn họ, Úc Hưởng còn chết trên đĩa quay của Sầm Cảnh Mạt, khiến Úc Lĩnh hóa ác?

Giao Bạch cảm thấy có gì đó chưa khớp, không đúng lắm.

Vòng lặp thứ hai tồn tại là vì các bạn tốt muốn làm lại từ đầu, có lẽ khát vọng của họ đã khởi động hình thức quay lại thời điểm trước hoặc thứ gì đó tương tự.

Thế nhưng, anh em họ Úc... Không phải là bị hiệu ứng bươm bướm của cậu cuốn vào sao?

Không nghĩ ra, Giao Bạch dứt khoát không nghĩ nữa, trợ thủ nhỏ sẽ nói cho cậu biết vào giây phút nhiệm vụ hoàn thành.

[Chúc mừng người chơi Giao Bạch, độ sinh động của người bạn tốt cuối cùng đã vượt qua mốc 50, chiến thắng đang ở ngay trước mắt cậu! Cố lên!]

Giao Bạch bị âm thanh điện tử đột nhiên xuất hiện khơi dậy tinh thần.

Cuối cùng!

Kiếp sống gian khổ của người làm công sắp kết thúc rồi!

Mẹ kiếp, chẳng dễ dàng gì. Một cuộc sống mới, một điểm khởi đầu mới đang vẫy gọi cậu, bảo cậu hãy sẵn sàng, vứt bỏ những gì nên vứt, giữ lại những gì nên giữ, bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới với hành trang của cuộc đời trên lưng.

Giao Bạch không suy xét độ sinh động của Úc Lĩnh tăng vọt lên trên 50 là vì áy náy hay cảm kích. Cậu lập tức bảo trợ thủ nhỏ mở cột tư liệu của đối phương.

Tư liệu của Úc Lĩnh không có nhiều thông tin, gọn gàng ngăn nắp, giống như một khuôn mẫu, là kỷ luật tự giác nghiêm ngặt của một người lính đặc chủng.

Giao Bạch vào phòng thế giới của Úc Lĩnh. Cậu muốn xem xem, nhân vật không có trong truyện tranh sẽ có cấu trúc thế giới ra sao, cuộc đời sẽ trải qua những trang đầy màu sắc đậm nét nào.

Ai ngờ không có nội dung.

Hiện tượng này nằm ngoài dự đoán của Giao Bạch, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Thích Dĩ Lạo có bốn mảng khối, tất cả đều là "Đang đưa vào".

Úc Lĩnh thì có đủ năm mảng khối, trong mỗi mảng khối là bốn chữ —— Đang được cập nhật.

Mặc dù Thích Dĩ Lạo là "Đang đưa vào", song ở dưới cùng phòng thế giới của hắn vẫn có một câu: Nếu có thể làm lại cuộc đời.

Mà Úc Lĩnh không có.

Hiện tại cột dữ liệu của tám người bạn đều đã được mở khóa, chỉ Lễ Giác và Úc Lĩnh không có suy nghĩ kia.

Điều mà Lễ Giác mong đợi trước khi chết không phải là bắt đầu lại, mà là kiếp sau.

Còn Úc Lĩnh...

Phiên bản ban đầu của phòng thế giới phòng là nội dung của vòng tuần hoàn đầu tiên. Vòng đầu tiên không có hắn, đương nhiên sẽ không có trải nghiệm trưởng thành, cùng với các kiểu nguyện vọng lâm chung của hắn. Thứ được cập nhật nhất định liên quan tới vòng lặp thứ hai.

Bây giờ đang trong giai đoạn cập nhật, phòng thế giới không có gì là chuyện bình thường. Giao Bạch nghĩ tới đây, quyển truyện tranh chạy ra.

Bên cạnh tên sách màu đen có ba chữ nhỏ màu đỏ xếp thành hàng dọc, không phải vòng đầu tiên mà là: Vòng thứ hai.

Vai phụ Úc Lĩnh: Một người đàn ông chất lượng cao với hormone mạnh mẽ, thuộc tính kiên cường dũng mãnh, ý thức trách nhiệm là trụ cột tinh thần của hắn, người thân là điểm yếu cũng là áo giáp của hắn. Thuộc top 5 đàn ông quyết đoán dịu dàng, ngoài lạnh trong nóng.

Hướng dẫn công lược: Bộc lộ sự mềm mại cô độc như động vật nhỏ, để hắn nảy sinh mong muốn bảo vệ bạn, đặt súng xuống ôm bạn.

Thuộc tính cố chấp: 60+.


Đây là phiên bản truyện tranh, lặp lại cộng sửa chữa?

Trong khoảnh khắc, Giao Bạch có một cảm giác kỳ lạ là rất nhiều người đang nhìn cậu, xem quỹ đạo cuộc đời cậu, giống như khi cậu đọc truyện tranh, làm toàn thân cậu sởn gai ốc.

"Thằng nhãi kia thật sự không ở đây à?"

"Tao tận mắt nhìn thấy nó bị phái ra ngoài, còn có thể là giả hả!"

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói chuyện, có thứ gì đó bị nhét vào trong lỗ khóa cửa, cẩn thận ngoáy ngoáy chọc chọc mấy lần, sau đó cánh cửa bị mở ra.

Giao Bạch nhắm mắt bất động.

Có hai người đàn ông lén lút lẻn vào, đứng cạnh giường.

"Hay là thôi, tên quỷ bệnh này thực sự chẳng đáng xem đâu, còn không bằng đám gái điếm kia."

"Mẹ kiếp, không phải mày tò mò về mùi vị của chủ tịch phu nhân tương lai của nhà họ Thích, muốn nếm thử mấy miếng à?"

"Chẳng phải do tao uống rượu nói phét sao... Đệch mợ nghe tao nói hết đã! Lão đại coi người này là phiếu ăn dài ngày và là bùa cứu mạng, còn muốn dùng cậu ta để kiếm một số tiền lớn từ nhà họ Thích và họ Thẩm, nếu tao chạm vào..."

"Mày là óc heo đấy hả? Kể cả bây giờ cậu ta có tỉnh thì cũng không dám lên tiếng đâu, lại càng không thể kể ra chuyện này sau khi còn sống trở về. Nếu không, chẳng phải là tự chặt đứt đường lui của mình sao? Gia tộc lớn giới nhà giàu sẽ cần một miếng vải bẩn là cậu ta chắc?"

"Có lý, vậy chúng ta... Đồng thời nhé?"

"Đồng thời cái rắm, cái thân thể bán tàn phế này, chịu hai người làm là sẽ ngỏm củ tỏi đấy. Tao tới trước, mày canh chừng." Người đàn ông đen đúa há miệng thối um xoa xoa tay, "Nhân tình của vị tai to mặt lớn họ Thích, trắng thì đúng là trắng thật, nhưng cũng gầy quá, không nhìn ra cái gì khác, để tao thử xem."

Chàng trai trên giường bỗng mở mắt.

Người đàn ông ngây ngẩn.

"Tỉnh rồi cũng tốt." Ánh mắt của người đàn ông gầy giơ xương còn lại trở nên hung ác, "Thức thời thì phối hợp với bọn tao, đừng phí sức!"

Khuôn mặt Giao Bạch không hề có chút hồng hào nào, nhưng đôi mắt phát sáng, vừa lạnh lùng vừa gai góc.

Người đàn ông cao to đen hôi hơi nhút nhát, gã sĩ diện nhổ nước bọt: "Là kẻ thú vị, bố mày cứ thích gặm xương cứng đấy."

Bàn tay của gã duỗi về hướng eo Giao Bạch, đầu ngón tay còn chưa chạm tới thì cánh cửa đã bị một cước đá tung.

Trong tiếng vang "loảng xoảng", một túi táo tây bị đập vào, ngay giữa gáy của tên to con. Gã đau đến nổ đom đóm mắt, còn chưa kịp kêu đã bị một nắm đấm đánh ngã.

Đồng bọn bên cạnh nhanh chân bỏ chạy, nhưng lại bị đạp ngất xỉu ở cửa rồi bị giày thể thao đen bẩn thỉu giẫm mạnh lên mặt mấy cái.

Giao Bạch nhìn về phía người quay lưng về phía cậu, rất cao rất gầy. Cậu hô lên với âm lượng lớn nhất mà mình có thể phát ra bây giờ: "Lương Đống!"

Người nọ quay lại, đeo khẩu trang và mũ kín mít. Gã nhặt táo tây vương vãi trên đất, đặt từng quả một lên bàn, sau đó xách cả hai kẻ xâm nhập đi.

.

Giao Bạch nằm nghiêng, quay mặt ra hướng ngoài giường, điện thoại và bùa hộ mệnh của cậu đều không ở trên người, không rõ tung tích, chưa biết sống chết.

Trên điện thoại có chìa khóa bé, còn bùa hộ mệnh là di vật mà mẹ Thích Dĩ Lạo để lại, thứ nào cũng quan trọng theo cách của nó.

Mí mắt Giao Bạch bất giác khép lại.

Trong mông lung, cậu cảm giác cửa phòng mở ra, không phải tên khốn khiếp mưu đồ bất chính, mà là chủ nhân của căn phòng đã trở về

Không chỉ một mình gã, đằng sau còn có một loạt tiếng bước chân đuổi theo.

Giao Bạch bị ý thức bản thân kéo tỉnh, tầm mắt cậu hơi mờ mịt, chỉ bắt được hơn nửa chiếc túi ni lông đỏ cạnh khung cửa.

Người xách túi tựa vào cửa.

Trên mặt đất có hai cái bóng lờ mờ, một đứng một ngồi xổm.

Không bao lâu sau, có làn khói thuốc lá rẻ tiền bay vào trong phòng, thấp thoáng xen lẫn tiếng nước.

Tiếng nước kia dường như được tạo ra một cách có chủ đích, rất khoa trương.

Sọ não Giao Bạch chợt lạnh, ma túy, tình dục, buông thả đồi bại, đến tận khi chết. Cậu nằm một lúc rồi từ từ ngồi dậy.


Bóng dáng ngoài cửa đã thay đổi.

Kẻ ngồi xổm đã rời đi, còn kẻ dựa vào tường vẫn hút thuốc.

"Tôi muốn uống nước." Giao Bạch yếu ớt gọi.

Người ngoài cửa tiến vào, đeo khẩu trang đội mũ, mặc áo ba lỗ quần đùi, chân đi một đôi dép kiểu cũ, sắc da cánh tay và chân đều sạm màu xám xịt, giống một bộ xương được treo lên ít thịt. Gã móc chiếc túi nilon ra sau cánh cửa, tìm một chiếc cốc nhựa để rót nước.

Giao Bạch nhìn chủ căn phòng đưa cốc tới, bàn tay kia gầy như que củi. Đầu cậu choáng váng hoa mắt, chóng mặt từng cơn: "Lương Đống, tôi biết là cậu."

Chiếc cốc va vào răng cậu, cậu đau đớn "A" một tiếng, sau đó há miệng uống nước.

Người cầm cốc không đổ vào một cách thô lỗ, mà đút từng chút một.

Giao Bạch đột ngột siết chặt cổ tay dưới mắt mình, cảm giác nơi đầu ngón tay cộm cứng phát hoảng.

Một giây sau, tay cậu bị hất ra, hơn nửa cốc nước bị hắt đổ gần hết, làm ướt cả người cậu.

Giao Bạch bị đẩy ngã xuống giường, vết thương trên lưng đau đớn không ngớt, sắc mặt cậu tái nhợt, môi run run.

Kẻ đè cậu lật cậu lại, cho cậu nằm sấp, áo thun của cậu bị vén lên một khoảng lớn, gió nóng chui vào lỗ chân lông đang toát mồ hôi lạnh của cậu.

"Cạch."

Băng gạc bị cắt vài cái bung ra, để lộ một vết thương sâu hoắm, nho nhỏ nhưng đâm vào da thịt như một lỗ thủng.

Một loại thuốc mát lạnh hăng hắc được xịt lên, khiến vết thương ướt đẫm, sau đó băng lại bằng băng gạc mới.

Giao Bạch không giữ tỉnh táo nổi, cậu nhanh chóng hôn mê ngủ thiếp đi, không còn biết gì nữa.

.

Giao Bạch bị đánh thức.

Thứ đánh thức cậu không phải là tiếng kêu, cũng không phải tiếng động lớn, mà là tiếng rên rỉ, nóng lòng muốn hét lên cho cả thế giới biết "Tôi sướng biết bao" nhưng lại bị bịt miệng bị bóp cổ.

Giao Bạch hé hai mí mắt lên một khe nhỏ. Trong khe hở nhỏ hẹp của cậu có hai bóng người lắc lư, một cao một thấp.

Trên cổ người thấp quấn một sợi dây nilon, cậu ta đang học chó bò.

Người cao huấn luyện chó, bảo cậu ta đi về phía trước.

Giao Bạch nhìn không được mà không nhìn cũng không được. Cậu vốn không muốn tìm cảm giác tồn tại vào lúc này, song cổ họng cậu ngứa ngáy, không kiềm chế nổi mà bật ra tiếng ho khan.

Chỉ cần cậu không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Nhưng mẹ kiếp, cậu xấu hổ.

Vì thế hai người kia sẽ không xấu hổ, bọn họ làm những gì nên làm, coi tiếng ho của cậu thành nhạc nền.

Giao Bạch ho đến gập cả lưng, toàn thân run rẩy, gương mặt đỏ bừng, trên cổ nổi lên vài đường gân xanh, khắp người cậu toàn mồ hôi, dán chặt vào chiếu rất khó chịu. Cậu muốn lật sang bên kia, kết quả trực tiếp ngã xuống, phát ra một tiếng "Rầm".

Hai người trong phòng cuối cùng đã chú ý tới cậu.

"Đệt!"

Thiếu niên thấp bé rất bất mãn, cậu ta trừng mắt, tay chỉ Giao Bạch trên đất, "Anh cố ý!"

"Cậu đi được rồi." Người cao hơn có giọng nói rất khàn, như thể dây thanh quản đã bị ăn mòn.

Thiếu niên thấp bé không rời đi, cậu ta hét vào mặt Giao Bạch đang chống đất ngồi dậy: "Rác rưởi, phá hoại lúc người khác sắp cao trào, sẽ bị thiên lôi đánh..."

Còn chưa nói hết đã bị tát một cái.

Vẻ kiêu ngạo giương nanh múa vuốt của thiếu niên lập tức biến mất, cậu ta khó chịu cắn môi, bụm mặt chạy khỏi phòng.

Và tất cả quần áo trang phục mà cậu ta quên lấy đều bị ném ra ngoài.

"Người bên trong là con tin! Chúng ta là cướp! Chúng ta mới là người cùng đường!" Thiếu niên giậm chân bên ngoài cánh cửa đóng kín, đầu gối đỏ bừng, chân và eo bầm tím.


Bình luận

Truyện đang đọc