BYE BYE

Nghe xong âm thanh điện tử, Giao Bạch cảm thấy có một lực hút bao trùm cơ thể cậu, hút linh hồn của cậu ra. Cậu lơ lửng trong tư thế đứng thẳng giữa khoảng không trắng trống rỗng, bốn phía bị tám mặt giao diện vây quanh.

Đó là tám người bạn tốt của cậu, tám tấm thẻ cá nhân.

Trên mỗi tấm thẻ đều có bốn dòng chữ, theo thứ tự là —— họ tên nhân vật, tuổi tác; thuộc tính thiết lập; mức độ cố chấp; hướng dẫn công lược.

Góc trên cùng bên trái tấm thẻ là ảnh đại diện ban đầu của họ, và tên gọi trong nhóm.

Giây tiếp theo, từng bức ảnh đại diện đột nhiên phóng to, chiếm hết toàn bộ thẻ.

Bảo vệ đời đời kiếp kiếp [tình yêu và thần linh] —— con mèo duỗi thẳng hai chân trước, lười biếng vặn lưng vươn vai.

Cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] —— pikachu lắc trái lắc phải.

Cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] —— hải cẩu hạc cầm xù mềm mềm nằm bẹp bất động.

Đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] —— vườn chè núi Sanh xanh mượt, chuồn chuồn dạo chơi bay lượn giữa đám lá.

Đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] —— cầu vồng sặc sỡ muôn màu.

Cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] —— một nửa bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn là thiếu niên đẹp đẽ, nửa còn lại trống không.

Đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] —— con kiến đang gãi đầu to.

Duyên phận kiếp này [tri kỷ] —— biển sâu không một gợn sóng.

Tầm mắt Giao Bạch vô thức lướt từ thẻ ảnh đại diện cuối cùng ngược lên đầu, tất cả ảnh đại diện đều đang thay đổi. Biển sâu truyền đến tiếng sóng, ngoài khơi dát thêm sắc đỏ cam nhạt nhạt đậm đậm, một mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên; con kiến chống eo thon, vẫy vẫy chân nhỏ với cậu; giấy đăng ký kết hôn bay xuống hạt lúa mạch vàng óng; cầu vồng mỉm cười với cậu;

Chuồn chuồn trong vườn chè núi Sanh bay lên; hải cẩu hạc cầm uốn éo thân hình tròn trịa, giương đôi mắt đen láy; pikachu rụt rè nhìn sang; mèo trắng mắt vàng dừng động tác vươn vai, nó chớp mắt, chợt nhào về phía cậu.

Giao Bạch vô thức giang hai tay.

Sau đó, con mèo thực sự chui vào vòng tay cậu, cậu đờ ra.

Mèo?

Mình?

Mình và mèo?

Giao Bạch ngốc nghếch nựng mèo. Bỗng cảm ứng được điều gì đó, cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu mình.

Phía trên còn có một cái thẻ.

Họ tên, tuổi tác của người chơi: Giao Bạch, mười tám tuổi.

Thuộc tính thiết lập: Hoa dại nở rộ trong bụi gai, cỏ nhỏ mọc trong bùn nhão, nhỏ bé nhưng không nhỏ yếu, mạnh mẽ cứng cỏi, đã đặt ra mục tiêu là sẽ vĩnh viễn không lùi bước. Nếu chìm sâu trong bóng tối thì sẽ thiêu đốt linh hồn để thắp sáng con đường phía trước, chờ ánh bình minh đến.

Mức độ cố chấp: Bất định.

Hướng dẫn công lược: Dùng thần bí làm lưỡi câu, tôn trọng làm mồi, kiên trì làm cần, cậu sẽ cắn câu sa lưới.

Ảnh đại diện ở góc trái bên trên tấm thẻ là một bụi cây đêm tối, trên một cành cây lấp lóe ánh sáng xanh lục cực kỳ mờ nhạt yếu ớt.

Thông tin bao trùm dưới đáy ảnh chân dung mở rộng ra toàn bộ thẻ.

Con đom đóm trên cành bay lên, dùng bản thân vẽ ra một tia sáng, rạch ngang màn đêm đen kịt.


[Thuộc tính thiết lập của người chơi được hoàn thiện bởi chính mình, ảnh đại diện trên thẻ nhân vật chỉ có thể hiển hiện sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Hình ảnh trên avatar được xác định dựa theo cảnh tượng xúc động nhất trong nội tâm người chơi.]

Giao Bạch nhìn xuống, tầm mắt rơi trên mắt cá chân cậu. Trên cơ thể cậu xăm một con đom đóm, linh hồn cũng vậy.

Vòng tay trống rỗng, con mèo biến mất, tất cả các thẻ cũng biến mất theo.

Gần như cùng lúc đó, một giao diện nhiệm vụ xuất hiện trước mặt Giao Bạch.

Độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi Giao Bạch: 100%.

Thẻ nhân vật: Giao Bạch.

Bạn tốt: 8.

Trong mắt Giao Bạch là cột tư liệu và phòng thế giới của tám người bạn tốt, tự động mở ra. Cậu phát hiện phòng thế giới của Thích Dĩ Lạo đã được tải lên thành công, kinh nghiệm tình cảm là cậu.

Ý thức thế giới đã thua, nên phải điều chỉnh thiết lập dựa theo thay đổi của Thích Dĩ Lạo, thay vì hắn phối hợp với thiết lập định sẵn.

Trên giao diện nhiệm vụ bắn pháo hoa, một bông rồi lại một bông liên tiếp nổ tung thành một biển hoa rực rỡ. Đây là hình thức cố định để chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ.

Giao Bạch không để mình bị đẩy vòng vòng: "Trợ thủ nhỏ, đã tới lúc phơi bày sự thật rồi. Tôi muốn biết nguồn gốc của nhiệm vụ, lập trường của cậu và lý do tôi xuyên đến đây."

Không biết từ bao giờ, cậu bắt đầu nghi ngờ về chuyện tử vong xuyên qua thời không của mình.

Có lẽ là mấy năm trước, lần đầu tiên cậu chịu phạt, linh hồn rút ra khỏi cơ thể, phát hiện trạng thái linh hồn không phải chính cậu, mà là nguyên chủ.

"Tôi chính là Vương Sơ Thu." Giao Bạch nắm quyền chủ động.

[Người chơi Giao Bạch đã kích hoạt gói quà ẩn, chi tiết cụ thể về nhiệm vụ đang được khởi động, năm, bốn, ba,...]

Giao Bạch viết đầy mặt chữ "đậu má", hóa ra nếu cậu không hỏi thì sẽ không tiết lộ đúng không???

[Khởi động hoàn tất, tải lên hoàn tất, xin hãy lưu ý.]

[Mời người chơi hãy chú ý lắng nghe thông tin chi tiết bên dưới.]

[Cậu là vai chính của thế giới "Gãy Cánh" phiên bản ban đầu, Vương Sơ Thu, cũng là Giao Bạch.]

Giao Bạch sững sờ.

Cái quái gì móa, cậu chỉ lo sợ câu trả lời mà mình được đút ăn sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ bí mật nhét thêm phân rắm, mẹ kiếp, còn nhét lẫn vào thật.

Nội dung chi tiết nhiệm vụ là, "Gãy Cánh" không phải một bộ truyện tranh đơn thuần, nó là một thế giới.

Nói thế này đi, trong số các thế giới chưa được khám phá có vô số thế giới truyện tranh, vô số người chơi, vô số tài khoản, vô số trợ thủ nhỏ, vô số mục tiêu bị công lược và chờ công lược.

Mỗi bộ truyện tranh trong miền thế giới nhiệm vụ đều được sáng tạo bởi người đến từ thế giới thuộc chiều không gian cao hơn.

Nhóm người ấy được gọi là —— bậc thầy kiến ​​tạo thế giới.

Lúc viết đại cương cho ấn bản đầu tiên của bộ truyện tranh này, trước hết tác giả viết xong vai chính thụ Vương Sơ Thu, người bị xiềng xích trong chuồng chó của tầng lớp thượng lưu, khao khát tự do, bướng bỉnh và không chịu chấp nhận số phận của mình, cuối cùng chịu đủ kiểu ngược đãi tra tấn bẻ gãy cánh cho tới chết. Thân thế của cậu là đứa con lưu lạc bên ngoài của nhà họ Tề. Sơ Thu, Sương, dùng tên chôn phục bút song sinh khác trứng.

Phần nhân vật chính công có vài lựa chọn, không được quyết định nhanh như vậy, cũng chưa nghĩ đến thiết lập cho tuyến tình cảm. Tác giả mới chỉ viết thuộc tính của một số nhân vật quan trọng và mấy tình tiết vụn vặt, rồi thử tiếp tục xa hơn.

Tuy nhiên khi viết đại cương về cốt truyện của nhân vật chính thụ, tác giả không ngừng bí ý, trong tiềm thức không hài lòng về thiết lập của Vương Sơ Thu lắm, cảm thấy không dễ viết, đoạn sau nhất định sẽ mắc kẹt. Còn nếu nhân vật phụ hoa sen trắng Lễ Giác làm nam chính thụ, phối hợp với nhân vật có phác thảo mượt mà nhất là Thẩm Nhi An, không gian để phát triển tra công tiện thụ càng rộng lớn hơn.

Tác giả yêu thích Lễ Giác, lúc viết đại cương bất giác tăng cảnh diễn cho cậu ta, không muốn để cậu ta chết sớm, kéo dài rồi lại kéo dài thời gian cậu ta rời sâu khấu, dẫn đến việc cậu ta có ý thức tự chủ về mạch tình cảm, tức là sự cố chấp với Thẩm Nhi An, thậm chí sau đó thay thế Giao Bạch trở thành nam chính.


Vì vậy tác giả thuận thế vứt bỏ bản đại cương ban đầu, viết vai chính thụ được định trước là Vương Sơ Thu thành công cụ hình người sớm offline nhất, cho Tề Sương đâm chết cậu, trở thành khởi đầu của cốt truyện chính, sửa đổi và tinh chỉnh gia tăng nội dung giữa Lễ Giác và Thẩm Nhi An. Hầu hết những vướng mắc tình cảm khác có liên quan đến Lễ Giác đều sử dụng bản phác thảo sơ bộ ban đầu, đồng thời cũng thực hiện các xóa bỏ và điều chỉnh phù hợp.

Lúc này mới có công tồi thụ tiện BE Thẩm Nhi An x Lễ Giác, văng máu chó đầy trời trong "Gãy Cánh".

Chi tiết nhiệm vụ đến đây là kết thúc.

"Bởi vì các nhân vật quan trọng trong truyện tranh muốn bắt đầu lại, nên cũng lặp lại thật. Nhưng tập hợp những ý niệm của họ quá lớn, khiến thế giới này gặp sự cố, không thể khôi phục, mà thay vào đó là về thẳng phiên bản ban đầu, có đúng không?" Phản ứng của Giao Bạch không lớn lắm, cậu đã đoán được hầu hết hướng đi của câu chuyện.

[Đúng.]

Cùng với âm thanh điện tử vang lên, cuối cùng phòng thế giới của Giao Bạch đã được mở ra, bản thân của vòng tuần hoàn đầu tiên, là Vương Sơ Thu. Giây phút bị Tề Sương đâm chết, cậu nằm trong vũng máu hồi tưởng cuộc đời ngắn ngủi, đáng thương lại nực cười. Vào khoảnh khắc nhắm mắt, cậu bộc phát niềm khát vọng mãnh liệt —— nếu có thể làm lại cuộc đời.

Giao Bạch cảm nhận được rất sâu sắc nặng nề, như thể cậu không phải linh hồn mà là một thực thể: "Con mẹ nó tôi là một người giấy, vậy đời trước là thế nào?"

[Thế giới chân thật mà cậu sống, cái gọi là kiếp trước, là cấu tứ của tác giả về phần tiếp theo của bộ truyện này. Đối phương đã trực tiếp sử dụng thiết lập nguyên mẫu của cậu trong phiên bản "Gãy Cánh" đầu tiên, đổi tên, vốn định tạo thành một chuỗi truyện.]

Giao Bạch: "..."

Nhân vật chính của phần sau đọc được phần trước đó trong tiệm sách, còn cảm thấy phấn khích hò hét vì những tình tiết máu chó, quả thực xâu thành chuỗi.

[Thế giới kích hoạt phiên bản đầu tiên, bởi vậy nên ngài đã được triệu hồi trở về.]

Giao Bạch ha ha, mới mẻ ghê, vị trợ thủ có trái tim thủy tinh này lại dùng tôn xưng với cậu, không hề có dự báo, không biết có phải là do phát bệnh động kinh không. Cậu lại đi xem phòng thế giới còn chưa đóng của mình.

Làm lắm trò một lúc lâu như vậy, tổng kết lại chính là: mình trong "Gãy Cánh" đổi về mình ở "ngoài Gãy Cánh".

—— ra đi trong một vụ tai nạn giao thông, rồi lại trở về trong một vụ tai nạn giao thông.

Giao Bạch hỏi trợ thủ nhỏ: "Vậy cậu là ai?"

Không trả lời.

Giao Bạch không có nhiều kiên nhẫn chậm rãi chờ, cậu buồn bực quát: "Nói đi chứ!"

Âm thanh điện tử đáp —— Tôi là ý thức thế giới phiên bản ban đầu.

Giao Bạch ngạc nhiên.

Thế tức là, nhiệm vụ của cậu, ăn máu chó rồi đạp đổ máu chó, là đại chiến giữa hai ý thức thế giới?

[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ của ngài ngày càng tiến triển thì năng lượng của tôi càng lớn. Xét một mặt nào đó, ngài đã sinh ra tôi, ngài là cha tôi.]

Giao Bạch: "... ???"

Ông đây không đẻ đứa con nào mỏng manh dễ vỡ như thế!

[Xin lỗi, sau khi thế giới truyện tranh trở về phiên bản ban đầu, ý thức thế giới của vòng đầu tiên vẫn thường xuyên sử dụng cốt truyện nhân vật để phá rối. Tôi không thể không sử dụng một số thủ đoạn để hỗ trợ ngài, đối nghịch với nó.]

Cả người Giao Bạch đã tê liệt. Không đúng, là linh hồn đã tê liệt.

Trợ thủ nhỏ, cũng là con của cậu nói rằng, thiết lập đại cương nhân vật, cốt truyện và tuyến tình cảm của thế giới phiên bản gốc đều rời rạc, không trọn vẹn, cũng rất lộn xộn. Chính Giao Bạch đã ghép nối phiên bản gốc và vòng tuần hoàn đầu tiên lại với nhau, tái cấu trúc, sáng tạo các tình tiết mới bằng niềm tin và sự kiên trì của bản thân, đồng thời hoàn thiện toàn bộ kết cấu thế giới.

Hai tác phẩm trong chuỗi truyện tranh của tác giả này đã hợp nhất trong ý thức của Giao Bạch, do đó thúc đẩy cậu nắm giữ kinh nghiệm của kiếp trước, biết nội dung truyện tranh, mở ra con đường nhiệm vụ từ góc nhìn của độc giả, trở thành một nhân cách độc lập, viết lại kết cục của riêng mình.


Giao Bạch sực nhớ tới một chuyện: "Thế một loạt nhắc nhở về lỗi đường truyền lúc tôi mới đến đây đều là lừa đảo sao? Số bạn trai 0/20 của tôi là để cho tôi mang tâm lý thấy may mắn, chỉ cần xử lý xong tám người bạn, thì dù có gặp phải chuyện xui xẻo cũng đã rất tốt rồi à?"

Trợ thủ nhỏ im lặng. Giao Bạch chửi bới.

Giao diện nhiệm vụ nhảy ra một chiếc khung, ảnh nền là dáng vẻ của Giao Bạch.

—— Chỉ số truyền cảm hứng của thế giới "Gãy Cánh" cao tới 100+, đã được tải vào thư viện mẫu, cung cấp cho các người chơi học hỏi tham khảo, cổ vũ người chơi đang trong những nghịch cảnh kia tiếp tục vươn lên.

Giao Bạch: Ha ha.

.

[Dữ liệu nhiệm vụ đã được kiểm tra đối chiếu hoàn tất.]

Giao Bạch lập tức giật mình, đến rồi, cái hố cậu đào cho chính mình cuối cùng vẫn bị ném xuống dưới chân cậu, không thể lùi được nữa.

[Người chơi sắp giả chết biến mất.]

Giao Bạch ngây ra hồi lâu, linh hồn vặn vẹo: "Chết cái gì? Yêu cầu lúc trước ông đây đưa ra, là để tập thể các bạn tốt bị xóa sạch ký ức!" Cậu có thể thoát thân, sống tự do tự tại, làm quen lần nữa với người cậu muốn quen, vĩnh viễn không chạm mặt người cậu không muốn gặp lại, đó là suy nghĩ của cậu khi ấy. Về sau cậu nhận ra đây là đang chuyển cục đá đập chân mình, nhưng cậu cũng đã nghĩ xong cách đá văng hòn đá đi.

Bây giờ thì tính là gì, giả chết chạy trốn có thể dùng được à, cái kịch bản máu chó này có thể làm người ta hộc máu đó biết không!

[Tên gọi từng phân nhóm của ngài đều là tóm tắt tình cảm của bạn bè dành cho ngài. Nếu bọn họ bị lấy đi ký ức tương ứng, quên mất sự tồn tại của ngài, như vậy làm sao có thể sinh ra yêu hận, điều này trái với mục đích ban đầu và quy tắc của nhiệm vụ.]

"Mẹ kiếp sao cậu không nói sớm?"

Giao Bạch đã hoàn thành nhiệm vụ nên không sợ bị quất roi. Cậu tức điên, hét lên những gì cậu đã kìm nén trong nhiều năm: "Ông đây chưa bao giờ thấy thứ gì nhạy cảm mong manh như cậu!"

Trợ thủ nhỏ rất nóng tính, mặc dù không ném ra cảnh cáo vi phạm quy định, song cũng không gọi "ngài" nữa.

[Người chơi chiến thắng sẽ được bồi thường thiệt hại do quy tắc gây ra.]

Giao Bạch nghiêm mặt: "Được, mời nói."

[Bồi thường là, người chơi sẽ nhận được số lượng lớn "cúc hoa linh" do công ty chúng tôi đặc biệt sản xuất. Chúng tôi sẽ giao hàng theo hình thức chuyển phát nhanh không định kỳ.]

Giao Bạch cười lạnh: "Tôi cần thứ đồ đó ấy hả?!"

Câu này khá chột dạ, thực ra cậu vẫn rất cần cái thứ vừa nghe tên đã thấy rất hiệu nghiệm kia.

Nhưng cậu còn muốn bồi thường khác nữa.

Trợ thủ nhỏ không nói lời nào, tỏ rõ là không thỏa hiệp.

Giao Bạch tạm thời thay đổi câu hỏi: "Tôi là vai chính trong thế giới ban đầu, nếu không trở về, thế giới sẽ sụp đổ sao?"

[Chuỗi truyện kia chỉ có một phần mở đầu, dự án dở dang. Sau khi ngài rời đi, đã có một nhân vật chính mới thay thế ngài để xây dựng cấu trúc thế giới mới]

Giao Bạch: "..." Mười bảy năm ông đây sinh sống chỉ là phần khởi đầu của một bộ truyện tranh. May mắn tâm trí cậu mạnh mẽ, dày dặn kinh nghiệm, nếu không thì khi bị mấy chân tướng này đập tới, cậu sẽ thật sự phát điên mất.

"Tôi không muốn giả chết chạy trốn." Giao Bạch thay đổi chiến thuật, mệt mỏi thở dài, "Trợ thủ nhỏ, giúp tôi chút đi."

Trợ thủ nhỏ không có phản ứng.

"Chúng ta là một phe mà. Ý thức thế giới kia có thể bị giết chết, ngoài sự hợp tác giữa tôi và cậu, thì việc tự thức tỉnh của lão biến thái nhà tôi cũng có đóng góp tương ứng." Giao Bạch nói, "Về phần bồi thường, dù sao cũng phải cho nhiều hơn chút chứ."

Giao Bạch chờ rất lâu, mới chờ được âm thanh của trợ thủ nhỏ.

[Xin lỗi, đây là quy trình mà người chơi bắt buộc phải thực hiện sau khi kết thúc nhiệm vụ.]

Ẩn ý là quy tắc này không thể bị lợi dụng sơ hở.

Linh hồn Giao Bạch như đã trải qua nhiều thăng trầm: "Được rồi, giả chết chạy trốn thì giả chết chạy trốn. Còn cơ thể thì sao, có thể không đổi không?"

[Không thể.]


"Không quan tâm đến việc ký ức của nhóm mục tiêu nhiệm vụ không bị xóa bỏ nữa, nhưng mà năm ấy cậu nói lúc tôi hoàn thành nhiệm vụ, thân thể này sẽ được chữa trị đến thời kỳ tốt nhất, giờ lại nói đổi cơ thể. Cậu toàn lừa tôi, cậu có câu nào là thật không? Đây chính là điều cậu nói đó hả, tôi là cha cậu?"

[...]

"Gửi dấu chấm lửng làm gì, mau giúp tôi xin xỏ cấp trên của cậu đi!"

Giao Bạch nôn nóng bay tới bay lui. Thâm tâm cậu rõ ràng, dù không đổi cơ thể và giả chết chạy trốn, nhất định sẽ có trở ngại ngăn cản cậu và nhóm Thích Dĩ Lạo nhận nhau, song cậu vẫn muốn tranh thủ được ít lợi ích trong tình thế bất lợi, một ít là được.

Cậu dùng quen cơ thể này rồi, có nhiều thứ sửa chữa cũng sẽ không biến mất, cho nên cậu không muốn thay đổi.

Không biết đã qua bao lâu, trong tầm mắt Giao Bạch có thêm một tấm thẻ nhân vật.

[Đây là thẻ che chắn của ngài.]

Giao Bạch nhìn bức ảnh trên thẻ, nghe trợ thủ nhỏ nói người này là sinh viên năm hai khoa lâm sàng của Đại học Y, vừa đột tử do áp lực quá lớn, là cơ thể cậu dùng để tái sinh. Hiện tại cậu không cần chuyển vào ở, nhưng cậu vẫn phải sử dụng thân phận này.

Tuy nhiên, cậu không cần bị cấy ghép ký ức của người này, vì thẻ che chắn sẽ luôn đi theo cậu, trí tuệ nhân tạo, có thể đưa ra dữ liệu tương ứng theo ý nghĩ của cậu.

Có thẻ che chắn, cậu hoàn toàn biến thành người khác trong mắt người xung quanh, không chỉ ngoại hình chiều cao, thói quen sở thích, mà ngay cả các mặt nhóm máu DNA cũng không thể phát hiện ra điểm bất thường.

Đây là phiên bản cuối cùng với tính năng làm đẹp tối đa.

Thẻ che chắn có thể loại bỏ nhiều dấu vết mà Giao Bạch đã để lại trong những năm qua, ngoại trừ tính cách.

Bởi tính cách hoàn chỉnh hiện tại của cậu là do chính cậu tạo ra, không phải dữ liệu của bộ truyện này, không thể thay đổi.

[Khi ngài tỉnh lại, dòng thời gian sẽ được đẩy đến năm năm sau. Ngài tốt nghiệp thạc sĩ, tiếp tục việc học liền mạch.]

Giao Bạch mím môi, nghe rất tốt, tiết kiệm được thời gian học đại học, hơn nữa còn có thể nắm vững tri thức, vừa tỉnh lại liền trực tiếp tốt nghiệp thạc sĩ, nhưng mà... Thích Dĩ Lạo đã ngoài ba mươi, năm năm trôi qua không phải là đến bốn mươi sao? Còn có thể làm gì? Bọn họ có thể có mấy lần năm năm để lãng phí đây?

"Có thể không dịch chuyển dòng thời gian không?"

[Chúng ta cần thời gian để đo lường dữ liệu thế giới và sửa chữa các lỗ hổng]

"Nếu các người nhất định phải sử dụng cỗ máy thời gian, vậy một năm được không?" Giao Bạch lui một bước, "Người trên thẻ che chắn của tôi hiện đang học đại học năm thứ hai, một năm sau tôi cũng trùng hợp học năm hai, về mặt thời gian cũng có thể dùng được."

[Chờ một lát.]

[Có thể.]

"Cảm ơn." Giao Bạch xoa mặt, "Vậy làm thế nào để tôi giả chết chạy trốn trong khi vẫn bảo vệ cơ thể?"

[Bậc thầy kiến tạo thế giới đã chuẩn bị sẵn một thân thể dự bị cho ngài rời đi, còn thân thể của chính ngài sẽ được sắp xếp ở một nơi khác để ngủ say chữa trị.]

Giao Bạch hỏi: "Tôi sẽ chết hẳn à?"

[Chết hẳn.]

Giao Bạch không thể tưởng tượng được mình sẽ chết thế nào, đây là sự thật không thể thay đổi, điều cậu quan tâm hơn là những gì xảy ra kế tiếp, liệu có thể mau chóng trở về hay không: "Loại thẻ che chắn này của các người đã từng xuất hiện trục trặc chưa?"

[Dựa vào dữ liệu trong kho lưu trữ án lệ, thẻ che chắn có xác suất xảy ra bug nhất định.]

Giao Bạch còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy tiếng máy móc nhắc nhở.

[Người chơi Giao Bạch, ngài sẽ sử dụng hình thức chết giả trong vòng mười phút nữa, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

Đầu óc Giao Bạch lập tức trở nên trống rỗng, cậu trở về thân thể của mình, nhìn Thích Dĩ Lạo vẫn đang ôm mình chìm trong giấc ngủ say, tiếng ‌đếm ngược‌ vô hình bên tai làm lưỡi cậu đắng ngắt.

Với tư cách là người chơi, cuộc hành trình của Giao Bạch sắp kết thúc. Trợ thủ nhỏ bắt đầu phát lời chào cám ơn cho cậu, tràn đầy cảm giác nghi thức đơn điệu.

—— Bạn đi ngược bối cảnh máu chó của "Gãy Cánh" vòng đầu tiên.

—— Bạn ngược hướng tiến lên.

—— Mọi nơi bạn đến, sức sống hiện diện.


Bình luận

Truyện đang đọc