BYE BYE

Thích Dĩ Lạo cao tuổi đãng trí à, đúng không, đúng không đúng không?

Giao Bạch nghiến răng nghiến lợi ăn hết một miếng da đậu phụ. Mấy ông chú này đều có bệnh, nhất định cậu phải sớm cách thật xa mới được.

Một giây sau, Giao Bạch như quả bóng xì hơi. Không cách xa được, cậu cần độ sinh động, đầy 50 mới có thể xem thông tin bạn tốt, tới lúc đó còn chưa biết có cái gì kỳ quái đang chờ đón cậu đâu.

Giao Bạch ôm trái tim nhức nhối ăn xong một bữa đồ chay. Nghĩ đến việc chứng minh thư của nguyên chủ còn ở chỗ lão thái thái, cậu tức thành con cá nóc, bộ dạng này còn bị Thích Dĩ Lạo bắt gặp.

Giao Bạch: "..."

Thích Dĩ Lạo sải bước thong dong vững vàng đến gần, trên tay cầm que kẹo không biết do đứa trẻ nào cho.

Hắn không lạnh lùng khắc nghiệt xa cách như Thẩm Ký. Khí thế quanh người gần như không có gai nhọn cứng rắn mạnh mẽ. Lúc hắn cười, đường vân đuôi mắt toát ra sức hấp dẫn chín chắn ôn hòa, nam nữ già trẻ đều thích.

Giao Bạch quay đầu rời khỏi. Cậu hiểu kẻ họ Thích này không mắc bệnh đãng trí tuổi già, mà là coi cậu như chó như mèo, tất nhiên không nhớ nổi tên rồi.

Bóng dáng thanh niên tựa làn gió thu, nhàn nhạt và vội vã. Nụ cười trên mặt Thích Dĩ Lạo chẳng giảm bớt mảy may. Hắn xoay người, đưa kẹo que cho một bé gái vẫn luôn bám theo hắn.

"Cho, cho cháu ạ?" Mặt bé gái đỏ bừng, em ôm kẹo que trong lòng, mơ màng rời đi.

Thích Dĩ Lạo lắc đầu: "Vẫn là tuổi tác hay nằm mơ."

Thẩm Ký bước tới, không phụ họa theo, chỉ nói: "Buổi tối uống thêm vài chén không?"

"Không được, nhiều việc lắm." Thích Dĩ Lạo nhận lấy điếu thuốc Thẩm Ký đưa, "Lần tới anh đi Tây Thành, chúng ta tụ họp sau."

Thẩm Ký không giữ hắn lại nữa, y bâng quơ hỏi thăm: "Tiểu Chương đâu, không đi cùng anh à?"

Thích Dĩ Lạo gảy tàn thuốc: "Làm việc."

"Vậy xem ra lần này không thể luận bàn cùng thằng nhóc đó một phen rồi." Giữa chân mày lạnh lùng nghiêm nghị của Thẩm Ký nhiều thêm vài phần mềm mỏng. Có vị tổng giám đốc chào tạm biệt y từ xa, y bèn trở lại vẻ băng giá như trước.

Thích Dĩ Lạo chờ Thẩm Ký tiễn vài vị khách, nhân tiện nói: "Lão Thẩm, tôi nghe lão thái thái nói, ngày cưới là tối hôm tết Nguyên Tiêu năm nay."

Sắc mặt Thẩm Ký lập tức trở nên khó coi: "Anh muốn thuyết phục tôi à?"

Thích Dĩ Lạo bật cười: "Đã bao lâu rồi, sao anh còn phản ứng mạnh như vậy. Chỉ là đăng ký, không tổ chức hôn lễ mà."

Thẩm Ký rất chán ghét chuyện này, lười nhắc đến: "Không đơn giản như vậy."


"Thật ra tôi lại cảm thấy nó cũng chẳng phức tạp như anh tưởng." Thích Dĩ Lạo nói, "Bên ngoài không biết lão thái thái căn cứ vào tính toán đo lường mệnh lý(1) để lựa chọn con dâu. Tin tức này sẽ không rò rỉ ra ngoài, cuộc sống sau kết hôn của anh vẫn như cũ, trong nhà ngoài nhà là hai việc khác nhau, không liên quan gì."

(1) Mệnh lý: xem hay dự đoán vận mệnh của con người có thể thể xảy ra trong tương lai.

Tâm tư Thẩm Ký hơi thả lỏng.

"Hơn nữa, anh đồng ý cưới vợ, không có nghĩa là anh khuất phục trước cái gọi là mệnh lý. Anh làm như vậy là xuất phát từ sự hiếu thuận, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu." Thích Dĩ Lạo ngậm lấy điếu thuốc chưa nhen lửa, hai tay đút túi, giống mở hội nghị bàn tròn, chậm rãi ung dung rút kiếm, một kiếm đứt cổ.

Khóe môi Thẩm Ký khẽ giật: "Lão thái thái đưa ra điều kiện gì?"

Thích Dĩ Lạo cười nho nhã: "Bản viết tay."

Thẩm Ký: "Cái gì?"

"Kinh Phật."

Thẩm Ký: "..."

"Một quyển kinh Phật mà đã bán đứng tôi." Thẩm Ký nới lỏng caravat, tháo khuy măng sét rồi vỗ mấy cái lên vai bạn tốt. Y chẳng hề tức giận, ngữ khí chế nhạo.

Đạt đến địa vị và kinh nghiệm của y, người dám thoải mái trêu chọc y chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thích Dĩ Lạo không tiếp tục chủ đề này, lão Thẩm chọn ai, chọn bằng cách nào, hắn đều không hứng thú. Hắn nhìn bóng dáng thon gầy bên cạnh cây ngân hạnh cách đó không xa, đột ngột nói một câu: "Hết cảm, cổ họng cũng khỏi, thanh âm nghe không tệ lắm."

Thẩm Ký nhìn sang, bóng dáng kia rất không bắt mắt, hệt túi rác ven đường: "Lát nữa đưa tới cho anh."

Thích Dĩ Lạo cười cười: "Lão thái thái bảo anh đưa người về Thấm Tâm Viên, không phải là đưa lên giường của tôi."

Thẩm Ký xì một tiếng đầy đùa cợt và khinh thường

"A Lạo, cái người kia... Đứa nhỏ hầu hạ tôi tối qua." Thẩm Ký nhíu mày, "Anh vẫn muốn dùng à?" Nghĩa bóng là, tối hôm qua tôi rất hài lòng, có phải là anh nên tặng tôi không?

Thích Dĩ Lạo cúi đầu, một tay khép hờ để chắn gió, tay kia đậy lại chiếc bật lửa màu xám tro. Hắn hơi ngửa đầu, hững hờ hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả khói ra ngoài: "Qua một thời gian ngắn nữa đi."

Thẩm Ký không hỏi nguyên do: "Được."

Hai người đàn ông quen nhau nhều năm, chênh lệch vài tuổi, giậm chân một cái là có thể thay đổi tình hình thương mại thị trường. Họ sóng vai trò chuyện vui vẻ, tình hữu nghị giữa bọn họ đại biểu cho mối quan hệ hai nhà.


Nam Thẩm Tây Thích, vĩnh viễn sẽ không trở thành phía đối lập.

.

Hơn bốn giờ chiều, một chiếc xe chạy khỏi nhà cũ về hướng Thấm Tâm Viên.

Giao Bạch ngồi ghế sau bọc mình trong áo khoác dài. Cậu víu thành xe, cố sức chống đỡ hai mắt díp chặt vì buồn ngủ, gió lùa vào không khí mát mẻ.

Nhà cũ ở trên sườn núi, phong cảnh con đường này từng xuất hiện trong truyện tranh, lần nào cũng là góc nhìn của Lễ Giác. Giao Bạch tự mình đến đây xem mới phát hiện, cảnh sắc ven đường còn đẹp hơn tranh, cậu lập tức không buồn ngủ nữa.

Nhưng có người không muốn cậu thoải mái.

"Đóng cửa sổ."

Thẩm Ký dứt lời, toàn bộ cửa sổ xe nâng lên.

Thẩm Ký lại tiếp tục nói: "Dừng một chút."

Giao Bạch lập tức sinh ra dự cảm xấu. Cậu còn chưa nói gì thì bị lão già đá một cước, kèm theo hai chữ lạnh như băng: "Xuống xe."

"..." Giao Bạch cảm giác có sợi tóc mắc ở cổ họng, muốn móc cũng chẳng móc ra được, sắp điên rồi. Cậu cũng không thể xuống xe, dù thế nào cũng không thể xuống, không là kế hoạch sẽ thất bại ngay ở bước đầu tiên.

Không gian chật chội, khí áp hạ xuống mức thấp nhất. Lái xe thức thời mở tấm che.

Trong ánh sáng lờ mờ, Giao Bạch dựa lên ghế, nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt rét lạnh thấu xương của Thẩm Ký. Người nhà họ Thẩm không dám làm càn trước mặt y, tay chân co quắp, âm lượng nói chuyện cũng phải khống chế.

Ớt nhỏ Khương Yên sợ y, Tề Sương sợ y, nguyên chủ cũng sợ y.

Tất cả những ai đi theo Thẩm Ký đều sợ y.

Suốt ngày bày ra gương mặt lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng là tư thái ngông cuồng tự cao.

"Thưa ngài, nơi này còn cách chân núi một đoạn đường vòng rất dài." Giao Bạch kéo khẩu trang xuống, nghiêm túc nói.

Thẩm Ký lạnh lùng vô tình: "Chân cẳng không dài à?"


Giao Bạch nâng lên chiếc cằm gầy nhọn, nhếch miệng: "Vết thương cũ của tôi tái phát rồi, không đi được."

Còn bớt cả xưng hô.

Thẩm Ký phát hiện ra điều gì đó, bóp hai má Giao Bạch rồi áp sát lại.

Bình thường nói chuyện luôn cúi gằm, miệng mấp máy phạm vi nhỏ, người đờ đẫn, hóa ra mọc hai viên răng nanh nhọn như vậy.

Giao Bạch vừa định nổi giận thì lại lơ đãng liếc thấy một vết cào trên cổ Thẩm Ký, nhìn màu sắc còn mới, vậy cũng chỉ có thể là do Khương Yên gây ra. Chả trách sáng nay y tới bệnh viện, tối qua chắc chắn đã đi dạo một vòng ở quỷ môn quan.

Chung quy khi tìm vui, lão Thẩm chó không cho phép tình nhân đụng mình chút nào. Với việc công việc tư, y đều muốn khống chế tuyệt đối, không có khả năng bị Khương Yên lưu vết tích xong còn có thể làm như không xảy ra chuyện gì.

Ngón tay Thẩm Ký chạm vào răng nanh sáng lấp lánh của thanh niên.

Miệng Giao Bạch bị ép mở to, nước bọt tiết ra ngày càng nhiều, sắp chảy xuống đến nơi. Mặt cậu bị bóp rất đau, ngón tay chạm lên răng nanh cậu bắt đầu vuốt v e.

Lão già này sẽ không nhổ răng nanh của cậu đó chứ, Giao Bạch nhẫn nhịn cơn đau hai bên má, mạnh mẽ khép hàm răng lại.

Cắn trúng má trong, cũng cắn phải ngón tay trỏ của lão già.

Giao Bạch kêu lên đau đớn, nhổ ra ngón tay Thẩm Ký, sau đó che miệng rơi nước mắt. Má trong bị cậu cắn rách một mảng lớn, đau muốn chết luôn.

Điện thoại vang lên, Thẩm Ký lau chùi bàn tay dơ bẩn nước bọt lên quần áo Giao Bạch, không hề suy nghĩ về hành vi bất hợp lý vừa rồi của mình. Hắn nhận điện thoại, lạnh nhạt hỏi: "Ai đấy?"

"Xin hỏi ngài có phải là phụ huynh của bạn Thẩm Nhi An không, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy..."

Giao Bạch chỉ nghe hai chữ "phụ huynh" này là biết trường học gọi tới, điều này khiến cậu rất bất ngờ. Dựa vào quan hệ của cha con nhà họ Thẩm, cột phương thức liên lạc phụ huynh không phải nên là quản gia hoặc lão thái thái à, tại sao lại là Thẩm Ký, y biết con y học lớp mấy chắc?

Cơn đau từ miếng thịt trong miệng dịu dần, Giao Bạch vểnh tai nghe trộm điện thoại. Thẩm Nhi An là một trong những vai công tiêu chuẩn của đề tài vườn trường, vóc dáng cao lớn, bề ngoài đẹp trai, thành tích tốt, hướng nội, cô độc, an tĩnh.

Đó là y thuở thiếu thời.

Sau khi lớn lên, tính cách hoàn toàn thay đổi.

Giao Bạch bị một luồng khí lạnh công kích, nửa người sắp sửa đông cứng.

"Được." Thẩm Ký nhận điện thoại với vẻ mặt bình tĩnh, "Rất tốt." Y thậm chí cười nhạt một tiếng, "Thầy cứ tùy ý."

Kết thúc cuộc gọi, trong xe lặng như tờ.

Mấy giây sau, điện thoại bị ném bay bằng một lực rất lớn, đập vào cửa sổ xe, phát ra tiếng vang long trời lở đất.

Trên thực tế, trời không long, đất không lở, cửa sổ xe cũng không vỡ thành mạng nhện. Điện thoại lặng lẽ nằm trong góc, vẫn nguyên vẹn.

Giao Bạch khó bề tin tưởng, chất lượng kính xe thật tốt nha, điện thoại di động cũng không rởm tẹo nào.


"Đến Tam Trung." Thẩm Ký cởi áo khoác âu phục, vứt sang một bên.

Xe một lần nữa khởi động.

Bấy giờ Giao Bạch mới nhận ra tài xế vẫn luôn ở trong xe. Cậu không khỏi bội phục vô cùng, quả là người tài chân chính, thoạt nhìn đã trải qua sóng to gió lớn, giải quyết công việc không hề sợ hãi.

Tài xế thay đổi lộ trình, chiếc xe vững vàng rẽ ngoặt trên đường núi. Giao Bạch rời xa Thẩm Ký thêm một chút. Cũng không biết Thẩm Nhi An đã làm cái gì, sợ là phải lột da.

Việc này không quan trọng.

Giao Bạch giật mình, bây giờ muốn đổi đường, cậu phải nhanh chóng thông báo cho Tề Sương.

Khi Giao Bạch mò tới di động trong túi, bên tai cậu vang lên tiếng Thẩm Ký: "Về Thấm Tâm Viên."

"..." Ông chú mỗi lúc một kiểu.

Giao Bạch bỏ tay ra.

Thẩm Ký phát hiện người bên cạnh bỗng buông lỏng rất nhiều, tựa hồ được chủ nhân tháo vòng cổ xuống, nhàn nhã sủa một tiếng, chỉ thiếu vẫy đuôi giương oai. Y kẹp ngón tay lên điếu thuốc: "Tới đây."

Giao Bạch liếc mắt.

Thẩm Ký: "Châm lửa cho tôi."

Giao Bạch chẳng hề nhúc nhích, tôi muốn châm anh, tiễn anh lên trời cao.

Hai mắt Thẩm Ký đen thăm thẳm: "Giả vờ hai năm, sao đột nhiên không tiếp tục nữa?"

Giao Bạch chuyển mắt, khuôn mặt tươi cười giả tạo: "Ha ha."

Lửa giận vừa dâng trào thì bị Thẩm Ký ép xuống một cách lý trí. Y cho rằng điều này không phù hợp quan niệm sống và cách xử sự của mình. Bị một món đồ chơi tác động cảm xúc là cái gì, nói ra sẽ bị người ta chê cười mất.

Giao Bạch thấy Thẩm Ký không sai khiến mình nữa bèn nhắm mắt lại. Cậu hiểu rõ việc chờ đợi nhất, đều được rèn luyện từ những lần giao chiến với mợ.

Yếu tố đầu tiên của thành công chính là kiên nhẫn.

Khói quanh quẩn trong xe, Thẩm Ký xoa huyện thái dương, hút hết một điếu thuốc, một lát sau y bận rộn không dứt, điện thoại liên tục.

Khi xe bị va phải, xảy ra bất trắc, Thẩm Ký không quan tâm tới tiếng kêu gào của tài xế. Y trước tiên chú ý đến cái nhìn của con chó mà lão thái thái nhốt lại hộ mình, ngây thơ và điềm tĩnh.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Thẩm Ký cảm nhận được đợt tuyết đầu mùa đông rơi xuống trái tim mình, không lạnh lắm, chỉ là đột nhiên xuất hiện, chưa kịp chuẩn bị.

Sau đó, Thẩm Ký rơi vào bóng tối.


Bình luận

Truyện đang đọc