BYE BYE

Nửa đêm nửa hôm, Chương Chẩm trằn trọc không ngủ được nên ra ngoài tuần tra. Khi tuần tra đến tầng năm, anh vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy anh ba đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa trong hành lang.

Phản ứng đầu tiên của Chương Chẩm là, cặp đôi này cãi nhau rồi.

Hẳn không phải chuyện gì to tát, sáng mai sẽ ổn thôi, trước đây toàn như vậy.

Thích Dĩ Lạo dựa vào ghế sofa, đôi chân dài gác trên bàn thấp, cổ áo sơ mi không cài cúc, để lộ một phần nhỏ của lồng ngực khỏe mạnh. Hắn đầu ngửa ra sau, yết hầu nhấp nhô lên xuống, hai mắt nhắm lại, giữa môi ngậm điếu thuốc lượn lờ khói mù, phong thái quý tộc xưa cũ trong khí độ bị lột bỏ, hiển hiện vẻ gợi cảm tùy ý rất hiếm thấy.

Chương Chẩm trước tiên liếc cửa phòng ngủ đóng chặt cách đó không xa phòng, sau đó mới nói, "Anh ba, đã trễ thế này, sao anh lại ở đây?"

"Biết rõ còn hỏi." Giữa chân mày Thích Dĩ Lạo giăng đầy mây đen.

Chương Chẩm: "..." Anh trông thấy dấu răng trên yết hầu cùng dấu hôn trên xương quai xanh của anh ba, nhất thời lúng túng ngước lên nhìn nóc nhà, đúng là không nên tới tầng năm.

"Khụ, anh ba này, ngày mai anh phải đi làm, Bạch Bạch phải đi học, nếu hai người có chuyện gì không vui, trưa mai em đón Bạch Bạch từ trường học đến công ty, để hai người có thể..." Lời khuyên giải của Chương Chẩm bị gián đoạn, anh nhìn thấy cây thước gỗ nằm bên cạnh chân anh ba, bị gãy vỡ, đứt thành hai khúc.

Lúc niệm kinh, Bạch Bạch đã mắc phải bao nhiêu lỗi sai, khiến anh ba trừng phạt em ấy đến mức vung gãy cả thước?

Chương Chẩm máu dồn lên não, nắm đấm cứng rắn, khi sắp không kìm được mà muốn vỗ đôi cánh lớn của người cha già, sắc mặt anh bỗng thay đổi.

Ngờ vực, không dám tin, giật mình, phức tạp kỳ lạ, nóng lòng muốn biến mất ngay tại chỗ... Rất nhiều cung bậc cảm xúc luân phiên xuất hiện trong nháy mắt, vô cùng đặc sắc.

Tầng này giống các tầng dưới, không có góc nào âm u, ánh đèn sáng rực cả tầm mắt.

Thị lực của Chương Chẩm không tệ, vì thế, anh phát hiện trên cây thước gãy có một ít dịch nhờn...

Óng ánh nhàn nhạt dưới ánh đèn.

Chương Chẩm lấy tay che trán, tầm mắt xuyên qua kẽ hở liếc trộm anh ba, đây không phải là quá biết chơi rồi sao?

Chắc anh suy nghĩ nhiều thôi, làm sao anh ba biết những trò đa dạng kỳ quái vậy được.

Một giây trước Chương Chẩm nghĩ như vậy, một giây sau, cửa phòng ngủ được mở từ bên trong, Giao Bạch quấn chăn thò đầu ra ngoài.

Thích Dĩ Lạo vẫn ngồi trong ghế sofa, không đứng dậy. Điếu thuốc bên môi có một đoạn tàn tro, ánh mắt nhìn xuyên qua làn khói, đối diện với Giao Bạch đứng ở cửa phòng ngủ.

Giao Bạch không đi tới. Cậu ở trên giường xem hết giáo trình rồi mới ra ngoài, không xem xong không bớt giận được.

Mấy tiếng trước, Giao Bạch sờ sờ lão biến thái, sau đó thì sao, két sắt được mở ra! Cậu vội vàng ngăn cản, vừa hôn vừa cưng nựng, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của lão biến thái, kết quả là bị đè lên két sắt, bị cắn vào gáy.

Dù thế nào cũng xem như không sử dụng bảo bối trấn trạch trong két sắt.

Thế nhưng,

Dùng thước, ha ha ha.

Mẹ kiếp còn không phải loại dẹt như lúc trước, mà là dạng đầu tròn, không dài lắm, sử dụng rất linh hoạt.

Đôi chân dưới chăn của Giao Bạch run lên, vô thức co rút lại, phảng phất còn lặng lẽ phát ra tiếng nước. Cậu trừng lão biến thái bị mình đuổi ra ngoài.

Khói mù tản đi rồi lại có, Thích Dĩ Lạo nhìn cậu với gương mặt không đổi sắc.

Hệ thống sưởi của Lan Mặc Phủ được bật không cao cũng không thấp. Giao Bạch chỉ mặc mỗi quần lót, lúc này quấn chăn không phải để giữ ấm, mà là để che những dấu vết Thích Dĩ Lạo "kiềm chế" ăn sạch cậu từ đầu đến chân.

Thấy Thích Dĩ Lạo vẫn mang bộ dáng như chết rồi kia, Giao Bạch xì một tiếng, nhìn về phía Chương Chẩm đang đờ đẫn: "Anh không ngủ mà chạy lên tầng năm làm gì?"

Chương Chẩm giống bậc phụ huynh xắn tay áo muốn đòi công lý cho con mình, lại chợt nhận ra hình như con mình chiếm ưu thế, ngơ ngác nói: "Tuần tra."

"Anh đi ngủ đi." Giao Bạch nói.

"Ồ, ngủ ngon." Chương Chẩm lơ mơ bối rối đi thang máy xuống.

Tầng năm yên tĩnh im ắng. Bầu không khí kỳ quái lan tràn từ cửa phòng ngủ, dâng về chỗ ghế sofa ở hành lang.

Giao Bạch giả vờ hắt hơi một cái.

Điếu thuốc giữa răng Thích Dĩ Lạo khẽ rung rinh, đoạn tro tàn kia rơi xuống, đáp trên mặt áo sơ mi của hắn. Hắn hơi mím môi, như thể đang kiềm chế cảm xúc nào đó.

Giao Bạch lại hắt xì hơi một lần nữa, quả thực là diễn kịch bằng cả tính mạng, cọng tóc cũng đang cố gắng. Thích Dĩ Lạo không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Ầm."


Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Thái dương Thích Dĩ Lạo giật giật: "Thật đúng là ông giời con."

Hắn chậm rãi hút thuốc, bên tai láng máng vang lên câu nói của chàng trai trẻ —— thế giới của em không phải là anh sao?

Chất nicotine trong miệng lập tức mất đi hương vị, không còn ý nghĩa gì. Thích Dĩ Lạo hạ đôi chân gác trên bàn thấp xuống, sau đó kẹp nửa điếu thuốc ấn vào trong gạt tàn thuốc. Hắn đứng dậy cầm hai đoạn thước gãy đi đến trước cửa phòng ngủ, gập ngón tay gõ cửa hai lần.

"Tiểu Bạch, mở cửa cho tôi vào."

Trong phòng ngủ, Giao Bạch ngồi khoanh chân bên bức tường phòng khách, sau lưng là bức bích họa "Thần Tình Yêu" cực lớn. Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, cậu đen mặt, vờ vịt cái gì, cậu còn chẳng khóa trái.

Kể cả nếu cậu khóa trái, chỉ cần xác minh dấu vân tay của mức quyền hạn cao nhất là có thể vào được.

"Cục cưng." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Giao Bạch run rẩy kịch liệt, khi định thần lại thì đã mở cửa ra, đứng trước mặt Thích Dĩ Lạo, mang theo một ngụm máu nghẹn trong cổ họng.

"Anh vừa gọi em là gì? Em không nghe nhầm chứ?" Giao Bạch nhăn hết cả mặt, thật đáng sợ, thế mà lúc sinh thời lại có thể nghe người khác nói hai chữ này với cậu, "Lão Thích, sau này anh tuyệt đối đừng gọi như vậy, thật đấy, anh nhìn tay em nổi da gà nè."

Thích Dĩ Lạo búng lên cánh tay đưa đến trước mắt mình, dùng đầu ngón tay cọ một cái, sau đó ôm chặt người thanh niên cách chiếc chăn: "Không thích à?"

Giao Bạch đần mặt.

"Không phải trong truyện tranh em đọc có cách gọi này à..." Thích Dĩ Lạo lộ vẻ nghi hoặc khổ não, "Khi em đọc, em kẹp góc chăn cười như con mèo lăn qua lăn lại dưới ánh mặt trời, tôi tưởng em thích."

Giao Bạch che mặt, mấy năm nay cậu không đu truyện tranh nữa, nhưng gần đây áp lực thi cử căng thẳng nên cậu muốn tranh thủ dành thời gian rảnh rỗi giúp đầu óc được thư giãn.

Bị nhiệm vụ ảnh hưởng, khẩu vị của Giao Bạch đã thay đổi, cậu có phản ứng buồn nôn sinh lý với truyện cặn bã - ti tiện BE, chỉ muốn nếm thử những câu chuyện ngọt ngào trong sáng HE.

Thích Dĩ Lạo vừa đề cập đến bộ truyện tranh boylove cực kỳ nổi tiếng mà cậu mới tìm được tối hôm qua. Tác giả nói nó ngọt hơn cả mối tình đầu, cậu tò không biết ngọt nhường nào nên đã đặt mua hết, còn chưa đọc được mấy chương.

Trong truyện, 1 gọi 0 là cục cưng.

"Cục cưng, em đang làm gì thế?", "Cục cưng, em có nhớ anh không", "Cục cưng..."

Cục cưng dài cục cưng ngắn, như thể từng khung hình trong mỗi chương truyện đều là cục cưng.

Lúc đọc truyện tranh, cảm nhận của Giao Bạch vẫn tàm tạm, không thấy sến phát ngấy.

Tuy nhiên, có một số tình tiết đặt trong truyện tranh có thể khiến người ta cảm thấy đáng yêu đến mức hú hét, nhưng nếu đặt trong hiện thực thì thật sự bye bye.

Giao Bạch nhìn Thích Dĩ Lạo với ánh mắt phức tạp.

"Được rồi, không gọi nữa." Thích Dĩ Lạo lột chiếc chăn trên người cậu ra, bế bổng cậu lên.

Giao Bạch bị cây thước gãy mà Thích Dĩ Lạo cầm trong tay chạm phải, cảm giác mát lạnh làm cậu hít sâu một hơi: "Vứt thước đi anh."

Thích Dĩ Lạo tiện tay ném hai đoạn thước vào thùng rác. Hắn ôm Giao Bạch đi vào trong phòng: "Chuyện này là do chú không đúng, không nên trêu em."

Giao Bạch nằm nhoài trên vai Thích Dĩ Lạo, đôi mắt liếc sang thùng rác. Cây thước kia vừa cho vào trong miệng cậu là cậu tiểu ra một đường màu vàng, hình ảnh kia thật sự, không thể diễn tả, suốt đời khó quên.

Vì thế cậu thẹn quá hóa giận, rút ​​cây thước ném ra ngoài ngay tại chỗ.

Ai ngờ nó không chịu được, đứt gãy luôn.

Giao Bạch được đặt lên giường. Cậu rũ mắt nhìn Thích Dĩ Lạo đặt chân của cậu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn chân của cậu.

"Tha thứ cho chú nhé?" Thích Dĩ Lạo xoa xoa hình xăm trên mắt cá chân của cậu, "Nhé?"

Giao Bạch im lặng, đầu lưỡi liếm liếm má mình, nhỏ giọng tặc lưỡi: "Thầy Thích này, nếu thầy muốn chơi trò nhập vai thì cũng không phải không được, chờ tới khi em nghỉ đông đã."

Thích Dĩ Lạo rời mắt khỏi mu bàn chân cùng mắt cá chân phủ đầy dấu răng của chàng trai, chậm rãi di chuyển lên trên. Hắn nhích lại gần, cười khẽ: "Dỗ chú chơi à?"

Ngữ điệu hờ hững, nhưng sâu trong con ngươi nóng bỏng đến đỏ bừng.

Hệt một con thú trong đấu trường, cẩn thận vây quanh con mồi, sau lưng là một lưỡi kiếm sắc bén đẫm máu.

Giao Bạch nhất thời hối hận, nhưng thua người không thua trận, cậu không nhẹ không nặng đá văng Thích Dĩ Lạo ra, túm chăn trùm lên người: "Ai đùa với anh, ngủ!"

Thích Dĩ Lạo ngồi bên mép giường, cụp mắt nhìn phần bụng bị đá của mình, nhướng môi với sắc mặt không rõ: "Em ấy à, sắp cưỡi lên đầu tôi rồi."


Người trong chăn hét lên: "Anh có ngủ không?"

"Ngủ." Thích Dĩ Lạo tắt đèn, kéo Giao Bạch ôm vào lòng rồi cúi đầu hôn vành tai cậu, "Ngày mai tôi đưa em đến trường."

"Đã mấy giờ rồi, em còn không biết ngày mai có dậy được không kìa." Giao Bạch tức giận càu nhàu một câu, chân gác lên người Thích Dĩ Lạo, hơi thở nhanh chóng trở nên dài và sâu.

Thích Dĩ Lạo ăn uống no đủ chẳng hề buồn ngủ, hắn viết chữ lên eo lưng nhỏ gầy của người trong vòng tay, viết "Kiềm chế".

—— Mỗi nét đều vẽ đè lên những vết đỏ do chính hắn lưu lại.

Đầu ngón tay của Thích Dĩ Lạo vẽ đến xương vai đang nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở của người trẻ tuổi, hắn vuốt ve mấy lần, ôm chặt hơn, thở dài cười cười. Cưỡi lên đầu hắn cũng được, hắn còn có thể ăn mấy miếng đào tươi non mọng nước.

.

Vào ngày tổ chức bữa tiệc từ thiện, Giao Bạch hoàn thành môn thi cuối cùng của học kỳ, vừa rời trường học liền được Chương Chẩm đón đi, điều chào đón cậu là cốt truyện của bộ phim thần tượng phát sóng lúc tám giờ.

Gội cắt sấy, mua mua mua, bước ra khỏi phòng thay đồ, làm tất cả mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình.

Trải qua rất nhiều chuyện cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên Giao Bạch mặc lễ phục, cũng là lần đầu tiên vuốt keo tạo kiểu. Cậu ngồi lên xe đưa đón đến buổi tiệc, suốt cả hành trình không được tự nhiên.

Không phải lo lắng quần tây nhăn nhúm, giày da đá vào đâu bị dính bụi, thì chính là sợ khuy măng sét đắt đỏ bị trầy xước.

Trải nghiệm đầu tiên của Giao Bạch khiến cậu hiểu rõ một chuyện, cậu không phù hợp với âu phục may đo đặt hàng riêng, vẫn là quần áo bình thường thích hợp với cậu hơn.

"Bạch Bạch, em thi thế nào?" Chương Chẩm vừa lái xe vừa hỏi.

"Điểm sẽ không quá cao, nhưng sẽ không rớt môn." Giao Bạch lướt nhóm wechat của lớp, rất nhiều bao lì xì. Cậu nhanh chóng ấn ấn ấn, ấn hết xong cũng gửi đi mấy cái.

Chương Chẩm quan sát tình hình giao thông: "Thế rất tốt, chúng ta không cần lấy học bổng."

Giao Bạch nhẹ nhàng nói: "Cần đấy."

"Hả?"

"Từ năm sau trở đi, em sẽ dốc sức lấy được học bổng." Giao Bạch nhếch môi, "Em vẫn luôn thu tiền cho thuê căn nhà mua trước đây, thu nhập rất tốt. Em dự định tích tiền mua thêm một căn nữa, độc lập về tài chính."

Chương Chẩm không theo kịp tiết tấu của em mình: "Chẳng phải tài sản nhà họ Thích đều là của em à?"

"Cái đó không tính." Giao Bạch nhắn tin cho Thích Dĩ Lạo.

Chương Chẩm nói đùa: "Không tính thì không tính. Anh có tiền tiết kiệm, để đầu tư cho em."

"Thôi đừng, tiền của anh phải giữ lại để cưới vợ." Trong lúc chờ Thích Dĩ Lạo trả lời, Giao Bạch nhận được tin nhắn của Thẩm Nhi An. Cậu thoáng sửng sốt, đáp một chữ: Ừ.

Chương Chẩm không hứng thú với chủ đề này lắm, anh giảm tốc độ dừng lại ở giao lộ: "Vẫn là cho em thôi, em cầm đi đầu tư."

Nghe ra ngữ khí nghiêm túc của Chương Chẩm, Giao Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh qua kính chiếu hậu: "... Anh nói thật chứ?"

Chương Chẩm gật đầu.

"Được rồi, lát nữa em thảo luận với anh ba xem sao." Giao Bạch lầm bầm, "Nhà họ Thích dẫn đầu lĩnh vực bất động sản, em đã tham gia rồi, không thì em có thể thử lĩnh vực y tế chẳng hạn?"

Chương Chẩm nghĩ bụng, cũng chỉ anh ba mới có thời gian lắng nghe các dự án nhỏ của em, cũng có thời gian giúp em phân tích triển vọng và lập kế hoạch.

Luận việc làm phụ huynh, Chương Chẩm vẫn thua anh ba một khoảng.

Chương Chẩm sẽ nghĩ cách loại bỏ sạch mọi viên đá trên con đường phía trước của em mình, nhưng anh ba không giống anh.

Anh ba sẽ chọn lọc chuyển đi một phần, để lại một ít cho em trai của anh rèn luyện.

.

Tiệc tối gây quỹ từ thiện là một sự kiện cao cấp, là sân khấu cho hầu hết các doanh nhân giàu có thể hiện tình yêu của họ, nhận được hư vinh, đương nhiên có số ít thực sự vì từ thiện, không thêm bất kỳ tạp chất nào.

Giao Bạch không ngờ sẽ có một ngày mình đích thân tham dự loại hoạt động này. Trang phục của cậu đáp ứng tiêu chuẩn làm màu, lúc tiến vào cùng Thích Dĩ Lạo cũng đủ bắt mắt ấn tượng.

Thích Dĩ Lạo thì thầm bên tai Giao Bạch: "Đừng căng thẳng, đi theo tôi."


Giao Bạch ngoài miệng đáp lời, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ lướt lung tung. Lần cuối cùng cậu trải qua cảnh tượng hoành tráng như vậy là thời điểm ở đảo Trường Mân. Có một số là người quen cũ. Bọn họ bắt gặp ánh mắt của cậu, trao ra một nụ cười thân thiện.

Tất cả đều là những người khôn khéo từng trải qua sóng to gió lớn, biết nên đeo lớp da nào trong các dịp công khai.

"Cụ Kim, đây là người yêu của cháu."

Nghe thấy thanh âm của Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch lập tức hoàn hồn, nhìn về phía ông cụ trước mặt, lên tiếng chào hỏi theo lời giới thiệu của Thích Dĩ Lạo.

Cụ Kim đánh giá Giao Bạch từ trên xuống dưới, liên tục nói: "Tốt, tốt lắm, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn."

Giao Bạch không có gì để nói, chỉ giữ nụ cười mỉm trên môi.

Thích Dĩ Lạo trò chuyện với cụ Kim. Hắn không nắm tay Giao Bạch, cũng không để Giao Bạch khoác cánh tay mình, hai người đứng sóng vai, thỉnh thoảng một người cúi đầu, người kia ngẩng đầu, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt hôn đối phương.

Không lâu sau, chủ tịch Thẩm thị đến.

Từng ánh nhìn xuyên thấu tiếng hàn huyên xung quanh, bọn họ biết rõ không có kịch hay để xem, song vẫn không khỏi thổn thức một hai tiếng.

Gia chủ họ Thích là bạn lâu năm của chủ tịch Thẩm tiền nhiệm, còn bạn đời của hắn là vợ cũ của đối phương, đồng thời là mẹ kế trước của chủ tịch Thẩm đương nhiệm.

Mối quan hệ hỗn loạn như vậy, nhưng Thẩm thị và Thích thị lại không đối đầu với nhau.

Nguyên nhân chủ yếu nằm ở người thanh niên không thuộc về cái giới này, chính cậu đã dẹp yên chiến trường.

.

Thẩm Nhi An của ngày hôm nay chỉ giơ tay nhấc chân cũng đã toát lên sự sắc sảo thu hút ánh nhìn. Y đã hoàn toàn trưởng thành giống vai chính công trong "Gãy Cánh", từ khí chất đến ngoại hình.

Ngoại trừ tính cặn bã.

Thẩm Nhi An vừa bước vào, quanh y chưa bao giờ trống vắng, một nhóm người đi rồi lại có một nhóm người tới. Y giao tiếp với mọi người, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của y phủ kín một tầng băng lạnh không tan được.

Còn lạnh hơn cả Thẩm Ký khi đương chức, không giống một người sống đi lại trong nhân gian.

Quy trình của tiệc từ thiện trước đây là, các khách mời có mặt sẽ giao một vật phẩm cho bên tổ chức, số tiền sau khi đấu giá tại chỗ chính là mức quyên tặng của đối phương.

Lần này không có quy trình đó, bữa tiệc tối cũng mãi chưa bắt đầu.

Giao Bạch cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhi An. Khi cậu nhìn sang, một bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cậu hai lần, kèm theo một tiếng thì thầm: "Đi đi."

"Em sẽ về ngay." Giao Bạch hạ giọng nói xong liền rời đi.

Thích Dĩ Lạo đút một tay trong túi, tay kia cầm ly rượu, mỉm cười nâng ly với Thẩm Nhi An.

Không đợi Thẩm Nhi An đáp lại, Thích Dĩ Lạo đã ngửa đầu nhấp một ngụm rượu vang.

"Tiểu Thích, cháu không khỏi quá dung túng đứa bé kia." Cụ Kim nói, "Tôi cũng đã nghe rất nhiều về mối quan hệ giữa cậu ta và nhà họ Thẩm. Như trường hợp hôm nay, biết bao cặp mắt đang theo dõi, cậu ta trình diện với thân phận bạn đời của cháu, mà cháu còn dám để cậu ta qua đó một mình."

Thích Dĩ Lạo không quan tâm: "Không sao đâu ạ."

Cụ Kim vẫn không tán thành thái độ của hắn, có lòng nhắc nhở một câu: "Vẫn nên quản lý một cách thỏa đáng."

Thích Dĩ Lạo chỉ cười không nói gì.

.

Giao Bạch không đến vườn hoa với Thẩm Nhi An, mà nói chuyện bên cạnh cây cột trong sảnh.

"Không phải cậu nói sẽ dẫn theo bạn gái à? Sao lại đến một mình?" Giao Bạch mở miệng trước.

"Tôi bị đùa giỡn." Thẩm Nhi An nhìn Giao Bạch, hơi thở lạnh lùng quanh thân lắng xuống rất nhiều, loáng thoáng toát ra dáng vẻ niên thiếu từ mặt ngoài đen tối hỗn tạp của thương nhân, gần như chỉ xuất hiện khi đối diện với cậu.

"Còn có người đùa cậu ấy hả?" Giao Bạch lấy làm kinh ngạc.

Thẩm Nhi An có vẻ không quá muốn tiếp tục vấn đề này, y không trả lời mà hỏi lại: "Cậu thi xong chưa?"

"Xong rồi." Giao Bạch gãi đầu, dính keo đầy tay, cậu ghét bỏ chửi bới.

Thẩm Nhi An nhất thời ngẩn ngơ, như thể y đã trở lại thời trung học, trở lại căn nhà thuê, Giao Bạch chuyển tới làm bạn cùng nhà của y, gãy ba chiếc xương sườn vì y, đau đớn kêu gào thảm thiết, trước khi hôn mê thì bảo y báo thù.

Giao Bạch nhìn ra Thẩm Nhi An đang lơ đãng, cậu cũng hơi mất tập trung. Tháng trước cậu từng đọc bài phỏng vấn của đối phương về kế hoạch trong năm năm tới, kế hoạch sự nghiệp rất rõ ràng.

Nhà họ Sầm đã bị đánh bại, nhưng Sầm Cảnh Mạt vẫn đang lang thang ở nước ngoài, Thẩm Nhi An nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.

Giao Bạch không quan tâm đến kết cục của Sầm Cảnh Mạt, cậu chỉ biết là Lương Đống sắp được ra khỏi trung tâm cai nghiện. Cuộc sống của những người này đang phát triển thành vòng thứ ba của "Gãy Cánh", ngay cả một fan truyện tranh như cậu cũng nhìn không thấu.

"Đàm Quân không tới cùng cậu à?" Giao Bạch hỏi một câu với giọng điệu tùy ý.

Thẩm Nhi An đáp: "Chú ấy về núi Sanh."

Giao Bạch tặc lưỡi, xem ra là trở về cúng bái người trong lòng.


Núi Sanh ở Bắc Thành, cậu từng đến thành phố kia nhiều lần, song chưa bao giờ leo lên ngọn núi đó.

Đại sảnh thoáng ồn ào, cuối cùng tiệc tối cũng sắp bắt đầu.

Thích Dĩ Lạo đi tới gần Giao Bạch, đứng trong đám đông vẫy tay với cậu, dáng vẻ cực kỳ tao nhã, đuôi mắt vương ý cười.

"Trở về tán gẫu sau." Giao Bạch ném một câu cho Thẩm Nhi An rồi sải bước về phía Thích Dĩ Lạo.

Dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đang bước đi không ngừng, Thẩm Nhi An nhớ lại chuyện cách đây vài tháng. Ngày ấy biết được Giao Bạch không chết, y lâm thời hủy bỏ cuộc họp rồi gấp một con chuồn chuồn giấy.

Gấp xong chuồn chuồn, Thẩm Nhi An phủi nhẹ những mảnh vụn trên đùi, sau đó đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện cho Thích Dĩ Lạo. Y nói ra mục đích của mình, hy vọng đối phương có thể buông tha Giao Bạch, vô luận yêu cầu điều kiện gì thì y cũng đồng ý.

Lúc ấy Thích Dĩ Lạo nở nụ cười, nói: Xưa nay tôi chưa bao giờ vây nhốt em ấy, nếu em ấy muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể.

Thích Dĩ Lạo có lòng dạ quá sâu, Thẩm Ký không phải là đối thủ.

Ai tranh với hắn cũng không giành được chiến thắng.

Bởi vì,

Ánh mắt Thẩm Nhi An rơi xuống bàn tay đang gãi sau gáy của Giao Bạch. Không chỉ y mà rất nhiều người cũng đang nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Giao Bạch.

—— tình yêu và thần linh

Đó là ý nghĩa của chiếc nhẫn, tác phẩm cuối cùng mà Kỷ đại sư để lại trên thế gian.

Thích Dĩ Lạo đã dùng "tự do" bện thành lưới, bắt được con bướm tự do tự tại tên là Giao Bạch.

.

Nghe lời phát biểu khai mạc của người dẫn chương trình, Giao Bạch sửng sốt tại chỗ.

Phía chủ trì bữa tiệc là Thích thị, mục đích chủ yếu là tuyên bố thành lập quỹ phúc lợi công cộng, là quỹ tư nhân, được đặt theo tên của Giao Bạch, các dự án của quỹ chủ yếu thuộc lĩnh vực y tế.

"Xin mời cậu Giao lên sân khấu phát biểu cái nhìn của mình."

Tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, hội trường vang lên một tràng vỗ tay cổ vũ, Giao Bạch trở thành tâm điểm, trên đỉnh đầu "cạch" một cái bật lên ánh đèn vô hình.

Giao Bạch nghiêng đầu nhìn Thích Dĩ Lạo, nói với âm lượng chỉ mỗi hắn mới nghe được: "Tại sao anh không báo trước với em một tiếng? Giờ em chẳng có chút chuẩn bị nào cả."

"Tùy tiện nói vài câu là được." Thích Dĩ Lạo vuốt nhẹ đuôi tóc đen sau gáy cậu.

Giao Bạch không có câu chữ gì trong đầu. Cậu kiềm chế cảm giác muốn chửi tục, cố gắng kiểm soát biểu cảm tốt nhất có thể: "Nếu khiến anh mất mặt thì phải làm sao bây giờ?"

Thích Dĩ Lạo dời bàn tay xuống dưới, giúp cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi bên trong âu phục, đốt ngón tay đeo nhẫn cưới khẽ khàng cọ cọ gò má cậu: "Đúng ha, làm sao bây giờ?"

Giao Bạch nghẹn lời.

"Được rồi, có gì to tát đâu, thả lỏng nào, muốn nói gì thì nói, có chú nhìn em." Thích Dĩ Lạo khích lệ.

Mọi người đều đang chờ, Giao Bạch không thể lề mề xoắn xuýt thêm được nữa, cậu khẽ cắn môi: "Vậy em đi lên nói bừa nhé?"

"Ừ." Thích Dĩ Lạo vỗ lưng cậu, "Ngoan."

"Anh hãy xem em làm thế nào khiến anh mất sạch mặt mũi." Giao Bạch chỉnh chỉnh áo khoác âu phục, khóe miệng hơi mím nhếch lên. Cậu bước lên sân khấu với khuôn mặt tươi cười không khoa trương cũng không cứng nhắc, sau đó đáp lời người dẫn chương trình một cách tự nhiên điềm tĩnh, nhất cử nhất động thong dong mà sinh động.

Thích Dĩ Lạo đứng dưới sân khấu, hơi nâng mi, ánh mắt dịu dàng ngước nhìn người trẻ tuổi.

Năm đó sau khi phát hiện chàng trai có đôi cánh, Thích Dĩ Lạo đã mong đợi có một ngày cậu có thể bay lên.

Sau đó Thích Dĩ Lạo vuốt ve linh hồn của cậu thông qua thân thể đầy thương tích của cậu, thâm tâm vẫn hy vọng cậu có thể bay cao bay xa, theo đuổi thế giới của riêng mình.

Bay mệt rồi thì trở về.

Chàng trai trên sân khấu nhìn chăm chú vào hắn với ánh mắt thẳng tắp, rạng rỡ xán lạn, ngang nhiên đòi hỏi sự chú ý mọi lúc từ hắn.

Bên môi Thích Dĩ Lạo mang theo ý cười đẹp đẽ nhã nhặn.

Người ngoài đồn đại hắn là thợ săn đa mưu túc trí, còn người yêu của hắn là con mồi bị mắc bẫy.

Thực tế là ngược lại, hắn là bên bị bắt.

Là tự hắn tròng lên dây thừng, rồi cầm đầu dây còn lại buộc vào ngón út của đối phương.

Sau đó,

Hắn hôn lên một đôi cánh chất chồng vết thương, nhưng lại cứng cỏi thánh khiết.

——

Hết chính truyện.


Bình luận

Truyện đang đọc