BYE BYE

Xe đậu ở ven đường cách nhà tổ họ Thẩm không xa.

Giao Bạch bấm số của Thẩm Nhi An, tút tút một hồi lâu nhưng không ai nghe. Mà Thích Dĩ Lạo vừa gọi thì bắt máy.

Thương nhân có suy tính của thương nhân, kể cả là đối thủ ngầm tranh giành so tài, trước khi thật sự trở mặt, bề ngoài đều sẽ nhận điện thoại của đối phương, xã giao, hàn huyên, lừa gạt lẫn nhau.

Huống chi bây giờ họ Thẩm và họ Thích còn chưa giao chiến, mặc dù kiện tướng đắc lực của chủ tịch Tiểu Thẩm đã ăn hai viên đạn ở Lan Mặc Phủ.

Trong điện thoại Thích Dĩ Lạo truyền ra giọng nói bình tĩnh của Thẩm Nhi An: "Chú Thích, có việc ạ?"

"Là tôi." Giao Bạch chậm rãi đáp.

Hơi thở bên kia thoáng ngưng trệ.

"Mịa nó đừng cúp máy!" Giao Bạch cười lạnh, "Tôi hiện đang ở Nam Thành, cách nhà tổ không xa."

Thẩm Nhi An ngạc nhiên: "Cậu đến Nam Thành à?"

"Đúng, đến rồi." Giao Bạch tựa lên người Thích Dĩ Lạo, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe đã hạ xuống, "Cậu hẹn địa điểm, tôi qua đó, cậu mang theo Lễ Giác, chúng ta trò chuyện."

Thẩm Nhi An không nói lời nào.

Giao Bạch nói: "Vậy cứ thế đi, cậu nhắn địa chỉ qua, nửa tiếng sau gặp."

"Tôi đã nói với chú Thích rằng người không ở chỗ tôi, tôi không tiếp xúc với cậu ta. Tại sao cậu lại không tin?" Thẩm Nhi An trầm thấp lên tiếng.

"Con mẹ nó vì cậu cúp điện thoại của tôi, chột dạ!" Giao Bạch tức nổ phổi, chửi bới, "Không nói nữa, gặp mặt tán gẫu sau."

Giao Bạch chọc vào màn hình điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Cậu không thể chỉ rõ Lễ Giác ở chỗ Thẩm Nhi An, và còn cả bức ảnh chứng minh, làm như vậy chẳng khác nào bán đứng Thích Dĩ Lạo.

Đội nhóm công nghệ đen của Thẩm Nhi An đối phó nhà họ Sầm là được, nhà họ Thích không thể bị cuốn vào, cứng rắn đối đầu không lại.

"Người bạn này của em sẽ gửi địa chỉ hẹn em chứ?" Thích Dĩ Lạo cất di động vào cái túi bên cạnh cửa xe, hai tay vẫn ôm eo cậu thanh niên, vuốt v e một cách kiềm chế.

"Ừm." Giao Bạch kéo khóa áo khoác thể thao lên, nằm nhoài trên cửa sổ xe hóng gió xuân.

Thẩm Nhi An biết cậu ghét Nam Thành cỡ nào, nhưng cậu đã đến.

Đây là Giao Bạch đang tỏ rõ quyết tâm của mình cho Thẩm Nhi An biết, không nhìn thấy Lễ Giác sẽ không bỏ qua.

Đồng thời,

Giao Bạch vác thân thể bán tàn phế, vội bắt máy bay chạy một chuyến lúc nửa đêm, cũng là cho Thẩm Nhi An và sự không cam lòng của y một cơ hội cuối cùng.


.

Thẩm Nhi An nhắn địa điểm giao hẹn tới điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Nơi ấy chính là vị trí hiện tại của y, Chương Tụy Viên.

Thấy không gạt được cũng tránh không thoát, y đành để Giao Bạch đến thẳng nơi giam giữ Lễ Giác.

Callan lái xe đến đó mất hơn năm mươi phút, vì xương cụt của Giao Bạch khó chịu nên xe chạy chậm.

Xe dừng trước cổng biệt thự, Thích Dĩ Lạo mở cửa xe, cũng dỡ chiếc xe lăn gấp gọn rồi đặt xuống đất. Hắn nhấc chân xuống xe, vươn tay về phía Giao Bạch trong xe: "Tiểu Bạch, ôm lấy chú."

Giao Bạch leo lên cánh tay bả vai của Thích Dĩ Lạo.

Thích Dĩ Lạo bế Giao Bạch ra, không lập tức đặt cậu lên xe lăn mà ôm cậu đến trước mặt, khom người. Tóc mái quét qua cổ cậu, hắn hít mùi hương của cậu một hơi thật sâu.

Giao Bạch ngửa cổ ra sau. Ngửi cái gì nha lão bi3n thái, chẳng phải trên cổ em là mùi trầm hương trên bùa hộ mệnh của anh à?

Cổng biệt thự đột nhiên mở ra.

Khuôn mặt Thẩm Nhi An xuất hiện trên màn hình hiển thị bên tường: "Các người vào đi."

Dùng "Các người", mà không phải "Cậu".

Thích Dĩ Lạo liếc Callan đang lướt điện thoại cạnh xe.

Callan chỉ chỉ vào mình, ý hỏi: Tôi cũng vào à?

Thích Dĩ Lạo gật đầu. Callan đóng sầm cửa xe lại, cất điện thoại và sải bước đuổi theo.

.

Hai bên đường biệt thự được bật hết đèn lên, khá sáng sủa. Xe lăn di chuyển êm ái trên mặt đất xám xanh, không bị vướng bởi thực vật.

Thẩm Nhi An đứng thẳng dưới mái hiên phòng khách. Y mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt và quần đen như trong ảnh, đã rửa mặt sạch sẽ, tóc mái ẩm ướt hơi rối, môi rất lạnh, con ngươi đen nhánh, bên trong là một hồ nước vào mùa thu đông, yên tĩnh và tối tăm.

Phòng khách của biệt thự không ngang với mặt đất, mà được xây cao, phải leo hơn mười bậc thang.

Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch. Không chờ Thích Dĩ Lạo phân phó, Callan đã đi về phía xe lăn, chuẩn bị nhấc nó lên.

Một bóng người nhanh chóng bước xuống bậc thang, nâng xe lăn lên trước Callan.

Callan híp lại đôi mắt dài, cười nói: "Anh chàng đẹp trai, lần gặp mặt thứ hai rồi, không định chào hỏi một tiếng à?"

Thẩm Nhi An im lặng chuyển xe lăn lên bậc thang.


Callan duỗi người, nói với ý tứ hàm xúc: "Con người ấy à, tính hay quên, chuyện từ tháng Sáu năm ngoái, không nhớ cũng là bình thường."

Thân hình Thẩm Nhi An thoáng khựng lại, y nhớ rõ. Tối hôm ấy y bị thuốc gặm nuốt, không dư lại bao nhiêu nhân tính, là Giao Bạch kịp thời tìm đến, đánh thức lý trí của y, dẫn y đến phòng khám mà Thích Dĩ Lạo chỉ định để điều trị, bị y đạp vào bụng, bị y bóp thương xương tay. Sau khi tỉnh, y đến Lan Mặc Phủ xin lỗi, trái lại, Giao Bạch còn khuyên bảo y.

Đều nhớ.

Toàn bộ, y đều nhớ rõ.

Thẩm Nhi An đi từng bước lên bậc thang, đặt xe lăn xuống đất rồi khẽ nói với Giao Bạch: "Cậu ngồi đi."

Giao Bạch xuống khỏi vòng tay Thích Dĩ Lạo, chống tay vịn xe lăn, chậm rãi ngồi lên: "Lễ Giác ở đâu, dẫn tôi tới đó."

Vai bị đè lại, Giao Bạch ném một ánh mắt trấn an cho Thích Dĩ Lạo. Cậu đã buồn nôn một lần, cũng ói mửa một lần, sẽ không chạm được đến ký ức tanh tưởi về căn phòng tối nhỏ nữa.

Thích Dĩ Lạo nhìn Thẩm Nhi An, lông mày hắn nhíu chặt, khiển trách như bậc cha chú: "Nhi An, không phải cậu đã nói Lễ Giác không ở chỗ cậu sao?"

Thẩm Nhi An nói: "Cháu sẽ giải thích với Giao Bạch."

"Nói dối nhiều, sẽ mất đi chữ tín." Thích Dĩ Lạo lắc đầu.

Thấy Giao Bạch nhìn sang, mặt Thẩm Nhi An nóng bừng, như bị người khác tát một cái, trong cổ họng thở hổn hển vài tiếng gấp gáp ngột ngạt, dường như muốn giải thích, song lại không thốt ra được chữ nào.

.

Biệt thự rất yên tĩnh, không có hệ thống sưởi. Thẩm Nhi An dẫn Giao Bạch đi tầng hầm.

Buổi đêm mùa xuân, tầng hầm có chút râm mát, Giao Bạch hắt hơi một cái. Thân thể này của cậu yếu đi rất nhiều so với năm ngoái, cũng may hoàn thành nhiệm vụ là có thể đầy máu rồi.

Đầu nặng trùng xuống, một chiếc áo khoác thường ngày màu xám đậm từ phía trên che phủ cậu, bao bọc mùi nước hoa nam giới tinh tế thoang thoảng.

Thẩm Nhi An dừng trước một căn phòng: "Đến rồi."

Giao Bạch xoay xe lăn về phía trước rồi không nhúc nhích.

Thích Dĩ Lạo áp lồ ng ngực vào sau xe lăn, tì cằm lên đ ỉnh đầu cậu, thanh âm trầm thấp từ tính: "Cần tôi theo em không?"

Giao Bạch liếc nhìn con mèo máu bơ phờ, lắc đầu: "Không cần đâu, anh và bác sĩ Callan chờ em ở ngoài." Thích Dĩ Lạo có mặt, sẽ ảnh hưởng tới phát huy của cậu.

Thích Dĩ Lạo cũng không nhiều lời. Hắn xoa xoa tóc Giao Bạch, "Đi đi, gặp người hàng xóm kia của em một lát, gặp xong liền ra."


"Em cam đoan đây là lần cuối cùng em gặp cậu ta." Dứt lời, Giao Bạch lập tức đổi giọng mà mặt không đỏ tim không hẫng, "Không phải, không phải một lần cuối cùng, không nhất định."

Sắc mặt Thích Dĩ Lạo đen như mực.

"Ở chỗ này chờ em nhé." Giao Bạch chuyển xe lăn tới gần Thẩm Nhi An. Cậu thầm thở dài trong lòng, lão bi3n thái, anh không biết đâu, em khó lắm, hoàn toàn không biết phía trước có chướng ngại vật gì, chỉ dám và cũng chỉ có thể nhanh chân đi thẳng. Vì thế, em không cho anh một lời hứa suông thì hơn.

.

Tiếng xe lăn lăn bánh trên hành lang dần biến mất.

Thích Dĩ Lạo cởi khuy măng sét áo sơ mi trắng, chậm rãi thong thả xắn ống tay áo lên.

"Người xưa có câu, thích là buông thả, yêu là kiềm chế." Callan dựa vào bức tường trắng nhợt nhạt, "Mà rất hiển nhiên là, bạn nhỏ nhà anh căn bản không lĩnh hội được ý tứ này. Sự kiềm chế của anh, ở trong mắt cậu ta chính là,"

Đôi môi đầy đặn của Callan hé mở, bật ra một chữ: "Nhát."

Thích Dĩ Lạo từ chối phát biểu ý kiến: "Tùy em ấy nghĩ."

Callan cọ ngón tay trên màn hình điện thoại mấy lần, vị gia này cũng thật sự rất khó bị kích động cảm xúc, nhất quán có phong thái có tu dưỡng. Y chưa bao giờ nghe nói hoặc chứng kiến đối phương lúng túng, chật vật, hay mất khống chế.

Không biết tối nay có cơ hội nào để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một người bình thường như y hay không.

"Chủ tịch Tiểu Thẩm có địch ý với anh." Callan lướt vòng bạn bè, thuận miệng nói, "Không phải tình địch, là do bị anh cướp đoạt món đồ chơi duy nhất của cậu ta, oán giận cũng không che giấu nổi."

Thích Dĩ Lạo cười khẽ, đáy mắt không chút độ ấm: "Đồ chơi ở đâu ra chứ, càng không thể nói là cướp."

"Mỗi người có một cách hiểu, chủ tịch Tiểu Thẩm muốn cho là như thế, cũng đành chịu. Chẳng qua, sẽ không có chuyện gì xảy ra, bạn nhỏ nhà anh không hồ đồ, có chừng mực." Callan vứt ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đưa cho Thích Dĩ Lạo nhưng không được nhận lấy, y tự nhiên châm lửa, "Chủ tịch Thích, sao lại khách khí thế, chẳng lẽ anh trách tôi đòi một hầm rượu của anh à?"

"Tuy tôi yêu rượu, nhưng tôi không phải là sâu rượu. Tôi muốn nhiều như vậy, còn không phải là cho vị kia nhà anh nhận ra rằng, cậu ta trong lòng anh quý giá đến nhường nào." Callan rít một hơi thuốc, đường hoàng nói.

Thích Dĩ Lạo liếc y: "Vậy tôi còn phải cảm ơn anh."

Callan xua tay: "Giao tình quân tử nhạt như nước(1). Lúc kết hôn, các anh gửi thiệp mời cho tôi là được."

(1) Cổ nhân giảng: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt". Người quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng rồi lại dẫn đến tuyệt giao. Câu nói "Người quân tử kết giao đạm nhạt như nước" có liên quan đến một điển cố thời nhà Đường.

Thứ đáp lại chủ đề "Kết hôn" của y là, một làn khói thuốc.

"Cuồng sạch vậy cơ à, khi đưa thuốc lá, tôi cũng không cầm nó bằng tay." Nét mặt Callan khá khó coi.

Thích Dĩ Lạo kéo dài khoảng cách với y, đứng ở cách đó không xa một tay kẹp điếu thuốc, hững hờ nhìn khói lửa lập lòe: "Thuốc lá của anh quá nồng, bám trên quần áo rất lâu, không thân thiện với những người hút thuốc thụ động."

Callan "chậc" một tiếng, có người nhà khác thật. Y sờ sờ vòng râu mép nhỏ trên cằm, dáng vẻ đẹp trai với khí chất tốt, làm động tác này không hề hèn mọn lôi thôi, chỉ lộ ra vẻ thành thục trêu ghẹo: "Cũng không biết hai người vào phòng bao lâu mới có thể đi ra?"

"Xong xuôi, tự nhiên sẽ đi ra." Thích Dĩ Lạo ho khan, phế phủ đau nhức như bị xé rách.

"Anh thật sự không lo lắng chút nào à?" Callan đảo mắt, "Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cương quyết theo vào."

Thích Dĩ Lạo cầm di động rung lên đi nghe điện thoại, bước chân không nhanh không chậm, tựa hồ rất thư thái.


Callan lắc đầu, nếu thật sự yên tâm thì đã không nhờ y đến làm tài xế.

Đây là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người bác sĩ là y, có thể giảm thiểu nguy cơ cậu nhóc kia phải chịu khổ.

Người trẻ tuổi, mà đầy bệnh tật, đáng thương ghê.

Nhưng người lớn tuổi cũng không khá hơn là bao.

Vấn đề nghiêm trọng hơn.

Không biết còn bao nhiêu thuốc tồn đọng trong cơ thể, biến thành mụn nhọt. Vốn dĩ có thể từ từ hấp thu trong giấc ngủ sâu, nhưng lại cưỡng ép tỉnh dậy, bị cắn trả.

Trên hành lang chỉ có tiếng Thích Dĩ Lạo ho khan sau khi nghe điện thoại. Hắn cố nén cơn ho, dưới lớp áo mỏng là trái tim ướt lạnh đang không ngừng phập phồng. Điếu thuốc bên môi rung lên, tàn tro nhỏ vụn rơi xuống bừa bộn.

"Dành thời gian tới chỗ tôi, tôi kiểm tra cho anh." Callan miễn cưỡng nói, "Tôi sẽ gắng hết sức," Y hắng giọng, "Để anh chứng kiến bạn nhỏ nhà anh tốt nghiệp đại học."

Thích Dĩ Lạo rít một hơi thuốc lá, đ è xuống vị tanh ngọt nơi cổ họng. Hắn đổi màn hình nền điện thoại, trở về bức ảnh hai điếu thuốc hôn nhau.

.

Chỉ cách một cách cửa, trên đùi Giao Bạch đắp kín áo khoác của Thích Dĩ Lạo, tay móc lấy móc khóa treo điện thoại, ánh mắt rơi vào Lễ Giác trong góc đối diện.

Cửa sổ trong phòng đều mở, không khí trong lành, hơn nữa Giao Bạch đeo khẩu trang nên hít thở không quá khó khăn.

Nhưng các giác quan khác của cậu vẫn giữ nguyên trạng.

Cậu nhìn Thẩm Nhi An dội một xô nước trộn đá viên lên đầu Lễ Giác, đỉnh đầu và trái tim cậu hoàn toàn lạnh lẽo.

Đệt.

Giao Bạch nhặt chiếc áo khoác trên chân và mặc vào, co tay trong ống tay áo dài, khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.

Lễ Giác ở góc tường tỉnh dậy vì đông lạnh, trên khuôn mặt mềm mại nam sinh nữ tướng của cậu ta toàn vết thương, cũ mới chồng chất lên nhau, cần cổ buộc xích sắt loang lổ vết máu, trán còn bị rách một mảng lớn.

Giao Bạch không cần nhìn thêm đã có suy đoán, đoàn đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An cũng lấy được video giám sát trong phòng tối nhỏ, cậu ta đã trả lại cho Lễ Giác tất cả những gì mình phải gánh chịu.

Không đúng, còn nhiều hơn, gấp mấy lần.

Đối diện với ánh mắt dần trong veo của Lễ Giác, Giao Bạch sửa sang tóc mái, che khuất vết sẹo trên trán.

Lễ Giác bị thương nặng hơn cậu, nhưng chẳng những sống sót mà còn khôi phục ý thức nhanh như thế.

Sử dụng tích điểm nâng cao sức sống, độ mạnh mẽ kém xa tít tắp so với hào quang nhân vật chính.

"A!" Lễ Giác giống một quỷ hồn bị thiêu đốt thê thảm ở tầng địa ngục thứ mười tám. Trông thấy một nhân loại, người sống, cậu ta bức thiết và kích động bò tới bên đó, xích sắt trên tay chân và cổ đung đưa dữ dội, song cậu ta gần như vẫn ở nguyên vị trí.

Bởi xích sắt không hề dài, góc độ đóng đinh còn xảo diệu, cực kỳ hạn chế phạm vi hoạt động của cậu ta.

"A... A..." Lễ Giác ch ảy nước mắt nhìn Giao Bạch, co giật mở miệng phát ra những tiếng gào khó nghe.


Bình luận

Truyện đang đọc