BYE BYE

Ý thức Giao Bạch đã tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn đang được may may vá vá trên bàn mổ.

Lần này linh hồn của cậu không thoát ra ngoài, cũng không cảm thấy đau. Cậu đang giao lưu với trợ thủ nhỏ, song trợ thủ nhỏ từ chối không tiết lộ tình huống bên ngoài nên cậu chỉ có thể hỏi những vấn đề khác, vừa hỏi xong liền nổ tung.

Năm ngoái Giao Bạch muốn đổi máy chủ, trợ thủ nhỏ nói cần tích điểm, lúc ấy điểm tích lũy của cậu là 0, sau đó cậu quên béng chuyện này.

Bây giờ Giao Bạch sực nhớ tới, hỏi ra mới biết, mỗi khi một người bạn tốt xếp vào nhóm, người chơi sẽ nhận được một triệu điểm tích lũy. Bốn người, bốn triệu điểm tích lũy, cậu vẫn chưa đụng đến.

Trợ thủ nhỏ này thực sự là, cậu không hỏi thì không nói!

Giao Bạch muốn đổi sang một máy chủ mượt mà, nhưng lại được thông báo rằng điểm tích lũy... Không đủ.

Không đủ?!!!

Giao Bạch choáng váng, trước đấy cậu còn tưởng máy chủ khoảng chừng mấy trăm nghìn đến một triệu, sẽ còn dư rất nhiều không biết tiêu thế nào.

Cậu nhớ trợ thủ nhỏ từng tiết lộ rằng, điểm tích lũy có thể làm cho người ta nhận được kh0ái cảm thoải mái khi chịu đòn roi. Nhưng sau khi chịu đựng một lần quất roi về mặt tinh thần, cậu đã hạ quyết tâm cố gắng hết sức không đắc tội trợ thủ nhỏ có trái tim thủy tinh, sẽ không lại để cho mình chịu khổ như thế nữa.

Cho nên cậu cảm thấy điểm tích lũy còn lại của mình là vô dụng, thua lỗ lớn.

Kết quả thì sao,

Còn chẳng có điểm tích lũy để mua máy chủ mới.

Đây chính là bốn triệu đó!

"Trợ thủ nhỏ này, mỗi một điểm tích lũy đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, không hãm hại nhau thế chứ?" Giao Bạch gắng không chửi bậy.

[Thông qua kiểm tra, 3,72 triệu trong số bốn triệu điểm tích lũy của người chơi Giao Bạch đã được sử dụng để kéo giá trị sinh mệnh.]

Giao Bạch ngơ ngác: "Không đúng, cậu chờ đã, kéo từ bao giờ?"

[Luôn luôn.]

Giao Bạch: "... Luôn luôn tức là?"

[Bắt đầu từ khi bạn tốt đầu tiên của người chơi được xếp nhóm, sở hữu mười nghìn điểm.]

Giao Bạch: "..."

Nói cách khác, năm ngoái cậu có thể sống sót qua trận đòn roi là nhờ điểm tích lũy tăng cao giá trị sinh mệnh của cậu.

Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu toàn dựa vào điểm tích lũy để kéo dài tính mạng?

Cũng thật đúng là kiếm mạng sống trong đại dương máu chó. Bơi về phía trước một mét là có thể bắt được một phần sức sống.

Giao Bạch cảm khái: "Bình thường người bị ngược thân ngược tâm đủ kiểu, mười cực hình tàn khốc luân phiên, bị lột da tróc thịt song vẫn không chết, là chỉ có vai chính. Tôi còn đang nghĩ, lần đòn roi kia, lần từ tàu hàng rơi xuống biển, cộng thêm lần này bị nhốt trong phòng tối, lần nào mà tôi không sắp chết tới nơi chứ, nhưng tôi vẫn chưa chết, có phải tôi là vai chính trong hiệu ứng cánh bướm mà mình mang đến không? Hóa ra giá trị sinh mệnh được điểm tích lũy kéo lại. Mạng đáng giá, bốn triệu không đủ tiêu."

Trợ thủ nhỏ không đáp.


Ý thức Giao Bạch bắt đầu mơ hồ: "Khi giá trị sinh mệnh tăng lên, có thể làm tôi không đau không, có gói combo này không?"

Lúc này trợ thủ nhỏ có phản ứng.

[Người chơi, thế giới mà cậu đang sống có bối cảnh tình yêu ngược thân ngược tâm thời xưa, tập hợp sẵn lượng lớn máu chó. Đây là bản chất, là khung sườn, cũng là kết cấu. Trải nghiệm do các nhân vật trong thế giới mang đến cho cậu không thể là không đau, điều này không phù hợp.]

Giao Bạch muốn nói điều gì đó nhưng lại quên khuấy: "Được rồi được rồi, tôi đã hiểu."

Cũng được, hợp lý, không vấn đề.

Dù sao nhiệm vụ vừa hoàn thành là giá trị sinh mệnh của cậu sẽ đầy ắp, bộ thân thể này chỗ nào cần tốt sẽ tốt, cậu cũng sẽ tốt đẹp.

Ý thức của Giao Bạch hoàn toàn biến mất.

.

"Thẩm thị đã đổi chủ."

Đây là câu nói đầu tiên mà Giao Bạch nghe thấy khi khôi phục ý thức. Thanh âm ở ngay bên cạnh cậu, dường như đang lầm bầm, âm sắc rất lạnh, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Một giây sau, trong đầu cậu xuất hiện hai khung truyện tranh.

Hóa ra câu "Thẩm thị đã đổi chủ" là lời thoại nguyên tác. Trong nguyên tác, Chương Chẩm cũng đã nói vậy.

Bây giờ, cảnh gốc online.

Trên hai khung truyện tranh là gia chủ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm, quý tộc mới của Nam Thành đã tham dự buổi họp báo.

Trong truyện tranh, Thẩm Nhi An xuất hiện trước màn ảnh, mái tóc đen ngắn không chỉnh tề được chải ngược ra sau, đồng phục học sinh được thay bằng vest, giày thể thao được thay bằng giày da đặt làm riêng, một thân cao rực rỡ từ trên xuống dưới. Y giơ tay, khuy măng sét phản chiếu tia sáng lạnh nhạt.

Người thiếu niên đã một đi không trở về.

Đây là Thẩm Ký thứ hai, từ mặt mày ngũ quan đến khí chất, đều quá giống.

Nhưng cũng không phải y.

Thẩm Nhi An và Thẩm Ký có hai điểm hoàn toàn tương phản.

Một: Thẩm Ký lăng nhăng trăng hoa, trong khi Thẩm Nhi An cố chấp cực độ.

Hai: Thẩm Ký thuận theo tự nhiên ngồi lên địa vị cao, những anh em khác của y đều là gà mờ, thậm chí chẳng đáng gọi là đối thủ, cũng không tranh với y. Họ cực kỳ thức thời, có tiền tiêu là được, cần quyền làm gì.

Nhưng Thẩm Nhi An đã liên hợp với người ngoài để soán vị.

Thẩm Nhi An sẽ dẫn dắt Thẩm thị tiến được càng xa, đứng được càng cao hơn.

Hai khung truyện tranh dần biến mất.


Hai chữ "Gãy Cánh" xuất hiện, dừng lại chốc lát rồi cũng dần trong suốt.

Gãy cánh, thứ bị gãy chính là cánh của Lễ Giác, bị Thẩm Nhi An bẻ gãy.

Đi đến bước này, nếu Giao Bạch có đọc lại "Gãy Cánh" thì việc ngồi lại khán phòng là điều không thể.

Giao Bạch thu hồi suy nghĩ. Mí mắt cậu khẽ động, muốn mở mắt ra song cảm giác vô cùng vất vả, ngũ tạng lục phủ đau đớn kịch liệt, dường như khắp nơi đều rò không khí, khó khăn hít vào một hơi mà lại tản đi ngay.

Chương Chẩm ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay không truyền dịch của Giao Bạch, lẩm bẩm một mình: "Bạch Bạch, sân trước của Lan Mặc Phủ vẫn trống lắm, anh ba nói để chờ em tỉnh dậy gieo hạt, bao giờ em mới tỉnh lại đây?"

"Còn có rất nhiều chuyện mà anh chưa làm, em không tỉnh thì anh không có tâm trạng. Em mau tỉnh lại đi." Chương Chẩm câu trước không ăn nhập tới câu sau, "Hôm nay Thẩm thị mở họp báo, buổi tối là tiệc rượu, hầu hết các nhân vật nổi tiếng trong nước đều sẽ xuất hiện, quy mô long trọng. Em tỉnh lại đi, anh cho em xem phát sóng trực tiếp."

"Bạn anh, người khởi động vụ án lần nữa thay bạn học Lương Đống của em có nói, vụ án có tiến triển lớn. Lương Đống đã tìm thấy lão Phan, ép ra kẻ đứng sau, nhưng tìm thấy cũng là chuyện vô bổ, pháp luật không trừng phạt được. Có lẽ bạn học của em phải tự mình động thủ, chưa biết chừng sẽ hành động trong buổi tiệc tối nay. Em tỉnh lại khuyên cậu ta đi, thời cơ chưa tới, không bằng chờ thêm..."

Giao Bạch muốn gọi Chương Chẩm, song cổ họng của cậu rất khô rất đau. Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện trên mặt mình đeo mặt nạ dưỡng khí, toàn thân cắm rất nhiều ống dẫn.

Chương Chẩm thì sao,

Chương Chẩm sửng sốt nhìn cậu.

Giao Bạch thầm "Haizzz" một tiếng trong lòng. Người trong truyện tranh phim truyền hình đeo mặt nạ dưỡng khí vẫn có thể nói chuyện, nhưng cậu thử một lần, không thể, quá tốn sức.

Móa cậu muốn tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, hít thở không khí trong lành, khó chịu ghê.

Ngoài ra còn đau nữa, chỗ nào cũng đau.

Đây là một cảm giác mà chỉ còn sống mới có thể cảm nhận được.

Giao Bạch khẽ nhúc nhích bờ môi chút xíu, thở ra những đám khí trắng bám lên mặt nạ dưỡng khí, làm mờ tầm nhìn của cậu.

Tay Chương Chẩm được cầm ngược lại một cách rất nhẹ nhàng, nước mắt bỗng nhiên chảy ra từ đôi mắt khô đỏ của anh.

Giao Bạch viết xong liền hơi hé mắt. Người trước mặt cậu đội mũ lưỡi trai màu xanh, đeo khẩu trang, mặc áo choàng y tế, bọc giày, vóc dáng gầy đi rất nhiều, đang lặng lẽ khóc với hàng lông mày cau chặt thành chữ 川.

Mỹ nhân đã già.

.

Giao Bạch được bác sĩ mà Chương Chẩm gọi tới kiểm tra một lượt, sau đó cậu lại ngủ mê man. Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, người trong phòng bệnh đã không phải là Chương Chẩm, mà là Thích Dĩ Lạo.

Lão bi3n thái đã thật sự trở thành lão bi3n thái, không chỉ già mà còn lộ ra khí sắc bệnh tật.

Con mèo lớn mắt vàng lông tơ trắng như tuyết lại biến thành một con mèo máu, vết thương bị cắt đứt trên cổ vẫn còn mới, máu chảy đầm đìa. Nó nhắm nghiền mắt, thân thể đẫm máu phập phồng vô cùng yếu ớt.


Giao Bạch nghĩ thầm, cậu đang gắng cầm cự, Thích Dĩ Lạo cũng đang cố chống đỡ.

Bây giờ cậu đã vượt qua, vậy Thích Dĩ Lạo hẳn cũng có thể làm được.

Thích Dĩ Lạo rướn nửa thân trên về phía trước, hai tay chống ở mép giường, đan mười ngón tay vào nhau, ngón cái tay trái cọ cọ hổ khẩu tay phải, khẽ than: "Hai tháng rồi."

Giao Bạch kinh ngạc mở to mắt. Cậu đã nằm lâu thế rồi cơ à!

"Tiểu Bạch," Thích Dĩ Lạo nhìn cậu, khẩu trang tràn ra tiếng cười khàn khàn, "Em mà còn không tỉnh, A Chẩm sẽ không ổn mất."

Giao Bạch liếc con mèo máu.

Nó đang chảy máu, suy nhược "Meow" một tiếng với cậu.

Đôi mắt vàng kim kia khẽ mở, bên trong lấp loáng ánh nước mông lung.

Sau đó, một giọt nước mắt trượt xuống từ hốc mắt của nó.

Mèo khóc rồi.

Giao Bạch hơi cau mày, sao còn khóc nha, là đau hay thế nào?

"Em cần phải dưỡng thương, tôi kiến nghị em tạm nghỉ học một năm, sang năm về trường." Thích Dĩ Lạo vuốt v e các nếp gấp trên chăn bông.

Giao Bạch hoàn hồn, không phải chứ, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh tạm dừng việc học của tôi rồi, mà sao vẫn chưa thực hiện?

"Tôi đã trao đổi với hiệu trưởng." Thích Dĩ Lạo nói, "Thủ tục chờ em tự đi bổ sung, dù sao đây là vấn đề học tập cá nhân của em."

Giao Bạch hé môi, được.

Phòng bệnh kéo rèm, đèn bật, xung quanh sáng sủa, vô cùng yên tĩnh.

Mí mắt Giao Bạch díp xuống rồi lại bị cậu chống lên, cậu tiếp tục nhìn Thích Dĩ Lạo bên giường và con mèo khóc với cậu.

Thích Dĩ Lạo hỏi: "Buổi họp báo của Thẩm thị sẽ được phát sóng trực tiếp, có muốn xem không?"

Giao Bạch lắc đầu.

Cái này có gì để xem chứ, đơn giản là công bố cho công chúng biết nguyên nhân cựu chủ tịch của Thẩm thị rời vị trí. Mọi thứ mà thế giới bên ngoài biết đến đều là những gì mà người thừa kế nhà họ Thẩm dẫn dắt cho bọn họ biết.

"Thế thì không xem." Thích Dĩ Lạo đứng dậy, "Em nghỉ ngơi đi, chú đi đây."

Ngón tay Giao Bạch hơi nhúc nhích, đừng mà, còn có việc đấy.

"Hả?" Thích Dĩ Lạo khom người.

Giao Bạch chuyển mắt xuống, đầu cũng hơi nghiêng, ánh mắt rơi trên tay hắn.

Thích Dĩ Lạo đưa tay ra.

Đầu ngón tay tái nhợt của chàng trai trẻ chạm vào chút chút, hắn nhíu mày, dịch lòng bàn tay lên.

Giao Bạch viết hai chữ trong lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo: Lương, nhốt.

"Tôi đã nghe A Chẩm nhắc tới vụ án nhà họ Lương." Thích Dĩ Lạo nói, "Tôi sẽ bảo A Chẩm nhốt thằng nhóc họ Lương lại, không cho cậu ta tới buổi tiệc đêm nay."


Giao Bạch hài lòng, giao tiếp với người thông minh rất thuận tiện, bớt việc.

Cảm ơn.

Giao Bạch lại viết.

Điểm tích lũy có thể tăng cao giá trị sinh mạng của cậu, nhưng cũng đòi hỏi ý chí của cậu, cùng với lực tác động từ bên ngoài.

Từ năm ngoái đến năm nay, ba lần gặp nạn ở Hi Viên, biển sâu và tòa nhà xây dở trong thị trấn, đều nhờ cả vào tài nguyên nhà họ Thích.

Thích Dĩ Lạo cau mày: "Chỉ hai chữ này?"

Giao Bạch: "..."

"Phải báo ân, Tiểu Bạch." Thích Dĩ Lạo khép bàn tay lại, giữ đầu ngón tay của chàng trai trong lòng bàn tay.

Giao Bạch trợn trắng mắt. Báo, chờ tôi khỏe lại rồi báo, đã ghi vào cuốn sổ nhỏ, sẽ không thiếu nợ anh đâu. Ngoại trừ tiền bốn chai rượu kia.

Giao Bạch thở ra, mặt nạ dưỡng khí bị bao phủ bởi một lớp sương trắng. Trái tim cậu duy trì rất khó khăn, số lượng ống dẫn tê cả da đầu đã giữ lại sự sống của cậu.

"Bùa hộ mệnh..."

Giao Bạch còn chưa viết xong chữ, cũng không kêu lên, chỉ thầm đọc trong lòng, thì đỉnh đầu đã vang lên âm thanh: "Bùa hộ mệnh ở thư phòng. Đã đổi thiết bị theo dõi mới, dây cũng thay, chờ em trở về tự đeo lên."

Không mất là tốt rồi. Giao Bạch nhắm hai mắt.

Đầu ngón tay đặt trong lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo vô thức cuộn mình mấy lần, nắm hờ ngón trỏ của hắn.

.

Gần nửa tháng sau, Giao Bạch được tháo mặt nạ dưỡng khí, thở bình thường và có thể nói chuyện được một lúc. Tinh thần của cậu tốt hơn mới bắt đầu kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.

Vừa kiểm tra, khá lắm, độ sinh động của bạn tốt thứ năm vượt trên 50.

"Trợ thủ nhỏ, chuyện hân hoan phấn khởi như thế mà sao cậu không nhắc nhở gì cả?!"

[Đã nhắc nhở, nhưng ý thức của người chơi ngủ say, không phản ứng.]

"Không phải tụt xuống là được, cậu cũng biết mà, tôi đây máu chó một muôi nối tiếp một muôi, không thể theo dõi cập nhật tài khoản mọi lúc được... Ha ha ha ha, ngày tháng tốt đẹp của tôi sắp tới rồi!"

Giao Bạch không khỏi phá ra cười trong lòng. Cậu thật sự chưa bao giờ ngờ rằng trong số bốn người bạn tốt còn lại, người đầu tiên phá mốc 50 chính là Sầm Cảnh Mạt.

Thế mà lại là Sầm Cảnh Mạt!!!

Con tra(1) mập trong ruộng dưa, hắn, tự công lược bản thân rồi.

(1) Tra 猹: loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết "Cố Hương" là đêm trăng ra phá dưa hấu, lông da trơn như mỡ. Có người từng hỏi Chương Y Bình, bạn thân của Lỗ Tấn, thì được câu trả lời là con tra có lẽ là một loại lửng.

Đáng yêu ghê.

Mẹ kiếp, nếu tất cả bạn tốt trong danh sách đều ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao.

Hiển nhiên là không thể, cũng không dám mơ thế.

Bởi vậy, phong cách không đợi Giao Bạch đi xử lý mình đã chuẩn bị vào nhóm của Sầm Cảnh Mạt càng nổi bật vẻ thanh lệ thoát tục. Độ sinh động của hắn nhảy vọt qua 50 cũng không sinh ra bất cứ thứ gì khác, chỉ là hứng thú.


Bình luận

Truyện đang đọc