CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Thẩm Đông không có quá nhiều thời gian để đấu tranh tư tưởng bản thân vs. bản thân, Hồng Kiệt rất tích cực thúc giục hắn đi lấy máy tính, toàn tâm toàn ý muốn giải cứu hắn, Tào Mộc cũng giục cùng, ngoài lúc đến miếu thờ trộm đồ ăn thì bình thường cậu cũng chẳng lên bờ mấy lần, giờ lại là mấy người đi cùng nhau, cậu còn hào hứng hơn cả Hồng Kiệt, tuy rằng cậu vẫn không nhớ ra được thuyền trưởng Jack là ai.

“Ở đây…đợi, đợi tôi.” Thẩm Đông cảm thấy đầu lại đang sưng lên, hắn chỉ vào một tảng đá ngầm cạnh bờ, còn thiếu điều vẽ một vòng tròn bắt hai người này đứng vào giữa.

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Sao lại phải đứng ở đây?” Hồng Kiệt kháng nghị.

“Bảo cậu ở đây thì cứ chờ ở đây đi, hỏi làm gì.” Tào Mộc nhìn gã.

“Tớ còn định đi gặp chú Trần mà.”

“Chú Trần là ai?”

“Là bác trai béo bên trong hải đăng đấy, lâu lắm rồi tớ không gặp bác ấy, chào hỏi thôi.”

“Cậu là ai?”

“Tớ là thuyền trưởng! Tào Tiểu Ngư cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà giờ vẫn không nhớ ra được?”

“Thuyền trưởng là ai vậy?”

Thẩm Đông chỉ vào hai người bọn họ, không nói nên lời, đứng tại chỗ vài giây rồi quay người bỏ đi.

Thẩm Đông chưa nói với chú Trần rằng lấy máy tính lên bờ sửa, hắn không muốn để chú Trần biết hắn quen với Hồng Kiệt, lo lắng hơn là chú Trần biết đến sự tồn tại của Tào Mộc.

“Mày sửa được à?” Chú Trần nghe thấy hắn nói muốn mang máy tính đến phòng hắn sửa thì rất kinh ngạc.

“Không, không…biết.” Thẩm Đông gỡ hết dây dợ xuống dưới, tìm một cái thùng to cho máy vi tính vào, màn hình vẫn là kiểu màn hình đầu to, hắn cũng không rõ liệu có ai có thể sửa được cái thứ này hay không.

“Vậy mày cứ thử xem, coi như giải trí.” Chú Trần nở nụ cười.

“Vâng.” Thẩm Đông một tay ôm màn hình, một tay mang thùng máy ra ngoài, máy vi tính này luôn cùng hắn, từ lúc hắn lên đảo tới giờ chưa hề rời đi một lần.

Hồng Kiệt dừng thuyền ở một phía khác của đảo, cách bờ một đoạn, đá ngầm trong nước rất nhiều, thuyền của Hồng Kiệt cũng không phải rất nhỏ, không có cách nào tới gần được.

Thẩm Đông nhìn cậu ta nhanh nhẹn mặc nguyên quần áo nhảy xuống nước, sau đó quay người đưa tay ra: “Đưa tôi.”

“Sao, sao cơ?” Thẩm Đông sững sờ.

“Tôi mang tới chứ sao,” Hồng Kiệt rất vội, “Nhanh đưa tôi, tôi đạp nước cái là vác được qua.”

“Nặng.”  Thẩm Đông hiểu ra là cậu ta định đạp nước qua đó, lập tức do dự, thùng máy còn tàm tạm, nhưng màn hình đầu to thật sự nặng không nhẹ, huống hồ là Hồng Kiệt còn mặc một bộ quần áo.

Thật ra hắn có hơi không hiểu nổi, tại sao Hồng Kiệt lại mặc nguyên một bộ quần dài quần cộc áo khoác áo trong không rõ màu sắc gì, như thể Cái Bang.

“Tôi là thuyền trưởng, anh có nghe mệnh lệnh không đấy?” Hồng Kiệt hơi không nhịn được, tặc lưỡi, “Đưa cái màn hình đầu to kia cho tôi, thùng máy kia đưa cho Tào Tiểu Ngư cầm.”

“Đây, đây.” Thẩm Đông lười nói nhiều, đưa đầu to đặt xuống trên tay Hồng Kiệt.

Hồng Kiệt lảo đảo mới đứng được vững, vừa nhìn đã biết là đánh giá thấp trọng lượng của đầu to, nhưng cậu ta lảo đảo xong vẫn dứt khoát giơ đầu to lên, quay người đi xuống nước sâu.

Thẩm Đông nhìn theo cậu ta, nhìn xem liệu có kỳ tích xuất hiện không.

Ba giây sau, kì tích xuất hiện

Hồng Kiệt và Đầu to cùng nhau chìm vào trong nước biển.

“Không thấy cậu ta đâu nữa rồi.” Tào Mộc nói.

“Giỏi thật,” Thẩm Đông thở dài, “Hai người chờ, chờ tôi, tôi đi lấy, lấy thẻ.”

Trên người Thẩm Đông luôn để mấy trăm đồng một thời gian dài, như thể đồ kỷ niệm, sắp mòn trọc một góc rồi vẫn không có chỗ để tiêu, giờ thì tốt, không chỉ có thể tiêu hết, còn tiện thể dùng luôn tiền bên trong thẻ lương.

Lúc tìm thẻ hắn lục lọi nửa ngày, kéo hết tất cả ngăn kéo ra mới phát hiện thẻ không biết từ lúc nào đã rơi đến phía sau mặt bàn.

Lúc hắn nhặt tấm thẻ đầy bụi lên, cảm tưởng cái thẻ cũng sắp khóc lên, lên đảo bao năm như vậy, cuối cùng cũng coi như có người muốn dùng nó.

Cầm thẻ trở lại bên bờ, Hồng Kiệt và Tào Mộc đang giơ Đầu to dốc nước ra, Thẩm Đông không biết nên cổ vũ bọn họ hay là cười nữa.

“Bỏ, bỏ đi,” Hắn đi qua dùng ngón tay gõ lên màn hình, “Vô dụng thôi.”

“Cậu làm hỏng cái này rồi!” Tào Mộc rất nhanh đã hiểu ra được màn hình hỏng, nói to với Hồng Kiệt.

“Vốn đã hỏng rồi!” Hồng Kiệt cũng kêu to.

“Đừng có kiếm cớ,” Tào Mộc liếc cậu ta một cái, “Thuyền trưởng Jack ạ.”

“Tớ không kiếm cớ!” Hồng Kiệt khó chịu tiếp tục chống chế, sau đó rất vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn Tào Mộc, “Cậu nhớ ra tớ là ai rồi?”

“Ừ, nhớ ra rồi.” Tào Mộc cười.

“Đúng là không dễ dàng.” Hồng Kiệt thở ra một hơi thật dài.

Trên thuyền của Hồng Kiệt chất đầy đồ ngổn ngang, Thẩm Đông nhìn thấy ba cái thùng dầu hơi giật mình, trước đó hắn vẫn cho rằng thuyền cướp biển của thuyền trưởng Jack là thuyền buồm.

“Thế nào, bất ngờ đúng không,” Hồng Kiệt đá lên thùng dầu, “Bình thường tôi cứ bơi đi tùy tiện thôi, lúc nào có việc mới dùng đến động cơ.”

Đúng là rất bất ngờ, Thẩm Đông không nói gì, ngồi xuống trên một thùng dầu.

“Xuất phát! Tào Tiểu Ngư đi quan sát!” Hồng Kiệt khởi động thuyền.

“Quan sát cái gì?” Tào Mộc ngồi trên boong thuyền không hiểu nhìn cậu ta.

“Quan sát tình hình trên biển chứ gì, xem xem có kẻ địch nào không.”

“Tớ không quan sát,” Tào Mộc cau mày, “Quá là ngu, cướp biển không thèm lái thuyền cùi thế này.”

“Chẳng biết hợp tác gì cả, không vui.” Hồng Kiệt bất mãn liếc nhìn cậu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lái thuyền về hướng làng trên bờ.

Cách bờ càng gần, Thẩm Đông càng căng thẳng, hắn cũng không biết mình đang căng thẳng gì, có lẽ là bởi vì bỏ đàn sống riêng quá lâu, bỗng nhiên phải trở về với đoàn người làm hắn không quen được.

Có lẽ bởi vì gì đó khác, hắn luôn cảm thấy kể cả mình không có mấy năm ngẩn ngơ trên đảo, chỗ đông người cũng sẽ khiến hắn không muốn lại gần như vậy thôi.

Tào Mộc rất vui vẻ, ngồi ở mũi thuyền nhìn chăm chú về phía kia, mặt mong đợi.

“Anh định đi rút tiền đúng không?” Hồng Kiệt ở đuôi tàu gọi Thẩm Đông, gã nhìn thấy thẻ trong tay Thẩm Đông.

“Ừ,” Thẩm Đông gật đầu.

“Vậy chúng ta đi lên trên trấn, trên trấn có ngân hàng, anh rút tiền xong thì một lần nữa mua máy tính?” Hồng Kiệt suy nghĩ, “Trong thôn chỉ có một người sửa được máy tính, bình thường đều sửa đài hay tivi gì thôi, chỗ đó chắc chắn không mua được, nhưng trên trấn có một tiệm bán máy tính…”

Thẩm Đông không nói gì, hắn đột nhiên có kích động mãnh liệt, muốn nhảy xuống biển bơi về lại đảo.

Lên bờ, đi lên trấn, rút tiền, mua máy tính?

Một loạt việc này khiến cho ngay cả hơi thở của hắn cũng lắp bắp đi, hắn cảm thấy mình căn bản không có khả năng làm trôi chảy một loạt những việc này.

Căn bản không có khả năng!

“Dừng lại!” Thẩm Đông đứng lên, giơ tay với Hồng Kiệt.

“Làm sao thế? Sắp đến rồi, còn thêm hai mươi phút nữa là đến, dừng lại làm gì?” Hồng Kiệt sửng sốt.

Thẩm Đông không biết phải giải thích thế nào, không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần nữa: “Dừng lại.”

“Sao lại thế?” Tào Mộc cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.

“Cứ, cứ dừng…lại trước đã,” Giọng Thẩm Đông hơi uể oải, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, chưa lên được bờ hắn đã bị hạ đường huyết.

Hồng Kiệt không hiểu, nhưng vẫn tắt động cơ đi, thuyền mất đi động lực, từ từ trôi trên mặt nước.

“Tôi…” Thẩm Đông chậm rãi ngồi trở về trên thùng dầu, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên thái dương.

Hồng Kiệt nhìn hắn đến nửa ngày mới nói một câu: “Anh thật sự là, ở trên đảo quá lâu rồi, phải không?”

Thẩm Đông không nói gì, chắc là vậy đi.

“Anh sợ à?” Tào Mộc ngồi xổm bên cạnh hắn, hỏi một câu.

“Hả?” Thẩm Đông không ngờ Tào Mộc sẽ nói ra từ “sợ” này, trong lòng bị quất nhẹ một cái, không sai, đúng là sợ, không biết là sợ điều gì, nhưng chính là sợ.

“Lần đầu tiên tôi đến làng cũng sợ,” Tào Mộc nói nhỏ, “Ông nội mang tôi đến, tôi còn không dám cả lên bờ, chỉ giấu mình ở trong nước, sau đó liền bơi đi.”

Thẩm Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn Hồng Kiệt, hắn sợ Hồng Kiệt nghe thấy lời Tào Mộc nói sẽ tò mò, nhưng lực chú ý của Hồng Kiệt đã không đặt trên hai bọn họ, còn đang nằm nhoài trên đuôi tàu nghiên cứu tay lái của gã.

“Nhưng mà,” Tào Mộc tiếp tục nói rất nhỏ, “Sau này sẽ không sợ nữa, thật ra cũng không có gì đáng sợ cả đâu, có tôi bên cạnh anh mà, cả thuyền trưởng nữa.”

Thẩm Đông quay đầu nhìn Tào Mộc, đây là lần đầu tiên trong bao năm như vậy hắn được người ta dùng giọng điệu nhỏ nhẹ tinh tế như vậy an ủi, an ủi hắn còn là một con cá hắn đã cho rằng chẳng hiểu cái rắm gì.

“Ừ.” Hắn chỉ có thể ừ, không biết nên nói gì nữa.

“Vậy thì đi thôi,” Tào Mộc nghiêng đầu qua chỗ khác gọi, “Thuyền trưởng, lái thuyền đi!”

“A?” Thẩm Đông nhìn cậu chằm chằm, vậy coi như dỗ xong? Chỉ một câu nói, nói xong là xong?

“Rồi! Tiếp tục tiến về phía trước! Căng lái về bên phải!” Hồng Kiệt cũng mặc kệ là tình huống thế nào, dù sao Tào Mộc cũng đã hô lái thuyền rồi, cậu ta không thèm quay đầu lại, khởi động thuyền, trong nháy mắt động cơ nổ vang lên, đã vùi lấp Thẩm Đông, quên sạch còn định nói gì nữa.

Thẩm Đông lấy tay ấn lên thái dương của mình, thôi, lái đi, lên bờ thì lên bờ, còn có thể chết trên bờ được chắc, hắn cũng đâu phải cá.

Hồng Kiệt dừng thuyền ở một bến tàu cũ cách làng rất xa, bên trong bến tàu đều là thuyền cũ của ngư dân, dưới ánh mắt trời lại lộ ra nét cô đơn khó nói rõ.

Thẩm Đông nhìn mà hơi bần thần.

“Đi thôi,” Hồng Kiệt nhảy xuống khỏi thuyền, quần áo trên người còn đang nhỏ nước tong tong, “Bọn mình không đi vào làng, không là ông nội tớ nhìn thấy tớ lại trói tớ trong nhà mất, bọn mình đi lên trấn luôn.”

“Xa không?” Tào Mộc nhảy xuống theo.

“Không xa, có xe khách, bọn mình chặn xe đi nhờ cũng được, nhiều lắm.”

“Bao…bao lâu?” Thẩm Đông đuổi theo một câu, hắn biết tại sao Tào Mộc lại hỏi như vậy, thời gian dài có lẽ sẽ khiến Tào Mộc không thoải mái.

“Gần lắm, đi qua đi lại thêm với rút tiền, chắc khoảng một tiếng là đủ, chỉ là không biết anh mua máy tính bao lâu thôi,” Hồng Kiệt giơ tay che lại ánh nắng chiếu thẳng tới, nhìn ra ngoài khơi, “Tôi sẽ dẫn hai người đi nhanh về nhanh, tôi không thể rời biển quá lâu được.”

“Cái gì?” Thẩm Đông nhìn theo cậu ta, may mắn là một người nói lắp, cho nên hắn nói chuyện rất chậm, suýt nữa thì bật ra câu hỏi cậu cũng là cá à?

“Tôi thuộc về biển cả mà! Không có nước biển là tôi sẽ không có tinh thần, tôi là người con của biển cả!”

“Tớ mới là.” Tào Mộc nói.

“Cậu không phải, cậu là lớn lên ở trong biển.”

Thẩm Đông cảm thấy mình đi trên đường nhỏ trong thôn trấn vẫn luôn có cảm giác khó chịu cả người, cảnh tượng xa lạ, biển rộng thay đổi góc độ xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí ngay cả mùi tanh của biển trong không khí không giống với trước đó cũng làm cho hắn bất an mãnh liệt.

Mà khiến hắn khó chịu, không chỉ đơn giản là vì đây là lần đầu tiên mình lên bờ sau bảy năm lên đảo, mà còn bởi vì hắn cảm thấy ba người bọn họ quả thực trông rất nổi bật.

Đi đầu chính là thuyền trưởng cướp biển chột mắt giả Hồng Kiệt đã chuyển bịt mắt sang mắt phải, quần áo trên người đã không nhìn rõ màu sắc lại còn ướt sũng, sau đó là Tào Mộc xanh nước biển đang hóng hớt hết đông lại tây, cuối cùng chính là bản thân một màu xanh biếc, trên mặt mình hẳn là vẻ mặt bất đắc dĩ lại mờ mịt lại mang theo cảm giác không dám ngước mắt nhìn mọi thứ, như kẻ trộm.

Thực sự là quá đặc sắc! Thẩm Đông cảm thấy mình sắp đi quẹo chân luôn!

Bọn họ không vào trong làng, Hồng Kiệt dẫn bọn họ đi theo đường nhỏ ngoài làng, từ xa có thể nhìn thấy được từng ngôi nhà nhỏ, lưới đánh cá phơi trên đất trên tường, còn có vài con thuyền không thể dùng nữa đang dựa lên tường.

Trong làng rất yên ắng, Thẩm Đông nhìn về phía kia, hắn nhớ tới lần đầu tiên mình tới đây, ngôi làng này cũng yên tĩnh như vậy, ngay cả người cũng không thấy mấy.

Rất tốt.

“Khát.” Tào Mộc cúi đầu đi một đoạn rồi nói một câu.

Thẩm Đông có hơi căng thẳng, lúc Tào Mộc trực ban cùng hắn sẽ hỏi xin hắn một cốc nước, không hẳn là lần nào cũng uống cạn, có lúc cậu sẽ ngậm một ngụm nước trong miệng, đó chính là lúc Thẩm Đông được yên bình nhất.

Hắn hơi lo lắng Tào Mộc liệu có thể nào không chịu nổi, sau đó biến thành một viên sủi trên đường không… Hắn không thể tưởng tượng ra nổi tình cảnh một con cá hề giãy dụa trên con đường nhỏ ngoài làng chài.

“Tớ không có tiền, chốc nữa lên trấn bảo Thẩm Đông mua nước cho cậu uống, xe tiện đường sắp tới ngay rồi đây.” Hồng Kiệt sắp xếp.

“Cậu…” Thẩm Đông đi tới bên cạnh Tào Mộc, nhìn lên mặt cậu.

“Không sao, chỉ là khát thôi,” Tào Mộc nở nụ cười, đắc ý nói, “Tôi ở phòng trực cả một đêm cũng không sao mà.”

“Chốc nữa mua cho cậu một thùng nước.” Thẩm Đông nói.

“Anh có tiền thật đấy,” Hồng Kiệt quay đầu lại, “Ơ, anh không phải hơi nói lắp à, sao giờ lại không lắp…”

“Không được nói!” Tào Mộc vừa nghe thấy câu này liền cuống lên, hô to một tiếng, tranh một bước chắn giữa Thẩm Đông và Hồng Kiệt.

“Tại sao?” Hồng Kiệt rất mông lung.

“Nói anh ấy như thế là anh ấy sẽ đánh.” Tào Mộc lui lại, còn duỗi tay tới nắm lấy cánh tay Thẩm Đông, sợ hắn giận lên sẽ cho Hồng Kiệt một chưởng.

“Như thế? Thế nào?” Hồng Kiệt tiếp tục mông lung.

“Im đi,” Thẩm Đông nhắm mắt lại hít một hơi, đánh lên cánh tay mình, “Không, không đánh cậu, ta.”

“Thế sao anh lại đánh tôi!” Tào Mộc ngây người, “Cậu ấy cũng nói anh, sao anh lại không đánh cậu ấy! Anh chỉ đánh tôi! Tôi trông như sẽ không đánh trả à?”

Thẩm Đông bị cậu ta hỏi đến nửa buổi vẫn không nói nên lời, nửa buổi mới rặn ra được một câu: “Cam lòng đi!”

Tào Mộc nhíu mày chỉ vào hắn, vừa định nói gì đó nữa, Thẩm Đông liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng động cơ máy kéo, tiếng động còn cách rất xa, nhưng lại khiến cả người hắn lạnh toát, cắn răng mới đè nén được kích động muốn lùi lại trốn sau người Tào Mộc.

“A! Xe đi ké tới rồi!” Hồng Kiệt rất vui vẻ xoay người, dừng ở ven đường, “Chúng ta ngồi xe này đi lên trấn, nhanh thôi là đến.”

“Cái xe này còn nát hơn thuyền của cậu nữa.” Tào Mộc híp mắt lại nhìn thử máy kéo đang lái từ xa tới.

“Thuyền của tớ không nát! Cậu thì biết cái gì, thuyền của tớ là tang thương, nó cùng tớ phiêu bạt trên biển lâu như vậy, nó chính là chứng nhân tớ chống chọi với biển cả!” Hồng Kiệt vừa vẫy tay với máy kéo vừa nói.

“Chống chọi? Cậu không phải người con của biển cả à, cậu còn định chống lại ba cậu nữa?” Tào Mộc nở nụ cười.

“Cậu…” Hồng Kiệt giơ tay lên, không biết phải phản bác thế nào.

“Ba đánh con cũng là chuyện bình thường,” Thẩm Đông nói một câu, lùi lại phía sau hai người bọn họ, trên máy kéo ngoài lái xe, bên trong thùng xe còn có ba bốn người phụ nữ, Thẩm Đông đã có thể nghe thấy tiếng nói cười của họ, trên gáy cũng lấm tấm mồ hôi.

“Đúng! Thẩm Đông nói đúng! Tào Tiểu Ngư cậu chẳng hiểu gì cả.” Hồng Kiệt thở phào nhẹ nhõm, rất vui vẻ tiếp tục phất tay với máy kéo.

“Tớ cũng có ba đâu.” Tào Mộc cười.

Thẩm Đông há hốc miệng không nói nên lời.

Máy kéo cuối cùng cũng lái tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại, lái xe là một chú đen đến mức răng và mắt vô cùng nổi bật, nhìn thấy Hồng Kiệt thì hơi giật mình: “Tiểu Kiệt à?”

“Vâng, bác Dương cho bọn cháu đi ké xe với.” Hồng Kiệt đập lên thùng xe.

“Được được, lên đi,” Chú da đen đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, “Hai người này…là ai đây?”

“Bạn của cháu,” Hồng Kiệt leo lên thùng xe, quay đầu ngoắc tay với Thẩm Đông và Tào Mộc, “Mau lên đi.”

Mấy người phụ nữ trên xe dồn lại một chỗ, nhường chỗ cho bọn họ, một người phụ nữ nhìn Hồng Kiệt cười nói: “Hồng Kiệt, cậu còn có bạn kia à.”

Mấy người phụ nữ đều nở nụ cười, ánh mắt rơi lên người Tào Mộc và Thẩm Đông.

“Đương nhiên là có,” Hồng Kiệt cũng không ngại tiếng cười của bọn họ, rất thoải mái ngồi trên thùng xe.

Tào Mộc cũng leo lên xe, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của mấy người phụ nữ, cậu thi thoảng sẽ đi tới miếu trong làng lấy đồ ăn, mà mặt đối mặt với người trong làng mới là lần đầu tiên.

Lúc Thẩm Đông lên xe liền cảm giác chân mình như thể mọc trên đất, phí sức trâu bò mới nâng lên nổi, lên xe chen ngồi giữa Tào Mộc và Hồng Kiệt liền nhìn chằm chằm thùng xe không bao giờ chịu ngẩng đầu lên.

“Hồng Kiệt, hai người bạn này của cậu là từ đâu tới đây? Xưa nay đã bao giờ thấy đâu, trông đẹp thế này, không giống người ở chỗ chúng ta,” Một người con gái tuổi còn trẻ đầu tiên nhìn chằm chằm mặt Tào Mộc, sau đó lại cúi đầu định nhìn mặt Thẩm Đông.

“Cô đúng là,” Một người phụ nữ khác đẩy bà chị một cái, “Cô xem người ta còn không dám ngẩng đầu lên kìa.”

Mấy người phụ nữ che miệng cười thành một tràng.

Thẩm Đông lấy ngón tay chống lên thái dương, chỉ để ý nhìn chằm chằm đủ loại sọt, rổ và lưới đánh cá lung ta lung tung bên trong thùng xe, nếu như không phải không yên tâm với Tào Mộc, hắn đã nhảy xuống xe từ lâu, không, hắn căn bản sẽ không lên xe.

Tào Mộc vẫn luôn không nói gì, chỉ là lúc mấy người phụ nữ nhìn bọn họ chằm chằm thì cũng nhìn lại bọn họ, nhưng lúc mấy người họ đang cười vô cùng vui vẻ, Tào Mộc đột nhiên thấy không vui lắm, cậu ta chỉ vào cô gái trẻ tuổi kia: “Cô cười cái gì?”

Giọng Tào Mộc không được khách khí lắm, vừa nói một cái, tiếng cười nói kéo dài trên xe như thể bị nhấn tạm dừng, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.

“Tào Mộc…” Thẩm Đông tuy rằng đang chịu áp lực, nhưng hắn biết rõ mấy người phụ nữ này không có ý gì xấu, hoàn toàn không đáng dùng giọng như vậy để nói, hắn muốn Tào Mộc không nói như vậy nữa, lại rất lâu vẫn không mở miệng ra được, muốn bắt hắn nói lắp ba lắp bắp trước mặt nhiều người như vậy, còn vất vả hơn bắt hắn chết.

“Có gì hay mà cười?” Tào Mộc không hiểu ý của Thẩm Đông, tiếp tục nói với mấy người phụ nữ kia một câu chẳng hề nể nang gì.

Bình luận

Truyện đang đọc