CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Đưa ra quyết định lên bờ cũng không khó, đưa ra quyết định lên bờ tìm nàng tiên cá Dư Tiểu Giai cũng không khó lắm, Thẩm Đông ngồi trước bàn, trên bàn là một quyển sổ ghi chép cùng với cây bút, còn có một tờ lịch giờ tàu mới nhất.

Suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tào Mộc an toàn cùng hắn tới được điểm đến mới là chuyện khó khăn nhất.

Từ hòn đảo nhỏ phía nam này, tới thành phố phía bắc trên địa chỉ của Tào Mộc, phải vượt qua một phần bản đồ, Tào Mộc không có giấy tờ, trên đường không thể ngồi tàu cao tốc, giữa đường phải tìm chỗ nghỉ lại.

Tào Mộc biến thành người rồi, thời gian rời khỏi nước có hạn, cụ thể là bao lâu, chính Tào Mộc cũng không biết rõ, chỉ biết là sẽ đến lúc cậu chắc chắn bị khó chịu, cần ngâm mình trong nước, hoặc biến trở về thành cá hề.

Trước tiên, Thẩm Đông cần phải đoán ra được gần đúng thời gian nhiều nhất Tào Mộc có thể rời khỏi nước, sau đó dựa trên điều này, sắp xếp thời gian bọn họ đi tàu.

“Anh biết viết chữ.” Tào Mộc rất hứng thú nhìn hắn.

“Ừ.” Thẩm Đông tiếp tục suy nghĩ, Tào Mộc lúc ngủ có thể giữ hình người nguyên một đêm, trời sáng rồi mới về lại dưới nước, ban ngày thì không kiên trì được lâu như vậy, cho nên là, cũng có liên quan tới nhiệt độ?

Hắn vừa suy nghĩ, vừa vạch vạch mấy đường trên giấy.

“Đây là chữ gì?” Tào Mộc chỉ vào một đường trong đó hỏi hắn.

“Không phải chữ,” Thẩm Đông nói, vậy nghĩa là nếu như đi xe đêm, Tào Mộc có thể kiên trì được một buổi tối, nhưng sáng sớm phải có chỗ để cậu ngâm mình, bồn tắm?

“Thế anh viết một chữ cho tôi nhìn thử đi.” Tào Mộc lấy ngón tay chọc lên cây bút.

“Cậu biến trở về cá, hoặc là biến thành người, cần không, không gian lớn, chừng nào?” Thẩm Đông viết chữ “heo” lên giấy.

“Không biết phải lớn chừng nào, thả tôi xuống được là được.” Tào Mộc cầm bút trong tay hắn qua, nghiêm túc học viết chữ ở một góc tờ giấy.

Đúng là rất nghiêm túc, Thẩm Đông liếc mắt nhìn mà hơi cạn lời, Tào Mộc nhìn thấy chữ “heo” là từ chiều ngược lại, vì thế học viết ra chính là chữ “heo” ngược.

“Nhìn, nhìn thế này.” Thẩm Đông xoay tờ giấy lại, có thể thả được Tào Mộc xuống, vậy bồn tắm là được.

“Đây là chữ gì?”

“Tào Mộc.”

“…Anh lại lừa tôi.” Tào Mộc dùng ngòi bút chọc chọc lên giấy, “Tào Mộc là hai chữ, với lại tôi cũng biết, tôi còn biết cả năm ba lớp số bốn tiểu học trung tâm trấn Quan Hoa, rồi Dư Tiểu Giai, còn có…”

“Heo.” Thẩm Đông cầm tờ lịch tàu qua, bến tàu chỗ thuyền lớn quay lại không xa thị trấn, ngồi xe khách vào trong nội thành là được, tìm khách sạn có bồn tắm ở lại cũng không khó lắm, sau đó sẽ ngồi từng trạm tới nơi.

“Tôi không phải heo, sao lại mắng tôi.”

“Tôi nói chữ này….là heo, chữ heo.” Thẩm Đông cười.

“À,” Tào Mộc cầm bút định học lại viết chữ theo chiều đúng, viết xong một nét liền dừng lại, “Vẫn là mắng tôi mà!”

Thẩm Đông cười nửa buổi mới đứng lên: “Chiều nay tôi đi cùng thuyền lớn về đất liền, cậu bơi theo cùng được không?”

“Không thành vấn đề, tôi hay bơi theo sau thuyền,” Tào Mộc lúc trả lời vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã không che giấu được hào hứng, “Chiều nay chúng ta đi thật à?”

“Ừ, không đi là phải chờ…thêm một tháng nữa.”

Hành lý của Thẩm Đông rất ít, chỉ một cái túi, bên trong nhét mấy bộ quần áo cho hắn và Tào Mộc thay, ngoài một tấm thẻ ngân hàng, cái túi bảy năm trước hắn đeo lên đảo, trông không khác gì túi chạy nạn cả.

Lúc thuyền lớn cập bến, Thẩm Đông gặp được người tới thực tập kia, Tiểu Lý dẫn tới đây, giới thiệu tên là Trương gì đó, Thẩm Đông không nghe rõ, tâm tư hắn đang không để ở chuyện này, trong đầu còn chưa nghĩ ngợi xong được hành trình, liền cứ theo mấy người chú Trần gọi người này là Tiểu Trương.

Tiểu Trương vừa lên đảo liền bày ra một khuôn mặt than khóc: “Trên đảo có điện không?”

“Có điện, không điện thì làm sao làm hải đăng được.” Chú Trần trả lời, cùng Thẩm Đông dỡ thực phẩm thuyền lớn mang tới xuống dưới.

“Có mạng không? Có thể lên mạng không?” Tiểu Trương lại hỏi.

“Không có.”

“Không có mạng? Wifi thì sao?” Vẻ mặt Tiểu Trương càng đau đớn hơn.

Chú Trần không hiểu được lời cậu ta nói, liền thở dài: “Cậu còn cần người đút cơm* à?”

*đút cơm là 喂饭 Wèi fàn nghe hơi giống wifi.

“…Tôi coi như mang máy tính xách tay đến cũng chẳng để làm gì, biết vậy đã cài nhiều game offline.” Tiểu Trương rất buồn lòng.

Thẩm Đông tháo dỡ đồ xong, cùng lên thuyền lớn, đây dường như là lần đầu tiên hắn làm hành khách trên thuyền sau khi lên đảo. Tiểu Trương đứng trên bến tàu, mặt mày bi thương nhìn theo hắn gọi: “Anh Thẩm, thuyền này một tháng mới tới đây thật à?”

“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu, gặp phải bão hay chuyện gì đó, hai tháng mới tới một lần cũng không có gì lạ, người anh em thiện lành ạ.

“Không thì để em về với anh đi! Hình như em quên mang theo gì đó rồi!” Tiểu Trương hô, bộ dạng như thể định chiến đấu quên mình cố nhào lên thuyền.

“Muộn rồi.” Thẩm Đông cười, phất tay với cậu ta, quay người đi vào trong khoang thuyền.

Hắn không có sức an ủi Tiểu Trương, hắn còn chưa biết Tào Mộc đang ở đâu nữa đây.

Thuyền chuẩn bị chạy đi, Thẩm Đông chạy lên boong thuyền nhìn xuống biển, híp mắt lại quan sát nửa buổi, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy phía xa có bọt nước nhỏ, nếu như không bị hoa mắt, hẳn là Tào Tiểu Ngư đang định nhảy lên trên mặt nước.

Hắn nhìn qua xung quanh, không có ai, vì thế liền phất tay về phía kia, con cá này cũng coi như hơi thông minh đấy, không bơi sát cạnh thuyền.

Thế nhưng…. Với trí nhớ khiến người ta khóc không ra nước mắt kia của Tào Mộc, liệu có khi nào bơi được nửa lại quên mất mình đang làm gì không?

“Vậy thì quá là thốn…” Thẩm Đông nhỏ giọng nói một câu, trở về khoang thuyền.

Cả quãng biển thuyền lớn lái về, Thẩm Đông vẫn luôn chạy tới chạy lui giữa khoang thuyền và boong thuyền, có điều sóng rất lớn, hắn vẫn chẳng hề tìm được bóng dáng của cá hề nhỏ đâu.

Nhưng cũng bình thường, cá hề cũng đâu phải cá heo, không có khả năng vừa bơi vừa nhảy lên bên cạnh thuyền, hắn chỉ lo lắng con cá có chút xíu vậy có khi nào sẽ không theo kịp tốc độ thuyền lớn không.

Hắn đã nói trước với Tào Mộc, thuyền cập bến rồi, hắn sẽ chờ bên cạnh bến tàu.

Hành động lên bờ rồi còn không vội đi mà lại quyến luyến trên bến tàu không rời đi, trong mắt Tiểu Lý, chắc có thể được coi là biểu hiện tinh thần không ổn lắm của một kẻ canh giữ trên đảo bảy năm.

“Anh biết chỗ lên xe khách ở đâu mà, đúng không?” Tiểu Lý không yên tâm lắm.

“Ừ.” Thẩm Đông nhìn chăm chú ngoài khơi.

“Sáu giờ là chuyến cuối cùng, đừng bỏ lỡ đó,” Tiểu Lý quay người vừa đi vừa nói, “Anh ngày nào cũng ngắm biển còn chưa ngắm đủ à…”

Mười phút sau, một vệt màu cam lọt vào trong tầm mắt Thẩm Đông, Cá hề nhanh chóng vẫy cái đuôi bơi tới trước mặt Thẩm Đông, rất vui vẻ nhảy lên mấy lần.

Sau đó, còn chưa đợi cho Thẩm Đông tỏ ra thái độ gì, trong nước biển đã bắt đầu nổi lên bọt biển trắng xóa.

“Đệt.” Thẩm Đông sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn qua xung quanh xem có người không, may mà bến tàu này cũng nằm ở xa, bình thường gần như cũng chỉ đậu thuyền lớn ra đảo, thời gian này đã không còn ai.

Viên sủi trong nước ngày càng sủi lớn lên, Thẩm Đông nhanh chóng, luống cuống tay chân kéo bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn trong túi ra cho Tào Mộc.

Tay Tào Mộc mới vừa duỗi ra khỏi mặt nước, Thẩm Đông đã một cái tóm được kéo cậu lên, sau đó tròng áo lên đầu Tào Mộc: “Nhanh.”

“Ồ.” Tào Mộc mặt tươi cười nhảy lên bờ, ăn mặc coi như là lưu loát, không để cho người vô tình đi ngang qua có cơ hội hóng chuyện.

“Tôi bơi được một nửa thì không nhớ ra mình đang làm gì,” Tào Mộc vẩy tóc, nước chảy xuống từ cuối sợi tóc, “Đành phải bơi cùng thuyền, bơi liên tục…”

“Sau đó nhớ ra được thế nào?” Thẩm Đông nhìn chằm chằm Tào Mộc một lúc, mọi thứ đều bình thường, bình thường hơn nhiều lúc hai người họ đi cùng Hồng Kiệt.

Nghĩ tới Hồng Kiệt, Thẩm Đông không biết Hồng Kiệt qua bao lâu mới biết được hắn và Tào Mộc đã lên bờ, hắn viết một tờ giấy, bỏ vào túi hút chân không để lại trong động, với tần suất mười ngày nửa tháng, có khi hẳn mấy tháng mới xuất hiện của Hồng Kiệt, có lẽ bọn họ tới nơi rồi Hồng Kiệt mới biết.

“Vẫn bơi thôi, nhìn thấy bến tàu tôi mới đột nhiên nhớ ra là chuyện gì,” Tào Mộc tươi cười rạng rỡ, “Tôi vốn đã nghĩ là, ai dà không biết giờ đang làm gì nữa, quay về được rồi, sau đó tự nhiên nhớ ra được! Phải đi tìm chị gái tôi!”

“Ừ, nhớ lời, tôi dạy cậu không?” Thẩm Đông đảo tóc Tào Mộc, định trước tiên đứng đây chờ gió hong khô tóc Tào Mộc một nửa rồi mới lên đường.

“Nhớ.” Tào Mộc gật đầu.

Thẩm Đông trước đó đã mất hai tiếng, giải thích cho Tào Mộc hành trình của bọn họ, bảo với Tào Mộc nhìn thấy tàu hỏa cùng với những thứ chưa từng thấy trong thành phố thì không được hoảng sợ kinh ngạc mà hỏi đông hỏi tây.

Tào Mộc tuy rằng không hiểu rất nhiều thứ, nhưng so với Hồng Kiệt, cậu vẫn khiến Thẩm Đông yên tâm hơn, trạng thái “đứa con của biển cả” mà Hồng Kiệt thi thoảng lại nhập vào khiến hắn khó lòng phòng bị được.

Thẩm Đông đã không nhớ rõ bến xe khách của thị trấn nằm ở chỗ nào, hắn cũng chỉ có lần tới đây là xuống xe ở đó, sau này vẫn luôn chưa từng đi qua.

Lòng vòng nửa ngày, cách chuyến xe cuối cùng còn nửa tiếng, hắn vẫn chưa tìm được chỗ, đành phải bắt một cái xe máy điện ba bánh đi qua.

“Trí nhớ anh cũng kém thật đấy.” Tào Mộc rất thông cảm nhìn hắn.

“Lượn,” Chân Thẩm Đông cũng mỏi rồi, “Cậu còn chẳng nhớ được chuyện bảy phút trước.”

“Tôi nhớ rõ được chuyện của anh mà.” Tào Mộc hơi không phục.

Thẩm Đông cười, không nói gì nữa, thật ra Tào Mộc có thể nhớ được không ít chuyện, ông nội, chị gái… Tuy nói là vẫn luôn nhớ nhớ quên quên Hồng Kiệt, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, cậu vẫn sẽ nhớ ra được.

Tào Mộc và Thẩm Đông lên xe khách, ngồi ở dãy cuối cùng.

Trên xe đông người, ngoài người còn có không ít hàng hóa, thời tiết cũng chẳng hề mát mẻ, mùi trong xe còn khiến Thẩm Đông hơi buồn nôn.

“Hôi thật,” Tào Mộc tiến đến nói bên tai hắn, “Máy kéo vẫn thoải mái hơn, có thể hóng gió.”

“Cái này nhanh,” Thẩm Đông trả lời cậu, đẩy cửa sổ bên cạnh một cái, cho Tào Mộc hóng được gió.

Mà hắn còn chưa kịp thu tay về, một ông lão ngồi hàng trước đã đẩy cửa kính lại, Thẩm Đông ngơ ngác, lại đẩy cửa kính qua, vừa khéo để lại trước sau đều có một nửa cửa.

Kết quả là, ông cụ đẩy cửa lại rất mạnh, còn quay đầu lại trừng bọn họ một cái.

Cả người Thẩm Đông đều không kiềm chế được bực bội, vốn trên xe đông người đã khiến hắn không quen rồi, lại còn đụng phải người không hề lịch sự gì như vậy, lông mày hắn cũng xoắn lại với nhau.

Đối mặt với ánh mắt đầy khiêu khích của ông cụ, Thẩm Đông cuối cùng lựa chọn im lặng, giờ mà mở miệng, có khi cũng chẳng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Nhưng hắn vẫn đẩy cửa kính về vị trí chính giữa.

Ông cụ nổi giận, đứng lên định đẩy cửa kính một lần nữa, Thẩm Đông đưa tay chống lên cửa kính, liếc mắt nhìn ông cụ: “Làm gì.”

“Tôi say xe!” Ông cụ không đẩy cửa kính nữa, rất giận dữ.

“Muốn thò đầu ra ngoài nôn à?” Tào Mộc mở miệng nói một câu, rồi dùng tay đo thử, “Chỗ đấy đủ cho ông thò đầu ra rồi mà, đầu ông cũng có to lắm đâu.”

Thẩm Đông vốn đang rất buồn bực, câu nói này của Tào Mộc suýt nữa khiến hắn cười ra tiếng, hắn kéo cửa kính về phía mình một chút: “Được chưa?”

Ông lão tức giận đùng đùng, ngồi xuống.

“Người ở đây hung dữ thật đấy.” Tào Mộc cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Không phải ai, ai, cũng đều như vậy.” Thẩm Đông vỗ về tay Tào Mộc, hắn không biết an ủi người khác lắm, huống hồ là giờ hắn cũng có nỗi sầu lo như Tào Mộc.

Vừa ra ngoài đã đụng phải chuyện như vậy, Thẩm Đông nhắm mắt lại, cố ép bản thân bình tĩnh lại tâm trạng. Hắn không chỉ mang theo một đồ ngốc bình thường ra ngoài, hắn là mang theo một đồ ngốc sẽ biến thành cá vượt qua một phần bản đồ lặn lội đường xa, cho dù có thể tìm được nàng tiên cá hay không, hắn vẫn phải đảm bảo Tào Mộc sẽ không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.

Xe đi hơn một tiếng, Tào Mộc sau mười phút đã trở lại với hào hứng của cuộc thám hiểm đầu tiên, liên tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Thẩm Đông nhìn cậu một lúc lâu, cảm thấy cậu chắc đã quên mất chuyện trước đó rồi… kỹ năng này cũng không tệ ha.

“Đã tới chưa?” Tào Mộc vừa xuống xe liền nhìn vô số tòa nhà đèn đóm rực rỡ hơn nhiều so với trong thị trấn xung quanh bến xe, “Đến chỗ của chị gái tôi rồi à?”

Thẩm Đông hơi chóng mặt, tuy đây chỉ là một thành phố địa phương, nhưng cũng đã sầm uất hơn thị trấn rất nhiều, hắn cảm nhận được căng thẳng khó giải thích được.

Trong bến xe liên tục có xe vào trạm, liên tục có người đi qua bọn họ, Thẩm Đông không thể không ngồi xổm xuống ven đường, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi.

“Đã tới chưa?” Tào Mộc cũng ngồi xổm xuống, sờ lên lưng hắn, “Anh không thoải mái à?”

“Không sao,” Thẩm Đông nhắm mắt lại, từ từ một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên, giờ hắn phải tìm một nơi có bồn tắm để Tào Mộc nghỉ ngơi, “Vẫn chưa, chưa tới, tôi không phải đã nói cho cậu chúng ta phải đi bao lâu rồi à?”

“Nói rồi à?” Tào Mộc ngơ ngác, mê man suy nghĩ một lúc lâu, “Tôi không nhớ nữa.”

“Trước tiên…ở, ở lại đã.” Thẩm Đông thở dài, dẫn Tào Mộc chậm rãi ra khỏi bến xe.

Chuyện thuê phòng, đối với Thẩm Đông, là một khiêu chiến không nhỏ, bởi vì bọn họ không chỉ muốn thuê phòng, bọn họ còn nhất định phải tìm được phòng có bồn tắm.

Hỏi liên tục hai khách sạn, đều không có bồn tắm, chỉ có nhà tắm vòi hoa sen, hơn nữa lễ tân còn rất tò mò với chuyện hắn khăng khăng phải ở phòng có bồn tắm.

Khách sạn thứ ba trông rất có hy vọng, bởi vì nó có lẽ là khách sạn cao cấp nhất trong thành phố địa phương này, hai sao.

Lúc Thẩm Đông đi vào đã cảm thấy đây là mức cao nhất của hắn rồi, nếu lại không có nữa, hắn thà rằng đi tìm con sông cho Tào Mộc ngâm mình vào.

“Có phòng trống không?” Tào Mộc đột nhiên mở miệng.

Thẩm Đông lấy làm ngạc nhiên, nhìn cậu, cậu cũng cười đắc ý lại với Thẩm Đông, sau khi lễ tân trả lời “có” liền hỏi: “Có phòng có bồn tắm không?”

“Có”, Lễ tân trả lời, “Nhưng là phòng giường lớn, chỗ chúng tôi chỉ có phòng giường lớn mới có bồn tắm.”

Tào Mộc quay đầu lại nhìn Thẩm Đông: “Phòng giường lớn?”

Thẩm Đông gật đầu, phòng giường lớn thì phòng giường lớn, chỉ cần có bồn tắm, phòng ghế sofa phòng không có giường cũng không sao.

“Vậy thì phòng giường lớn đi,” Tào Mộc rất tiêu sái nói một câu, sau khi nói xong liền nhìn sang Thẩm Đông, cậu không biết muốn thuê phòng phải nói thế nào.

Thẩm Đông vỗ lên lưng cậu, đi tới để thẻ căn cước của mình lên quầy: “Một đêm.”

“Được, đặt cọc một trăm,” Cô gái lễ tân trông có vẻ như là ngủ không ngon, không có phản ứng gì với việc hai thằng đàn ông muốn thuê phòng giường lớn có bồn tắm, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nhanh chóng làm thủ tục đăng ký, thu tiền rồi liền vứt thẻ mở phòng lên quầy, “Tầng bốn rẽ trái phòng thứ ba.”

Thẩm Đông cầm lấy thẻ phòng như cầm lấy lệnh đặc xá, thở phào nhẹ nhõm rất mạnh, dẫn Tào Mộc đến trước thang máy: “Vào đây để đi lên.”

“Tầng bốn?” Tào Mộc tò mò hạ nhỏ giọng, “Tầng bốn có cao lắm không? Tôi thấy bên ngoài có nhiều nhà cao tầng lắm, có khi nào lại bị gió thổi đi không.”

“Không đâu,” Tâm trạng căng thẳng trước đó của Thẩm Đông đã dịu đi không ít, hắn nhìn Tào Mộc, “Có dây, dây buộc cậu lại, không thổi bay đi được.”

“Ơ? Vậy thì phải cột chúng ta vào với nhau, nếu có thổi đi cũng không bị tách nhau ra.”

Lúc Tào Mộc đi vào trong thang máy, là bị Thẩm Đông ép kéo vào, cậu rất không hiểu tại sao hai người lại muốn đi vào ngõ cụt này.

“Ôi!” Thang máy mới vừa đi lên, Tào Mộc liền hô to một tiếng, ngồi thụp xuống, “Khó chịu quá!”

“Sắp hết ngay rồi.” Thẩm Đông vỗ lên đầu cậu.

Lúc cửa thang máy mở ra, Tào Mộc trợn tròn hai mắt, cảnh tượng ngoài cửa không giống trước đó khiến cậu khiếp sợ, cậu cẩn thận đi sát phía sau Thẩm Đông: “Chuyện gì thế này? Thẩm Đông, chúng ta đang ở đâu?”

Thẩm Đông không trả lời cậu, tìm thấy căn phòng rồi liền dùng thẻ mở cửa phòng ra, Tào Mộc vừa nhìn vào bên trong, liền reo lên: “Anh lại lừa tôi! Làm sao bị gió thổi đi được, có tường mà!”

“Tôi lười nói với cậu, không có tường là thổi đi được chắc, gió ở đâu ra mà mạnh đến vậy!” Thẩm Đông ném túi lên bàn, việc đầu tiên chính là mở cửa phòng tắm ra kiểm tra tình trạng của bồn tắm.

“Thẩm Đông, lúc anh không nói lắp, nói nghe hay cực kỳ.” Tào Mộc cùng hắn đi vào trong buồng tắm.

“Cảm ơn.” Thẩm Đông sờ qua bồn tắm, rất trắng, chỉ là không biết có sạch không, hắn cầm sữa rửa mặt trên kệ qua, định dùng thứ này cọ qua bồn tắm cái đã, “Xem ra tôi, hầu như, không có lúc nào nói chuyện hay cả.”

“Ý tôi không phải thế,” Tào Mộc hơi luống cuống, “Ý tôi là lúc nói lắp nghe cũng hay, thế nhưng lúc không nói lắp thì hay cực kỳ, hay hơn.”

Thẩm Đông quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu không chịu yên à?”

“Nói xong rồi.” Tào Mộc lùi ra phía sau một bước.

“Chốc nữa cậu ngâm mình, mình ở đây đi.” Thẩm Đông bắt đầu cọ rửa bồn tắm.

Thẩm Đông cảm thấy những ngày tháng mình sống trên đảo, hoàn toàn tách biệt với thế gian, vẫn thanh tâm quả dục lắm, dù sao thì lúc không mở được cái folder kia trên máy tính, hắn đã từng phát điên một quãng thời gian.

Có điều, không biết là vì về lại nhân gian, hay là bởi vì trước đó đã có tiếp xúc không được đẹp đẽ lắm, mà cũng không được tính là hôn với Tào Mộc, hắn ấy vậy mà lại giữa lúc làm công việc cọ rửa bồn tắm vô cùng trong sáng này, lại không biết xấu hổ là gì mà nhớ tới cảnh tượng trước đây đã từng xem trong mấy bộ phim siếc.

Lại còn, đã nghĩ tới một cái là không dừng lại được.

“Được rồi, không phải tự nhiên mà cậu được gọi là cá hề công tử đâu, Tào công tử,” Thẩm Đông bịt lỗ thoát nước trong bồn tắm, bắt đầu vặn nước ra, quay đầu lại định bảo Tào Mộc đi vào xối nước.

Kết quả là vừa quay đầu lại, phát hiện ra Tào Mộc đã cởi hết quần áo, đập vào mí mắt chính là một bộ phận mấu chốt nào đó, Thẩm Đông chấn kinh không nhẹ, trong lòng tức khắc bùng lên cảm xúc gì đó không rõ.

Xuất phát từ cảm giác tội lỗi nặng nề với bản thân, hắn suýt nữa đấm một cú tới.

“Anh ở cùng tôi đi,” Tào Mộc nhảy vào bồn tắm, cảm giác của bồn tắm hoàn toàn khác với rặng đá ngầm khiến cậu có vẻ rất căng thẳng, “Tôi hơi sợ.”

“Ừ.” Thẩm Đông cắn răng đáp một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc