CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Nếu như không phải là Thẩm Đông đang không mặc quần áo không muốn quay phía trước về phía Trương Tam, giờ hắn nhất định sẽ quay người đấm một cú cho Trương Tam ngất đi, sau đó lại tát thêm mấy phát cho cậu ta mất trí nhớ.

Đây là lần thứ hai hắn có kích động muốn để cho bạn học Trương Tam mất trí nhớ, chỉ là cả hai lần đều không có thời cơ thích hợp.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Đông cũng hạ giọng nói một câu.

“Không biết, em chỉ thấy có chỗ nào đó không đúng thôi,” Trương Tam đi sát theo sau hắn, “Nhưng lại không nói ra được là không đúng chỗ nào… Thôi lên thuyền về ký túc xá đi đã, anh cứ để trần như vậy em nhìn cũng mất tự nhiên.”

“Nếu như có gì không đúng… Cũng không phải là không có.” Thẩm Đông dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ta.

“A? Nói mau!” Trương Tam rất kích động.

“Cậu đêm hôm khuya khoắt không trực ban chạy đến đây làm gì? Chèo cái thuyền cùi từ hải đăng lại đây mất hai mươi phút nhỉ, không may có khi chèo được nửa đường lại chìm.” Thẩm Đông nhìn cậu ta chằm chằm.

“Anh Thẩm! Anh không thể như vậy được!” Trương Tam cuống lên, “Em nói thật mà, chú Trần tự dưng chạy vào trong phòng trực ho, một thằng con trai ru rú ở nhà như em, tố chất thân thể không theo kịp mức bình quân quốc dân, ai cảm lạnh thôi cũng đều lây được qua cho em, nên em mới đi ra! Thật!”

“Tam cô nương à, yếu như vậy?” Thẩm Đông tiếp tục nhìn cậu ta.

“Cô nương cái gì! Thôi thì cứ cô nương đi, em một cô nương…” Chóp mũi của Trương Tam đã toát mồ hôi, “Anh Thẩm! Anh nghĩ là em ra ngoài trộm trứng chim đấy à!”

“Ai biết được.” Thẩm Đông quay người đi về phía trước.

“Anh Thẩm, anh Thẩm.” Chú ý của Trương Tam rút cuộc cũng thành công bị chuyển sang chuyện khác, đi theo sau Thẩm Đông liên tục giải thích, “Em ra ngoài đi dạo thật mà, em không ngủ được, anh Thẩm, anh nói xem em trộm trứng chim xong thì đi bán ở đâu được..”

Thẩm Đông vẫn chẳng hề lên tiếng, mặc kệ cho Trương Tam lẩm bẩm lải nhải phía sau, không phải hắn không muốn nói, chủ yếu là nói chuyện thì đau, đã vậy trong lòng vẫn còn có chuyện.

Tào Mộc nên nghe lời hắn về động dưới nước trước, nhưng vết thương trên người cậu rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào? Còn nữa, Tần Nhất thì sao? Đi chưa? Thêm vào Hồng Kiệt đến giờ vẫn chưa rõ sống chết, hắn hoàn toàn chẳng có tâm trạng nói chuyện.

Đi tới mặt khác của hòn đảo nhỏ, hắn nhìn thấy con thuyền nhỏ Trương Tam cột bên cạnh đá ngầm, lúc nhảy xuống hạ quyết tâm gấp 180 lần, cố hết sức khống chế để người mình hạ xuống mềm mại một chút, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy xương sườn gãy rời như thể bị ngực xóc xuống bụng.

Đau đến mức nửa ngày hắn cũng chẳng nhúc nhích nổi.

Cũng may là Trương Tam không quá để ý tới hắn, một là vì hắn đang trần truồng, Trương Tam sẽ không thể cứ nhìn suốt, hai là vì Trương Tam vẫn đang vội vàng giải thích cậu ta không trộm trứng chim.

“Được, biết rồi, anh…cũng có bảo cậu, trộm trứng đâu.” Thẩm Đông cắn răng từ từ ngồi xuống, nói chuyện cũng không trôi chảy, “Cậu vừa tới đây, xung quanh còn chưa quen, chạy lung tung xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, chú Trần sắp về hưu rồi, bớt mang phiền cho chú ấy.”

“Em thật sự đi dạo, đã vậy còn là lần đầu tiên nữa,” Trương Tam cố hết sức chèo thuyền, “Anh Thẩm, quần áo anh vứt đâu rồi?”

Vứt xuống biển, còn có thể vứt đâu nữa.

“Trong phòng, lúc đi không mặc ra.” Thẩm Đông nói.

“Cứ để trần vậy đã ra ngoài?” Trương Tam rất giật mình, “Đảo không người đúng là tốt, trần truồng chạy khắp trời đất, Tào Mộc kia cũng không mặc quần áo đúng không…”

Thẩm Đông không nói gì, nhịn lại xúc động muốn ấn Trương Tam xuống nước, hắn biết hiện giờ đừng nói là Trương Tam, ngay cả gà trên đảo hắn cũng không đánh lại được.

Chẳng dễ dàng gì về được hải đăng, Thẩm Đông liền vứt cho một câu anh đi ngủ, trở về phòng mình, ném Trương Tam đang một mặt muốn nói mà lại thôi ngoài cửa.

Nghe tiếng chân chậm rề rề của Trương Tam biến mất rồi, Thẩm Đông mới che ngực chậm rãi dựa lên tường ngồi xổm xuống.

Đau.

Hắn dùng tốc độ chậm nhất, hít thở sâu mấy lần, sau đó đưa tay lên sờ nhẹ lên xương sườn mình, không hiểu vì nguyên cớ gì, lúc cánh tay di chuyển, ngực cũng đau theo.

“Đệt!” Thẩm Đông hơi bực bội, không phải chỉ gãy xương thôi à, Hồng Kiệt cả người bị thương thành như vậy cũng chẳng nhìn ra được cậu ta khó chịu, sao mình lại đau thành như vậy!

Hắn cắn răng nhắm mắt lại, ngón tay ấn mạnh lên ngực, nhịn lại đau đớn đang lan ra toàn thân, sờ soạng theo xương sườn gồ lên.

Phía dưới sườn trái có hai khúc xương rõ ràng trông khác với người đồng nghiệp bên cạnh, độ cao khác, hình dạng cũng biến dạng.

“Hai cái à…” Thẩm Đông dựa vào tường, bất đắc dĩ cố gắng khống chế nhịp thở hổn hển.

Tuy hắn cảm thấy mỗi một lần di chuyển đều là thống khổ, nhưng vẫn có ý định nghỉ ngơi tạm một lúc, chờ đèn bên Trương Tam tắt rồi, hắn sẽ đi nữa.

Hắn phải đi tìm Tào Mộc.

Đèn trong phòng Trương Tam nửa tiếng sau mới tắt, Thẩm Đông chậm rãi đứng dậy, nghỉ ngơi nửa tiếng chẳng có tác dụng gì với vết thương hiện giờ của hắn, nhưng quen với đau đớn thì cũng tạm.

Hắn phải tìm cái quần mặc vào, không mặc áo, chốc nữa còn phải xuống nước, phiền phức.

Có điều… Hắn cũng không chắc mình còn có thể bơi nữa không, trước lúc lên bờ đều là Tào Mộc kéo hắn bơi, cánh tay hắn căn bản làm thế nào cũng không thể dùng sức nổi.

Quan tâm đếch gì nữa!

Nhúc nhích cũng phải nhúc qua.

Trên người vốn đang đau, còn phải rón rén như ăn trộm sợ kích thích tới bạn học Trương Tam tò mò, trước lúc Thẩm Đông đi tới bên bờ, mắt đã đau đến mức nhập nhòe.

Mà hắn chưa kịp quyết định bất chấp muôn vàn khó khăn nhảy xuống biển, vừa ngước mắt lên đã thấy bên bờ có một người đang đứng!

Người này như thể cố tình chờ hắn, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bèn ung dung thong thả quay người sang.

“Ai!” Thẩm Đông hạ giọng hỏi một câu, giờ nếu như người của Lương Phong lại xuất hiện, mình chẳng cần chờ bị trói lại nữa, cứ thế là có thể thăng luôn.

“Tần Nhất.”

“Sao anh vẫn ở đây!” Thẩm Đông qua ánh trăng nhìn người trước mặt, hơi bực dọc, không màng tới đau đớn, đi tới đẩy gã một cái, “Nếu để chú Trần biết thật, chuyện này kết thúc thế nào! Sợ không ai biết các anh đã làm gì à!”

“Lên thuyền.” Tần Nhất không trả lời hắn, chỉ ra phía sau mình.

Thẩm Đông lại gần liếc mắt nhìn, xuồng nhỏ dựa vào bên cạnh đá ngầm, trên xuồng còn đặt một cái hòm không nhỏ.

“Trong hòm đựng gì.”

“Thuốc, dụng cụ giải phẫu.” Tần Nhất nhảy lên thuyền, đưa tay về phía hắn, “Tào Mộc cũng bị thương đúng không?”

“Có,” Thẩm Đông vừa nghe thấy có những thứ này, lập tức không muốn đuổi Tần Nhất đi nữa, ba bệnh nhân, mấy thứ này có thể cứu mạng, hắn nắm lấy tay Tần Nhất nhảy lên thuyền, “Anh biết à?”

“Tôi là bác sĩ.”

Thẩm Đông ngây người, có điều ngẫm lại cũng không bất ngờ, người hợp tác với kẻ cuồng cải tạo Lương Phong là một bác sĩ, chuyện này cũng quá bình thường.

Tần Nhất theo hướng dẫn của Thẩm Đông chèo xuồng tới gần hang động Tào Mộc ở, nhưng Thẩm Đông không cho gã tiếp tục lại gần.

“Ngài ăn mặc đầy đủ thế này, cũng đừng xuống nước, đồ cũng không tiện mang đi, tôi đi gọi là được.” Thẩm Đông không muốn có người tìm được chỗ Tào Mộc ẩn thân nữa.

“Là không tin tôi đúng không.” Tần Nhất trả lời rất lạnh nhạt.

“Ừ, ngoài Tào Mộc ra, tôi không tin được ai cả.” Thẩm Đông bám thành xuồng chuẩn bị xuống nước.

“Hồng Kiệt cũng không tin được?” Tần Nhất cười, cởi áo ra.

“Với cậu ta, người cá có thể hoàn toàn tin tưởng, nếu là tôi, thì không được, nếu như tôi làm ra chuyện gì đe dọa đến an toàn của người cá, kể cả có không phải lỗi của tôi đi nữa, cậu ta cũng sẽ giết tôi.” Thẩm Đông chậm rãi trượt xuống nướcc, vết thương trên tay bị ngâm xuống nước biển, lập tức đau đến tê dại.

“Tôi xuống cùng anh,” Tần Nhất nói rất kiên quyết, gã đã cởi cả quần, xách cái hòm trên thuyền lên, “Trên thuyền không an toàn.”

Lời Tần Nhất nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, tình hình bên Hồng Kiệt thế nào, không ai biết, trên thuyền Lương Phong có còn ai khác nữa không, cũng không ai biết…

Thẩm Đông hơi do dự, cùng lắm thì bảo Tào Mộc đổi sang chỗ khác: “Đến đây đi.”

Thẩm Đông dẫn Tần Nhất lặn xuống nước, hắn không sử dụng được cánh tay nhiều lắm, hơi cử động thôi ngực đã đau theo, chỉ có thể dựa vào chân đạp nước, Tần Nhất thì trái lại vẫn được, xách theo cái hòm mà lại không chìm thẳng xuống đáy, vẫn luôn theo sau hắn.

Lúc tiến vào khe đá kia, cái hòm bị kẹt lại, Thẩm Đông không thể không quay đầu lại nhịn đau cùng Tần Nhất một người kéo một người đẩy giằng co nửa ngày, sắp hết khí rồi mới đưa được hòm vào.

Lúc chuẩn bị nổi lên mặt nước, Tần Nhất kéo hắn lại, tự mình ló ra thăm dò trước, chắc chắn an toàn rồi mới kéo Thẩm Đông từ dưới nước ra ngoài.

Vừa leo lên, Thẩm Đông liếc mắt đã thấy Tào Mộc ngồi dựa vào góc, cũng nhìn thấy cái vết thương do dao chém có diện tích rất khiêm tốn, nhưng vừa nhìn đã biết là rất sâu kia.

“Tào Mộc!” Thẩm Đông không để ý tới đau đớn trên ngực, lăn lộn liên tục nhào tới, tay run lên không dám chạm lên vết thương kia, cuối cùng đã không đoái hoài gì tới Tần Nhất ở phía sau nữa, lại gần hôn mạnh lên mặt Tào Mộc một cái.

“Anh đến rồi,” Tào Mộc vẫn luôn nhắm chặt mắt, Thẩm Đông nhào tới bên cạnh cậu, cậu mới mở mắt ra cười, rồi nhìn thấy Tần Nhất phía sau hắn, vẻ mặt trở nên khó coi: “Sao lại dẫn anh ta tới.”

“Băng bó vết thương cho cậu.” Thẩm Đông sờ mặt cậu, sắc mặt Tào Mộc vẫn được, hắn thở khẽ ra một hơi.

“Không cần, tự tôi khỏi được.” Giọng Tào Mộc đột nhiên nghiêm túc, nhìn Tần Nhất, “Anh ra ngoài.”

“Được,” Tần Nhất thả hòm xuống, “Xương sườn Thẩm Đông bị gãy cũng tự khỏi được đúng không.”

“Đứng lại,” Tào Mộc chưa tới một giây đã đổi ý, “Làm cho Thẩm Đông.”

“Bạn học Tào Mộc,” Thẩm Đông nắm cằm Tào Mộc khiến cậu quay mặt về phía mình, “Không phải đã bảo sẽ nghe lời tôi à.”

“Bảo rồi.”

“Giờ lại không nghe.”

“Tự tôi khỏi được thật, tôi cũng không phải bị thương lần đầu.” Tào Mộc nhíu mày.

“Lần này bị thương khác với lần trước, cậu nghe lời đi được không, tôi nói là xương lại đau cậu có thể đừng ép tôi nói suốt được không?” Thẩm Đông cũng cau mày.

Tào Mộc nhìn chăm chú lên ngực hắn: “Được, vậy làm cho anh trước đi.”

Tần Nhất lấy từ trong hòm ra một cái đèn nhỏ bật lên, ánh đèn rất mạnh, hang đá nho nhỏ lập tức sáng choang.

Thẩm Đông nhìn qua đồ đạc trong hòm, rất nhiều đồ, cũng không thiếu máy móc bỏ túi, không biết là dùng làm gì.

Trong động không rộng, mặt đất cũng không bằng phẳng, đá ngầm lồi lõm cộm lên lưng Thẩm Đông, khiến hắn cảm thấy xương ngực mình vốn không bằng phẳng rồi lại càng không bằng phẳng hơn.

Nhưng cũng chưa bao lâu, hắn đã không cảm nhận được đau đớn nữa, Tần Nhất tiêm thuốc tê cho hắn.

Vết cắt trên cánh tay không sâu, nhưng diện tích lại lớn, Tần Nhất đầu tiên sát trùng bôi thuốc rồi băng bó cánh tay hắn, rồi bắt đầu kiểm tra vết thương trên ngực.

Tào Mộc không động đậy, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tần Nhất, đối với người đàn ông khiến chị cậu tan biến chẳng còn tăm hơi này, cậu chẳng có mảy may tín nhiệm.

Thẩm Đông nhắm hai mắt lại, sau khi không cảm nhận được đau đớn nữa, thân thể từ trong ra ngoài chỉ lộ ra đúng một thông tin, chính là uể oải.

Tần Nhất thành thạo kiểm tra xong vết thương trên người hắn: “Không tràn dịch, không cần phẫu thuật, tôi cố định lại cho cậu.”

“Ừ.” Thẩm Đông đáp.

“Tôi cũng làm chống thấm nước cho cậu, nhưng mà sau khi ra khỏi đây phải cởi ra, đừng xuống nước nữa.”

“Ừ.”

Thẩm Đông không biết Tần Nhất dùng thời gian bao lâu xử lý xong vết thương của mình, có điều dưới ảnh hưởng của thuốc tê, hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Xử lý xong, hắn cúi đầu nhìn lồng ngực của mình bị bọc lớp không thấm nước thành cái bánh ú: “Vừa mặc áo vào một cái, cơ ngực lập tức to lên một số…”

“Còn đau không?” Tào Mộc cuối cùng cũng đi ra từ trong góc, đỡ hắn qua một bên, sờ lên băng gạc trên ngực hắn.

“Không đau,” Thẩm Đông cong khóe miệng lên cười, trong mắt Tào Mộc có thân thiết không hề che giấu khiến hắn cảm thấy rất yên lòng.

“Xử lý cho Tào Mộc đi, cũng không biết sâu bao nhiêu nữa.” Thẩm Đông nhìn Tần Nhất, Tần Nhất trông có vẻ hơi mệt.

“Ừ.” Tần Nhất không dừng lại, ra hiệu cho Tào Mộc nằm xuống.

“Chờ đã,” Thẩm Đông đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Vết thương của cậu ấy nếu bị băng lại, biến trở về cá…”

“Có vết thương như vậy, cậu ấy không biến về cá được,” Tần Nhất trả lời rất nhanh, “Vết thương trên biểu bì thì không sao, nhưng bị thương như vậy thì phải khỏi mới được.”

“Sao anh biết,” Tay Tào Mộc đột nhiên mò lên cổ Tần Nhất, ngón tay cái đặt lên yết hầu gã, “Chị tôi từng bị thương như vậy rồi đúng không!”

“Không,” Tần Nhất thở dài, “Nhưng cô ấy từng được phẫu thuật.”

“Tào Mộc,” Thẩm Đông kéo tay Tào Mộc, “Trước tiên xử lý vết thương của cậu đã, chuyện đó chốc nữa nói.”

“Cậu muốn giết tôi cũng không sao.” Tần Nhất cúi đầu, bắt đầu sát trùng vết thương của Tào Mộc.

“Tôi không giết người.” Tào Mộc trả lời.

Câu nói này của Tào Mộc khiến Thẩm Đông rất bất ngờ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, giờ đó không phải chuyện chính, chuyện chính giờ là nhất định phải nhanh chóng xử lý xong, hắn nhất định phải về lại hải đăng trước lúc trời sáng, không thể để cho chú Trần và Trương Tam nghi ngờ gì được.

Thuốc tê không có tác dụng với Tào Mộc, Tần Nhất không cho cậu dùng thuốc tê, chỉ cầm lên một cái máy móc nhỏ: “Trước tiên xem thử có bị thương tới nội tạng không.”

“Không có,” Tào Mộc chặn lại tay gã, “Chuyện này tự tôi rõ, bị thương tới đó tôi đã không động đậy được từ lâu rồi.”

“Vậy thì sát trùng luôn.” Tần Nhất không kiên trì, thả đồ lại trong hòm.

Mấy người họ đều không nói nữa, mãi cho tới lúc bắt đầu bôi thuốc lên vết thương của Tào Mộc, Tần Nhất mới hỏi khẽ một câu: “Cậu đưa Tần Vũ đi đâu rồi?”

“Mồ chôn dưới đáy biển.” Tào Mộc trả lời.

“Mang tới đó làm gì?”

“Đóng đinh ở đó, tập quán của người cá.”

Động tác của Tần Nhất hơi dừng lại, nhưng tay vẫn vững vàng băng bó: “Biết rồi.”

Hai từ “mồ chôn dưới đáy biển” và “đóng đinh” khiến lòng Thẩm Đông giật nhẹ một cái, hắn nhìn Tào Mộc, không rõ là cảm giác gì.

Con cá hề đơn thuần đến mức hơi ngây ngô này, rút cuộc đã thay đổi chừng nào rồi?

“Anh về lại thuyền chờ Hồng Kiệt, hay là chờ ở đây?” Thẩm Đông mở miệng hỏi Tần Nhất.

“Về lại thuyền.” Tần Nhất thu dọn đồ vào hòm.

“Anh chờ ở đây.” Tào Mộc nói.

“Tại sao?” Thẩm Đông sững sờ, vừa nãy Tào Mộc rõ ràng không muốn gặp lại Tần Nhất, giờ nhưng lại muốn bắt Tần Nhất ở lại đây.

Nói thật, Thẩm Đông cũng không mong Tần Nhất sẽ ở lại đây, trời sắp sáng rồi, hắn lập tức phải về lại hải đăng, Hồng Kiệt không biết bao giờ mới trở về, muốn để Tào Mộc và Tần Nhất đơn độc ở đây, hắn không an tâm.

“Anh ta chạy mất thì làm sao, thuyền trưởng sẽ chết mất.” Tào Mộc nhìn chằm chằm vào mặt Tần Nhất, trên người Hồng Kiệt có bao nhiêu vết thương cậu rất rõ, cậu cũng biết kể cả Hồng Kiệt có thể trở về đi nữa, nếu không lập tức xử lý mấy vết thương kia, cũng chắc chắn phải chết.

“Tôi sẽ không chạy,” Tần Nhất cười, ngồi xuống, “Tôi cũng chẳng còn chỗ nào để chạy nữa, chỉ là có vài việc, tôi vẫn chưa làm rõ, tôi sẽ chờ cậu ta trở về, sau đó… cứ tùy thôi.”

“Anh muốn làm rõ chuyện gì?” Thẩm Đông hỏi.

“Tần Vũ không còn nữa rồi, tôi thật ra cũng không còn gì bận lòng nữa, chỉ là…” Tần Nhất quay đầu nhìn Thẩm Đông, “Chắc là di chứng sau nhiều năm như vậy, kể cả có muốn chết, có một số việc vẫn sẽ muốn làm rõ, e rằng anh cũng muốn biết.”

“Đúng.” Thẩm Đông không nói gì thêm, chuyện hắn muốn hiểu rõ nhiều lắm, nhưng nếu như không làm rõ được, hắn cũng không để ý, hắn chỉ hy vọng sau này Tào Mộc có thể yên lòng mà không bị cuốn vào bất kỳ tranh đấu nào nữa, chuyện khác hắn chẳng quan tâm.

“Hồng Kiệt không phải người cá, nhưng tại sao cậu ta lại có năng lực giống người cá, tôi chỉ muốn biết chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc