CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thẩm Đông và Tào Mộc tới thủy cung, thủy cung vẫn chưa mở cửa, nhưng vì hôm nay là cuối tuần, trên quảng trường bên ngoài thủy cung đã có không ít người đang chờ, cũng có không ít trẻ con, vừa reo hò vừa cười, vô cùng náo nhiệt. Thẩm Đông kéo Tào Mộc đi tới chỗ vắng người tìm một tán cây đứng: “Giờ mở cửa là mười, mười giờ.”

“Mười giờ?” Tào Mộc dựa lên cây, “Vậy giờ là mấy giờ?”

“Không biết,” Thẩm Đông lần này ra ngoài không mang theo mặt đồng hồ, mỗi lần xem giờ đều hơi mất công, “Tôi không có điện thoại di động với đồng hồ…”

Thẩm Đông đang định đến cửa sổ bán vé xem có đồng hồ không, còn chưa kịp di chuyển, Tào Mộc đã quay người đi tới một người mẹ trẻ dẫn con nhỏ tới: “Xin hỏi, giờ là mấy giờ?”

“À, để tôi xem thử,” Người mẹ kia lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn, “Hơn chín giờ.”

“Cảm ơn,” Tào Mộc nói lời cảm ơn, quay người trở về bên cạnh Thẩm Đông, “Chín giờ, còn bao lâu mới tới mười giờ?”

“Một tiếng,” Thẩm Đông ngồi xổm xuống, Tào Mộc chưa chắc đã biết một tiếng là bao lâu, “Chờ một lúc.”

“Chị đó lấy cái kia ra là cái gì thế? Anh không có à?” Tào Mộc ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

“Điện thoại di động, tôi không có,” Thẩm Đông cười, “Không cần dùng, tôi không có ai để gọi cả.”

Tào Mộc rất có hứng thú với thứ này, Thẩm Đông không thể không dùng mười phút nói liên tục, khoa tay, còn dùng đá vẽ sơ đồ nửa ngày xuống đất mới coi như làm cho cậu hiểu được gọi điện thoại là thế nào.

“Cái này tốt lắm,” Tào Mộc cau mày cố tiêu hóa lời Thẩm Đông giảng giải cả buổi, cuối cùng lấy hòn đá gõ gõ xuống đất, “Chúng ta đi mua đi.”

“Hả?” Thẩm Đông giật mình, nói thật, điện thoại di động là một thứ rất lạ lẫm với hắn, hắn gần như chưa từng dùng thứ này bao giờ, cũng không muốn dùng.

“Anh có một cái, tôi có một cái, sáng sớm không tìm được tôi, anh cũng không cần cuống lên như vậy nữa,” Tào Mộc đứng lên, đá đá giày Thẩm Đông, “Phải không? Hơn nữa lúc chúng ta không ở cùng nhau vẫn có thể nghe thấy giọng của nhau, tốt lắm!”

“Ừ,” Thẩm Đông gật đầu, nói thật ra thì, hắn nhưng lại không hề khát khao nghe thấy giọng Tào Mộc đến mức nào, trải qua chuyện sáng nay, hắn đã quyết định sẽ không để Tào Mộc rời khỏi tầm mắt hắn một lần nào nữa, nhưng ai cũng chẳng thể bảo đảm được sẽ không có chuyện bất ngờ gì, “Xem xong cá thì đi mua luôn.”

“Nhiều người như vậy, đều là đến xem cá à?” Tào Mộc nhìn người xung quanh, không hiểu.

“Ừ, cuối tuần đông người.”

“Cá thì có gì hay mà xem?”

“Bình thường không nhìn thấy nhiều cá như vậy,” Thẩm Đông nghĩ lại mình trước đây, ngoài mấy con cá vàng từng nuôi, thì chỉ từng gặp cá trắm cỏ cá mè gì đó, còn không phân biệt được rõ, “Bên trong có rất nhiều loại, còn có biểu diễn nữa.”

“Biểu diễn?

“Ừ, nàng tiên cá.”

Tào Mộc trợn tròn hai mắt: “Nàng tiên cá?”

“Làm sao.” Thẩm Đông hơi giật giật trong lòng, nhưng rất nhanh đã gạt suy nghĩ này đi.

“Tôi chính là nàng tiên cá.” Tào Mộc tiến đến nói bên tai hắn.

Thẩm Đông cười vui vẻ, nhìn cậu: “Cậu là chàng tiên cá.”

Dư Tiểu Giai là nàng tiên cá chân chính, nhưng theo lý thì cô không thể biểu diễn nàng tiên cá trong thủy cung được, thứ mọi người muốn xem là nàng tiên cá thân người đuôi cá, chứ không phải xem một cô gái đẹp sau khi một đám bong bóng biến mất liền biến thành một con cá hề thực thụ.

Trước khi gặp được Tào Mộc, tưởng tượng của Thẩm Đông về nàng tiên cá cũng giống như mọi người, tóc rất dài, dáng người hoàn mỹ, đuôi cá lóe lên ánh bạc phát sáng, tiếng ca như tiếng trời, ngồi trên đá ngầm ven biển, cất lên một khúc ca, thuyền sẽ chìm, không, hình như là ngược lại…

“Cậu biết hát, hát không?” Thẩm Đông kéo Tào Mộc qua mua vé, đã gần tới giờ.

“Hát?”

Thẩm Đông kể truyền thuyết về nàng tiên cá cho cậu nghe, Tào Mộc qua nửa ngày vẫn chưa nói gì, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Nàng tiên cá kia đi đường kiểu gì vậy?”

“A?” Thẩm Đông ngơ ngác, Tào Mộc rõ ràng đã bắt nhầm trọng điểm, đi đường?

“Phải đó, nàng tiên cá không phải có thể ở trên bờ à?” Tào Mộc suy tư, “Vậy thì đi đường kiểu gì? Dùng tay à? Đầu cắm ngược xuống đất đi…”

Trong đầu Thẩm Đông nháy mắt hiện lên hình ảnh nàng tiên cá tóc dài có giọng ca như trời trồng cây chuối vừa đi vừa hát, hắn đập một cái lên lưng Tào Mộc: “Im nào!”

Tuy hắn vẫn thích người cá như Tào Mộc hơn, nhưng cũng không thể khiến tưởng tượng từ nhỏ về nàng tiên cá của hắn vỡ tan tành thành trồng cây chuối được.

Thủy cung này nghe nói là thủy cung có quy mô lớn nhất ở khu vực này, cũng nhiều loài cá nhất, Thẩm Đông không có tương quan so sánh, thế nhưng sau khi đi vào, trong lòng hắn vẫn khá chấn động.

Hành lang tham quan của thủy cung là xuyên qua nước, người đi bên trong như thể đang đi dưới nước, trên dưới trái phải đều có thể nhìn thấy sóng nước dập dờn, đủ loại cá màu sắc diễm lệ thi thoảng lại bơi qua bên người khiến hắn có cảm giác như về lại đảo, xuống nước kiểm tra san hô, cũng hay nhìn thấy từng đàn cá bơi qua bên người.

“Chúng nó đang nhìn chúng ta,” Tào Mộc chậm rãi đi theo bên cạnh Thẩm Đông, vẫn luôn nhìn ngó xung quanh.

“Vậy à?” Thẩm Đông cười.

Đi một lúc, Thẩm Đông phát hiện ra Tào Mộc vẫn luôn chẳng nói lời nào, hoàn toàn khác với những lúc bình thường cậu thấy gì đó mới mẻ sẽ nắm lấy mình hỏi tới hỏi lui, là bởi vì ở đây toàn là cá, cậu cũng không phải hiếm khi thấy sao?

“Tào Mộc,” Thẩm Đông lấy ngón tay chọc lên thắt lưng cậu, “Sao…”

“Buồn,” Tào Mộc bị hắn chọc cho nhảy dựng lên, cười, che thắt lưng lại, “Đừng chọc tôi.”

“Ở đây chơi, chơi không vui à?” Thẩm Đông không nhịn được đưa tay ra sờ lên mặt cậu, lúc còn định xoa thì phát hiện bên cạnh có người đang đứng, thế nên liền nhanh chóng rút tay về.

“Cũng không phải,” Tào Mộc như thể đáp lễ, đưa tay ra nắm nắm cằm hắn, “Đi cùng với anh, dù thế nào cũng chơi vui.”

“A! Nhìn kìa! Cá hố!” Thẩm Đông đập một cái hất tay cậu ra, chỉ vào một con cá bơi ngang qua.

Lúc nói câu này, Tào Mộc không hạ nhỏ giọng, mấy người xung quanh đều nhìn lại, Thẩm Đông chỉ vào cá còn ngại nhìn bốn phía, có điều lúc chỉ hắn không nhìn kỹ, đợi tới lúc nhìn kỹ rồi lại hơi lúng túng.

“Đó là cá lịch long*, anh ngày nào cũng ăn cá hố, cá hố là như vậy à?” Tào Mộc không hiểu được, nhìn cá lịch long bơi qua trước mặt bọn họ rồi chậm rãi vùi mình xuống tầng cát.

“Đi nhanh.” Thẩm Đông kéo cậu, cắm mặt xông về phía trước một lúc lâu mới dừng lại.

Hành lang phía trước rộng ra, tạo thành một không gian hình cầu, không ít người tới tham quan dừng lại tại đây.

Thẩm Đông nhìn bảng hiệu bên cạnh, nàng tiên cá biểu diễn.

Khu vực này sẽ có nàng tiên cá ra biểu diễn, cho ăn, bơi cùng đàn cá.

“Chốc nữa có nàng, nàng tiên cá đến…” Thẩm Đông vỗ vỗ Tào Mộc, suýt nữa nói nàng tiên cá đến trồng cây chuối.

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu, tới dừng lại bên cạnh tường kính.

“Mẹ ơi, nàng tiên cá!” Một đứa bé hô to chỉ về phía trước.

Một nàng tiên cá có cái đuôi màu đỏ bơi từ phía sau khóm san hô khổng lồ ra, tư thế rất xinh đẹp, sau đó một nàng tiên cá đuôi vàng khác cũng xuất hiện, hai nàng tiên cá vươn mình trong nước, đùa nghịch, thi thoảng còn có thể nâng cát lên thành đủ hình dạng, đèn nháy bên cạnh tỏa sáng một mảng, trẻ con đều liên tục gọi nàng tiên cá nàng tiên cá.

Thật ra, biết rõ những người này không phải Dư Tiểu Giai, nhưng Thẩm Đông vẫn nhìn chằm chằm hai cô gái này, quan sát tỉ mỉ rất lâu, trừ phi Dư Tiểu Giai cố gắng che giấu, nếu không chỉ bằng tần suất hai cô gái này trở mình cùng với lúc biểu diễn vẫn liên tục thở ra bọt khí, đã có thể đoán được đây không thể nào là Dư Tiểu Giai.

“Thế nào?” Thẩm Đông dùng cánh tay đụng lên người Tào Mộc, muốn nhìn thử xem Tào Mộc có cảm giác gì không.

“Cái gì?” Ánh mắt Tào Mộc không đặt trên người nàng tiên cá, cậu đang nhìn cá ở xung quanh.

“Nàng tiên cá ấy, có khiến cậu nhớ lại manh mối gì về chị cậu không?”

“Không,” Tào Mộc nhìn qua hai nàng tiên cá, “Lúc chị tôi ở dưới nước thích ở dạng cá.”

“Vậy à…” Thẩm Đông tiếp tục suy nghĩ.

Bởi vì có buổi biểu diễn nàng tiên cá, cá xung quanh chậm rãi tăng lên, khách tham quan không ngừng chụp ảnh tường kính, đàn cá bơi vây quanh hai nàng tiên cá, trông rất đẹp.

Tào Mộc vẫn đứng không nhúc nhích, cũng không nhìn ra được trên mặt là vẻ mặt gì, Thẩm Đông hơi lo lắng, lặng lẽ nắm lấy tay cậu, may thay, vẫn là nhiệt độ bình thường.

“Chỗ này không có bao nhiêu nhỉ.” Tào Mộc đột nhiên hỏi hắn.

“Ừ, nếu so với biển…đương nhiên là không, không nhiều như vậy,” Thẩm Đông nhỏ nhẹ nói, “Nhưng vẫn tính là, là lớn.”

“Không thoải mái.” Tào Mộc nhíu mày.

Thẩm Đông vừa nghe thấy câu này liền sợ hết hồn, hắn chỉ sợ nghe thấy Tào Mộc nói không thoải mái, khó chịu, giờ nghe thấy ba chữ “không thoải mái”, hắn đột nhiên lo lắng, cũng không đoái hoài xem bên cạnh có ai hay không, dùng tay nâng mặt Tào Mộc lên nhìn chằm chằm: “Sao vậy? Muốn xuống nước à?”

“Không phải,” Tào Mộc nở nụ cười, “Chính là nhớ đến bể cá, có điều chỗ này to hơn bể cá.”

“Cậu làm tôi sợ gần chết!” Thẩm Đông cầm lấy cánh tay cậu, hạ nhỏ giọng.

“Cá nhiều thật! Càng ngày càng nhiều!” Có người nào đó nói.

Thẩm Đông nhìn qua bốn phía, quả thật là càng ngày càng nhiều cá tụ tập tới, hơn nữa là càng ngày càng nhiều.

“Sao lại nhiều vậy nhỉ? Lần trước tới đâu có thấy nhiều như vậy.” Lại có người nói, ai ai cũng quay đầu dáo dác nhìn khắp nơi.

Thẩm Đông ở dưới biển cũng chưa từng nhìn thấy nhiều cá như vậy bao giờ, nhìn một lúc, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Đàn cá cũng không phải chỉ bơi không mục đích qua lại, mà là dần dần tụ tập lại, đàn cá có một khu vực chính giữa, cá đều bơi lội gần chỗ này.

Khách tham quan khác có lẽ sẽ không chú ý tới, nhưng Thẩm Đông lại phát hiện ra đầu tiên.

Là Tào Mộc.

Tất cả cá đều đang ở xung quanh Tào Mộc, bơi qua bơi lại xung quanh người cậu.

“Tào Mộc,” Thẩm Đông kéo Tào Mộc lùi sang bên cạnh, “Cậu đang làm gì thế?”

“Có làm gì đâu,” Tào Mộc nhìn hắn hơi khó hiểu.

“Cậu xem đi, chuyện này… cá,” Thẩm Đông kéo cậu tiếp tục chậm rãi lùi lại, “Chúng nó đang theo, theo cậu.”

“Thấy rồi.” Tay Tào Mộc nhẹ nhàng ấn nhẹ lên chỗ kính bên cạnh, lập tức có mười mấy con cá cùng nhau bơi tới, chuyển động hỗn loạn xung quanh tay cậu cách một lớp thủy tinh.

Thẩm Đông nhanh chóng kéo tay cậu về, bên cạnh đã có người nhìn thấy, cũng thử đưa tay ấn lên kính, nhưng lại không thu được kết quả như vậy.

“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Đông không biết đây là hiện tượng gì, nhưng nếu như đợi tới lúc người khác đều phát hiện ra đàn cá là vì Tào Mộc mà tới, hắn sợ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.

“Ừ.” Tào Mộc đi theo hắn.

Đàn cá bắt đầu di chuyển theo bọn họ, thế nhưng tốc độ cũng không nhanh.

Thẩm Đông cảm thấy một khi mình căng thẳng hồi hộp, chỉ số thông minh sẽ sụt giảm không phanh, mấy con cá uống nhầm thuốc kia vẫn đi theo như cũ, người khác sẽ lập tức phát hiện ra, thà rằng đứng yên!

Nhưng hắn dùng chỉ số thông minh chỉ còn một nửa suy nghĩ, lại cảm thấy phải rời đi, giờ đã hấp dẫn một đống cá đi theo rồi, chốc nữa nếu như kéo cả rùa biển hay cá mập tới thì phải làm sao? Ai biết sau đó còn có chuyện gì đang chờ nữa?

“Chạy đi.” Tào Mộc kéo hắn một cái.

“Chúng nó không theo kịp à?” Thẩm Đông nhìn đàn cá đang kéo nhau lại đây từng chút một.

“Ừ.”

“Chạy.”

Hai người chạy một mạch ra ngoài, đàn cá quả nhiên không thể đuổi kịp, nhưng Thẩm Đông không dám dừng, vẫn chạy thẳng tới cửa rồi, mới chậm bước chân lại.

“Chào anh,” Một nhân viên trong thủy cung nhìn thấy hai người bọn họ, nhanh chóng đi tới, “Có cần giúp đỡ gì không?”

“Tôi…” Thẩm Đông không nghĩ ra nên nói thế nào ngay lập tức.

“Anh ấy sợ nước.” Tào Mộc chỉ vào Thẩm Đông, giải thích cho nhân viên.

“À,” Thẩm Đông ngây người, cũng được, sợ nước, “Tôi choáng.”

“Vậy nghỉ ngơi một lúc đi,” Nhân viên cũng ngây người, có lẽ là từ trước tới giờ còn chưa bao giờ thấy người nào sợ nước còn chạy tới thủy cung tự ngược, “Bên kia chúng tôi có trà…”

“Tôi muốn ra, ra ngoài,” Thẩm Đông làm hết phận sự đóng vai một người sợ nước, còn ôm bụng.

“Vậy mời anh đi theo bên kia ra ngoài.” Nhân viên nhanh chóng chỉ đường đi ra ngoài.

Ra khỏi thủy cung, đứng trên quảng trường bên ngoài, Thẩm Đông liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Tào Mộc: “Cậu có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Không,” Tào Mộc lắc đầu, “Anh buồn nôn à?”

“Tôi sao, sao lại buồn nôn được.” Thẩm Đông không hiểu.

“Vừa nãy anh…”

“Không phải cậu bảo tôi sợ nước nên tôi tranh thủ giả vờ à!”

“Thật sự giống lắm, tôi đã nghĩ anh buồn nôn thật,” Tào Mộc như thể trút được gánh nặng, đưa tay ra ôm Thẩm Đông, “Tội sợ nhảy dựng lên.”

“Buông ra buông ra buông ra…” Thẩm Đông đẩy cậu ra, xoay người rời đi, ôm nhau trên quảng trường như vậy sợ không ai tới xem sao!

Tào Mộc cũng không ngại phản ứng của hắn, tươi cười hớn hở đi theo sau hắn: “Chúng ta đi mua điện thoại di động đi.”

“Hả? Được.” Thẩm Đông nhìn xung quanh quảng trường, định tìm một hàng bán điện thoại di động ở gần đây.

Giờ trời đã nắng chói chang, trên quảng trường đã không có ai, nhưng lúc Thẩm Đông đi xung quanh tìm đường, hắn thấy một người đang đứng dưới nắng không nhúc nhích quay mặt về phía bọn họ.

Người này đứng yên, không nhìn rõ mặt, nhưng Thẩm Đông có thể rõ ràng cảm nhận được, người này đang nhìn hai bọn họ.

Đang nhìn gì vậy? Mới vừa rồi không phải mới chỉ kéo một cái à, cũng không đến mức phải nhìn chằm chằm như thế chứ? Cũng đâu phải hôn nhau.

“Người kia đang nhìn chúng ta,” Tào Mộc cũng chú ý tới có người đang ngó về bên này, lấy tay che nắng nhìn, nhíu mày lại, “Hình như tôi….từng gặp người này rồi.”

“Cái gì?” Thẩm Đông nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn người kia, “Gặp ở, nơi nào?”

“Tôi không nhớ nữa.”

Thẩm Đông đứng tại chỗ cũ mấy giây, liền đi tới trước mặt người kia.

Nếu đổi là chuyện khác, hắn chưa chắc đã có thể để mình đưa ra quyết định như vậy, chuyện này đối với hắn cũng không có gì hay, nhưng nếu như người này liên quan tới Tào Mộc, thì cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, hắn nhưng lại có thể lựa chọn đối mặt trong thời gian ngắn nhất.

Đi thẳng tới trước mặt người kia, Thẩm Đông mới nhìn rõ mặt gã, cũng ngay lúc này, hắn mới đột nhiên phát hiện ra không chỉ có Tào Mộc cảm thấy người này quen mặt, mà chính hắn cũng cảm thấy hắn đã từng nhìn thấy người này.

“Ngại ngùng đã quấy rầy,” Người kia cười, “Tôi tên là Tần Vũ.”

“Thẩm Đông.” Thẩm Đông đưa tay ra bắt tay với gã.

Tay của người nọ chưa rút lại, Thẩm Đông chỉ nhìn thấy tay gã đưa lên một cái, giữa ngón tay không biết từ lúc nào đã có thêm một tấm danh thiếp.

Thẩm Đông nhận danh thiếp từ tay gã nhìn, nội dung rất đơn giản, tên, số điện thoại và hòm thư, có điều danh thiếp làm rất cao cấp, cầm trong tay rất dễ chịu.

“Tôi biết chuyện của hai người.” Tần Vũ mở lời.

Thái dương Thẩm Đông giật giật, người này biết cái gì? Sao lại có thể biết được?

Nhưng hắn không hỏi, cũng không nói gì khác, cho dù trong lòng đang cuộn sóng nổi gió, bên ngoài hắn lại không biểu hiện gì ra, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Vũ.

“Đừng tìm nữa, mau chóng trở về đi,” Giọng Tần Vũ rất thấp, “Rời đi càng nhanh càng tốt.”

“Cái gì?” Thẩm Đông hơi híp mắt lại, “Tôi không hiểu, hiểu lắm.”

Tần Vũ không nói, chỉ nhìn hắn một lúc rồi quay người chậm rãi đi về phía đường lớn, vừa đi vừa nói: “Rất tốt, cứ như vậy đi, đừng tin bất cứ ai cả.”

Thẩm Đông nhìn bóng lưng của Tần Vũ, quay đầu lại nhìn Tào Mộc nhỏ giọng nói: “Người này, chúng ta từng thấy rồi, gặp trong nhà hàng.”

“Sao?” Tào Mộc đáp.

Lúc Thẩm Đông nhìn thấy ánh mắt của cậu, trong lòng đột nhiên hốt hoảng.

“Anh là ai vậy?” Tào Mộc nói.

“Tôi đệch!” Thẩm Đông cắn răng mắng một câu, đây không phải trùng hợp, Tào Mộc chưa bao giờ quên hắn lại một lần nữa quên mất hắn là ai, hắn hít vào một hơi, xoay người quát to một tiếng với Tần Vũ vẫn chưa đi xa, “Anh đứng lại ngay cho tôi.”

________________________________________________________________

*cá lịch long:

Bình luận

Truyện đang đọc