CÁ MẶN TIỂU THIẾU GIA


Phó Gia Hiên tâm tình vui vẻ quay trở về chỗ, sau đó bắt gặp ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Cố Văn Quân.
Tim Phó Gia Hiên "thình thịch" nảy lên, chỉ là một ánh mắt, nhưng mọi việc mà y làm giống như đều đã bị bóc trấn hết tất cả vậy.
Phó Gia Hiên cười gượng hai tiếng, sau đó cầm lấy cốc nước uống vào một ngụm.

Trong lòng không khỏi âm thầm phán xét: Này quả thực chính là nước nhân sâm, nhưng mà mùi vị thua xa nhân sâm lần trước Bệ hạ ban cho y.
Cố Văn Vũ ở bên kia nhìn thấy Phó Gia Hiên đã uống nước mình đưa, trong lòng âm thầm hưng phấn không thôi.
Chỉ là hắn không đợi được lúc Phó Gia Hiên tự làm xấu mặt, mà chính bản thân hắn lại cảm thấy trong bụng không ổn.
Cố Văn Vũ ngồi không yên, cứ liên tục nhích tới nhích lui.

Mã Tranh thấy hắn sắc mặt không tốt liền quay qua hỏi thăm, chỉ là vừa vặn ngửi thấy được mùi hôi.
Cố Văn Vũ lúc này sắc mặt tái mét đứng bật dậy, nói với Thái phó bản thân không khỏe, sau đó liền chạy ra khỏi lớp bằng một tư thế hết sức kỳ quái.
Phó Gia Hiên nhìn một màng này, nhịn không được mà phụt cười.

Cố Văn Quân ở bên cạnh cũng hơi nhếch lên khóe môi.
Tuy rằng ngoài miệng không ai nói ra, nhưng không ít người đã che miệng lại cười nhạo.


"Mùi hương thoang thoảng" ngập tràn khắp phòng học như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Kể từ hôm nay trở đi, Cố Văn Vũ lại có thêm một cái biệt danh mới gọi là "tên xấu bụng", biệt danh này được hiểu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
...
Cố Văn Vũ ôm nhà xí hết cả một ngày, lúc "giải quyết" xong hết thảy, cả người hắn giống như đã bị hút khô, ngay cả đi cũng đi không vững, Mã Tranh còn phải còng lưng ra cõng hắn trở về.
Cố Văn Vũ nghỉ dưỡng sức hai ngày liền mới miễn cưỡng đến được lớp học.

Trong lòng hắn vẫn không ngừng nghi hoặc về việc tại sao bản thân lại uống phải cốc nước có chứa thuốc xổ.
Bởi vì hai tay cầm hai cái cốc nước giống nhau, Cố Văn Vũ cũng sợ bản thân sẽ nhầm lẫn mà uống phải thuốc xổ, cho nên đã để ý rất cẩn thận.
Cốc có thuốc xổ hắn cầm ở tay phải, cốc không có hắn cầm ở tay trái.

Lúc đưa qua cho Phó Gia Hên, hắn rõ ràng chính là đưa bằng tay phải, đúng ngay cốc nước có chứa thuốc xổ.

Như vậy thì nhầm lẫn ở đâu được chứ?.
Phó Gia Hiên chắc chắn không thể nào biết được hắn muốn hãm hại y, bởi vì suy cho cùng bọn họ cũng chưa từng xảy ra mẫu thuẫn hay xung đột nào.
Cho nên nói, vấn đề chỉ có thể là lúc Phó Gia Hiên mang sách qua thỉnh giáo hắn, sau đó thì vô tình cầm nhầm cốc nước của hắn mà thôi.
Cố Văn Vũ trong lòng vừa tức giận vừa nhục nhã, âm thầm nghiến răng nghiến lợi trước mức độ may mắn của Phó Gia Hiên.
Chỉ là không sao, thua keo này ta bày keo khác, còn sợ không hại được tên nhóc họ Phó kia sao?!.
...
Sáng hôm sau, Cố Văn Vũ lục lọi trong phòng, sau đó lấy ra được một miếng ngọc bội phỉ thúy hết sức tinh xảo.

Hắn nhếch môi cười nham hiểm, sau đó đem ngọc bội vắt ở bên hông.
Cố Văn Vũ không vội ra tay, mà trước hết đem miếng ngọc vội kia đi khoe khoang khắp nơi một vòng, ý đồ muốn cho tất cả mọi người đều biết, hắn hôm nay chính là đeo trên người ngọc phỉ thúy do đích thân Thánh thượng ban cho.
Không bàn tới ngọc phỉ thúy có bao nhiêu đáng giá, chỉ riêng việc đây là đồ vật Ngự ban, liền đã trân quý hơn không biết bao nhiêu lần.
Cố Văn Vũ liên tục ba hoa phóng đại ra đủ chuyện về miếng ngọc bội, có người hùa theo phụ họa, nhưng cũng có người chỉ im lặng cho qua, điển hình như Cố Văn Quân vậy.
Đến giờ ăn trưa, Cố Văn Vũ lúc này đột nhiên bưng cơm tới ngồi xuống bên cạnh Phó Gia Hiên, vờ quan tâm hỏi thăm y đủ thứ chuyện.


Tỉ như mấy hôm nay học có ổn không, có chỗ nào muốn "thỉnh giáo" hắn nữa hay không.
Phó Gia Hiên đã ngửi thấy mùi âm mưu, nhưng y lúc này vẫn vui vẻ như không có việc gì, niềm nở trả lời hắn.

Đôi bên trò chuyện qua lại đôi ba câu, sau đó Cố Văn Vũ cũng rời đi.
Cố Văn Vũ về chỗ ngồi không bao lâu thì đột nhiên hét toáng lên, hoảng loạn đem cặp sách lật ra, ngay cả quần áo cũng xốc tới sờ lui tìm qua một lần.

Hỏi thì mới biết, hóa ra ngọc phỉ thúy hắn đeo bên hông ban nãy, hiện tại đã biến mất rồi.
Làm mất đồ vật Ngự ban, này cũng là một tội nặng.

Nhìn Cố Văn Vũ cuống cuồng lên như vậy, mọi người cũng phải lo lắng theo, bọn họ cúi người nhìn xung quanh giúp hắn tìm kiếm.
"Đại hoàng tử, giờ cơm trưa ngài có ra ngoài hay không? Chúng ta gần như đã tìm khắp phòng rồi nhưng vẫn không thấy, nói không chừng là bị rơi ở bên ngoài rồi".

Người nói là thư đồng của tam hoàng tử.
"Không thể nào.

Cơm là do Mã Tranh đi lấy, từ sáng đến giờ ta vẫn luôn ở trong phòng học, tuyệt đối chưa từng ra ngoài!".

Cố Văn Vũ lập tức phản bác lại, ý tứ vô cùng khẳng định.

"Mất đồ vật Ngự ban là chuyện lớn, nếu chuyện này truyền đến tai Bệ hạ thì không xong đâu.
Hay là như vầy đi, chúng ta tổng kiểm tra lại phòng học một lần, ngay cả đồ vật cá nhân của mọi người cũng đều phải kiểm qua.
Tuy rằng chuyện này có hơi thất lễ, nhưng vì nghĩ cho đại cục, mong mọi người hợp tác một chút.
Người ngay thẳng không có gì phải sợ, chỉ những ai có tật giật mình mới không cho xét mà thôi".
Mã Tranh hợp thời đưa ra đề nghị, sau đó ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Phó Gia Hiên bên kia.
Mọi người mặc dù cảm thấy bản thân bị liệt vào dạng tình nghi như vậy rất mất thể diện, thế nhưng Mã Tranh rất khôn ngoan, bồi thêm một câu "chỉ có kẻ có tật giật mình mới không chịu cho xét", nên mọi người không còn cách nào khác ngoài thuận theo.
Nếu bọn họ thật sự không cho xét, vậy chẳng khác nào thừa nhận mình là kẻ trộm? Trộm đi đồ vật Ngự ban, này là tội lớn cỡ nào? Bọn họ có thể chịu được hậu quả đó sao?.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Mã Tranh và Cố Văn Vũ đi xét từng người một.

Dĩ nhiên bọn hắn biết ngọc phỉ thúy đang nằm ở chỗ nào, cho nên khi xét mấy người khác liền hết sức qua loa.
Xét qua một loạt người, nhưng dĩ nhiên không tìm thấy cái gì hết.

Sau cùng chỉ còn lại mỗi bàn của Cố Văn Quân và Phó Gia Hiên.
Đủ mọi loại ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, Phó Gia Hiên không thoải mái mà nhíu nhíu mày..


Bình luận

Truyện đang đọc