CÁ MẶN TIỂU THIẾU GIA


Sáng hôm sau, khi Phó Gia Hiên còn đang thoải mái nằm tắm nắng ở giữa sân thì liền đột ngột nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Mở mắt ra nhìn, hóa ra là ca ca Phó Gia Duệ của y tới.
Hiếm khi Phó Gia Duệ có được một ngày nghỉ, suốt một tháng nay ngoài buổi chiều tối ra thì Phó Gia Hiên quả thực rất hiếm khi thấy được hắn vào lúc sáng sớm thế này.
Chỉ là lúc này, theo bên cạnh Phó Gia Duệ còn có một cậu nhóc mặc cẩm y hoa phục.

Tuy rằng cũng chỉ trạc tuổi Phó Gia Duệ, thế nhưng đường nét gương mặt đã dần hiển lộ rồi.
Phó Gia Hiên có thể khẳng định, cậu nhóc này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nam.
Nhan Tuyết Hà ban nãy đã đi hầm canh bồi bổ cho Phó Gia Hiên rồi, cho nên hiện tại ngoài mấy nô tỳ ở lại trông chừng y ra thì không còn ai khác nữa.
Phó Gia Hiên đang nằm trên một cái ghế dài, ở dưới lót một tấm đệm vừa dày vừa mềm.
Sau một tháng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, rốt cuộc y cũng đã tròn ra một vòng, không còn bé tí tẹo như trước nữa.

Hiện tại nằm phơi bụng ra nắng như vậy, quả thực trông chẳng khác nào một cục bột nhỏ.
Phó Gia Duệ nhìn thấy như vậy, bước chân liền có chút nhanh hơn, vừa tới nơi liền đã vươn tay ra bẹo má của Phó Gia Hiên.
"Hiên Hiên, ca ca tới thăm đệ đây.


À, còn đây là bằng hữu của ca ca, tên là Cố Văn Quân".

Phó Gia Duệ cảm thấy đệ đệ rất thông minh, cho nên liền đem hảo bằng hữu của mình giới thiệu luôn cho y.
"Văn Quân, đây là đệ đệ của ta, tên là Phó Gia Hiên".

Phó Gia Duệ lại nhìn sang Cố Văn Quân, giới thiệu đệ đệ siêu cấp đáng yêu nhà mình cho hắn.
"Xin chào".

Cố Văn Quân ấy vậy mà cũng hướng Phó Gia Hiên chào hỏi, giống như thật sự nghĩ một đứa trẻ mới tròn một tháng tuổi có thể nghe hiểu vậy.

Dù sự thật là Phó Gia Hiên có thể nghe hiểu, thế nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai.
Người ta dù sao cũng đã chào hỏi mình như vậy rồi, không đáp lại quả thực không lễ phép.

Thế nên Phó Gia Hiên lúc này cong cong mi mắt, hướng Cố Văn Quân thổi phù phù, xem như một nghi thức chào hỏi.
"Văn Quân, ngươi ở đây chờ ta một lát nhé.

Ta đi báo với mẫu thân một chuyến rồi chúng ta cùng nhau đến Như Ý lâu".

Nựng Phó Gia Hiên được một lúc cho đỡ ghiền, Phó Gia Duệ lúc này mới nhớ tới chính sự.

Hắn bỏ lại với Cố Văn Quân một câu như vậy liền vội vàng rời đi.
Như Ý lâu chính là trà quán lớn nhất kinh thành, nơi đây hội tụ rất đông các văn nhân.

Điểm đặc biệt chính là, vào những ngày đầu tháng, Như Ý lâu sẽ có một cuộc thi viết thơ đối chữ, tạo cơ hội để mọi người giao lưu thơ văn cùng nhau.
Hôm nay vừa vặn chính là đầu tháng, hơn nữa Phó Gia Duệ lại còn được nghỉ, cho nên hắn liền hẹn cùng hảo hằng hữu của mình đến Như Ý lâu để xem thử.
Phó Gia Duệ đi rồi, hiện tại chỉ còn lại Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân bốn mắt nhìn nhau.

Cố Văn Quân nhìn Phó Gia Hiên một lúc, sau đó vươn tay, học theo Phó Gia Duệ mà chọt chọt má của cục bột mềm mại trắng hồng kia.

Chỉ là Cố Văn Quân có hơi căng thẳng, cho nên không khống chế được lực đạo, liền làm cho mặt Phó Gia Hiên hơi đỏ lên.
Phó Gia Hiên bị người chọc đau, liền dùng tay ghét bỏ đẩy tay Cố Văn Quân ra khỏi mặt mình, trong lòng âm thầm phun tào.
Đúng là mạnh bạo mà! Cho dù có đẹp trai thì cũng không thể tha thứ!.
Xúc cảm mềm mại ở đầu ngón tay làm cho Cố Văn Quân hơi ngẩn người.

Chỉ là lúc này, nhìn khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ của bé con kia, hắn lại nổi lên ý xấu muốn trêu chọc nhiều hơn.
Cố Văn Quân lần nữa vươn ma trảo về phía Phó Gia Hiên, ở trên mặt y chọc rồi lại chọc, bóp rồi lại bóp, xoa rồi lại xoa.

Sau đó hắn vui vẻ nhìn xem vẻ mặt "tức giận" vô cùng đặc sắc của cục bột nhỏ.
Phó Gia Hiên hai mắt trợn tròn nhìn Cố Văn Quân đang làm loạn trên mặt mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu gào.
Mỹ nhân mẫu thân a~, phụ thân mất nết a~, ca ca phiền phức a~, tất cả đều mau đến đây, có người khi dễ tiểu bảo bối của các ngươi rồi đây này!!!.
Phó Gia Hiên muốn mắng người, thế nhưng một đứa trẻ răng còn chưa mọc như y thì lời đến bên miệng chỉ có thể hóa thành tiếng ê a bập bẹ của trẻ con.
Phó Gia Hiên tay chân vung loạn, miệng phun nước bọt phèo phèo, chỉ là không làm gì được tiểu hỗn đản kia, trái lại còn làm bản thân mệt đến thở suýt không ra hơi.
Thế trận giằng co không lâu, ngay khi thấp thoáng thấy bóng Phó Gia Duệ từ xa, Cố Văn Quân lúc này đã lập tức thu tay lại, dáng vẻ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hoàn toàn không nhìn ra tiểu hỗn đản vừa khi dễ y ban nãy.

Chỉ là khóe mắt hắn lúc này cong cong, nhìn Phó Gia Hiên giống như đang khiêu khích vậy.
A a a a a! Tiểu hỗn đản chết tiệt này, vậy mà lại dám khiêu khích bản thiếu gia!!!!.

Phó Gia Hiên lần đầu tiên cảm thấy ghét bỏ thân thể nhỏ xíu, đến ngay cả nói chuyện cũng nói không xong này của mình.
Lúc này Phó Gia Duệ vừa đi tới, y liền vung nắm tay chỉ vào mặt Cố Văn Quân, điên cuồng ê a cáo trạng.
Chỉ là Phó Gia Duệ làm sao hiểu được nhóc con này rốt cuộc là đang nói cái gì? Cho rằng y đang trò chuyện cùng mình, hắn liền mỉm cười xoa xoa đầu y.
"Hiên Hiên ngoan, ca ca bây giờ còn có việc nên phải đi trước đây.

Đệ ở nhà nhất định phải ngoan đó, khi về ca ca sẽ mua đồ chơi cho đệ nha".

Phó Gia Duệ hôn hôn lên hai gò má mềm mại của Phó Gia Hiên, sau đó liền vẫy tay với y rồi mới cùng Cố Văn Quân rời đi.
Phó Gia Hiên phát hiện tiểu hỗn đản Cố Văn Quân kia còn ngoái đầu lại nhìn mình, y lúc này liền bĩu môi khinh thường, sau đó dứt khoát quay mặt đi không thèm nhìn đến hắn nữa.
Một buổi sáng trời trong nắng đẹp của Phó Gia Hiên đều bị tiểu hỗn đản Cố Văn Quân kia phá hỏng cả rồi!.
Chỉ là một lúc sau khi Nhan Tuyết Hà mang canh gà tới, đối diện với mỹ thực, muộn phiền tức giận gì đó đều bị Phó Gia Hiên quẳng ra sau đầu.
Phó Gia Hiên uống xong còn thỏa mãn ợ ra một tiếng, chọc cho Nhan Tuyết Hà và đám nô tỳ xung quanh một trận buồn cười.

Phó Gia Hiên ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó cũng học theo mà cười lên khanh khách..


Bình luận

Truyện đang đọc