CÁ MẶN TIỂU THIẾU GIA


Sau khi nói chuyện cùng với phu thê Mộ gia xong, Mộ Thanh Đồng liền quay trở về phòng, lén lút đem tất cả tư trang của mình gom lại đựng vào một cái túi vải.

Đợi đến lúc trời vừa sụp tối, nàng ta liền thông qua lỗ chó mà chui ra ngoài.
Mộ Thanh Đồng chui rất thành thục, bởi vì những lúc trốn đi tìm Trương Tam, nàng ta cũng đều là đi đường này ra ngoài.
Mộ Thanh Đồng quen đường quen nẻo đi một mạch tới sòng bạc mà Trương Tam thường hay trầm mình trong đó.

Nàng ta còn chưa hề hay biết rằng Phó Gia Hiên và Phó Gia Duệ đang theo sau mình.
Đến nơi, Mộ Thanh Đồng nhìn quanh sòng bạc một vòng, rốt cuộc cũng tìm thấy Trương Tam trong đám người kia.
Trương Tam hôm nay dường như gặp vận đỏ, nhìn số bạc đặt ở bên người hắn liền có thể dễ dàng đoán được.
Hắn lúc này đúng lúc nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Mộ Thanh Đồng, một mặt tươi cười liền biến mất, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Nhìn hắn chơi bạc đến không có dấu hiệu dừng lại, Mộ Thanh Đồng có hơi sốt ruột nhưng cũng không ngu ngốc đến làm phiền hắn, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở một bên chờ.
Nhưng là, cũng không biết có phải do mệnh của Trương Tam và Mộ Thanh Đồng khắc nhau hay không, mà sau khi nàng ta đến, Trương Tam liền liên tiếp thua bốn năm ván.
Trương Tam vừa nãy thắng đậm, cho nên cược tiền cũng ngày càng nhiều thêm.

Hiện tại thua liên tiếp bốn năm ván, liền đã trực tiếp thua bằng sạch số bạc mà nãy giờ hắn thắng được.
"M.ẹ kiếp!".

Trương Tam đập bàn chửi tục một tiếng, sau đó rời sòng, hùng hổ nắm lấy tay Mộ Thanh Đồng kéo ra ngoài.
"Mày tới đây làm gì? M.ẹ, đúng là cái thứ xui xẻo, vừa tới liền đã khiến tao thua bằng sạch".

Trương Tam khí thế hùng hùng hổ hổ, vừa nói vừa giơ tay lên muốn đánh Mộ Thanh Đồng.
"Dừng tay!".


Mộ Thanh Đồng cũng không phải loại im lặng mặc người đánh mắng.

Nàng ta lúc này vội vàng né tránh, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi vải màu đỏ.
"Ý gì đây?".

Trương Tam nhận lấy, mở ra thấy bên trong toàn đồ đáng tiền, hai mắt gã liền sáng lên, trực tiếp đem bạc cất vào túi rồi mới quay ra hỏi Mộ Thanh Đồng.
"Phí cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa hai chúng ta.

Nhận tiền xong rồi thì từ nay, chúng ta liền chẳng còn chút liên can nào nữa cả.

Con của ngươi ta đã phá bỏ rồi, sau này ta gả cho ai cũng không quan hệ gì tới ngươi.
Đây là nhân nhượn cuối cùng ta dành cho ngươi, nếu như ngươi còn muốn tới dây dưa làm phiền ta, vậy thì đừng có trách ta ra tay tàn nhẫn".

Mộ Thanh Đồng hít sâu một hơi, sau đó đem hết bao uất hận trong lòng mắng ra hết.
"Phí bịt miệng đấy à? Chẳng lẽ...ngươi nhắm trúng được tên công tử nhà giàu nào rồi sao?".

Trương Tam rất nhanh liền nhận ra được thâm ý trong lời nói của Mộ Thanh Đồng.
"Chỉ là, bấy nhiêu đây thôi thì còn lâu mới đủ".

Trương Tam nhếch môi cười, món hời này, hắn không hốt một mẻ lớn hắn liền không gọi là Trương Tam.
"Trương Tam! Ngươi một vừa hai phải thôi! Bạc ngươi cũng đã nhận rồi, đừng có ở đây giở trò lật lọng!".

Mộ Thanh Đồng lập tức tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, tiến tới muốn đem túi bạc đoạt trở về.

"Bạc đã vào tay quan thì là của quan.

Muốn đoạt trở về? Nằm mơ!".

Trương Tam dĩ nhiên là không để Mộ Thanh Đồng đạt được ý đồ, gã nhẹ nhàng xoay người tránh sang một bên.
Mộ Thanh Đồng trong lúc tức giận nên sức lực có hơi lớn, chỉ là không ngờ tới Trương Tam lại tránh nhanh như vậy.

Nàng ta vồ hụt, hai tay chụp phải không khí, sau đó mất thăng bằng mà ngã sấp xuống đất.
Thân thể Mộ Thanh Đồng vốn đã không tốt, cái thai trong bụng lại chỉ mới hơn hai tháng, có thể nói là non nớt vô cùng.

Hiện tại ngã mạnh như vậy, cơn đau quặng thắt nơi bụng dưới liền lập tức ùa tới.
"Ngã có một tí mà cũng không đứng dậy nổi sao? Ngươi...".

Vốn Trương Tam còn mang thái độ trêu đùa nhìn Mộ Thanh Đống nằm co lại trên đất giống như con tôm luộc.
Chỉ là lúc này, nhìn thấy máu chậm rãi chảy xuống từ giữa hai ch@n Mộ Thanh Đồng, thấm ướt váy áo, hắn liền lập tức nghẹn họng.
"Chẳng...chẳng phải mày nói đã phá thai rồi sao? Sao lại thế này?".

Trương Tam có hơi lắp bắp, hắn vừa nói vừa nhìn Mộ Thanh Đồng, sau đó định bỏ chạy.
Chỉ là lúc này, Phó Gia Duệ và Phó Gia Hiên từ đâu xông ra tới.

Phó Gia Duệ khống chế Trương Tam, còn Phó Gia Hiên tiến tới xem tình hình của Mộ Thanh Đồng.
Sau đó, Trương Tam bị giải lên quan phủ, còn Mộ Thanh Đồng thì được đưa trở về Mộ gia để chuẩn trị.

Khi thấy nữ nhi nửa đêm được người khiêng về nhà, theo phía sau còn có huynh đệ Phó gia, Mộ Hành Chương và Dương Liễu vô cùng hoang mang không biết là đang có chuyện gì xảy ra.
Đợi sau khi đại phu nói ra bệnh trạng của Mộ Thanh Đồng, cả hai liền muốn ngất luôn tại chỗ.
"Cái thai đã sảy, hơn nữa, lấy tình trạng này của Mộ tiểu thư, sau này e rằng...không thể sinh con được nữa".

Đại phu giao mấy than thuốc cho Dương Liễu, thở dài một hơi rồi rời đi.
"Tại sao lại như vậy?! Có phải là do ngươi không? Ngươi làm nữ nhi ta mang thai, còn khiến nó xảy thai?! Hiện tại nó đã thành ra như vậy rồi, Phó gia mấy người phải chịu toàn bộ trách nhiệm!".
Dương Liễu thật sự là hoảng đến phát điên rồi.

Bà ta lúc này nhào tới, đột ngột túm lấy cổ áo Phó Gia Duệ, ánh mắt vô cùng điên cuồng.
"Mộ phu nhân, bà tốt nhất nên nói chuyện cho có lí một chút đi.

Ca ca ta cùng Mộ tiểu thư quen biết còn chưa đầy một tháng, nhưng cái thai trong bụng Mộ tiểu thư đã hơn hai tháng rồi.

Nếu muốn nói, thì chính là Mộ gia mấy người rắp tâm muốn ca ca ta đổ vỏ thì đúng hơn".
Phó Gia Hiên đem tay của Dương Liễu gở ra khỏi người ca ca mình, y không chút thua kém mà đáp trả lại Dương Liễu.
"Người mà bà nên chất vấn chính là tên Trương Tam kia kìa.

Hắn hiện tại đang ở chỗ quan phủ, Mộ phu nhân có thể đến đó để gặp.
Chuyện đã tới nước này, Phó gia cũng rộng lượng không truy cứu nữa.

Hôn sự lần này coi như kết thúc tại đây, lễ vật trước đó cũng xem như Phó gia biếu mấy người, dù sao Phó Gia cũng không thiếu chút tiền ấy".
Phó Gia Hiên nói xong, còn không đợi phu thê Mộ gia kịp phản ứng lại, y liền đã cùng Phó Gia Duệ rời đi rồi.
...
"Mộ gia này đúng là quá vô sỉ rồi.

Chuyện đã tới nước này mà vẫn còn muốn kéo huynh xuống bùn, đúng là không còn từ nào đủ để hình dung mức độ vô sỉ này rồi".


Trên đường trở về, Phó Gia Hiên vẫn còn nhịn không được mà liên tục hậm hực.
"Huynh còn chưa tức giận mà đệ tức giận cái gì chứ? Haizzz, mẫu thân giục ca ca thú thê để có cháu ẵm bồng, nhưng mà xem ra không thể thực hiện được rồi.

Cũng không biết trở về nên dùng lời nào để nói với mẫu thân nữa".
Phó Gia Duệ thở dài, đối với chuyện này, hắn cũng không quá tức giận.
Hắn và Mộ Thanh Đồng quen nhau cũng không lâu, tính tình xem như hòa hợp, nhưng nếu như nói là yêu sâu đậm thì còn chưa tới mức ấy.
Tuổi hắn cũng đã lớn, Mộ gia lại giục chuyện cưới hỏi.

Phó Gia Duệ nghĩ, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, hắn kết hôn sớm một chút, mẫu thân cũng sớm được như nguyện mà có cháu ẵm bồng.
Chỉ là không ngờ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này đây.
"Thì cứ nói sự thật thôi, dù sao mẫu thân của chúng ta là một người rất lí trí, sẽ không vì một người không tốt mà buồn bã thất vọng đâu".

Phó Gia Hiên truyền thụ tinh thần lạc quan qua cho Phó Gia Duệ.
Và đúng như Phó Gia Hiên đã nói, Nhan Tuyết Hà là một người vô cùng lí trí.

Sau khi nghe hết mọi việc, nàng ngoại trừ tức giận ra thì chỉ còn tức giận.

Nhưng đồng thời trong lòng cũng âm thầm tự trách bản thân đã quá vội vàng.
...
Trương Tam bị bắt lên quan phủ, cho nên chuyện lần này của Mộ gia, quả thực người người nhà nhà đều biết, muốn giấu cũng giấu không nổi.
Trương Tam bị bắt giam trong nhà lao, còn thanh danh của Mộ gia quả thực đã bị Mộ Thanh Đồng làm cho nát hết cả rồi.
Cố Văn Quân sau khi nghe Phó Gia Hiên bất bình kể lại chuyện của ca ca nhà mình, hắn lúc này liền thuận thế "đẩy" một cái, trực tiếp khiến Mộ gia không thể chống đỡ được nữa.
Mộ gia hiện tại thanh danh mất trắng, bị người người chỉ trỏ liền đã không ngóc đầu dậy nổi rồi.

Vậy mà hiện tại, Mộ Hành Chương ngay cả chức quan ngũ phẩm cũng không giữ được nữa.
Mộ gia xuống dốc không phanh, sau đó chẳng còn mặt mũi nào ở lại Hoàng thành nữa, trực tiếp cuốn gói rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc