CÁ MẶN TIỂU THIẾU GIA


Từ lúc tuyết bắt đầu rơi, trong lòng Cố Văn Quân không hiểu sao lại cứ bồn chồn không yên.
Vốn dĩ hành trình hai ngày, nhưng lại bị hắn rút ngắn lại chỉ còn một ngày.

Đêm nay định nghỉ chân ở chỗ khách trọ một đêm, sáng mai mới quay về.
Thế nhưng bất an trong lòng Cố Văn Quân ngày càng lớn, cho nên hắn và đội hộ vệ nhân lúc tuyết còn chưa rơi dày, lập tức lên đường trở về Hoàng thành.
Đến giữa khuya, tuyết rơi ngày một dày, gần như không thể nhìn thấy được đường đi trước mắt thì Cố Văn Quân và đội hộ vệ cũng may mắn về được tới Hoàng cung.
Cố Văn Quân bước chân ngày càng nhanh hơn, hắn không đến bẩm báo tình hình cho Cố Văn Thành mà là trực tiếp hướng Thái Hòa cung đi tìm Phó Gia Hiên.
Cố Văn Quân gõ cửa phòng nhưng chẳng ai đáp lại, lúc nhìn thấy mấy Nha hoàng đi lại bất an, dự cảm không lành trong lòng hắn liền tăng cao hơn.
"Hiên nhi đâu?".

Cố Văn Quân bắt lấy một Nha hoàng đứng ở gần mình nhất, giọng nói không còn nghe ra chút độ ấm nào, ngay cả sắc mặt cũng vô cùng lạnh lẽo.
Trước khi Cố Văn Quân rời đi, bởi vì sợ Phó Gia Hiên đêm ngủ sẽ lại sợ ma, cho nên hắn liền căn dặn Nha hoàng phải luôn luôn canh chừng bên giường y cả đêm.
Vậy mà hiện tại đã là giữa khuya, tất cả Nha hoàng đều ở đây, nhưng Phó Gia Hiên thì lại không thấy đâu.
"Bẩm...bẩm Nhị điện hạ.

Phó...Phó tiểu thiếu gia, từ...từ buổi chiều đã không thấy rồi ạ.


Chúng nô tỳ đã đi tìm ở khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy đâu".
Nha hoàng bị Cố Văn Quân túm lấy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Nàng ta quỳ sụp xuống đất, giọng nói run lẩy bẩy.
"Chết tiệt! Chẳng phải trước khi đi bản vương đã căn dặn các ngươi rất kĩ rồi sao? Ngay cả một đứa trẻ cũng trông không xong, bản vương còn cần thứ vô dụng như các ngươi làm gì?!".
Cố Văn Quân hết sức phẫn nộ mà hét lớn, làm đám Nha hoàng và Nô tài đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu không dám ngẩn mặt lên.
"Còn quỳ ở đó làm gì? Còn không mau đi tìm y về đây? Nếu y mà xảy ra chuyện gì, bản vương tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi".

Cố Văn Quân hai mắt đỏ ngầu gằn từng tiếng một.
Cố Văn Quân sau đó liền đến Chính điện tìm Cố Văn Thành, nhờ hắn xuất cấm vệ quân ra để tìm người.
Cố Văn Thành nghe tin Phó Gia Hiên mất tích cũng lập tức biến sắc, không nói hai lời liền điều động gần như toàn bộ cấm vệ quân đi tìm người.
Trong Hoàng cung giữa đêm khuya liền bỗng dưng đèn đuốc sáng rực, tốp năm tốp ba cấm vệ quân đi tìm người, đem từng ngõ ngách trong cung gần như đều lật tung cả lên.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn làm kinh động tới giấc ngủ của rất nhiều người, trong đó có cả Thu Hồng và Thu Huệ.
Bị cấm vệ quân gõ cửa, cả hai nàng ta lúc này mới từ trên giường bò xuống, cẩn thận đem áo choàng khoác lên người rồi mới ra mở cửa.
Nơi ở của Nha hoàng và Nô tài, cấm vệ quân có thể tùy ý lục xoát.

Chỉ là hiện tại, Thu Hồng và Thu Huệ cũng được tính như "người của Nhị điện hạ", cho nên bọn họ mới không tùy tiện xông vào.
"Có chuyện gì vậy?".

Thu Hồng che miệng ngáp một hơi dài, sau đó mơ màng hỏi một câu như vậy.
"Xin hỏi hai vị có gặp qua Phó Gia Hiên hay không? Lần gần nhất nhìn thấy là khi nào? Y hiện tại đang mất tích, Bệ hạ và Nhị điện hạ lệnh phải tìm được sớm nhất có thể".
Đội trưởng cấm vệ quân giơ lên lệnh bài, sau đó mới bắt đầu truy hỏi Thu Hồng và Thu Huệ.
Nghe tới đây, sắc mặt cả hai liền tái mét, vốn còn đang mơ màng lại bị câu nói này làm cho tỉnh cả ngủ.
Tại sao bọn họ chỉ tùy tiện bắt trói một đứa con nít, vậy mà lại kinh động đến cả Bệ hạ lẫn cấm vệ quân?
Hơn nữa Nhị điện hạ chẳng phải nói là sẽ xuất thành mấy ngày sao? Hiện tại sao lại đột nhiên trở về rồi?.
"Không...không thấy.

Lần gần nhất bọn ta nhìn thấy y, chắc...chắc là ngày hôm qua".


Thu Hồng giật giật khóe miệng, sau đó vờ như suy nghĩ gì đó rồi thuật lại.
Trong lòng cả hai nàng ta lúc này đều có chung một suy nghĩ, đó chính là không có bằng cớ, chuyện này liền không hề dính líu tới bọn họ.

Hiện tại cứ chối trước đã, đám cấm về quân này còn lâu mới tìm ra được sự thật.
"Thật sao?".

Đội trưởng cấm vệ quân lúc này hơi nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị quả thực khiến người nghe vô cùng áp lực.
Được lên làm đội trưởng đội cấm vệ quân, đương nhiên cũng không phải người tầm thường.
Khương Dực liếc mắt nhìn Thu Hồng lẫn Thu Huệ vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, hơn nữa còn âm thầm siết chặt lấy khăn tay, trong lòng liền vô cùng nghi ngờ.
Nhưng còn chưa đợi Thu Hồng và Thu Huệ nói thêm lời biện minh nào, lúc này có người tới báo với Khương Dực cái gì đó, hắn nhìn hai nàng ta một cái sau đó liền rời đi.
Thu Hồng và Thu Huệ lúc này mới dám thở ra một hơi, nhưng trong lòng lúc này vẫn vô cùng lo lắng.

Bọn họ ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Rốt cuộc thì một đứa nít ranh như Phó Gia Hiên sao lại được nhiều người chú ý quan tâm tới vậy chứ?
Kinh động đến cả Bệ hạ lẫn cấm vệ quân rồi, chuyện lần này nếu mà lộ ra, thì ngay cả Hoàng hậu cũng không cứu được bọn họ.
"Tất cả đều do ngươi.

Nếu khi đó ngươi nghe lời ta thả nó ra thì hiện tại mọi chuyện đã không như vậy rồi!".


Thu Huệ cả giận mắng vào mặt Thu Hồng, đều vì nàng ta ngang ngạnh mà khiến nàng phải chịu liên lụy theo.
"Chẳng phải lúc đó ngươi cũng rất đồng tình hay sao? Hiện tại liền trách ngược lại ta? Thế sao lúc đó ngươi không tự đi mà thả nó ra đi?
Chẳng phải chính ngươi cũng muốn dạy cho nó một bài học nhớ đời à? Hiện tại ở đây nói những lời như vậy thì có ích gì?".
Thu Hồng bị lo lắng làm cho tâm trạng vô cùng xấu, nói chuyện cũng không thèm nhẫn nhịn ai.
"Ngươi còn dám nói?! Không được, ta hiện tại liền đi thả nó ra, nói không chừng mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được".
Thu Huệ tức mà không phản bác lại được, trong phút nhất thời liền nhớ ra Phó Gia Hiên vẫn còn đang bị trói trong nhà kho, cho nên muốn chuộc lại phần nào lỗi lầm, định đi đến nhà kho thả người ra.
"Ngươi điên rồi sao? Hiện tại đi thả người, vậy chẳng khác nào tự thú nhận mình là kẻ chột dạ.
Ngươi không được đi, cứ ở yên đó.

Không có chứng cớ, bọn họ tuyệt đối không buộc tội được chúng ta".
Thu Hồng ngay lập tức liền chặn Thu Huệ lại, mặc dù lo lắng hoang mang nhưng đầu óc nàng ta vẫn còn rất linh hoạt.
Thu Huệ nhất thời ấm đầu muốn đi thả người, nhưng sau khi nghĩ tới hậu quả của việc sẽ bị phát hiện, nàng ta liền chùn bước.
Cấm vệ quân đã xuất lực, rất nhanh thôi liền sẽ tìm được Phó Gia Hiên.

Thu Hồng nói đúng, nếu hiện tại nàng ta tới đó, chắc chắn liền sẽ dẫn nghi ngờ đến trên người mình..


Bình luận

Truyện đang đọc