CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ



Cú đánh kia có chút nặng, Giang Tiều mơ hồ có ít nhất nửa giờ, khi tỉnh lại cổ đau rát, hắn cảm giác nếu nện mạnh thêm một chút nữa e sợ liền tại chỗ bỏ mạng.

Chờ hắn miễn cưỡng từ dưới đất ngồi dậy, mới phát hiện, sân bãi hôn lễ được hắn bố trí tỉ mỉ đã bị người đập phá triệt để, bóng bay đều bay đi, hoa ngã trên mặt đất dính bùn.

Giang Tiều trực giác không ổn, chỗ này hải đảo địa hình kỳ lạ, còn nhiều vách núi cheo leo.

Kỷ Tầm một mình rời đi, xảy ra chuyện gì nên làm sao bây giờ?
Hắn ngay lập tức liền muốn từ dưới đất bò dậy đi tìm người, một phát đập lên cổ kia ra tay thật sự là tàn nhẫn, hắn nỗ lực nửa ngày mới miễn cưỡng đứng thẳng, đầu vẫn choáng váng đi không được vài bước liền xiêu vẹo ngã gục.

Còn không đợi hắn từ dưới đất bò dậy, liền nghe đến một trận tiếng bước chân vội vội vàng vàng, hắn không phí lực tự bò mà đã bị Kỷ Triệu Đình mang theo cổ áo đem hắn bắt lại.

"Tiểu Tầm đâu? Ngươi đem Tiểu Tầm mang đi đâu rồi?"
Giang Tiều còn chưa trả lời, liền nhìn thấy Giang Mính cũng chạy tới, hắn vốn là muốn cùng Kỷ bá phụ ăn ngay nói thật, bây giờ thấy Giang Mính gấp đến độ muốn bốc khói bộ dạng chật vật, trái lại vui vẻ lên: "Giang Mính, mày đi theo xem náo nhiệt sao? Đây là, đây là nơi tao cùng Tiểu Tầm kết hôn! Mày ngắm nghía cẩn thận! Biết đến vì sao lại chọn tổ chức ở hải đảo không? Bởi vì Kỷ Tầm biết đến tao yêu thích hải đảo! Chính em ấy thật ra là không thích không khí nơi ẩm ướt, nhưng là vì tao! Vì tao là có thể chấp nhận chịu ủy khuất chính mình, liền vì để tao thoả mãn....!Ạch!!!"
Hắn rất nhanh liền nói không ra lời, Giang Mính gắt gao bóp lấy cổ của hắn, kia một chút dùng vẻ đáng sợ, là thật muốn đem Giang Tiều bóp chết.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn là buông lỏng tay.

Kỷ ba khuyên nhủ hắn, việc cấp bách là tìm đến Kỷ Tầm, mà không phải là lãng phí thời gian trên người tên cặn bã này.

"Vẫn là tách ra đi tìm đi, cái đảo này không lớn, không khó tìm.

Tiểu Tầm không phải là đứa nhỏ hành sự lỗ mãng."
Kỷ Triệu Đình buông cổ áo Giang Tiều, đem hắn một lần nữa vứt trong đất bùn.


Giang Tiều nghe lời này bỗng nhiên lại điên cuồng nở nụ cười: "Tiểu Tầm xác thực không phải là người kích động, đó thể đó là lúc thường, mày xem một chút, xem một chút chung quanh đây, đều là Kỷ Tầm đập, tao chỉ sợ em ấy cũng đã muốn điên rồi!"
"Mày đến tột cùng đã làm cái gì với em ấy"
"Tiểu Tầm có khả năng đã khôi phục nhớ, Kỷ bá phụ người nên cảm tạ ta, người xem ta liền giúp Kỷ gia các người lập một đại ân! Ân tình này người nhớ kỹ, phải trả.

Nợ ân tình cũng phải trả!" Giang Tiều vừa nhìn về phía Giang Mính, nhìn có chút hả hê nói: "Mày nói xem, em ấy nhớ lại tất cả mọi chuyện, còn có thể bình tĩnh sao? Em ấy còn có thể bình tĩnh sao? Nếu là tao, nhớ tới chính mình từng theo phía sau kẻ dối gạt mình, tao cũng phát điên!!!"
Giang Mính nắm chặc nắm đấm, tạm thời bỏ qua Giang Tiều, muốn loại trừ hắn cũng không phải lúc này.

Hắn vừa mới ở trên thuyền nhìn thấy cái này đảo đất đai thế thời liền đã có dự cảm không tốt.

Kỷ Tầm từ trên vách núi cheo leo té xuống xem như là lượm một cái mạng trở về, nếu như lại ngã một lần nữa, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được.

Hắn và Kỷ Triệu Đình tách ra hai nơi đi tìm, Giang Mính không đi xa vài bước, Giang Tiều liền ở phía sau lảo đảo theo sau.

La hét: "Tao chính là muốn nhìn một chút, Tiểu Tầm cùng mày trở mặt như thế nào!"
Giang Mính không đếm xỉa tới một người điên, nếu quả thật như Giang Tiều từng nói, Kỷ Tầm đã nhớ lại chuyện trước kia, như vậy em ấy hiện tại ở nơi nào, một thân một mình đi đến đó sao? Không thể, thời điểm bọn họ chạy tới không nhìn thấy có thuyền từ trên đảo rời đi.

Chỉ có thể là tại trên hòn đảo, hắn giữ vững tâm tình bất loạn gọi điện thoại cho Trang Dịch, ban đầu là Trang Dịch mang Kỷ Tầm từ trên đảo cứu về.

Nếu như Tiểu Tầm muốn tìm về ký ức, chỉ khả năng đi nơi quen biết.

Trang Dịch rất nhanh liền ở trong điện thoại đem kia chỗ vách đá vị trí đại thể thuật lại một bên, điện thoại cắt đứt sau, Giang Mính liền thu đến một phần tỉ mỉ bản đồ điện tử.

Kia chỗ vách đá là tại chỗ cao.

Người muốn leo lên phải hao phí thời gian rất lâu, Kỷ Tầm lúc đó là lái xe đi lên.

Giang Mính bình tĩnh nghĩ là phương hướng này đi, hắn biết đến Kỷ Tầm chân đi không có nhanh.

Vì vậy liền một đường chạy tới, làm khó Giang Tiều cũng chạy ở phía sau, thở hổn hển đuổi tới.

Nếu như nói chỉ là vì xem một trò hay, ngược lại cũng thật sự không cần liều mạng như vậy, Kỷ Tầm rốt cuộc cũng là hắn người yêu.

Giang Tiều ngoài miệng nói chuyện khó nghe, mà trong lòng cũng không hy vọng Kỷ Tầm thật sự có chuyện.

Giang Mính suy đoán là đúng, bọn họ bất quá chạy một đoạn ngắn sơn đạo, liền tại một cái vách đá dựng đứng nhìn thấy thân ảnh Kỷ Tầm.

"Tiểu Tầm! Tiểu Tầm Tiểu Tầm!"
Tiếng hô lớn không ngừng theo gió biển rót vào tai Kỷ Tầm, Kỷ Tầm ngại sảo, xoay người, ngón tay che lên đôi môi một cái, làm động tác cấm khẩu.

Giang Mính nhìn sắc mặt của cậu không đúng, lại thấy cậu đứng ở lề sách nguy hiểm khu vực, lập tức liên tưởng tới sự cố trước đó, không còn dám lên tiếng, sợ hù đến cậu.

Hắn muốn lặng lẽ tới gần, đi chưa được mấy bước, Kỷ Tầm liền nhẹ nhàng nói tiếng: "Anh đi tới, tôi liền nhảy xuống."
Giang Mính lập tức không dám chuyển động, Giang Tiều cũng sợ đến tái mặt.

Kỷ Tầm nhìn hai nam nhân trước mắt, chỉ thấy buồn cười cực kỳ.


Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn cái vách đá dựng đứng này, cùng so với vách núi mà lần trước cậu té thấp hơn rất nhiều, phía dưới cũng không có những phiến đá làm tổn thương người, chỉ có nước biển, nhảy xuống, trong khoảnh khắc sẽ bị nước biển nhấn chìm.

Giang Mính thấy cậu cúi đầu nhìn dưới chân vách núi, tim cũng nhảy lên đến cuống họng, hắn thử hướng Kỷ Tầm đưa tay ra: "Tiểu Tầm, em, em có thể lại đây sao? Em đến đây đi, đi qua bên này với lão công."
Kỷ Tầm quay người liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Lão công? Là anh nói, giữa chúng ta không có quan hệ."
Kỷ Tầm trong mắt sạch trong veo chỉ chứa một mình Giang Mính.

Cậu nhìn thấy hắn đứng tại chỗ cũ không dám động, hoảng loạn mà nỗ lực lật đổ lời nói tuyệt tình tối hôm trước: "Có quan hệ, làm sao sẽ không liên quan? Tôi yêu em Tiểu Tầm, không quản em nhớ ra cái gì đó, không quản em bây giờ nhìn tôi như thế nào, tôi đều yêu em!"
"Anh...!Liền đang gạt tôi, tôi đã không nhận rõ, anh nói lời nào là thật lời nào là giả rồi."
Giang Mính cơ hồ vô phương giải thích: "Tôi không có! Tôi nói dối rất nhiều! Thế nhưng chỉ có câu này, chỉ có câu này, từ đầu tới đuôi đều là thật sự, em tin tôi, tin tôi một lần!"
Giang Tiều chen miệng nói: "Tiểu Tầm em đừng tin hắn, người này diễn kịch rất giỏi! Hắn lừa gạt em.

Coi lời nói dối cũng có thể nói tới thật sự giống nhau.

Người một nhà cũng bị hắn lừa tận mười năm! Em đừng tin hắn bày trò ma quỷ gạt người!"
Kỷ Tầm lúc này mới nhìn Giang Tiều liếc mắt một cái: "Tôi không tin anh ta, phải tin anh sao?" Cậu cúi người xuống, nhặt lên bên chân một cục đá không lớn không nhỏ.

Giang Tiều cho là Kỷ Tầm thật sự thiên về hướng mình, lập tức nói: "...Em nên tin tôi! Em nhớ tới có đúng hay không, em nhớ tới, chúng ta cùng nhau qua sáu năm, tôi mới là thật yêu em...!A!!!"
Lời của hắn còn chưa nói hết, liền bị Kỷ Tầm dùng cục đá chọi đập lên trán: "Anh yêu tôi? Yêu tôi mà trước đêm kết hôn đi theo người khác chơi 3P?"
"...Em biết? Làm sao em biết? Tiểu Tầm, em, em nghe tôi giải thích, đêm đó là tôi uống say! Tôi cũng không biết là tôi đang làm gì! Tiểu Tầm!!!"
Lại một viên cục đá từ Kỷ Tầm trong tay ném đến, đập về phía cái trán Giang Tiều.

Giang Tiều bị đau giơ tay sờ soạng một chút, phát hiện mình chảy máu, hắn đau đến khóc lên: "Tiểu Tầm, em xảy ra chuyện gì a! Làm sao trở nên bạo lực như vậy! Em trước đây.....!A!!!"
Kỷ Tầm liền cầm một tảng đá chọi trúng trên bả vai của hắn.

Là thật dùng sức chọi, Giang Tiều đau đến không dám nói lời nào.

Kỷ Tầm nhấc ngón tay chỉ Giang Tiều, hướng Giang Mính nói: "Tôi là nhớ lại một chuyện, nguyên lai tôi thật cùng cái này kẻ đáng ghét này thiếu chút nữa kết hôn a, tôi đoán một chút, anh có phải cho là, tôi đem anh nhận thành hắn?"
"...!Tôi...!Tiểu Tầm..." Giang Mính kinh ngạc vì Kỷ Tầm nói lời này, phảng phất giờ khắc này mình đã bị cậu nhìn thấu.

Kỷ Tầm bỗng nhiên nở nụ cười, cậu cười đến vui vẻ, áo sơ mi trắng rộng rãi bị gió biển thổi lên, tóc hơi dài cũng tán loạn ở trong gió.

Tùy ý lộ liễu, phảng phất cũng đang cười nhạo Giang Mính.

"Nếu như tôi mất trí nhớ,thứ tôi muốn quên nhất chính là kẻ thối nát Giang Tiều này! Tôi coi anh là hắn, lời nói dối của anh có khả năng lừa được tôi sao?"
Giang Mính thức tỉnh, mừng như điên xác nhận: "Cho nên em là thật sự, thật sự yêu thích tôi sao? Tiểu Tầm, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã bắt đầu yêu thích tôi sao! Em chính là thật sự yêu thích tôi sao?"
"Tôi không phải đã nói với anh sao? Có thể là anh không tin nha, anh không tin.

Quên đi, tôi đã sớm nói anh cũng không phải là tôi."Kỷ Tầm thu lại nụ cười: "Anh thật sự cho rằng tôi không biết anh đang gạt tôi sao? Tại sao không tiếp tục lừa gạt chứ?"
Cậu nói chuyện có chút hỗn loạn, trực giác Giang Mính cho biết cậu là bị kích thích.

Hắn không biết Giang Tiều đối Kỷ Tầm làm ra cái chuyện gì, cũng không cách nào phán đoán Kỷ Tầm đã nghĩ đến chuyện gì, là nhớ lại toàn bộ, hay chỉ là chuyện liên qua tới lễ cưới kia.

Nếu như là chỉ nhớ tới chuyện liên quan với lễ cưới kia, cũng thật là quá kích thích với cậu.

Sự kiện kia để cho Kỷ Tầm lưu lại chỉ có thương tổn cùng tuyệt vọng.


Nếu như cậu chỉ nhớ lại những tổn thương cùng tuyệt vọng, còn đối với chuyện tốt đẹp chút nào ấn tượng cũng không.

Đó chính là chuyện một người tâm lý người mạnh mẽ cũng chưa chắc có thể chống đỡ loại đả kích này.

Hắn đã sớm hối hận tại sao chính mình không có sớm một chút gặp gỡ Kỷ Tầm, nếu như quá khứ sáu năm Tiểu Tầm là cùng với chính mình, như vậy ngày hôm nay tình cảnh này liền tuyệt sẽ không phát sinh.

Có thể trên đời không có thuốc hối hận, Kỷ Tầm bi kịch, là nguyên nhân tại hắn.

Kỷ Tầm tốt như vậy, không nên là bị thương tổn vây quanh.

Giang Mính cực lực cứu vãn: "Tiểu Tầm, tôi hiện tại tin, hiện tại tin! Em tới đây, lại trong lồng ngực để tôi ôm em một cái, có được hay không? Tôi mang em về nhà, không phải em nói thích được tôi ôm trong lòng sao.

Tôi mang về ôm ngủ có được hay không?"
Kỷ Tầm xác thực buồn ngủ, cậu đứng ở trong gió nghe đến Giang Mính nói, liền chỉ muốn lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cậu rõ ràng nhớ tới Giang Mính khuya ngày hôm trước nói.

"Lừa mình dối người, là chuyện không đúng."
Cậu lập lại câu nói này của Giang Mính, xem như là đáp lại, sau đó liền thuận theo thân thể, mệt mõi không phản kháng nữa.

Một cỗ buồn ngủ tới quá mạnh, cậu vô lực đánh gục chỉ nhắm mắt lại, ngã xuống.

Phía sau là biển, vô cùng lớn.

Giang Mính liền nhìn Kỷ Tầm mềm nhũn té xuống, ác mộng tái diễn.

Mà đây không phải là giấc mộng.

Hắn bước nhanh xông lên trước, kéo không được Kỷ Tầm, hắn liền cùng nhảy vào trong biển.

Kỷ Triệu Đình tới rồi thời điểm, vừa vặn nhìn thấy hai người lần lượt té xuống, ông một hơi suýt nữa không kịp nhảy lên, chạy đến vách đá dựng đứng kia, chỉ có thể cách chỗ cao nhìn thấy sóng đánh bốc lên bọt nước.

Có một phút chốc như vậy, Giang Tiều cũng muốn nhảy xuống cứu, làm cho Kỷ bá phụ xem chính mình đối Kỷ Tầm chân tình, mà vừa đi đến bên cạnh vách núi, liền bị kia cao độ cùng sóng biển dọa lui xuống.

So với yêu Kỷ Tầm, hắn vẫn là càng yêu mạng của mình hơn.

***vừa thi kết thúc môn xong là lên up truyện cho mụi ngừi liền óooo ????‍♀️.


Bình luận

Truyện đang đọc