CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ

Giang Tiều vốn dĩ có rất nhiều chuyện cũ muốn lôi kéo Kỷ Tầm ôn lại hồi ức, bây giờ lại bị câu nói này của Kỷ Tầm ngăn chặn.

Ý tứ đã rất rõ ràng, cậu tình nguyện chết, cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ liên lụy nào nữa.

Hắn không biết mình làm sao lại đem Kỷ Tầm dồn đến bước đường cùng như vậy.

Rõ ràng chính mình làm những chuyện xấu kia, cũng không tính là rất quá phận.

Ngoại trừ trước tân hôn một đêm hoang đường xem như là sai lầm lớn, hắn trước đây phạm phải cũng là những sai lầm nhỏ mà thôi.

Làm sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay

Hắn biết hắn đã triệt để mất đi Kỷ Tầm, bất kể giải thích như thế nào cũng đã là chuyện vô bổ.

Đã như vậy, hắn chỉ có thể ích kỷ vì chính mình tranh thủ một chút lợi ích cuối cùng.

"Tiểu Tầm, em không muốn tôu quấn lấy em cũng được, vậy em cũng nên giúp tôi một lần cuối đi?


Giang Tiều nỗ lực lôi kéo tay Kỷ Tầm, cậu lui về sau một bước, không để cho hắn đụng tới.

Giang Tiều chỉ có thể phẫn nộ thu tay về, thấp giọng nói: "Em chịu đến bệnh viện, liền nói rõ còn quan tâm đến tôi. Nhưng Tiểu Tầm à, tôi chỉ muốn không trả lại khoản tiền kia, chuyện ngày hôm nay vẫn sẽ tái diễn, ngày hôm nay em đã cứu tôi cũng vô dụng, một ngày nào đó, tôi sẽ bị đánh chết tại bìa đường!"

"Em giúp tôi một lần cuối cùng đi, Tiểu Tầm, khoản tiền kia trả xong tôi liền chắc chắn sẽ không quấn lấy em nữa."

Kỷ Tầm giống như là đang nghe được một chuyện cười, mắt lạnh nhìn Giang Tiều, nói: "Anh cho rằng, tôi còn hội cho anh cơ hội tiếp tục quấn lấy sao?"

Giang Tiều nghẹn, không biết ý tứ trong lời này của Kỷ Tầm là gì, nhưng hắn tin Tiểu Tầm sẽ không tuyệt tình như vậy.


"Tôi nói, đến trả tiền thuốc men đã là một lần cuối cùng giúp anh rồi. Về sau anh sống hay chết, đều không có quan hệ gì với tôi, tiền là anh mượn, họa là từ anh mà ra, hậu quả thì cũng tự bản thân anh gánh chịu đi." Kỷ Tầm đem ranh giới giữa cậu và Giang Tiều phân ra rõ ràng: "Coi như về sau anh có bị người đánh chết ở trên đường, cũng xin mẹ của anh đừng đến làm phiền tôi."

"Tôi nhắc nhở anh Giang Tiều, anh cứu tôi một mạng ân tình kia sáu năm nhẫn nhịn đã trả hết! Anh và mẹ anh nếu còn muốn lấy chuyện này ra ép người nhà tôi, tôi liền để cho các người không có chỗ sống ở trong thành phố này."

Giang Tiều sững sờ ở trên giường, qua hồi lâu đều không thể tin được lời này là từ trong miệng Kỷ Tầm nói ra.

Hắn bị Kỷ Tầm lôi đến trên trời, hiện tại lại bị hắn tự mình kéo xuống địa ngục.


Kỷ Tầm không có ý định cho hắn thời gian phản ứng, cậu đóng điện thoại di động đang đếm giờ.

Cậu hiện tại mới phát hiện, kiên trì đối với Giang Tiều, nửa giờ đều duy trì không được.

Không quản Giang Tiều làm sao gào hét, Kỷ Tầm cũng không có để ý tới quá, cậu đi ra phòng bệnh, lại bị Triệu Tình ngăn chặn đường đi.

"Ngươi không được đi! Ngươi còn không có giúp Tiểu Tiều đem tiền nợ trả xong, tại sao có thể đi!" Người phụ nữ này không biết đến tột cùng là có da mặt không, có thể đem câu nói này nói tới cây ngay không sợ chết đứng.

Kỷ Tầm mắt nhìn xuống người đàn bà chanh chua, lạnh lùng nói: "Bà là muốn để tôi báo cảnh sát sao?"

Lời này khiến cho Triệu Tình cả kinh, chuyện về sau kinh động cảnh sát cũng không tốt làm.

Kỷ Tầm không muốn cùng người như thế dây dưa nhiều hơn nữa, cậu vòng qua Triệu Tình, chuẩn bị rời đi.
Rất nhanh, hành lang lại truyền tới một trận động tĩnh.

Ba người đàn ông cao lớn nhanh bước tới, cơ hồ đem không khí nơi hành lang đều cướp lấy không chừa, đi ngang qua y tá cùng bác sĩ đều không thể không dừng bước lại, nhìn ba người "lai giả bất thiện" này.

Ba cỗ alpha tín tức tố cường thế áp đảo mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện.

Bị áp đảo như vậy, Kỷ Tầm theo bản năng dựa vào trên tường, nỗ lực gắng gượng chống cự thân thể của chính mình, bên cạnh một y tá Beta lập tức phản ứng lại, cầm một ống thuốc ức chế khẩn cấp giao cho cậu.

Kỷ Tầm nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó thẳng thắn dứt khoát uống thuốc, bị tin tức tố nhiễu loạn dẫn đến không khỏe đánh tan.

Chân đang run rẩy cũng bình thường lại, cậu không cần đỡ tường cũng có thể đứng vững.
Ở nơi công cộng không khống chế tin tức tố của chính mình, là hành vi cực kỳ không lễ phép. Có thật nhiều Omega tiểu y tá cũng chịu ảnh hưởng, rất nhanh liền có các bác sĩ Alpha đi lên khuyên can, ba người kia đến tuy rằng dũng mãnh, mà tựa hồ vẫn rất phối hợp nghe lời nói của bác sĩ.

Không mất một lúc, đều tự động thu liễm chính mình.

Triệu Tình cũng lập tức tiến lên nghênh tiếp, một mặt nịnh nọt hướng về phía người dẫn đầu nói: "Tề ca, khoản nợ của Tiểu Tiều, ngài tìm cái người kia đi đòi." Bà dùng ngón tay chỉ đến Kỷ Tầm, nói: "Nó là con trai độc nhất Kỷ gia, cha nó là thủ phủ, đừng nói 50 triệu, năm lần trăm mươi triệu bó đều trả được!"

Người kia nghe bà nói nửa câu có chút kinh ngạc, xác nhận nói: "Ngươi nói hắn là ai?"

"Con trai độc nhất của Kỷ gia, Kỷ Tầm." Triệu Tình giải thích: "Nó và Tiểu Tiều con tôi có hôn ước, hơn nữa, nó thiếu nợ Giang gia rất nhiều, số tiền kia, nên để cho nó thay chúng tôi trả, tôi ngày hôm nay thật vất vả đem người lừa gạt tới đây, các ngươi cần phải nắm lấy cơ hội này a... Ai!"
Tên xăm mình cánh tay dài vung lên đem người đàn bà còn đang nói chuyện đẩy qua một bên, đi về phía Kỷ Tầm như là có hứng thú.

Kỷ Tầm vừa rồi đem lời Triệu Tình nói đến nghe được rõ rõ ràng ràng, cậu chưa hề nghĩ tới nữ nhân này sẽ đê tiện như vật, lúc con trai ruột trọng thương  còn có thể nghĩ tính kế người khác.

Kia tất cả những thứ này Giang Tiều tri tình sao?

Hẳn là biết đến, tiền thuốc thang chỉ là mặt ngoài, mục đích thực sự là muốn buộc cậu đem số tiền kia thay bọn họ trả nợ.

Ba người kia tuy rằng đến hung ác, nhưng hắn luôn cảm thấy có chút quen mắt. Liền không nhớ ra được cụ thể gặp qua ở đâu.

Cậu vẫn là bắt đầu đề phòng, tuy rằng trên người có chút không khỏe, mà cũng không có thể ở vào thời điểm này yếu đi khí thế.

"Các người muốn làm cái gì?"
Cậu hướng về phía người còn cao hơn chính mình một cái đầu nói.

Người kia cau mày quan sát Kỷ Tầm, lại hỏi: "Người thật sự là Kỷ Tầm?"

Triệu Tình ở phía sau ồn ào: "Nó chính là Kỷ Tầm! Chính xác trăm phần trăm! Đừng thả nó đi a! Nó đi tiền có thể sẽ không có! Chúng tôi thật sự không trả nổi 50 triệu!"

Một tên khác đứng bên cạnh, một cái đem nữ nhân ồn ào đẩy ngã xuống đất, ánh mắt hung ác ra hiệu bà ngậm miệng.

Kỷ Tầm nhìn tình cảnh này, nhất thời cũng phán đoán không ra đối phương đến cùng muốn làm gì, chỉ có thể tận lực hung ác một chút nói:

"Ngươi biết tôi là ai là tốt rồi, tôi khuyên các người tốt nhất không nên đụng đến tôu, bằng không hậu quả không phải là các người gánh vác được!"

Vừa dứt lời, tráng hán kia trên mặt hung ác biểu tình lập tức nhũn dần, chất thành một cái khuôn mặt hàm hậu tươi cười: "Khí thế kia, thật sự là anh dâu nhỏ a!"
Người mới vừa đem Triệu Tình đẩy ngã xuống đất cũng cả kinh nói: "Ôi ngọa tào!"

"Trước mặt anh dâu nhỏ không cần nói thô tục!" Trong ba người có một tên hơi gầy lên tiếng.

Kỷ Tầm: "...."

Triệu Tình ngã trên mặt đất cũng bối rối.

Người cao lớn kia thấy Kỷ Tầm không nói lời nào, còn tưởng rằng chính mình đem anh dâu nhỏ hù đến, vội vã giải thích: "Kỷ thiếu gia, nha không, là anh dâu nhỏ, người đừng sợ, chúng tôi không là người xấu."

Một người khác nói: "Chúng ta là người Giang tiên sinh."

"Giang Mính tiên sinh." Tên còn lại nói bổ sung.

Kỷ Tầm không tin, đề phòng hỏi: "Tôi làm sao biết các người có phải là đang dối gạt tôi hay không?"

Tên xăm mình lập tức nói: "Anh dâu nhỏ, người chưa từng thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi là biết đến người nha, người và Giang tiên sinh, tại Lan Thự ở ba tháng."
Vừa nhắc tới Lan Thự, Kỷ Tầm liền biết đám người kia thật sự là thủ hạ của Giang Mính, dù sao nơi địa phương kia là bí mật, người ngoài không thể nào dễ dàng biết đến.

Hơn nữa bọn họ hoàn nói chuẩn xác ra cậu cùng Giang Mính ở nơi đó ba tháng.

Cậu biết đến bên ngoài Lan Thự có thật nhiều bảo tiêu, những người này chắc cũng là một trong số đó, không trách cậu mới vừa nhìn sẽ cảm thấy quen mắt.

Kỷ Tầm sửa lại một chút dòng suy nghĩ, nói: "Cho nên Giang Tiều chủ nợ là các người?"

"Nói chuẩn xác, là Giang Mính, là lão đại của chúng tôi."

"..." Kỷ Tầm hơi nhíu lại lông mày: "Giang Mính để cho các người đến thu lãi nợ?"

"Không phải thu lãi! Ai nha, anh dâu nhỏ người đừng hiểu lầm a!" Tên alpha gầy một chút hoảng loạn giải thích: "Chúng tôi chỉ phụ trách thu nợ thôi, không có thu lãi, Giang tiên sinh nói, 50 triệu coi như không có lãi hai mẹ con bọn họ đời này cũng đều không trả nổi. Chúng ta thu nợ chỉ là không muốn về sau của bọn họ sống dễ chịu thôi, để cho bọn họ cũng nếm thử dày vò sống qua ngày khổ."
Kỷ Tầm lại hỏi: "Vậy chân Giang Tiều thương tổn?"

"Chính hắn chạy trốn hoảng quá không lựa đường, lúc xuống cầu thang bị đập." Tên xăm mình nói: "Vẫn là chúng ta gọi điện thoại gọi 120 đây, người đàn bà này sau đó mới đuổi đến."

"... Được rồi" Kỷ Tầm tiêu hóa một chút những tin tức này.

"Anh dâu nhỏ, tôi gọi Cao Chỉnh Tề, hắn gọi Đại Trúc. Hắn gọi Tiểu Trúc." Tên xăm mình trước tiên tự giới thiệu mình một chút, sau đó liền chỉ vào hai người phía sau báo danh.

Kỷ Tầm gật gật đầu, theo lễ phép muốn cùng bọn họ bắt tay, cậu đưa tay phải ra, ba người lại không một ai dám nắm.

Tiểu Trúc liền vội vàng nói: "Chúng tôi nếu là cùng ngài cầm tay, e sợ Giang tiên sinh sẽ không cao hứng."

Kỷ Tầm không rõ: "Hắn tại sao lại không cao hứng?"

"Trạm Dịch ca nói, Giang tiên sinh thích ăn dấm chua."
Muốn đụng vào, trở về thì đến bị Giang Mính thu thập!

"Trang Dịch?"

"Đúng."

"....." Kỷ Tầm không thể làm gì khác hơn là thu tay về, cười nói: "Được rồi."

Tam đại hán vội vã cũng cười gật đầu, khờ khờ manh manh.

Kỷ Tầm trong lòng vui mừng, may là người của Giang Mính, bằng không cậu e sợ thật sự có nguy hiểm.

Cậu cũng là mới vừa mới ý thức tới, chính mình hơn nửa đêm đơn độc chạy đến gặp meh con Giang gia, thật ra là rất nguy hiểm.

Người nhà này vốn là rắn độc, yêu thích ở trong bóng tối cắn người.

Kẻ ác sức sống là cực kỳ ngoan cường, Triệu Tình hai lần bị đẩy ngã, mới đem đối thoại của bọn họ đều nghe được, lúc này mới ý thức được, nguyên lai từ đầu đến cuối, bà đều bị Giang Mính nắm ở trong tay đùa giỡn.

Từ Giang thị phá sản, đến bây giờ mắc nợ chồng chất, thân chân của con trai cũng què rồi.
Bà thẹn quá hóa giận, tức đến nổ phổi, từ trong bao rút ra một cái dao gọt hoa quả, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, nhắm chỗ Kỷ Tầm chọc tới. Nhưng mà bà còn không có tới gần Kỷ Tầm, liền bị Tiểu Trúc tay mắt lanh lẹ ngăn lại, thanh dao gọt hoa quả rơi xuống đất, bà bị kìm trên đất không thể động đậy. Ngoài miệng vẫn còn tại hùng hùng hổ hổ.

Kỷ Tầm nhăn chặt mày, cùng Cao Chỉnh Tề nói: "Báo cảnh sát đi, đem người nữ nhân điên này đưa vào trong đồn cảnh sát. Đừng đi ra gieo vạ người!"

Cao Chỉnh Tề vừa nghe, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi.

Trong đêm khuya, cảnh sát xuất cảnh cũng cực nhanh.

Rất nhanh, Triệu Tình cũng bởi vì tội danh cố ý hại người chưa thành bị cảnh sát mang đi, mà Giang Tiều, bị bác sĩ tiêm một ống thuốc an thần, bây giờ còn ngã vào trên giường bệnh ngủ say như chết.
Kỷ Tầm đi ra bệnh viện, bên ngoài mưa lớn đã tạnh, trời đã sáng, nắng sớm mờ mờ.

Đêm qua mưa gió đã lặng yên rút đi, mặt trời sắp nhô lên.

Kết thúc quá khứ, nhổ xuống gai độc ẩn giấu sáu năm trong lòng, cậu bây giờ, rốt cục có thể an tâm đáp lại tình yêu của Giang Mính.

Trong lòng dường như tháo xuống gánh nặng, liền hô hấp đều nhanh hơn rất nhiều. Lúc này mới cảm giác được hơi mệt chút, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ một trận, cả người mềm mại muốn ngã xuống.

Đi theo phía sau hắn ba người vội vã đỡ: "Anh dâu nhỏ? Không có sao chứ?"

Kỷ Tầm tầm mắt một lần nữa rõ ràng, mới phát hiện mình bị người đỡ.

Buổi sáng gió lạnh thổi qua, hắn thanh tỉnh một ít, miễn cưỡng chính mình đứng lên.

Đối với ba gương mặt đang chăm chăm nhìn, cậu cười một cái nói: "Tôi không sao, đừng lo lắng. Có thể là tối hôm qua quá mệt mỏi."
Đại Trúc nói: "Thật sự không có chuyện gì sao? Tôi nhìn người sắc mặt không quá hảo, nếu không trở lại bệnh viện tìm cái bác sĩ xem? Người nếu là có chuyện gì, Giang tiên sinh cũng không tha cho chúng tôi."

Vừa nhắc tới Giang Mính, Kỷ Tầm trong lòng liền mềm xuống, cười nói: "Hắn nào có dữ như vậy?"

"Giang tiên sinh đối với người là rất tốt, thế nhưng, hắn phát hỏa cũng là rất đáng sợ." Đại Trúc nói: "Khả năng anh dâu nhỏ không biết, người ở tại Lan Thự kia mấy giữa tháng, Giang tiên sinh bởi vì Trung thúc bọn họ không chăm sóc tốt cho người, là chân thật mà phát hỏa, cùng tháng lương trực tiếp cắt hết."

Kỷ Tầm bị hắn như thế nhắc đến, cũng muốn lên lúc trước chính mình rời nhà trốn đi đứng ở bên cạnh vách núi thời điểm, Giang Mính cũng là đối với mình một trận rống, hận không thể phun ra lửa.
Thật là khi hắn chân chính dáng dấp nổi giận, đúng là có chút hung ác.

Cũng không quái lạ Cao Chỉnh Tề bọn họ sợ sệt.

Nhớ đến đây, cậu dặn dò: "Đêm nay chuyện ở bệnh viện, các người không nên cùng Giang Mính nói ra."

"A?" Cao Chỉnh Tề hiển nhiên hơi khó xử: "Không thể để cho Giang tiên sinh biết? Kỳ thực tôi nghĩ vẫn là nói với hắn một chút tương đối tốt hơn, ngươi nói là đúng đi?" Oán lấy cánh tay Tiểu Trúc, Tiểu Trúc lập tức tiếp lời: "Đúng a, anh dâu nhỏ, Giang tiên sinh đều dự định đến nhà người xin cưới, người đều thành anh dâu của chúng tôi, phu phu hai cũng không cần phải che giấu lẫn nhau."

Kỷ Tầm cười yếu ớt nói: "Chuyện này tôi nghĩ tự mình cùng hắn giải thích."

"Kia mới đúng! Anh dâu nhỏ cùng Giang tiên sinh nói rõ ràng nói, ngày hôm nay tình huống nguy hiểm như vậy cũng không thể có lần thứ hai, chuyện của phu phu hai người chúng tôi liền không can thiệp." Đại Trúc đáp lời : "Vậy tôi lái xe đưa người về nhà đi?"
"Tôi chính mình tự lái xe tới." Kỷ Tầm nói.

Tiểu Trúc vội hỏi: "Anh dâu nhỏ vừa nãy thiếu chút nữa ngất đi, trạng thái như thế này lái xe không an toàn, vẫn là chúng tôi đưa người đi? Anh của tôi chạy xe cũng không tệ lắm, bảo đảm chạy vững vững vàng vàng."

Đại Trúc lập tức thể hiện ra vẻ rất là háo hức.

Kỷ Tầm lúc này mới nhớ tới ước hẹn của chính mình cùng với Giang Mính, Giang Mính nói sáng nay muốn tới đón cậu về Lan Thự.

Chính cậu trạng thái lái xe e sợ thật sự không kịp, cũng chỉ có thể lấy ý kiến của bọn họ, nói: "Vậy làm phiền các người."

Cao chỉnh tề vung tay lên, thẳng thắn nói: "Làm sao lại có chút phiền nào a."

"Chờ một chút!" Kỷ Tầm luẩn quẩn một vòng phản xạ hình cung bỗng nhiên có tác dụng.

Cậu nhìn ba người hỏi: "Các người mới vừa vẫn luôn gọi tôi cái gì?"
"Anh dâu nhỏ a... Làm sao vậy?"

Kỷ Tầm xoa trán: "Ai cho các người xưng hô như vậy ?"

"Là Giang tiên sinh nói a, sau nàu không thể gọi Kỷ thiếu gia, toàn bộ đổi giọng gọi anh dâu!"

Kỷ Tầm: "..."

"Trong chúng tôi đều xưng hô với ngài như vậy."

"...."

Kỷ Tầm bất đắc dĩ, thở phì phò nói: "Giang tiên sinh của các người, thật đúng là cái đứa bé lanh lợi a!"

Ba người chỉ vui cười hớn hở cười khúc khích, rất nhanh, Đại Trúc liền đem xe của mình lái tới, Kỷ Tầm lên xe, đem chìa khóa xe cho Cao Chỉnh Tề, để cho hắn đi đến ga ra bạnh viện lấy đi xe của mình.

Lúc trở về, vừa vặn đụng phải giờ cao điểm, ở trên đường chặn lại gần tới 20 phút, Kỷ Tầm lệch qua trên ghế ngủ gật.

Chờ cậu tỉnh lại, phát hiện xe đã dừng ở cửa nhà mình, cậu vội vã xuống xe, rất nhanh liền nhìn thấy xe Giang Mính cũng đứng ở cách đó không xa.
Mà Giang Mính, cùng ba mẹ và gia gia bọn họ đứng ở ngoài cửa, tựa hồ rất là lo lắng.

Cậu biết mình làm cho bọn họ lo lắng, liền nhỏ bước chạy tới.

"Giang Mính!"

Kỷ Tầm hô một tiếng, Giang Mính rất nhanh nghiêng đầu, nhìn Kỷ Tầm hướng chính mình chạy tới.

Hắn bước nhanh tiến lên, đem người trước tiên ôm vào trong ngực, vội la lên: "Em xảy ra chuyện gì? Buổi tối không ở trong nhà ngủ lại muốn chạy đi đâu? Ban đêm còn hạ xuống mưa lớn như vậy! Tôi con mẹ nó nghĩ đến em bị bắt cóc rồi!"

"Không có bắt cóc, em rất khỏe." Kỷ Tầm nỗ lực giãy dụa, có thể Giang Mính lực tay quá lớn, cậu cựa quậy hai lần liền từ bỏ, ngáp một cái nói: "Anh ôm đi, em trước tiên ngủ một giấc."

Giang Mính còn muốn giáo huấn Kỷ Tầm, kết quả lời nói còn không ra khỏi miệng, Kỷ thiếu gia bị ôm chặt vào trong ngực đã nhắm mắt lại ngủ say.
Giang Mính: "..."

Nếu không phải phía sau có người nhà Tiểu Tầm, hắn thật muốn đánh một cái lên mông của thiếu gia nghịch ngợm này.

Quá không nghe lời! Để người lo lắng!

Bình luận

Truyện đang đọc