CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ

Kỷ Tầm uống thuốc, tại bệnh viện ngủ một giấc, ngày thứ hai đã tốt hơn một chút.

 

Giang Mính thấy cậu khí sắc khôi phục như thường, cũng không còn không khỏe, lúc này mới yên tâm.

 

Đóng viện phí, Giang Mính liền dẫn Kỷ Tầm đi đến bến xe.

 

Sáu tiếng đường xe, Giang Mính sợ Kỷ Tầm sẽ lại khó chịu, thành phố B quá mức hẻo lánh. Nếu như muốn đi máy bay, còn muốn đi một chuyến nữa đến thành phố lớn có sân bay, trằn trọc phiền toái hơn.

 

Kỷ Tầm vừa lên động xe liền làm ổ tiến vào trong lồng ngực Giang Mính tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Giang Mính ôm người trong ngực, rút kinh nghiệm xương máu quyết định sau này không bao giờ mang Kỷ Tầm tới đây loại vùng địa phương hẻo lánh nữa.

 

Omega chính là một chút dằn vặt cũng không chịu nổi, huống chi Kỷ Tầm nửa năm trước còn chịu hai lần thương tổn. Phải ở nơi tốt dưỡng lại thân thể.


 

Cũng chỉ có hắn không suy nghĩ kỹ, mới có thể nghĩ đến leo núi hẹn hò, khiến cho cậu mệt người cũng không có chút lãng mạn.

 

Chạng vạng tối mới đã tới H thị, tài xế Kỷ gia lái xe tại đứng ở ngoài chờ.

 

Giang Mính dẫn Kỷ Tầm trở về Kỷ gia, đem Tiểu Tầm hoàn hảo không chút tổn hại giao trả lại cho Kỷ gia gia.

 

Lão gia đối hắn vẫn như cũ vẻ mặt không hề dễ chịu. Lôi kéo bảo bối tôn tử tỉ mỉ kiểm tra có gầy đi chút nào hay không.

 

Kỷ Tầm bất đắc dĩ nhắc nhở gia gia, cậu mới rời nhà một ngày mà thôi, nào có thể biến hóa lớn đâu?

 

Cho dù có bị gì, cũng chỉ có thể là bị Giang Mính nuôi mập lên mà thôi.

 

"Vậy Tiểu Tầm, tôi đi về trước?" Giang Mính dưới áp lực của Kỷ gia gia, phi thường thức thời đề nghị.

 

Hắn trước đây còn có thể ỷ vào da mặt dày ở Kỷ gia thêm mấy ngày, nhưng bây giờ hắn và Kỷ Tầm xem như là đường hoàng ra dáng hẹn hò giao du. Hắn còn muốn ở trước mặt gia gia biểu hiện tốt một chút mới được.


 

Trước khi cưới việc ở cùng này liền giảm thiểu, cho dù Kỷ Tầm hiện tại cũng nguyện ý cùng chính mình đắp một cái chăn.

 

Giang Mính chỉ có thể nhịn đau khắc chế.

 

"Anh..." Kỷ Tầm vốn là muốn để Giang Mính ở lại nhà, có thể đảo mắt nhìn một chút ánh mắt hà khắc của gia gia đối với Giang Mính, cũng hiểu Giang Mính lo lắng, chuyển đề tài chỉ hỏi: "Vậy anh lúc nào thì tới tìm em nữa?"

 

"Lan Thự hoa lan đã nở một vòng, sáng sớm ngày mai, tôi đến đón Tiểu Tầm trở lại xem hoa lan đi?" Giang Mính cảm thấy được xem hoa cái này điểm quan trọng, cũng có chút lãng mạn.

 

"Được. Sáng sớm ngày mai em ở nhà chờ anh." Kỷ Tầm trước mặt gia gia mở miệng can thiệp trước, liền đáp ứng.

 

Lời đã ra khỏi miệng, lão gia tử cũng là không tiếp tục phản đối.

 

Giang Mính cũng không đến nỗi không có thu hoạch gì ra về.


 

Hai người lúc này mới tách ra.

 

Giang Mính lái xe về, Kỷ Tầm thì bị mẹ dắt đến trước bàn ăn bữa tối.

 

Người trong nhà cũng chờ cậu trở về cùng ăn cơm.

 

Mẹ nấu canh đầu cá, vốn là rất thơm, Kỷ Tầm uống chưa được mấy hớp liền có giảm giác buồn nôn trở lại.

 

Cậu lúc này mới nhớ tới mình nên uống thuốc bác sĩ đưa.

 

Trước mặt người nhà, cậu cũng không muốn biểu hiện ra mặt không khỏe, miễn cho làm cho bọn họ lo lắng.

 

Liền nhanh chóng cầm chén cơm nhanh chóng ăn hết, nói: "Con ăn no rồi." Cậu cố ý nắm vẩy vẩy cổ áo của chính mình, ghét bỏ nói: "Hôm nay ra ngoài đầy mồ hôi, con lên lầu tắm trước. Gia gia mọi người từ từ ăn."

 

Nói xong, liền chạy lên trên lầu, chưa kịp nghe hết câu "Tốt xấu đem thuốc uống hết đi đã" của mẹ.

 

Kỷ Tầm về phòng ngủ, liền rót cho mình chén nước ấm, lấy ra bao thuốc mà Giang Mính đã ghi chú kỹ.
 

Vừa uống thuốc xong, tin nhắn của Giang Mính liền gửi đến: 【 đến giờ uống thuốc rồi. 】

 

Kỷ Tầm lấy điện thoại di động, cộc cộc cộc trả lời tin nhắn: 【 đã uống xong. 】

 

【 còn có gì không thoải mái sao? 】

 

【 không có đâu, anh yên tâm. 】

 

【 ân, sáng mai tôi tới đón em 】

 

【 em nghe dự báo nói là ngyaf mai có mưa, nhớ phải mang dù theo đó. 】

 

【 ừm, trời mưa sẽ hạ thấp nhiệt độ xuống đấy, em mặc nhiều thêm một chút. 】

 

【 ân, hảo *hôn nhẹ* 】

 

Giang Mính lập tức gửi đến một cái icon hôn hôn.

 

Kỷ Tầm nhìn đến thật đáng yêu, liền trộm thêm cái icon này về máy. Sau đó, mới gửi thêm một cái icon: (ngủ ngon)

 

Cậu uống thuốc xong, ôm Nãi Cầu nằm trên giường một phút chốc, mới phát giác được rất nhiều.

 

Kỷ mẹ lúc này gõ cửa tiến vào, đem canh cá lúc nãy hâm nóng lại mang lên cho cậu.
 

"Mẹ cố ý nấu cho con. Mới uống hai hớp làm sao được."

 

"..." Kỷ Tầm tâm lý khổ, thật vất vả mới đè xuống được một cỗ buồn nôn bây giờ lại bị kích tới.

 

"Mẹ, con thật sự ăn no rồi a."

 

Cậu không thể ở trước mặt mẫu thân biểu hiện ra không khỏe, nếu bị hỏi tới, sự tình say nắng liền giấu không nổi nữa.

 

"Con chỉ mới ăn một chén cơm nhỏ." Kỷ mẹ không rõ. Kỷ Tầm sau khi về nhà, bà mới một lần nữa tiến vào nhà bếp, mỗi ngày đổi thực đơn để cho con trai bảo bối thêm dinh dưỡng, không nỡ lòng mượn tay người khác người khác.

 

Kỷ Tầm từ nhỏ đều thích ăn đồ ăn bà làm, khẩu vị những lúc tốt, ăn hai bát lớn cơm đều có khả năng.

 

Đêm nay biểu hiện xác thực khác thường chút.

 

Kỷ mẹ không chờ Kỷ Tầm trả lời, chính mình trước tiên đoán được tám phần: "Có phải là thân thể không thoải mái a?"
 

"Không có, mẹ, con chính là ngồi xe mệt mỏi, không có khẩu vị gì."

 

"Thật sự?"

 

"Đương nhiên!" Kỷ Tầm vội vã khẳng định.

 

Kỷ mẹ miễn cưỡng tin, tiện tay cũng sờ sờ Nãi Cầu lông bù xù phía sau lưng, cùng Kỷ Tầm nói: "Giang Mính đối với con vẫn là rất để bụng. Nhưng đáng tiếc, người này vừa nhìn đã biết chưa từng nói qua luyến ái, lần đầu hẹn hò, lại đi leo núi, còn chạy đến nơi máy bay cũng không có, đây không phải là dằn vặt con trai bảo bối của mẹ sao?"

 

Kỷ Tầm tự nhiên để bảo vệ Alpha nào đó: "Anh ấy thật sự là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương mà. Hơn nữa chúng con vốn là hẹn nhau nha, muốn đi xem sao đêm cùng mặt trời mọc, đây không phải là bởi vì nguyên nhân thời tiết mà không đi được a."

 

Cậu nói, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên đã bắt đầu có mưa phùn.
 

"Ba con năm đó cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng ông ấy còn dùng biện pháp có thể lãng mạn hơn nhiều." Kỷ mẹ cười nhắc đến khi còn trẻ về điểm lãng mạn của chồng, bà rốt cuộc là đứng về phía con trai, liền nghĩ kế nói: "Gia gia cũng chính là đau lòng con, mới xuất viện bao lâu a? Liền chạy đến nơi xa như vậy dằn vặt. Lần sau để nba con chỉ điểm cho Giang Mính. Hẹn hò không nên quá cứng nhắc, hai người tìm phòng ăn có không khí tốt, ăn cơm nói chuyện phiếm, nhìn cảnh đêm, là tốt rồi. Trước kết hôn trước tại sao lại có thêm giai đoạn này? Không phải là vì để cho hai người biết rõ lẫn nhau sao? Làm sao phải cực vậy a? Tiếp xúc quan trọng nhất. Hai người ngồi xuống tán gẫu một chút, so với những chuyện khó khăn kia liền hữu dụng quan trọng hơn nhiều."

 

Kỷ Tầm biết đến câu nói "chuyện khó khăn" của mẹ giống như là "Leo núi cắm trại".
 

"Mẹ, kỳ thực không mệt lắm." Kỷ Tầm nói: "Con lên núi chính mình tự đi lên, xuống núi là Giang Mính cõng xuống."

 

Kỷ mẹ vừa nghe cuống lên: "Sao... Làm sao phải cõng xuống? Con thật sự không thoải mái a? !"

 

"Không có không có, con nháo muốn hắn cõng." Kỷ thiếu gia cực lực khen Giang Mính: "Từ điểm này cũng có thể thấy được, Giang Mính là người biết cái săn sóc, hơn nữa anh ấy rất tôn trọng ý kiến của con, căn bản con sẽ không phải chịu ủy khuất."

 

Kỷ mẹ trên mặt vẻ sốt ruột lúc này mới tản đi, chỉ nói: "Chính con cảm thấy được là tốt rồi."

 

Bà đứng lên, thuận tiện đem canh cá bưng lên đến: "Không muốn uống liền không uống, mẹ ngày mai lại nấu cho con. Bảo bối nghỉ sớm một chút."

 

"Ân, mẹ ngủ ngon!"

 

Kia canh cá mùi vị rất thơm, Kỷ Tầm không muốn uống, nhưng Nãi Cầu lại thèm ăn meo meo gọi.
 

Kỷ thiếu gia đem con mèo nhỏ ôm bên trong ngực cùng nó giảng đạo lý: "Canh cá quá nhiều dầu, mi uống sẽ bị đau bụng, ba ba lần sau luộc con cá cho mi ăn, có được hay không?"

 

Nãi cầu đương nhiên cũng nghe không hiểu, nó chính là tham ăn thèm ăn meo meo gọi.

 

Kỷ Tầm lúc này cũng không chiều theo thói quen của mèo nhỏ, chờ Nãi Cầu hết thèm rồi, liền đem nó ôm vào ổ nhỏ bên trong ngủ.

 

Chính cậu cũng nằm dài trên giường, thuốc kia tác dụng phụ khiến người mệt rã chậm rãi hiện ra, không bao lâu, cậu liền nghe tiếng mưa rơi thiếp đi.

 

Bên ngoài mưa gió mãnh liệt, sấm vang chớp giật, đến sau nửa đêm, mưa rơi lớn lên, trên đất cũng ngập thành một dòng nước.

 

Điện thoại ở bên giường vang lên bốn lần, mới đem trong chăn người đánh thức.

 

Kỷ Tầm mơ mơ màng màng, đôi mắt đều không mở, lấy qua điện thoại di động, tùy tiện ấn cắt đứt.
 

Cơ hồ ngay lập tức, điện thoại lại gọi đến lần nữa.

 

Kỷ thiếu gia buồn bực đứng dậy, đem điện thoại di động nhận, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Vị nào? !"

 

"Kỷ Tầm, Tiểu Tiều bị người ta đánh vào bệnh viện, ngươi bây giờ liền chạy tới!"

 

Kỷ Tầm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, là số điện thoại từ bệnh viện.

 

Giang Tiều cùng với người có quan hệ với hắn đều bị cậu kéo vào danh sách đen.

 

Cái số này tuy rằng gọi đến, lại là mẹ của Giang Tiều ở đầu bên kia.

 

Mẹ của Giang Tiều, Triệu Tình.

 

Giang bá mẫu không ưa cậu, giờ khắc này ở đầu bên kia điện thoại cầu khẩn: "Ngươi nhất định phải đến một chuyến, Tiểu Tiều tiến vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói thương tổn rất nặng. Ta hiện tại không có tiền, Kỷ Tầm, ngươi tới giúp chúng ta giao một chút tiền thuốc thang!"
 

Kỷ Tầm không còn buồn ngủ, âm thanh nữ nhân ồn ào truyền vào lỗ tai cậu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, làm cho cơn buồn ngủ cũng biến mất.

 

"Tôi và các người đã không còn quan hệ. Những việc này tôi không muốn quản." Cậu bình tĩnh đáp trả.

 

"Không có tiền Tiểu Tiều bệnh viện không nhận! Chân nó đều bị đánh gãy rồi! Ngươi không quản chúng ta, ngươi là muốn nhìn Tiểu Tiều bởi vì không có tiền chữa bệnh chết ở trong bệnh viện sao? !" Triệu Tình ở đầu bên kia hùng hổ doạ người.

 

Kỷ Tầm trong lòng bỗng nhiên liền dâng lên một đám lửa, cậu thay Giang Mính chất vấn: "Loại việc thấy chết mà không cứu này, bà làm không phải rất tiện tay sao? Bà có ngày hôm nay, chính là báo ứng!"

 

Triệu Tình tại đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, liền thay đổi câu chuyện, thái độ cũng mềm nhũn ra: "Coi như bá mẫu van ngươi có được hay không? ! Ngươi xem, chúng ta một nhà ba người đều đã cứu ngươi một mạng!"
 

Kỷ Tầm hô hấp đều trệ trệ, cả người cậu cấp tốc âm trầm lại, khàn giọng chất vấn: "Tôi đây bồi sáu năm còn chưa đủ sao? Các ngươi chính là muốn ép tử tôi mới cam tâm sao? !"

 

Đầu bên kia điện thoại liền trầm mặc, Kỷ Tầm chẳng hề hi vọng người như thế sẽ chột dạ.

 

Quả nhiên, Triệu Tình rất nhanh lại lấy ra một bộ khẩu khí uy hiếp nói: "Kỷ Tầm, ngươi phải hiểu được, lúc trước nếu là không có chúng ta một nhà ba người, không có Giang Tiều đem ngươi trong nước vớt ra, lúc người mười hai tuổi năm ấy liền chết đuối ở trong hồ rồi! Ngươi sống thêm nhiều năm như vậy, đều phải cảm tạ nhà ta! Coi như Giang Tiều đem ngươi ép tử rồi, ngươi cũng chỉ là trả lại phần ân tình này mà thôi! Ngươi thay Giang Tiều làm nhiều việc đều không quá phận! Đây đều là ngươi nên cho nhà ta ân tình!"
 

"Ngươi muốn thấy chết mà không cứu, ta liền đem cú điện thoại này gọi tới Kỷ lão gia tử bên kia, nhìn lão nhân gia người, có hay không chống lại lương tâm!"

 

"Tôi nhắc nhở bà đừng đi làm phiền tới gia gia!" Kỷ Tầm cơ hồ là thét lên, Nãi Cầu ngủ ở bên cạnh cũng giật mình thức giấc.

 

"Vậy ngươi liền mang cho ta tiền, lập tức đến trung tâm bệnh viện nộp phí! Tiểu Tiều nếu là bởi vì ngươi làm trễ nãi trị liệu, ta không tha cho ngươi!" Triệu Tình vô liêm sỉ nói: "Còn có Tiểu Tiều nợ 50 triệu, này đó đối với ngươi mà nói chỉ là món tiền nhỏ, ngươi cũng thay nó trả lại!"

 

Điện thoại lúc này mới cắt đứt.

 

Bên ngoài truyền đến ầm ầm tiếng sấm, điện thoại di động màn hình rất nhanh tự động tắt.

 

Kỷ Tầm co lại thành một đoàn thân thể nhỏ bé, hoàn toàn bị đêm đen nuốt chửng.

Bình luận

Truyện đang đọc