CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ

Kỷ Tầm nằm trên giường lớn mềm mại tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Giang Mính cùng người nhà đều vây xung quanh mình.

 

Tất cả đều một mặt lo lắng.

 

Lão gia tử thấy cậu tỉnh rồi, tay liền sờ nhẹ lên trán cậu xác nhận nhiệt độ, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đã hết sốt rồi."

 

Kỷ Tầm không cảm thấy được chính mình sẽ sinh bệnh, cậu liếc mắt nhìn Giang Mính, phát hiện đối phương nghiêm mặt không nói gì, như là sinh khí.

 

Cậu nỗ lực từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay chân của mình không còn chút chút sức lực nào.

 

Đại khái là thật sự bị bệnh, bản thân tại sao ngủ thiếp đi cũng không rõ lắm.

 

Giang Mính vẫn nghiêm một mặt, cương quyết đem Kỷ Tầm ấn về trong chăn.

 

Kỷ thiếu gia cảm giác được hắn đang phát hỏa, cũng biết chính mình đuối lý, liền giả vờ oan ức nói: "Em nằm khó chịu, muốn ngồi dậy một chút."


 

Nói xong lại muốn từ trong chăn lăn ra ngoài.

 

Giang Mính thở dài, một cái tay dò vào trong chăn ôm eo đỡ cậu dậy, sau đó liền cầm một cái gối mềm đặt ở sau lưng, sau đó đem chăn đắp kỹ, lúc này mới cho cậu ngồi dậy.

 

Kỷ Tầm nhận ra được bầu không khí không đúng lắm, ba mẹ và gia gia đều vô cùng nghiêm túc quan sát chính mình.

 

Mà Giang Mính, càng là một bộ dạng sinh khí tức giận.

 

"Cái kia..."

 

"Tối hôm qua đi đâu?"

 

Lão gia tử đánh gãy lời nói ấp úng của Kỷ Tầm, hỏi một câu như vậy.

 

"Ngạch... Gia gia..." Nếu cậu nói thật mình đi gặp Giang Tiều, e sợ gia gia ngay tại lúc này sinh khí phát giận.

 

"Con chỉ là tự nhiên muốn ra ngoài giải sầu..."

 

"Hơn nửa đêm đi dạo giải sầu?" Giang Mính không chút lưu tình cắt ngang câu nói của Kỷ Tầm, âm thanh trầm thấp, "Nửa đêm đội mưa chạy ra ngoài không chịu về? Trời lạnh, nếu không phải có người đưa em về, em còn dự định lái xe về trong trạng thái như thế này sao? !"


 

Kỷ Tầm bị chặn đến nói không ra lời, giương mắt nhìn Giang Mính. Biết hắn đã biết cậu đi nơi nào rồi, dù sao ba người kia đều là thủ hạ của Giang Mính. Nếu hắn có hỏi những người kia cũng là đều nói.

 

E sợ gia gia bọn họ cũng biết.

 

Kỷ Tầm thở dài, biết đến không có gì tốt để giấu, nói lời thật: "Con đi gặp Giang Tiều."

 

"Con đi gặp hắn làm cái gì? !" Lão gia tử quả nhiên cuống lên.

 

Tay Giang Mính khoát lên bàn tay Kỷ Tầm kia nắm chặt hơn một chút, hắn khóa lại lông mày, trong giọng nói mang tới quan tâm cùng nhẹ nhàng hỏi Kỷ Tầm: "Hắn lại tới quấy rầy em đúng không. Tôi sẽ giải quyết."

 

"..." Kỷ Tầm trầm mặc một lát, nắm tay Giang Mính, tâm lý suy nghĩ một chút lúc này mới nói: "Em đã giải quyết xong rồi."

 

"Gia gia người đừng lo lắng, bọn họ không làm gì con cả." Kỷ Tầm giải thích nói: "Tối hôm qua Triệu Tình gọi điện thoại, nói Giang Tiều bị đánh đến sống dở chết dở, không có tiền chữa bệnh, con chỉ là đi bệnh viện đóng tiền thuốc cho hắn thôi, bảo đảm hắn không chết là được."


 

"Con còn quản nó chết sống làm cái gì? !" Lão gia tử chỉ tiếc mài sắt không thành kim cả giận: "Còn chê bọn họ hại con chưa đủ thảm sao? !"

 

"Đây là lần cuối cùng." Kỷ Tầm vừa nhìn về phía Giang Mính, cùng hắn bảo đảm nói: "Em đã cùng hắn phủi sạch quan hệ. Giang Mính, anh đừng nóng giận có được hay không?"

 

Cậu và Giang Tiều có một món nợ xấu không có liên quan đến Giang Mính. Kỷ Tầm không hy vọng Giang Mính bị liên luỵ vào bên trong chuyện đó, cậu biết mình có thể giải quyết được tốt.

 

Giang Mính nhìn thẳng vào đôi mắt Kỷ Tầm, nói: "Em biết tôi nghĩ gì nên sợ sao? Nếu như ngày hôm qua không phải Triệu Tình gọi một cú điện thoại tới Cao Chỉnh Tề bọn họ, em có biết em sẽ đối mặt cái gì sao?"

 

Giang Mính hiện tại cực kỳ vui mừng mình lúc trước bày bố ván cờ này, hắn để cho Giang Tiều cõng lấy cái này món nợ cả đời, sống ở trong bóng tối. Như vậy hắn còn có thể thuận lý thành chương dựa vào món nợ đó điều khiển hai mẹ con bọn họ, hai người này nửa đời sau nghĩ cũng đừng nghĩ có thể sống dễ chịu.
 

Đây thật sự là bước cuối cùng trong kế hoạch trả thù, không tưởng đến một bước này cuối cùng này còn có thể ma xui quỷ khiến giúp Kỷ Tầm một mặt.

 

Hắn nghĩ mà sợ, vừa cảm kích ông trời nhân từ.

 

"Em biết là đã lỗ mãng, xin lỗi. Lần sau sẽ không như vậy để cho mọi người lo lắng nữa." Kỷ Tầm tự trách nói: "Em chỉ là, tưởng tự mình giải quyết chuyện này."

 

"Em có bất cứ vấn đề gì cũng có thể tìm tôi nói. Tôi sẽ luôn giúp em Tiểu Tầm."

 

"Chuyện này anh không giúp được em." Kỷ Tầm ngước mắt nhìn Giang Mính, nói: "Em biết anh chán ghét mỗi một người của Giang gia, em không muốn lại khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt."

 

Giang Tiều là gai độc trong tâm lý của Kỷ Tầm, Giang gia cũng là gai độc trong tâm lý của Giang Mính. Giang Mính thật vất vả đem gai độc này rút ra được, Kỷ Tầm không muốn để cho hắn lại cuốn vào trận tranh cãi bên trong, một mình cậu giải quyết là được rồi.
 

"Còn nữa, gút mắt của em cùng với Giang Tiều cũng không phải chỉ một câu nói thì có thể nói xong." Kỷ Tầm cúi đầu, chặt chẽ lôi kéo tay Giang Mính, như là sợ hắn sẽ chạy mất, cậu lấy hết dũng khí, mới đem lời nói nói ra miệng: "Cả nhà bọn họ đã cứu sống em."

 

"Cái gì?" Giang Mính chưa hề biết có chuyện này. Hắn tìm người tỉ mỉ điều tra bối cảnh Kỷ Tầm, lại hoàn toàn không biết chuyện này.

 

Mà tỉ mỉ nghĩ lại cũng rõ ràng, Kỷ gia đến cùng không phải dễ điều tra, nếu như là chuyện bọn họ muốn giấu, Giang Mính tuyệt đối không thể tra ra được.

 

Giang gia có ân tình đối với Kỷ gia việc này hắn là lần đầu tiên nghe nói, cũng chưa từng nghe bên ngoài đưa tin.

 

Việc này của Kỷ gia, bên ngoài tựa hồ là như chưa hề tồn tại.

 

Kỷ lão gia tử thay Kỷ Tầm trả lời nghi vấn của Giang Mính: "Tiểu Tầm năm mười hai tuổi, có một lần bị đuối nước là được Giang Tiều và cả nhà bọn họ cứu lên, cũng bởi vậy, Kỷ gia mới thiếu nợ Giang gia một ân tình, Tiểu Tầm những năm này..."
 

"Chờ một chút!" Giang Mính bỗng nhiên đánh gãy lời của lão gia tử, hắn không giải thích được nói: "Tiểu Tầm mười hai tuổi năm ấy đuối nước, là con cứu tới a!"

 

Lão gia tử từ trên ghế đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì? !"

 

Kỷ Tầm không rõ nhìn Giang Mính.

 

Ba mẹ Kỷ cũng sững sờ đứng tại chỗ.

 

Giang Mính thấy phản ứng của bọn họ, bỗng nhiên ý thức được chuyện này có tính chất nghiêm trọng.

 

Hắn nhìn đôi mắt Kỷ Tầm, tận lực đi hồi ức cảnh tượng lúc đó: "Là tôi cứu em Tiểu Tầm, ngày đó lúc tại trong công viên xem con sóc, nghe thấy âm thanh rơi xuống nước thanh mới chạy đến bên hồ nhân tạo kia, trong tay em còn cầm lấy một con rùa đen, chính là con rùa đen kia bây giờ vẫn còn nuôi đúng không? !"

 

Kỷ Tầm đã đỏ cả vành mắt, cậu gật đầu một cái nói: "Đúng a, em, em lúc đó là vì vớt lấy con rùa đó nên mới trượt chân."
 

"Đúng, lúc đó là mùa hè, em mặc áo màu vàng nhạt, quân cộc ngắn, tóc tai vẫn là ngắn như cây nấm. Lúc em giãy dụa, trong tay còn nắm thật chặt con rùa đen kia, tôi đem em lên bờ làm sơ cứu."

 

"Nhưng là lúc em tỉnh lại không nhìn thấy anh a! Em không nhìn thấy anh! Anh đã chạy đi đâu?"

 

"Tôi, lúc đó..." Giang Mính nỗ lực nhớ lại hết thảy chi tiết nhỏ: "Tôi lúc đó vốn là muốn trở về gọi người đưa em đi bệnh viện, vào lúc ấy vừa vặn Giang Dịch Sơn bọn họ đi tới, khi đó cái gì cũng không hiểu, chỉ biết thân phận của chính mình mẫn cảm, không thể xuất hiện trước mặt người nhà bọn họ. Cho nên, tôi trốn đi, núp ở sau một thân cây, nhìn em bị bọn họ ôm đi, lúc đó tôi có đi theo, nhìn thấy em đã được Kỷ bá phụ ôm lên xe đưa tới bệnh viện, tôi mới rời đi."

 

Kỷ Tầm ký ức chỉ dừng lại ở lúc chính mình rơi xuống nước cùng với một đoạn ngắn thời gian sau khi rơi xuống nước miễn cưỡng tỉnh táo một chút, cậu mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ. Cho nên, cuối cùng ân nhân cứu mạng ở trong đầu cậu chỉ để lại một người cực kỳ mơ hồ.
 

Lúc đó cảnh tượng cụ thể Kỷ Tầm là hoàn toàn không biết, mà Kỷ ba nhớ tới rõ rõ ràng ràng.

 

Đó là chuyện nguy hiểm duy nhất Kỷ Tầm mắc phải từ nhỏ, cả nhà đều khắc sâu ấn tượng, coi đây là cảnh cáo căn bản không dám quên.

 

Cho nên bọn họ đều rõ ràng, Giang Mính nói hết thảy chi tiết nhỏ, đều đúng với những gì bọn họ ghi nhớ.

 

Lúc trước người cứu Kỷ Tầm, thật sự là Giang Mính.

 

Kỷ Triệu Đình khóa chặt rồi lông mày: "Lúc trước Tiểu Tầm ở trong bệnh viện tỉnh lại thời điểm, Triệu Tình đẩy Giang Tiều đến trước mặt Tiểu Tầm, nói là Giang Tiều nhảy vào trong hồ đem Kỷ Tầm cứu lên tới. Trong tay còn cầm cái kia rùa đen nhỏ. Ba miệng nhà bọn họ đều nói như vậy, Tiểu Tầm lúc đó liền là trạng thái hôn mê, căn bản không có ký ức, thêm nữa đúng là Giang Dịch Sơn đem Tiểu Tầm ôm đến trước mặt chúng ta. Bởi vậy, chúng ta cư nhiên cứ như vậy tin. Bây giờ suy nghĩ một chút, Giang Tiều khi đó y phục trên người đều không ẩm ướt, tại sao có thể là hắn cứu Tiểu Tầm?"
 

Lão gia tử lại lần nữa ngã về trên ghế đi, trên mặt không nhìn ra là vui hay là phẫn nộ, một lúc lâu mới than thở ra một câu: "Tạo hóa trêu người a!" Ông nhìn về phía Giang Mính, ánh mắt dĩ nhiên hoàn toàn ôn hòa: "Con là sớm biết chuyện này?"

 

Giang Mính trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn gật gật đầu, thấp giọng nói: "Mẫu thân con mất sớm, kia sau rất nhiều chuyện đều bị con lựa chọn quên đi, tự nhiên cũng bao gồm luôn chuyện này. Lúc đó Tiểu Tầm mới vừa được con đem về, có điều tra gốc gác nhìn thấy bức ảnh khi còn bé của Kỷ Tầm, mới nhớ tới chuyện năm đó."

 

Kỷ mẹ bỗng nhiên tràn đầy xót xa nhìn Giang Mính: "Vị phu nhân gần nhà kia, chính là mẫu thân của con sao ?"

 

Giang Mính hơi giật mình, gật đầu.

 

"Ta nhớ ra rồi, hôm đó trời mưa lớn, ta ở trong nhà bị tiếng khóc nhà bên cạnh làm kinh sợ. Ngày ấy ta bị bệnh, liền kêu quản gia bọn họ đi ra ngoài xem, cho bọn họ có thể giúp được gì thì giúp. Bọn họ khi trở về, nói là phu nhân ở nhà bên cạnh bị bệnh cần phải gọi xe cứu thương. Nhưng hết thảy cũng không kịp, tiếc người không cứu được trở về, đứa nhỏ khóc trong mưa chính là con của phu nhân ấy." Kỷ mẹ nhớ lại: "Chẳng lẽ là con? Tiểu Giang Mính? Vị phu nhân kia, là mẫu thân của con sao?"
 

Giang Mính nhớ tới, ngày đó lúc hắn tuyệt vọng, có mấy người có lòng tốt chạy đến, có người mang cho hắn ô che mưa. Lúc hắn nói rõ tình huống, bọn họ còn là giúp kêu xe cứu thương, lúc này mới đem mẫu thân đưa vào bệnh viện. Tuy nhiên sau đó mẫu thân vẫn là cách mình mà đi, chính là những người đó trong lúc hắn tuyệt vọng nhất cứu viện.

 

Lúc đó trời mưa lớn hắn căn bản không nhớ rõ mặt người đã cứ viện, chỉ miễn cưỡng nhớ kỹ bọn họ là hàng xóm. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn bi thống đến cực điểm, tự bế một quãng thời gian rất dài. Chờ hắn một lần nữa phấn chấn lên, những chuyện liên quan với mẫu thân qua đời cùng với ký ức thống khố liền bị hắn lựa chọn quên lãng.

 

Hôm nay Kỷ mẹ như vậy nhắc lên, hắn mới bừng tỉnh ý thức được, thời điểm hắn tuyệt cọng nhất, duy nhất vươn tay viện trợ lại là Kỷ Tầm mẫu thân.
 

Ánh mắt hắn bỗng nhiên đau xót, từ giường đứng lên, sâu sắc hướng Kỷ bá mẫu bái một cái, chân thành nói: "Bá mẫu, cảm tạ ngài."

 

Kỷ mẹ biết Giang Mính thân thế đau khổ, mà đến cùng cũng không làm sao hiểu được chính gian khổ trong thân phận của Giang Mính.

 

Mãi đến tận khi bà hồi tưởng lại quá khứ, mới hiểu được.

 

Tiếng khóc tuyệt vọng của đứa nhỏ gào trong mưa văng vẳng vọng vào trong tai bà, làm cho bà cũng cùng khó chịu cả ngày.

 

Bà nghe được đại khái là tiểu hài tử cùng Tiểu Tầm tuổi tác xấp xỉ, nếu như là nhi tử của bà khóc thành như vậy, bà còn đau lòng hơn, lúc này mới vội vã để cho quản gia mang người đi hỗ trợ.

 

Không nghĩ tới mình cùng đứa nhỏ này duyên phận cư nhiên không cạn. Con trai bảo bối của mình cùng đứa nhỏ này duyên phận càng là không đơn giản.
 

Lúc trước vừa đọc thiện tâm, mấy năm sau cư nhiên chiếm được như vậy thiện quả.

 

Trong phòng bầu không khí bỗng nhiên nặng nề mấy phần. Rõ ràng là giải khai hiểu nhầm, nhưng không ai lộ ra nụ cười.

 

Hiểu lầm này, giá quá lớn.

 

Kỷ gia vì nhân nhượng Giang gia phần này "ân tình" làm quá nhiều nhượng bộ.

 

Còn phá huỷ Kỷ Tầm sáu năm.

 

Sáu năm a, Kỷ Tầm báo ân sai nơi rồi, yêu sai người rồi, còn kém chút nữa đem mình bán đi.

 

Giang Mính lúc quay người lại, liền thấy Kỷ Tầm đã chảy nước mắt giàn giụa.

 

Đây là Kỷ Tầm sau khi khôi phục ký ức, lần đầu tiên khóc.

 

Giang Mính đem cậu kéo vào trong lồng ngực, Kỷ Tầm mới khóc ra tiếng, cậu một bên khóc một bên đánh lên phía sau lưng Giang Mính: "... Em thì ra nói em trong mộng nhìn thấy cái người kia không giống như là Giang Tiều!... Rõ ràng liền không phải là hắn! Là anh mới đúng! Nhưng là anh chạy cái gì a! Cứu người còn chạy cái gì a! Grimm đồng thoại xem quá nhiều! Học cái gì mỹ nhân ngư a! ! !"
 

"... Mẹ tôi nói, làm việc tốt không lưu danh... hừm!"

 

Giang Mính nói chuyện một nửa, bị Kỷ thiếu gia quả đấm nhỏ mạnh mẽ nện cho một cái phía sau lưng.

 

"Sau này làm chuyện tốt cho em lớn tiếng nói ra!" Kỷ Tầm khóc lớn tiếng: "Thiếu chút nữa đem ngươi làm mất rồi, cái tên khốn kiếp này!"

 

"Xin lỗi, Tiểu Tầm." Giang Mính trong lòng một mảnh mềm mại, hắn ôm Kỷ Tầm, rưng rưng nói: "Anh cũng kém chút nữa làm mất em rồi, may là không có. May là, không có làm mất Tiểu Tầm của anh."

 

Hôm đó quấy đến quá muộn.

 

Bọn họ bỏ qua thời gian sáu năm đã đòi lại được.

 

Bởi vậy,

 

Không thể làm gì khác hơn là nắm chặt quãng đời còn lại bù đắp.

Bình luận

Truyện đang đọc