CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ



Giang Mính bị hương thơm từ tin tức tố của cậu quấn lấy tâm tình, suýt nữa đối với Omega ngoan ngoãn làm ra hành động không chính đáng.

Không khí trong phòng đang rất tốt, vừa đúng lúc này, trong chăn bỗng nhiên truyền ra một trận âm thânh kêu "ục ục".

Kỷ Tầm lấy chăn che lại bụng nhỏ, thập phần thật không tiện nói: "Lão công, em...em giống có chút đói bụng."
Giang Mính bỗng nhiên hoàn hồn, liền nhanh chóng đứng lên nói: "Tôi gọi người đi chuẩn bị thức ăn mang đến, em cả ngày hôm qua đều không ăn cái gì, tất nhiên là đói bụng."
"Vậy anh cũng ăn cùng với em sao?" Kỷ Tầm từ trong chăn ngồi dậy, hai tay chặt chẽ lôi kéo quàn áo sau lưng Giang Mính: "Ừm...!anh có phải là lại muốn đi không?"
"Tôi không đi, tôi ở đây với em." Giang Mính nắm tay của Kỷ Tầm, nhìn thấy tóc của tiểu Omega vì ngủ mà rối loạn, liền không nhịn được giơ tay thay cậu vuốt chỉnh lại tóc tai, mấy chỏm tóc như không nghe lời mà vuốt không vào nếp được, Giang Mính thử mấy lần đều không được.

Kỷ Tầm đụng đụng vào chỏm tóc như ổ gà của mình, một bộ dang mới vừa tỉnh ngủ có chút ngốc manh, thoạt nhìn cũng rất muốn bắt nạt, Giang Mính không nhịn được nhẹ nhàng nặn nặn lấy mặt nhỏ của Omega, sau đó mới đi dặn dò người làm bữa ăn sáng, liền tìm một cái cái lược đến, đứng ở bên giường chuẩn bị thay Kỷ Tầm chải lại tóc đã hơi quá dài.

Kỷ Tầm bé ngoan mặc hắn hành động, tình cờ còn ngáp một cái, rõ ràng ngủ đã được lâu, nhưng vẫn là không có tinh thần gì.

Cậu nhàm chán đem tóc rơi xuống trước mũi thổi thổi bay lên: "Tóc tai quả thật hơi dài rồi."
Giang Mính cầm lấy đuôi tóc đen phía sau ót cậu, độ dài đã có thể tết thành một cái bím tóc nhỏ, chẳng trách vừa ngủ dậy liền biến thành ổ gà.


"Chờ em tốt lên một chút liền đi cắt lại tóc."
Kỷ Tầm tóc mái cũng dài, chải một cái liền chắn ngang tầm mắt cậu, Giang Mính tìm dây buộc lên chỏm tóc trước trán cậu, tóc được đều chỉnh cả mặt Kỷ Tầm liền khoan khái lên không ít.

Giang Mính đối tài lẻ của chính mình biểu thị rất hài lòng.

Ngã bệnh phải ăn kiêng, cơm nước mang lên đều thập phần thanh đạm, một bát cháo nhỏ, một đĩa rau, một cái trứng luộc, liền không còn gì nữa.

Người nhìn qua không hề muốn ăn.

Kỷ Tầm trong miệng nhạt cực kì, muốn ăn món có mùi vị, ý nghĩ này bị bác sĩ Lương vô tình bác bỏ.

Omega giống như thỏa hiệp cầm lấy muỗng, múc lên thìa cháu nhỏ nhìn không hề có mùi vị, bỗng nhiên nhíu mày "lạch cạch" thả xuống: "A, tay đau."
Giang Mính lập tức quan tâm hỏi: "Vết thương đau sao?"
Kỷ Tầm lắc đầu một cái, thả xuống muỗng nhỏ: "Cái thìa cháo này, nó...!nó quá nặng!"
"..."
"Ta muốn ăn mì sốt Zha Jiang Mian*." Kỷ Tầm vụng về nguỵ biện: "Ăn mì sợi liền không nặng."
***Món ăn của Bắc Kinh tên là "mì xào nước tương".

"..." Giang Mính nhìn bác sĩ Lương đứng bên cạnh một cái, dùng ánh mắt dò hỏi, nghe được bác sĩ thẳng thừng từ chối: "Không thể ăn mì sốt Zha Jiang Mian."
Giang Mính tự nói với mình không thể chiều theo thói quen của Kỷ Tầm, hắn lấy thìa múc một muỗng cháo: "Tôi đút em ăn, liền không nặng."
Kỷ Tầm tâm tư nhỏ bé không có được thỏa mãn, vẫn nhìn đến lão công vẫn nhiệt tình nhường cậu, vẫn là cố hết sức ăn hết chén cháo nhạt.

Giang Mính cũng sợ hắn ăn được không vui, cơm cùng đồ ăn đều là hắn đút tới, chờ ăn xong non nửa chén cháo, mới bắt đầu lột trứng luộc.

Ăn no được nửa bụng, Kỷ Tầm liền cao hứng nói: "Em không ăn lòng đỏ trứng."
"Em làm sao lại kén ăn giống như trẻ nhỏ?" Giang Mính đem lòng đỏ trứng toàn bộ bóc ra, lột ra một khối hoàn chỉnh đến một tia lòng đỏ trứng cũng không còn dính vào lòng trắng trứng mới đưa tới Kỷ Tầm, sau đó tiện tay đem lòng đỏ trứng bỏ vào miệng chính mình ăn.

Kỷ Tầm nhìn sắc trời tối ở bên ngoài, có chút phát sầu, một ngày trải qua quá nhanh, cậu hi vọng Giang Mính có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Hiện tại cậu tin tưởng Giang Mính là thật sự yêu thích mình, còn kết hôn rồi tại sao còn phân phòng ngủ, Kỷ Tầm suy nghĩ kỹ nguyên nhân!
Trước không có ngủ cùng nhau khẳng định là bởi vì cậu sinh bệnh không muốn đụng đến kim truyền nước, hắn không tiện ngủ ở bên người, hiện tại Kỷ Tầm cảm thấy được chính mình đã khôi phục rất khá, đương nhiên có thể ngủ chung rồi!
Vì vậy lòng trắng trứng không cắn mấy cái, vấn đề trước tiên bật thốt lên: "Anh đêm nay ngủ cùng em sao?"

"Khụ..." Giang Mính gian nan nuốt xuống lòng đỏ trứng có chút khô khốc, nghe được câu này thời điểm đột nhiên đem mình nghẹn lại.

Lương Duy bên cạnh lập tức đi lấy một chén nước, Giang Mính một hơi uống non nửa chén mới dừng lại.

Kỷ Tầm sợ đến nước mắt đều muốn chảy ra: "Anh làm sao vậy lão công?"
"Khụ khụ, không có chuyện gì" một cái lòng đỏ trứng đem hắn nghẹn đến đỏ mặt, Giang Mính nhiều lần hắng giọng xác nhận: "Em muốn cùng tôi ngủ chung sao?"
Kỷ Tầm không rõ hỏi ngược lại: "Chúng ta đều kết hôn rồi, chẳng lẽ không cần phải ngủ ở một chỗ sao?"
Lương Duy đứng cạnh bên cảm thấy được Kỷ Tầm nói thật có đạo lý.

Giang Mính phản ứng đầu tiên là giật mình, thứ hai chính là cân nhắc việc ngủ chung với cậu có ảnh hưởng đến vết thương hay không, còn hắn có muốn cùng Kỷ Tầm ngủ chung hay không tựa hồ đã ngầm thừa nhận thành: Đương nhiên nguyện ý.

Lương Duy là một người thông minh, lập tức nói: "Kỷ tiên sinh vết thương trên người thương đã không có đáng ngại, ngoại trừ cánh tay phải không thể đụng vào cần phải đặc biệt chú ý ra, những chỗ khác đều không cần lo lắng."
Ý tứ chính là, tưởng ngủ chung liền ngủ chung, ngược lại không thiệt thòi.

Đáp ứng cậu khiến hắn phải suy nghĩ đến một chuyện khác, hắn như vậy có tính là thừa dịp người gặp nguy liền giở trò lưu manh?
Hắn trước sau đều tỉnh táo, chỉ có Kỷ Tầm hiện tại mất trí nhớ bị hắn dẫn dắt lừa gạt thành như vậy, còn Kỷ Tầm thật sự, chắc chắn sẽ không nguyện ý cùng chính hắn nằm ở trên một cái giường.

"...!Vẫn là không nên đi" Giang Mính chú ý đúng mực, hắn đem Kỷ Tầm giấu ở bên người, dù cho có mục đích riêng không để cho ai biết, nhưng không nghĩ muốn thật sự mạo phạm người này.

Vậy mà hắn vừa đem lời này nói ra khỏi miệng, nước trong hốc mắt Kỷ Tầm từng đợt từng đợt rơi xuống, giọt nước mắt liền đọng lại ở khóe mắt, Giang Mính đều sợ ngây người: "Em đừng khóc đừng khóc! Nghe tôi giải thích a Tiểu Tầm!"
Kỷ Tầm bưng lỗ tai không nghe: "...Có gì để giải thích a! Anh chính là không có yêu em! Tên lừa gạt! Trước đây đều là lừa gạt!"
Giang Mính bất đắc dĩ cực kỳ, hắn sợ Kỷ Tầm khóc, sợ vô cùng.

Dường như nước mắt người này chảy xuống không phải là rơi xuống đất, mà là rơi sâu vào trong râm hắn, mang theo từng điểm nhiệt độ, nóng đến hắn không biết làm sao, nguyên tắc gì cũng đều không còn.

"Được được được! Ngoan, liền ngủ chung!" Giang Mính phỉ nhổ chính mình không hề có nguyên tắc, nhưng trong lòng cũng tràn ngập cảm giác quỷ dị yêu thích.

Kỷ Tầm lập tức thu lại nước mắt, nín khóc.

Giang Mính đêm nay liền không có về lại phòng ngủ chính, mà là ngủ thẳng ở phòng khách.

Phòng khách cũng là phòng bệnh, luôn có một luồng mùi thuốc quanh quẩn.


Giang Mính nghĩ đến chờ Kỷ Tầm khỏe thêm chút nữa liền mang cậu đến gian phòng tốt hơn.

Omega tắm rửa sạch sẽ liền ở trên giường chờ.

Chờ Giang Mính tắm xong lên giường, lúc kéo chăn ra mới cảm nhận được mèo nhỏ Kỷ Tầm đã đem chỗ nằm của hắn làm ấm lên, lúc này bé ngoan đang nằm ở chỗ của hắn, Giang Mính tay sờ đến nơi Omega nằm, trong chăn nhiệt độ còn có chút nguội lạnh.

Tuy rằng một chút nhiệt ấm áp có chút không rõ ràng, mà Giang Mính vẫn là bị cảm động mấy phần.

Hắn thật giống như nhặt được một bảo bối, liền muốn cả đời giấu cậu đi.

Kỷ Tầm đợi đến sau khi Giang Mính nằm xuống, mới dịch lại gần tới ôm lấy hắn, mang theo giọng nói ngập phần khoa trương: "Anh thật là ấm nha."
Giang Mính nuốt nước miếng một cái, không biết phải đem tay để ở nơi nào cho phải.

"A, Anh cũng phải ôm lại một cái mới đúng! Lão công!"
Giang Mính thiếu chút nữa liền ôm theo ý cậu, có thể hắn nhớ tới Kỷ Tầm trên tay còn có vết thương, liền đem ôm ấp đổi thành vỗ lưng: "Được rồi, ngủ đi."
Kỷ Tầm rất nghe lời, ngay lập tức liền không lộn xộn, bảo Giang Mính tắt đèn trước, nâng mặt của hắn lên tại môi hắn hôn một cái: "Đây là ngày hôm qua nợ hôn ngủ ngon" liền bẹp thêm một cái: "Đây là ngày hôm nay, ngủ ngon, lão công."
Tắt đèn nửa giờ sau, Omega đã tại trong lồng ngực Giang Mính ngủ say.

Giang Mính cả người khô nóng, nhịn hồi lâu vẫn là kiềm chế không được, hắn cẩn thận đem Kỷ Tầm đang bọc vào trong chăn, sau đó vọt vào phòng vệ sinh, mở nước lạnh trực tiếp xối đi cơn nóng.

Trong mũi tựa hồ như bị nóng đến nổ, có cảm giác muốn phun máu mũi rồi!
- -----
Lời của editor:
Cho chừa công quân dám đem bé sữa đi lừa gạt, cho nóng đến hỏng luôn....


Bình luận

Truyện đang đọc