CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ

Đến đúng hẹn, Giang Mính đem tiểu Nãi Cầu bỏ bào trong vali của mèo nhỏ. Mang theo thức ăn cho mèo cùng đồ chơi để trong cái túi giấy kia, lái xe hướng quán cà phê đã hẹn chạy đến.

 

Hắn đã đến trước thời gian nửa giờ, không nghĩ tới đẩy cửa đi vào Kỷ Tầm đã ngồi ở chỗ ngồi chờ.

 

Hắn tăng nhanh nện bước, áy náy nói: "Tôi không biết em sớm như vậy đã tới rồi. Nếu biết tôi khẳng định đến càng sớm hơn."

 

Kỷ Tầm nhấp một miếng sữa bò nóng, nói: "Tôi có thói quen đến sớm."

 

Giang Mính vào chỗ, mới vừa đem vali sủng vật mở ra, nhân viên phục vụ đưa một chén cà phê nóng lại đây.

 

"Cà phê đen ít đường." Kỷ Tầm nói. Hắn cùng Giang Mính chung sống lâu như vậy, không đến nỗi không biết khẩu vị của hắn.

 

Giang Mính hơi hơi kinh ngạc: "Em còn nhớ tôi yêu thích khẩu vị a?"


 

"Khụ khụ" Kỷ thiếu gia tránh né ánh mắt của hắn, hơi ho khan một chút nói: "Bởi vì là tôi hẹn anh ra gặp mặt, đây là lễ tiết nên có."

 

Giang Mính khóe miệng điên cuồng giương lên, cũng không dám thật cười ra tiếng. Hắn nhấp một miếng cà phê, sau đó mới đem vali mèo ôm đến trên chân mình, nói: "Nãi Cầu đã mang tới cho em."

 

Tiểu Nãi Cầu cách cửa sổ nhỏ trong suốt nhìn Kỷ Tầm, đôi mắt to màu xanh lam đẹp như ngọc thạch, móng vuốt nhỏ còn hướng về Kỷ Tầm vỗ vỗ.

 

Kỷ Tầm bị manh một mặt, lại không biểu hiện quá mức. Chỉ là hơi đứng dậy, duỗi ra hai tay, đem mèo nhỏ trong lồng ngực Giang Mính ôm tới.

 

Hắn mở ra dây kéo, Nãi Cầu liền hiếu kỳ mà dò đầu ra, Kỷ Tầm sờ sờ đầu con mèo nhỏ, đem nó toàn bộ ôm ra, tận tình vuốt ve lông mèo.

 

Nãi Cầu hưởng thụ mà nhắm mắt lại, vui vẻ được Kỷ Tầm âu yếm.


 

Giang Mính ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mình không bằng một con mèo.

 

Hắn cầm lên cái túi nhỏ bên người, cũng giao cho Kỷ Tầm: "Đây là thức ăn cho Nãi Cầu, trước đó chúng ta cùng đi mua, nó còn chưa ăn hết."

 

Kỷ Tầm tiếp nhận, thuận miệng nói câu: "Anh muốn đem nó nuôi mập."

 

Giang Mính tinh tế liếc mắt nhìn con mèo nhỏ, nói: "Mập sao?"

 

"Mập, liếc mắt một cái liền nhìn ra." Kỷ Tầm nói, hôn nhẹ lên cái đầu nhỏ lông bù xù của Nãi Cầu, nhẹ giọng nói: "Nên giảm cân rồi tiểu Nãi Cầu."

 

Giang Mính nhìn trước mắt một màn ấm áp, trong lòng biết mình lúc trước đem tiểu Nãi Cầu ôm về là quyết định quá đúng rồi. Chỉ cần con mèo nhỏ ở trên tay, Kỷ Tầm liền nhất định sẽ hẹn hắn đi ra gặp mặt một lần.

 

Chờ Kỷ Tầm đã vuốt lông mèo đủ, tiểu Nãi Cầu mới một lần nữa bị bỏ vào trong vali mèo, Giang Mính đã uống xong cà phê Kỷ Tầm gọi cho hắn.


 

Lúc này mới bắt đầu nói chính sự, Giang Mính đem cái kia túi giấy bỏ lên trên bàn, đẩy đến trong tay của Kỷ Tầm.

 

Kỷ Tầm nghi ngờ nói: "Là cái gì a?"

 

"Em muốn có chứng cứ." Giang Mính nói: "Bên trong có đơn nhận và giấy xác nhận việc làm tôi gây ra, còn có một phần văn kiện trọng yếu, đều là chứng tố cáo tôi giam cầm bất hợp pháp. Chỉ cần đem nó giao cho tòa án, như vậy trận tố tụng này em nhất định sẽ thắng."

 

"? ? ?" Kỷ Tầm cau mày nói: "Anh điên rồi sao?"

 

"Không điên." Giang Mính lại còn bật cười: "Những chuyện kia tôi xác thực làm không đúng, em muốn truy cứu cũng là chuyện đương nhiên. Còn nữa, em không kiện tôi tội bắt cóc, chỉ nhắc tới việc giam cầm bất hợp pháp, đã đối với tôi nhân từ."

 

Kỷ Tầm nhắc nhở hắn: "Cái tội danh này đã đủ để anh chịu được!"
 

Bắt cóc tội danh quá nặng, cậu nói cách khác chính là chỉ muốn dọa Giang Mính. Kỳ thực căn bản không cùng tòa án đề cập chuyện này, chỉ chọn tội danh nhẹ nhất đề đơn kiện, tình tiết cũng miêu tả nhẹ vô cùng. Chỉ nói là Giang Mính sau khi gặl được chính mình, không có thông báo, đem chính mình giấu ở nhà ba tháng. Có hiềm nghi giam cầm phi pháp, hiềm nghi mà thôi, cũng không có trực tiếp cho hắn định tội. Chỉ đến thế mà thôi, đến trên tòa án, chỉ cần Giang Mính đánh chết không nhận mình biết đến chuyện Kỷ gia treo thưởng, như vậy Kỷ Tầm liền không làm gì được hắn. Trên tay cậu có chứng cứ chỉ đủ để tòa án lập án, căn bản không có khả năng thật sự đem Giang Mính ngồi tù.

 

Kiện cáo cũng căn bản đánh không thắng, Kỷ Tầm cũng không nghĩ muốn thắng.

 

Cậu từ nhỏ đến lớn sẽ không bị người đùa giỡn qua như thế, cơn giận này làm sao cũng đều không nuốt trôi. Cậu chính là muốn cho Giang Mính một bài học, làm cho hắn xin tha. Việc này cậu sẽ liền không truy cứu nữa, dù sao cùng người kia ba tháng, Giang Mính không chỉ không có khắt khe quá hắn, thậm chí còn đem cậu sủng đến coi trời bằng vung. Vòn nữa, lúc trước rơi xuống biển, người này liều mình cứu giúp, Kỷ Tầm là nhớ ở trong lòng.
 

Trận tố tụng này nếu thật sự muốn làm đến cùng, phí sức nhất ngược lại là Kỷ Tầm, Giang Mính chỉ cần mời một luật sự, có thể dễ dàng phát hiện lỗ thủng của Kỷ Tầm.

 

Cậu chính là muốn cho Giang Mính cùng chính mình chịu thua, nhận thức cái thua mà thôi.

 

Không có thể nghĩ đến, người này cư nhiên, cư nhiên đem hết thảy chứng cứ đều cho cậu ? ? ! Còn tự thân giao nộp đến trên tay cậu?

 

Giang Mính tay đặt trên túi giấy hạ xuống để trên đùi mình, nói: "Tôi biết cái tội danh này không nhẹ, thế nhưng nói dối phải trả giá thật lớn, làm chuyện sai cần phải chịu đòn. Đây là mẫu thân tôi từ nhỏ đã dạy. Tôi làm như vậy, cũng là không muốn để cho mẹ tôi thất vọng."

 

"Anh có biết hay không nếu như tôi thắng kiện, nửa đời sau của anh sẽ phá hủy!"

 

"Tôi biết, nhưng tôi cũng đã nói, chỉ có em đánh tôi mới sẽ không đánh trả."
 

"..."

 

"Anh còn trẻ như vậy, nhưng có thể tay trắng dựng nghiệp, đem AMA kinh doanh đến vui vẻ suиɠ sướиɠ, tôi còn tưởng rằng anh là người lý trí tuyệt đối."

 

"Người là động vật tình cảm, không có tuyệt đối lý trí." Giang Mính nhìn đôi mắt Kỷ Tầm nói: "Huống chi, trên thương trường đối mặt chỉ là lợi ích cũng những người xa lạ. Mà giờ khắc này, người ngồi ở trước mặt tôi là người tôi đặt ở trong lòng. Tôi không có cách nào bảo trì lý trí, cũng tuyệt sẽ không hối hận quyết định của ngày hôm nay."

 

Kỷ Tầm mặt nhỏ bé không thể nhận ra mà đỏ. Cậu cúi đầu, uống một hớp sữa bò.

 

"Tiểu Tầm, tương lai của tôi phải đi con đường nào, quyền quyết định liền giao trên tay em" Giang Mính cười nói: "Hoặc là đi ngồi tù, hoặc là, em thu nhận tôi đi?"

***cái tag tôi viết công quân mặt lạnh lùng là lừa tình hết cả đấy hihuha
 

Kỷ Tầm bị lời này sặc phải ho khan ra. Cậu chật vật tiếp nhận Giang Mính đưa tới giấy ăn lau miệng, sau đó liền nhấc lên vali mèo, tiện tay cầm qua cái túi giấy kia, từ vị trí đứng dậy, dứt khoát nói: "Vậy anh hay là đi ngồi tù đi." Dứt lời liền muốn rời khỏi, Giang Mính cũng lập tức đi theo phía sau cậu nói: "Tôi đưa em vêc?"

 

"Tôi lái xe lại đây, không nhọc lòng anh!"

 

Kỷ Tầm đi được nhanh chóng, Giang Mính chạy chậm theo kịp, một mực theo đến bãi đậu xe. Thời điểm Kỷ Tầm mở cửa xe, Giang Mính mới dừng bước lại, bị Kỷ Tầm cầm lấy tiểu Nãi Cầu phất tay một cái, nhẹ giọng nói: "Chẳng mấy chốc sẽ gặp lại!"

 

Kỷ Tầm lái xe trở về nhà, một vào trong nhà, hai con chó liền vui vẻ tiến lên đón. Cậu sờ sờ đầu hai con chó nhỏ, nhớ tới Giang Mính trước nói, liền không có đem vali mèo mở ra.
 

Cậu chào hỏi một tiếng với mẫu thân đang bận rộn trong nhà bếp, sau đó liền ôm lấy con mèo nhỏ chạy lên lầu, trở về phòng ngủ của mình.

 

Trên giường vẫn là hai cái gối, một cái chăn.

 

Cậu đem Nãi Cầu từ trong vali ôm ra, phóng tới trên giường. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra chuông nhỏ cậu đã chuẩn bị trước đó đeo lên cho mèo con.

 

Giang Mính nói Nãi Cầu gặp phải hai con chó kia sẽ bị kinh sợ. Như vậy nếu như con mèo nhỏ bỏ chạy hoặc là phát run, lục lạc buộc ở trên cổ sẽ vang. Kỷ Tầm có thể ngay đầu tiên đuổi đến, bảo đảm Nãi Cầu không bị hai con chó doạ.

 

Nhưng cậu đã quyết định đem Nãi Cầu nuôi ở trên lầu, hai con chó nhỏ không thể lên lầu. Tình huống như thế hẳn là sẽ không xuất hiện, chỉ là vì để ngừa vạn nhất.

 

Lầu hai rất nhiều gian phòng đều là của Kỷ Tầm, luyện đàn, vẽ vời, giải trí, làm việc, đều phân biệt chiếm cứ một cái phòng. Ban công cũng rất rộng rãi, còn trồng bồn hoa gia gia yêu thích, con mèo nhỏ ở lầu hai hoạt động vui vẻ cũng sẽ không tẻ nhạt.
 

Kỷ Tầm nghĩ Nãi Cầu đói bụng rồi, liền từ trong túi của Giang Mính đưa kia lấy ta túi thức ăn cho mèo. Trước đó cho thức ăn cho mèo vào cái chậu nhỏ ở dưới lầu, Kỷ Tầm chỉ có thể đem con mèo nhỏ thả trên giường, chính mình xuống tìm.

 

Kỷ mẹ vừa vặn nấu xong cháo, thấy Kỷ Tầm xuống lầu liền gọi cậu đến uống một hớp nước nóng.

 

Kỷ Tầm một bên tìm chậu ăn vừa nói: "Chờ một chút mẹ, con trước tiên cho Nãi Cầu ăn một chút."

 

"Con đem Nãi Cầu ôm trở lại?" Kỷ mẹ rất nhanh liền phát hiện xảy ra vấn đề: "Vậy ngươi hôm nay là đi gặp Giang Mính ?"

 

"Ân, đúng." Kỷ Tầm không có gạt, hào phóng thừa nhận, cũng nói bổ sung: "Bởi vì này con mèo là hắn tặng con, vậy chính là của con. Ôm trở về rất bình thường."

 

"Ừ" Kỷ mẹ cười nói: "Mẹ chỉ là quan tâm đến Tiểu Tầm. Cho tiểu Nãi Cầu ăn xong, nhớ tới lại đây ăn canh."
 

"Da được!"

 

Kỷ Tầm theo tỉ lệ đồ ăn cho mèo ăn, cộc cộc cộc mà chạy lên lâu, bắt đầu cho mèo ăn.

 

Nãi Cầu là thật đói bụng, ăn đồ ăn được vui vẻ, tạm thời không có công phu đến kề cận cậu.

 

Cậu cầm cái túi giấy kia đi thư phòng, mở ra đem đồ vật bên trong đều lấy ra nhìn một chút. Giang Mính còn thật đàng hoàng viết phần nhận tội, đem chuyện đã xảy ra nói ra đến cặn kẽ. Ký tên lên phần đồ vật muốn trực tiếp giao đến trong tay cảnh sát, tên Alpha thối kia ngay lập tức liền có thể bị bắt.

 

Cậu không quản Giang Mính chơi trò gian gì, khổ nhục kế hoặc là dục cầm cố túng*, cậu đều nhận.

 

***Xin lỗi mọi người, tiểu nữ ngu muội không biết cụm từ này là gì. Cầu cao nhân chỉ giúp.

Cậu mở máy cắt giấy, đem bên trong hết thảy trang giấy đều cắt nát triệt để. Sau đó bỏ vào trong thùng rác, bật một que diêm nhỏ, đem giấy vụn đốt sạch sành sanh.
 

Những nội dung này, nhìn vẫn khiến cho người tức giận, cho nên không thể để cho gia gia biết đến.

 

Kỷ Tầm nhìn đống giấy vụn toàn bộ đốt thành tro bụi sau, mới cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho luật sư.

 

Ngày đến toàn án kiện ngày càng gần, người khác gấp đến độ đầu trọc, Giang Mính vẫn rất là nhàn nhã, hắn đều đâu vào đấy chỉnh lý tài sản của chính mình, một chồng giấy tờ xếp cao như núi.

 

Hắn ở trong phòng, Trang Dịch cơ hồ là nhảy chạy vào: "Giang tiên sinh Giang tiên sinh! Cái kia Kỷ thiếu gia, cậu ấy rút đơn kiện rồi! Rút đơn kiện rồi!"

 

Quản gia cũng cùng ở phía sau, hưng phấn lặp lại: "Là sự thật! Tôi liền biết tiểu thiếu gia kia, không phải tâm địa sắt đá!"

 

Giang Mính mới đếm tới một nửa đây, gật gật đầu, bình tĩnh mà nói: "Đã biết. "
 

"Cậu làm sao không có chút nào bất ngờ!" Trang Dịch vui cười hớn hở so với ai khác đều cao hứng: "Quá tốt rồi Giang tiên sinh, cậu không cần ngồi tù! Cũng không cần đau đầu chỉnh lý vấn đề tài sản, những thứ đồ này cậu vẫn là chính mình kinh doanh tương đối tốt!"

 

Giang Mính nghiêm túc nói: "Vẫn phải là đếm rõ ràng, những thứ này là chuẩn bị cầm cầu hôn "

 

"Cầu hôn?"

 

"Sau đó chớ gọi Kỷ thiếu gia." Giang Mính ngẩng đầu dễ dàng cười nói: "Đều đổi giọng gọi chị dâu."

 

--------

Lời của editor:

Tâm cơ thế nàyyy công quân ơi

Bình luận

Truyện đang đọc