CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Hoa Đan Di lúc này chỉ muốn đem Vương Lạc Lạc và Sa Mỵ Ảnh đi băm một trận. Rõ ràng cô mới chỉ không chơi game có vài hôm mà đã bị bọn họ mang ra làm trò cười như vậy. Thật là hết chịu nổi mà. Trong lòng Hoa Đan Di lúc này chính là vừa thẹn vừa giận. Tất nhiên Hoa Đan Di không thể đem cơn giận này trút lên đại thần được. Do đó cô chỉ có thể âm thầm nhịn, chờ lát nữa tìm hai người kia hỏi tội sau.

Nhất Thế Vô Song giải thích cho Hoa Đan Di xong nhưng vẫn không thấy cô trả lời lại, thâm tâm cũng có chút lo lắng. Lỡ như Hoa Đan Di thực sự hiểu lầm hay không quan tâm anh nữa thì phải làm sao đây? Nhất Thế Vô Song nghĩ đến đó liền có cảm giác không thể chấp nhận được. Do đó anh nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho Hoa Đan Di:

“Em còn ở đó không vậy?”

Hoa Đan Di vẫn chưa trải qua được cú sốc vì bị lừa dối. Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của đại thần thôi, cô sẽ lập tức nhớ tới hành động giận dỗi vừa rồi, hai gò má lập tức đỏ bừng. Hoa Đan Di thầm mắng bản thân không có nghị lực. Từ khi nào mà cứ gặp Nhất Thế Vô Song là tim đập chân run như vậy chứ? Có điều nhìn đại thần quan tâm mình như vậy, Hoa Đan Di cũng có chút thỏa mãn. Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Xin lỗi anh, ban nãy em thất thố rồi… Tại Vương Lạc Lạc nói với em như thế nên em không biết…”

Nhất Thế Vô Song thấy Hoa Đan Di ngượng ngùng như vậy thì lại muốn trêu chọc cô tiếp. Đôi khi Nhất Thế Vô Song tự cảm thấy bản thân mình đúng là xấu xa. Bắt nạt một ‘con thỏ’ như vậy đúng là không đáng mặt nam nhi tí nào. Có điều ‘thỏ nhỏ’ này là vợ anh, trêu chọc một chút rồi lại dỗ dành cô thì cũng không sao cả. Nhất Thế Vô Song nghĩ vậy bèn nhếch môi cười, anh đáp:

“Nhưng mà hiện tại anh đang rất tổn thương đấy. ‘Phu nhân’, có phải em nên dỗ dành anh một chút không?”

Trước đây khi mới quen, Hoa Đan Di luôn cảm thấy người như Nhất Thế Vô Song sẽ rất cao ngạo. Có điều hiện tại khi tiếp xúc rồi, Hoa Đan Di lại nhận ra mình đã đánh giá sai rồi. Nhất Thế Vô Song hoàn toàn không có chút nào dáng điệu của một đại thần hết, thậm chí nhiều khi anh còn bày trò trẻ con. Hoa Đan Di thường xuyên bị Nhất Thế Vô Song làm nũng đến không nhịn được cười.

Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Có điều Hoa Đan Di cũng tự nhận bản thân có lỗi khi chưa tìm hiểu kĩ càng đã trách móc anh. Do đó cô hết sức thành khẩn mà hỏi:

“Anh muốn dỗ dành như thế nào?”

Nhất Thế Vô Song đương nhiên chỉ muốn chọc vui cô thôi, còn chuyện dỗ dành ra sao, vốn anh không quan tâm lắm. Chỉ cần Hoa Đan Di thoải mái, Nhất Thế Vô Song cảm thấy như vậy là đủ rồi.

“Hiện tại tâm hồn mỏng manh của anh vẫn chưa lành lại nên là chưa thể nghĩ được gì cả.” - Nhất Thế Vô Song mặt dày trả lời - “Thôi thì cho em nợ vậy, khi nào anh nghĩ ra thì sẽ đòi em sau nhé?”

Hoa Đan Di bật cười trước câu nói của Nhất Thế Vô Song. Quả nhiên nói chuyện với đại thần là tốt nhất. Ban nãy trong lòng Hoa Đan Di còn bức bối, khó chịu, hiện tại đã hoàn toàn biến mất rồi. Hoa Đan Di âm thầm coi Nhất Thế Vô Song như một miếng bùa hộ mệnh.

Cũng đúng thôi, chỉ cần có Nhất Thế Vô Song bên cạnh, Hoa Đan Di cảm thấy mọi chuyện trôi qua đều được giải quyết rất dễ dàng. Hơn nữa Nhất Thế Vô Song luôn đem cảm nhận của cô đặt lên hàng đầu. Điều đó khiến cho Hoa Đan Di thực sự cảm động. Dường như trái tim của Hoa Đan Di đã bắt đầu học cách ‘phản chủ’, đem cho người khác mất rồi.

Trong lúc Hoa Đan Di còn mải tương tư thì Nhất Thế Vô Song lại gửi tới một tin nhắn nữa. Lần này tin nhắn của anh có phần nghiêm túc hơn, giống như muốn khẳng định bản thân với Hoa Đan Di vậy. Nhất Thế Vô Song viết:

“Di Di, anh hi vọng sau này em có thể tin tưởng vào ‘phu quân’ của mình hơn. Mặc dù chúng ta hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác, có điều anh chắc chắn sẽ tôn trọng em. Hơn nữa nếu như anh thực sự có đối tượng, em cứ yên tâm rằng anh sẽ trực tiếp nói cho em biết. Không phải để em đoán già đoán non như vậy đâu.”

Hoa Đan Di đọc xong mấy lời của Nhất Thế Vô Song, khuôn mặt lại một lần nữa trở nên nóng bừng. Lúc trước cô còn nghĩ anh là một người khô khan, có điều Nhất Thế Vô Song thực sự rất tinh tế. Anh luôn biết được tâm trạng của Hoa Đan Di như thế nào, từ đó mà lựa lời cùng cô trò chuyện. Hoa Đan Di không biết là mình may mắn hay là đen đủi nữa. Có điều cô rất vui vẻ khi quen biết Nhất Thế Vô Song.

“Em nhớ rồi, sau này em sẽ tuyệt đối tin tưởng anh.” - Hoa Đan Di mỉm cười nhắn lại, trong mắt tất thảy đều là hạnh phúc.

Nhất Thế Vô Song nhìn Hoa Đan Di như vậy cũng yên tâm hơn rất nhiều. Anh suy nghĩ một lúc, sau đó mới đáp lại cô:

“Vậy em có muốn gặp cháu gái anh không? Con bé vẫn luôn tò mò về ‘phu nhân’ của anh đấy.”

Thực ra chính Nhất Thế Vô Song cũng không hiểu tại sao lại gửi cho Hoa Đan Di câu hỏi này. Có điều anh cảm thấy Hoa Đan Di là một nhân vật vô cùng đặc biệt, những gì tốt đẹp nhất, anh đều muốn dành tặng cho cô. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Nhất Thế Vô Song đã không nhịn được mà cảm thấy hạnh phúc trào dâng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc