CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chiếc xe Porsche đỏ một lần nữa lại được đỗ dưới sân trường đại học Bắc Á. Hoa Đan Di vốn muốn tạm biệt Tiêu Tranh để xuống xe nhưng bỗng nhiên anh lại nắm chặt tay cô kéo lại. Tiêu Tranh ôm chặt Hoa Đan Di trong lòng, hít lấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc mềm, Tiêu Tranh thở dài một cái.

Hoa Đan Di bất ngờ bị ôm chặt như vậy thì có chút ngạc nhiên. Có điều cô vẫn dang tay ra đáp trả lại anh. Bọn họ không gặp nhau mấy tuần liền, có ôm bao nhiêu cũng đau có đủ chứ? Hoa Đan Di xoa nhẹ lưng Tiêu Tranh, nhẹ nhàng hỏi:

“Sao vậy? Không nỡ để em về à?”

Nhìn Tiêu Tranh cuốn mình như vậy, Hoa Đan Di không nhịn được mà muốn trêu chọc anh một chút. Tiêu Tranh ôm cô chặt như vậy, chẳng khác nào đứa nhỏ trong ngày đầu tiên đi học, cứ nắm chặt tay mẹ mãi không buông. Hoa Đan Di không khỏi buồn cười sự trẻ con này của Tiêu Tranh. Dù sao cô cũng chạy thoát anh được, Tiêu Tranh đâu cần phải lo lắng như thế kia chứ.

Có điều Tiêu Tranh hình như cũng không có ý định phủ nhận sự nhớ nhung và chiếm hữu của bản thân. Anh vùi đầu vào vai Hoa Đan Di, thấp giọng trả lời:

“Đúng vậy, không muốn để em đi. Nếu như lúc nào cũng có thể ôm em như vậy thì tốt quá rồi. Đan Di, chuyện sống chung, em có thể xem xét được hay không? Anh nghiêm túc đấy.”

Tiêu Tranh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy lại khiến cho trái tim của Hoa Đan Di rung động không thôi. Đúng là người đời nói không sai, đàn ông đẹp trai và cuốn hút nhất chính là khi làm việc và khi nói lời thâm tình. Tiêu Tranh cứ như vậy thì sớm hay muộn Hoa Đan Di cũng phải buông vũ khí đầu hàng mất thôi.

Hoa Đan Di vuốt nhẹ mái tóc ngắn nhưng mềm mượt của anh, mãi sau mới lên tiếng trấn an:

“Em sẽ suy nghĩ. Nhưng mà thời gian này em vẫn sẽ ở cùng với Hề Lâm Dao, nên là anh đừng hòng càn quấy.”

Tiêu Tranh là người thế nào đương nhiên Hoa Đan Di biết rõ. Cô chỉ lo anh không chờ nổi mà chạy đi tìm Hề Lâm Dao mua chuộc cô nàng bán sống Hoa Đan Di ra khỏi kí túc xá thôi. Ai chứ riêng đại thần nhà cô thì có khả năng lắm, Hoa Đan Di đã sớm chứng khiến qua mấy trò của anh cả rồi. Thực sự cảm thấy bái phục không thôi vì độ vô sỉ của đại thần nhà mình.

Tiêu Tranh bị nói trúng tim đen, chỉ đành cười cười mấy cái. Thôi vậy, anh cũng còn rất nhiều cách, Hoa Đan Di làm sao có thể nắm bắt hết được. Không nhờ Hề Lâm Dao thì anh trực tiếp tìm ba mẹ Hoa để xin phép là được rồi. Tiêu Tranh biết Lạc Vân Hy luôn lo lắng con gái ở kí túc xá không đầy đủ, nếu anh chủ động muốn đón Hoa Đan Di về chăm sóc. Bà ấy chắc chắn sẽ không từ chối đâu. Tiêu Tranh cười gian xảo, chậm rãi buông Hoa Đan Di ra:

“Được rồi, nhưng em phải suy nghĩ nhanh lên đấy. Giờ anh còn có việc, ngày mai sẽ qua đi em đi ăn tối nhé?”

Hoa Đan Di thực sự không hiểu nổi người đàn ông này sao lại có thể nhạt nhẽo như vậy. Lần nào cũng hẹn cô đi ăn, hoàn toàn không có sự đổi mới hay đột phá nào hết là sao nhỉ? Có điều Hoa Đan Di cũng biết đại thần là lần đầu tiên hẹn hò nên không có kinh nghiệm, vì vậy mới tạm tha cho anh. Hoa Đan Di đáp:

“Em nghe nói gần đây có một bộ phim tình cảm rất hay, nếu mai anh rảnh thì chúng ta đi xem phim đi.”

Xem phim à? Đại thần quả thực đã qua cái tuổi hẹn hò tại rạp chiếu bóng như vậy rồi. Hơn nữa anh cũng không thích tụ tập nơi đông người như vậy. Có điều nếu Hoa Đan Di muốn, anh sẽ miễn cưỡng chiều theo ý cô vậy. Tiêu Tranh mỉm cười gật đầu:

“Đều nghe theo em. Được rồi, mau trở về phòng đi.”

“Vậy lát nữa em sẽ lên đặt vé trước. Ngày mai gặp lại.” - Hoa Đan Di chủ động hôn lên má Tiêu Tranh một cái sau đó mở cửa xe chạy biến.

Có trời mới biết ban nãy cô đã lấy ra bao nhiêu can đảm mới dám hôn anh như vậy. Cũng may là Tiêu Tranh bị hành động bất ngờ của Hoa Đan Di dọa cho đơ người rồi, nếu không chắc chắn cô sẽ thảm lắm. Hoa Đan Di đưa tay chạm lên môi mình, trong đầu không khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Nói thật thì da của đại thần đẹp thật đấy, ban nãy hôn anh, Hoa Đan Di cảm thấy da mặt Tiêu Tranh còn mềm hơn cả cô nữa.

“Sao lại có người hoàn mĩ như vậy chứ?” - Hoa Đan Di cảm thán thở dài.

Ngày hôm sau, Hoa Đan Di cũng không có tiết, vốn muốn ngủ nướng một buổi cho đến tối để đi gặp đại thần. Nhưng kế hoạch lại một lần nữa bị Hề Lâm Dao phá hỏng. Cô nàng đi tập thể dục về liền chạy vào xách Hoa Đan Di dậy sau đó vội vàng mở ti vi lên. Hề Lâm Dao gấp gáp lên tiếng:

“Giờ này mà cậu còn có tâm trạng để ngủ sao? Đại thần nhà cậu đang cùng học tỷ Vu Phương lên sóng phỏng vấn kia kìa.”

Hoa Đan Di đưa tay xoa xoa mái tóc rối của mình, đơ ra một lúc rồi mới trợn tròn mắt ‘hả’ một tiếng. Đại thần nhà cô lên ti vi sao? Lại còn có cả học tỷ Vu Phương nữa? Rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao lập tức dán mắt vào vô tuyến chờ xem bọn họ định nói chuyện gì.

Nữ MC có lẽ cũng là một người rất hoạt ngôn, cô ta nhanh chóng đưa mọi người vào trong câu chuyện chính. Nữ MC mỉm cười hỏi:

“Tôi nghe nói Tiêu tiên sinh và Vu tiểu thư từ nhỏ đã quen biết, không biết hai người nghĩ sao về đối phương?”

Tiêu Tranh không vội trả lời mà đưa micro cho Vu Phương, bản thân ung dung khoanh tay như thể câu hỏi này chẳng liên quan gì tới mình cả. Vu Phương thì hoàn toàn ngược lại, cô ưu nhã, mềm mại, khiến cho người khác có cảm giác thanh tao vô cùng. Vu Phương đáp lời:

“Tôi và Tiêu Tranh đúng là đã quen biết từ nhỏ. Đối với tôi thì Tiêu Tranh là một người bạn rất tốt.”

Vu Phương không nói quá nhiều, nhưng chỉ một chữ ‘bạn’ kia đã phân định rạch ròi mối quan hệ của bọn họ không hề giống như những người khác đang nghĩ. Tiêu Tranh vô cùng hài lòng với câu trả lời này của Vu Phương, anh bổ sung thêm:

“Vu Phương vừa là một cô gái tốt, vừa là một tấm bia đỡ đạn rất tốt. Nhờ có cô ấy, tôi đã thoát được không ít những chuyện phiền toái.”

Tiêu Tranh cực kỳ thẳng thắn đánh giá. Anh cảm thấy bản thân mình chỉ đang nói thật mà thôi. Ban đầu vốn dĩ Tiêu Tranh không muốn tham gia chương trình này, nhưng Vu Phương nói nếu cùng cô lên sóng, bọn họ có thanh minh được mối quan hệ của anh và Hoa Đan Di là trong sạch. Vì vậy Tiêu Tranh mới quyết định sẽ quay nó.

Làm rõ mối quan hệ với Vu Phương, trả lại công bằng cho Hoa Đan Di, đây là điều duy nhất Tiêu Tranh muốn làm. Anh biết mối quan hệ của bọn họ sẽ phải trải qua rất nhiều những khó khăn, nhưng chỉ cần Hoa Đan Di nguyện ý thì cho dù có phải vượt sông sâu biển lớn, Tiêu Tranh cũng bằng lòng cùng cô đi về phía ánh mặt trời.

Bình luận

Truyện đang đọc