CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Thông thường trước đám cưới thì cô dâu chú rể không nên gặp nhau nhiều, do đó Hoa Đan Di được đón về Hoa gia. Ngôi nhà nhỏ lại chỉ còn một mình Tiêu Tranh, kỳ thực đã quen có cô bên cạnh nên anh cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Có điều tương lai Hoa Đan Di sẽ trở thành nữ nhân của anh cả đời, ngày tháng còn dài, chịu đựng một chút cũng không sao.

Tiêu Tranh còn nhớ Hoa Đan Di nói thích phòng màu trắng kem, nhìn sáng sủa lại trang nhã. Do đó nhân dịp cô trở về nhà mẹ, anh tranh thủ cho thợ đến sửa sang lại một chút. Tiện thể nghiên cứu trước về phòng cho trẻ con sau này. Đại thần vốn theo chủ nghĩa đánh nhanh thắng nhanh mà, cũng chẳng mấy chốc mà họ sẽ có những thiên thần nhỏ xinh xắn thôi.

Tiêu Tranh nghĩ đến đây, khóe môi liền nhếch lên một cái, chắc hẳn khi Hoa Đan Di trở về sẽ ngạc nhiên lắm. Về phía Hoa Đan Di, vừa trở về Hoa gia, cô đã bị mẹ và mấy dì xúm lại hỏi han. Lạc Hy Vân cười thỏa mãn:

“Mẹ vừa cho mọi người xem ảnh cưới của con và Tiêu Tranh, ai cũng khen hai đứa đẹp đôi hết.”

Dì của cô cũng không khỏi cảm thán một tiếng:

“Đúng đấy Đan Di. Nghe nói hai đứa sang tận Pháp chụp ảnh cưới sao?”

Hoa Đan Di vừa nghe nhắc đến Pháp, hai má lập tức trở nên nóng bừng. Cô ngượng ngùng cười một tiếng sau đó lấy lý do mệt mỏi rồi chuồn lên trên phòng trước. Có trời mới biết, Hoa Đan Di hiện tại có bao nhiêu xấu hổ? Đại thần thực sự không thể xấu xa hơn được nữa đâu.

Bọn họ vốn là đến Pháp chụp ảnh cưới thật, thậm chí đã hẹn nhiếp ảnh gia bên đó 1 tuần liền chỉ để tạo mẫu chụp thôi. Có điều sau khi sang tới Paris thì mọi chuyện không hề giống Hoa Đan Di tưởng tượng tí nào. Bọn họ chỉ chụp ảnh toàn bộ đống ảnh kia trong vòng đúng 2 ngày. Thời gian còn lại sao?

Toàn bộ đại thần đều dành hết ở trên giường rồi còn đâu. Hoa Đan Di đến sức xuống phòng bếp của khách sạn ăn còn không có, nào bước chân ra khỏi phòng được? Cứ như vậy, eo cô đau nhức tới 2 - 3 ngày mới khỏi. Đến giờ nhắc lại, Hoa Đan Di vẫn còn ngượng ngùng không thôi.

“Xú nam nhân.” - Hoa Đan Di buột miệng mắng mỏ vài câu.

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, vậy mà Hề Lâm Dao cũng đã mang thai đến tháng thứ 6 rồi. Hoa Đan Di nhìn đồng hồ trên tường, hôm nay Hề Lâm Dao có hẹn cô đi khám thai cùng nên cô cũng chuẩn bị một chút. Vốn dĩ việc này là do Tiêu Trình làm, nhưng quân khu đột ngột có chuyện nên anh ta đã đi từ đêm qua. Chuyện chính trị trước nay đều là quốc mật nên Hề Lâm Dao cũng không thể hỏi nhiều.

Lại nói tới Hề Lâm Dao, Hoa Đan Di cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Ở trường là một giảng viên giỏi, về nhà vẫn có thể đảm nhận công việc của ‘vợ hiền dâu thảo’. Đúng là tiềm năng vô cùng. Hơn nữa càng ngày bố mẹ Tiêu Trình càng có thiện cảm với Hề Lâm Dao. Cô còn nghe nói mẹ Tiêu Trình đêm nào cũng nấu canh sâm gà bồi bổ cho Hề Lâm Dao cơ mà.

Hoa Đan Di thở dài một cái, chẳng hiểu sao gần đây cô lại không thấy lo lắng gì cả, cứ như là chuyện đám cưới này là đương nhiên vậy. Hoa Đan Di thay đồ rồi cầm túi xách lên ra khỏi nhà. Tiêu Tranh gần đây đã huấn luyện một khóa lái xe cho cô, hiện tại Hoa Đan Di cũng có bằng rồi.

“Tay lái không tệ, đúng là thầy giỏi trò ngoan.” - Hề Lâm Dao ngồi trên xe không quên khen ngợi vài câu.

Hoa Đan Di nghe vậy liền có chút kiêu ngạo. Cô không những không từ chối lời khen này mà còn hứng thú đáp:

“Là do mình có thiên phú, đại thần anh ấy chỉ là một yếu tố rất nhỏ thôi.”

Cả hai đều bật cười. Mặc dù người sắp làm mẹ, người cũng chuẩn bị tiếp quản sản nghiệp của gia đình rồi nhưng vẫn còn trẻ con lắm. Hôm trước khi nghe Hoa Khải Minh đề cập tới vấn đề thừa kế, Hoa Đan Di đã cùng Tiêu Tranh thảo luận một chút. Dù sao cô cũng là con gái, hơn nữa lại không hiểu biết nhiều về kinh doanh… Do đó sau này Tiêu Tranh sẽ giúp cô quản lý công ty là được.

Hoa Khải Minh cảm thấy con gái nói cũng đúng, do đó không phản đối chuyện này. Hoa Đan Di như thoát được cả một kiếp nạn vậy. Ai mà không biết nếu phải quản lý một công ty lớn thì sẽ bận rộn như thế nào chứ? Cô sẽ không dại dột tới vậy đâu.

Hoa Đan Di ghé tai vào bụng Hề Lâm Dao, vui vẻ lên tiếng:

“Nào nào, để mình chào hỏi cháu gái mình một chút đi.”

Lần trước Hề Lâm Dao kiểm tra thì biết được giới tính thai nhi là nữ, nhà họ Tiêu vui vẻ biết bao. Ngoại trừ Tiêu Tiểu Thất ra thì bên đó chủ yếu là con trai, vì vậy bọn họ mong ngóng cháu gái này lắm. Thậm chí từ lúc cái thai được 4 tháng, mẹ của Tiêu Trình đã mua hết toàn bộ quần áo cho trẻ con từ sơ sinh tới 5 tuổi cả rồi. Hoa Đan Di nhìn thôi cũng đủ choáng ngợp.

Hề Lâm Dao thấy Hoa Đan Di thích trẻ con như vậy liền trêu chọc:

“Hay là cậu và đại thần cũng sinh một đứa đi?”

Hoa Đan Di tròn mắt nhìn Hề Lâm Dao. Thực ra sinh con cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nhưng Hoa Đan Di cảm thấy bây giờ cô vẫn còn rất trẻ mà. Chỉ sợ bản thân không có kinh nghiệm thì sẽ không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ. Hơn nữa nhìn khoảng thời gian nôn nghén của Hề Lâm Dao, Hoa Đan Di cũng sợ lắm rồi. Cô ngượng ngùng cười:

“Chuyện này để từ từ rồi tính cũng được mà, không cần gấp gáp như vậy đâu.”

Hề Lâm Dao biết cô ngượng nên không trêu chọc nữa. Hai người vào bệnh viện, trong lúc Hề Lâm Dao khám thì Hoa Đan Di ở bên ngoài đợi. Lúc này, vừa hay cô gặp lại Vu Phương. Thấy Hoa Đan Di, Vu Phương cũng vui vẻ chào hỏi:

“Đưa Lâm Dao tới khám sao?”

Vu Phương và Hề Lâm Dao cùng chung một bác sĩ chăm sóc, do đó đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người đụng mặt nhau. Nói ra thì cũng trùng hợp lắm, Vu Phương có thai cùng thời điểm với Hề Lâm Dao, lại còn là con trai nữa. Lục Tử và Hề Lâm Dao đã sớm thiết lập hôn ước cho hai đứa nhỏ cả rồi. Hoa Đan Di nhìn hai ông bố bà mẹ trẻ kia mà không khỏi lắc đầu.

“Hôm nay chị lại đến một mình sao?” - Hoa Đan Di giúp Vu Phương ngồi xuống, quan tâm đáp.

Vu Phương mỉm cười gật đầu. Kể từ khi quen Lục Tử, chị ấy thay đổi rất nhiều. Mọi thứ đều trở nên dịu dàng hơn, không còn quá cá tính như trước nữa. Nhưng không hiểu sao Hoa Đan Di lại thấy như vậy mới hợp với Vu Phương.

Vu Phương đưa tay xoa bụng mình, ánh mắt vô cùng chiều mến:

“Ừ, Lục Tử có chuyện nên phải sang Anh, chắc tuần sau mới về được nên chị bắt taxi tới đây.”

Hoa Đan Di nghe vậy liền hào sảng nói:

“Vậy để lát nữa em đưa chị về cũng được. Dù sao hôm nay em và Hề Lâm Dao cũng không có việc gì mà.”

Thực ra Hoa Đan Di biết Lục Tử qua Anh để làm gì. Nhà cậu ta vốn sống ở bên đó, hơn nữa nghe nói ba mẹ Lục vẫn chưa chịu chấp nhận Vu Phương. Họ nói hai người hơn nhau quá nhiều tuổi, cho dù có em bé đi chăng nữa thì cũng không đồng ý. Vu Phương là một người phụ nữ độc lập, ấy vậy nhưng cũng nhẫn nhịn. Có lẽ chị ấy thực sự thích Lục Tử. Lần này cậu ta trở về Anh, có lẽ vẫn để giải quyết chuyện này mà thôi.

Hoa Đan Di cảm thấy so với tình yêu của Lục Tử hay Hề Lâm Dao thì cô và đại thần vẫn còn êm đềm hơn rất nhiều. Thật may vì Tiêu Tranh đã xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc