CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Thấm thoát cũng qua hơn một năm, Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao đều đã chuẩn bị tốt nghiệp cả rồi. Vốn đang bù đầu trong chuyện làm luận án, Hoa Đan Di gần như mất ăn mất ngủ khiến cho đại thần hết sức không hài lòng. Kể từ khi Hoa Đan Di đi thực tập, cô liền hạn chế cho phép anh nhúng tay vào chuyện học tập của mình. Hoa Đan Di rõng rạc tuyên bố:

“Mặc dù em rất tự hào vì bản thân có thể tìm được một người đàn ông tốt, nhưng mà em vẫn muốn tự đi trên đôi chân của mình hơn.”

Vì vậy, Tiêu Tranh chính thức bị cô cho ra rìa. Có điều, Hoa Đan Di nói không sai, Tiêu Tranh cũng không phải là thần tiên, đôi khi sẽ không thể ở bên cạnh chống đỡ hết mọi việc cho cô được. Tuy nhiên, trong lòng đại thần vẫn ấm ức vô cùng. Cuối cùng, anh chỉ có thể thỏa hiệp để bản thân lấy được chút ít mặt mũi thế này:

“Được rồi. Mọi chuyện cứ nghe theo em đi. Có điều chờ sau khi em tốt nghiệp, công việc em chọn phải thông qua ý kiến của anh trước.”

Hoa Đan Di đương nhiên là vui vẻ chấp nhận. Hai người cứ như vậy mà có một thỏa thuận ngầm với nhau, ở công ty Tiêu Tranh sẽ làm như không quen biết với cô. Đại thần tất nhiên là cũng không quá hài lòng, nhưng anh nghĩ Hoa Đan Di làm vậy cũng có lý do cả. Nếu mọi người biết cô là người yêu của anh thì hẳn sẽ có thái độ đối đãi khác hoàn toàn. Hơn nữa cũng không tránh khỏi việc bị đồn đại này kia không hay.

Tiêu Tranh ngồi trên giường đọc sách, nhìn Hoa Đan Di nằm bò ra bàn chán nản như vậy liền mỉm cười. Anh đặt quyển sách qua một bên, bước đến gần cô. Tiêu Tranh quan tâm hỏi:

“Có muốn thông qua ý kiến của anh một chút không?”

Hoa Đan Di nghe vậy mắt liền sáng lên, nhưng sau đó rất nhanh lại ủ rũ. Cô làu bàu đáp:

“Nhưng em đã nói là sẽ không nhờ cậy anh rồi…”

Tiêu Tranh xoa đầu cô. Không hiểu sao đôi khi Hoa Đan Di lại ngốc như vậy, trong nhà này chỉ có anh và cô. Hoa Đan Di không nói, anh không nói thì ai biết là cô có hỏi anh hay không? Hơn nữa Hoa Đan Di vốn là người yêu của anh, cho dù có tham khảo ý kiến của Tiêu Tranh cũng chẳng có gì là lạ cả. Với lại, đây là anh hướng dẫn cô làm chứ đâu có phải làm hộ cô đâu.

Tiêu Tranh không trả lời thắc mắc của Hoa Đan Di, chỉ chuyên tâm hướng dẫn cô hướng đi sao cho thỏa đáng nhất. Hoa Đan Di đôi với anh ngày càng sùng bái, không hiểu sao người đàn ông của cô làm gì cũng giỏi như vậy nhỉ? Hoa Đan Di vô cùng hâm mộ giáo sư Tiêu nhà mình.

“Thật muốn đem anh giấu đi.” - Hoa Đan Di buột miệng nói.

Cô cũng không biết bản thân ăn phải gan hùm khi nào mà dám thốt ra mấy lời này, nhưng vẫn vô cùng thỏa mãn. Người ta thường nói các cặp đôi ở bên nhau lâu ngày sẽ bị lây tính, có lẽ sự chiếm hữu này là do Tiêu Tranh di truyền sang rồi. Tuy nhiên Hoa Đan Di lại cảm thấy như vậy không tệ, người đàn ông xuất chúng như vậy, nếu không giữ kĩ thì phiền phức lắm.

Tiêu Tranh cũng rất hài lòng với thái độ “bảo vệ chồng” này của Hoa Đan Di. Hai người họ ngày càng hòa hợp hơn rồi. Cứ như vậy, Hoa Đan Di thuận lợi tiếp thu những lời Tiêu Tranh dạy bảo, luận án báo cáo cũng vô cùng tốt. Cô và Hề Lâm Dao đều đạt được tấm bằng xuất sắc của Đại học Bắc Á. Hề Lâm Dao chọn ở lại trường làm giảng viên, còn Hoa Đan Di đã sớm bị Tiêu Tranh nộp hồ sơ và Tiêu thị mất rồi.

Đúng này tổng kết, trong lúc Hoa Đan Di đang ở trước gương chỉnh trang lại thì điện thoại của cô reo lên. Hoa Đan Di nói vọng ra:

“Tiêu Tranh, lấy giúp em cái điện thoại đi.”

Cũng không biết từ lúc nào, sai bảo Tiêu Tranh chính là thói quen thường thấy của Hoa Đan Di rồi. Đôi khi cốc nước đặt ngay trước mặt, cô cũng lười biếng mà bắt Tiêu Tranh lấy hộ mình mới chịu. Tất nhiên, Tiêu Tranh vô cùng hưởng thụ sự sai bảo của cô. Ai cũng nói giáo sư Tiêu ngày càng thê nô. Có điều vị giáo sư nào đó đã sớm xác định châm ngôn của bản thân là đội vợ lên đầu mất rồi.

Tiêu Tranh cầm điện thoại đưa đến cho Hoa Đan Di, không quên thơm lên má cô một cái như phần thưởng cho sự ‘nhờ vả’ kia. Anh mỉm cười:

“Hề Lâm Dao gọi em.”

Hoa Đan Di nói cảm ơn anh rồi mới bật máy lên nghe. Ở bên kia, Hề Lâm Dao hình như gặp phải chuyện gì sốc lắm, vừa thấy Hoa Đan Di bắt máy đã gấp gáp lên tiếng:

“Đan Di, mình không xong rồi…”

Vốn là ngày vui, nghe Hề Lâm Dao hoảng hốt như vậy, Hoa Đan Di cũng không khỏi lo lắng. Cô nghi hoặc hỏi:

“Có chuyện gì vậy Lâm Dao? Cậu bình tĩnh nói cho mình nghe nào?”

Hề Lâm Dao ngồi trong phòng vệ sinh, cầm trên tay que thử thai với hai vạch rõ rệt mà không dám tin vào mắt mình. Hề Lâm Dao cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô nàng ủ rũ đáp:

“Đan Di, hình như mình có thai rồi…”

“Hả?” - Hoa Đan Di hoảng đến độ suýt nữa rơi cả điện thoại xuống đất - “Cậu có thai? Có với ai cơ?”

Hề Lâm Dao trước sự truy hỏi của Hoa Đan Di chỉ có thể thành thực trả lời:

“Của Tiêu Trình.”

Điện thoại trên tay Hoa Đan Di lập tức rơi xuống đất. Chuyện gì đây xảy ra thế này? Hề Lâm Dao và Tiêu Trình từ lúc nào qua lại mà không biết cơ chứ? Hoa Đan Di quay ngoắt sang nhìn đại thần đang chỉnh sửa cà vạt. Không hiểu sao cô cảm thấy chuyện này cực kỳ có liên quan tới Tiêu Tranh. Hoa Đan Di nhanh chóng ngắt điện thoại của Hề Lâm Dao, lát nữa xong xuôi rồi gọi lại cũng được.

Hoa Đan Di nghiêm mặt, hai tay khoanh trước ngực mà đe dọa:

“Tiêu Tranh, anh nhanh chóng thành thật khai báo cho em. Lần trước gặp Tiêu Trình, anh đã nói cái gì hả?”

Sống lưng Tiêu Tranh bỗng nhiên lạnh toát, trong mắt Hoa Đan Di lúc này đang hừng hực lửa nóng, thiếu chút nữa thiêu sống anh thật. Tiêu Tranh chậm rãi xoay người lại, ngây ngô lên tiếng:

“Không phải chuyện cũng đã qua rất lâu rồi sao? Tự nhiên em lại hỏi như vậy, anh nhất thời không nhớ ra.”

Hoa Đan Di làm sao mà không biết Tiêu Tranh đang nói dối cơ chứ? Tất nhiên nếu Hề Lâm Dao và Tiêu Trình vì tình yêu mà có con thì không sao, nhưng mà Hề Lâm Dao cũng còn trẻ lắm mà… Với lại nếu như nhà họ Tiêu không chịu chấp thuận thì có phải là người thiệt chính là Hề Lâm Dao không? Bất biết là Tiêu Tranh đã hiến kế gì, nhưng nếu chuyện này có liên quan tới anh, Hoa Đan Di nhất định phải dạy dỗ Tiêu Tranh một phen.

Tiêu Tranh biết ‘cô vợ nhỏ’ giận rồi, đành phải chạy đến ôm lấy cô mà giải thích:

“Thực ra Tiêu gia nhiều đời nay rất quan trọng con cái. Anh cảm thấy nếu như Hề Lâm Dao mà có em bé, như vậy cô chú không muốn thì cũng phải chấp thuận cô ấy thôi. Hơn nữa Tiêu Trình làm trong quân đội, làm sao cô chú dám để cho danh tiếng Tiêu Trình bị hủy hoại được.”

Rõ ràng trong mắt Hoa Đan Di lúc này là một sự hoang mang vô cùng lớn. Kế sách ‘vô lại’ như vậy mà đại thần cũng nghĩ ra được sao? Nếu họ có em bé thì may mắn, nhưng lỡ mãi cũng không có thì có phải là Hề Lâm Dao sẽ bị khinh miệt không? Hơn nữa nhà họ Tiêu chấp thuận Hề Lâm Dao chỉ vì đứa nhỏ, vậy thì đời sau cũng chẳng mấy suôn sẻ gì.

Hoa Đan Di buồn bực gạt tay Tiêu Tranh ra. Cô không nói gì, nhanh chóng cầm điện thoại và túi xách muốn đến kí túc xá tìm Hề Lâm Dao. Tiêu Tranh biết Hoa Đan Di không vui, liền lẽo đẽo đi theo cô năn nỉ:

“Đan Di, em đừng giận. Thực ra anh đã chuẩn bị hết cả rồi. Anh đã sắp xếp để Hề Lâm Dao trở thành con gái nuôi của một gia đình quan chức trong giới chính trị. Họ không có con cái, nên đối với Hề Lâm Dao vô cùng yêu thích. Hai bên cũng đã gặp nhau và làm thủ tục nhận nuôi rồi… Chỉ là thời gian qua anh thấy em bận rộn nên mới chưa nói thôi. Em nghĩ xem với thân phận của Hề Lâm Dao hiện tại, sao cô chú có thể không chấp thuận được?”

Hoa Đan Di vẫn còn nghi ngờ lắm, nhưng cô cảm thấy với năng lực của Tiêu Tranh thì chuyện tìm chỗ dựa cho Hề Lâm Dao không phải là không thể. Hoa Đan Di cũng nguôi ngoai đôi chút, nhưng vẫn lạnh lùng đáp:

“Được rồi, em muốn đến gặp Lâm Dao. Anh mau lấy xe đi, nhưng đừng gọi cho Tiêu Trình vội.”

Bình luận

Truyện đang đọc