CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chờ hai người đi khám xong, cả ba bọn họ cùng ghé qua một nhà hàng ăn qua loa bữa tối, sau đó mới trở về. Vì cả Lục Tử và Tiêu Trình đều không có nhà nên Hoa Đan Di chủ động lôi kéo hai bà bầu kia tới nhà mình ngủ một đêm. Hoa Đan Di lấy lí do là muốn tham khảo cuộc sống hôn nhân và kinh nghiệm làm mẹ nên không ai có thể từ chối được.

Đêm đó Hoa Đan Di nằm ở giữa, hai tay nghịch ngợm hết xoa bụng Hề Lâm Dao lại tới bụng Vu Phương. Nhìn Hoa Đan Di thích trẻ con như vậy, hai cô gái liền song kiếm hợp bích dụ dỗ. Vu Phương là người mở lời trước, cô nhẹ giọng lên tiếng:

“Đan Di, em và Tiêu Tranh đã tính tới chuyện sau đám cưới thế nào chưa?”

Hoa Đan Di ghé tai vào bụng Hề Lâm Dao, cảm nhận tiếng đạp của đứa trẻ trong bụng. Cô thích thú đáp:

“Có lẽ là sẽ nghỉ khoảng một tuần đi hưởng trăng mật, sau đó quay về đi làm lại thôi ạ.”

Hề Lâm Dao nghe vậy liền bĩu môi. Chẳng lẽ đầu của Hoa Đan Di toàn chỉ là đi chơi với đi làm thôi sao? Rõ ràng ý của Vu Phương đâu phải là như vậy chứ? Hề Lâm Dao bất mãn nói:

“Bọn mình đâu có hỏi cậu cái này? Ý của học tỷ là hai người tính tới chuyện con cái chưa đó?”

“Sao đột nhiên lại nói về chuyện này nữa vậy?” - Hoa Đan Di đưa mắt nhìn hai người họ.

Không biết có phải do đại thần nhờ vả không, nhưng Hoa Đan Di cực kì nghi ngờ nội tâm hai người này có vấn đề. Sáng nay Hề Lâm Dao vừa mới đề cập với cô xong, bây giờ Vu Phương cũng đánh tiếng hỏi qua. Bảo Hoa Đan Di tin tưởng bọn họ làm sao được chứ?

Vu Phương kê gối vào thành giường, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Cô vẫn dịu dàng giải thích:

“Thực ra sớm hay muộn cũng phải có em bé mà, phải không? Sinh sớm một chút thì em sẽ có nhiều thời gian cho đứa nhỏ. Sau này em lớn tuổi rồi thì đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, sẽ đỡ phải lo nghĩ hơn.”

Hề Lâm Dao cũng tán đồng góp ý:

“Phải đấy. Hơn nữa mình thấy Tiêu Tranh cũng không còn trẻ nữa. Mình nghĩ anh ấy đang mong cậu có em bé lắm đấy. Với lại nếu cậu có em bé, mấy đứa nhỏ đều sàng sàng tuổi nhau, không phải sẽ có thêm bạn sao?”

Không biết Hề Lâm Dao và Vu Phương có bàn bạc kịch bản với nhau trước không nhưng Hoa Đan Di cảm thấy bọn họ nói cái gì cũng đều vô cùng hợp tình hợp lý khiến cho cô nhất thời không thể chối cãi được. Hoa Đan Di bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện con cái.

Đứa nhỏ của cô và Tiêu Tranh sao? Sự kết hợp giữa mĩ nhân khoa Thiết kế và một đại thần thông minh tài hoa, hẳn cũng không tệ chút nào. Dẫu sao thì gen của hai người cũng rất tốt cơ mà. Nghĩ tới bé gái có gương mặt giống mình, bé trai lại khẳng khái như Tiêu Tranh, khóe môi Hoa Đan Di không nhịn được mà cong lên.

Vu Phương và Hề Lâm Dao vẫn đang nhìn chằm chằm cô, biết bản thân thất thố, Hoa Đan Di liền ngượng ngùng cúi đầu, ấp úng:

“Chuyện này… chuyện này cứ để em nghĩ kĩ đã.”

Tối hôm đó, bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện, mãi đến 3 giờ sáng mới chịu ngủ. Lúc Hoa Đan Di bắt đầu lim dim thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Sợ sẽ đánh thức tới Hề Lâm Dao và Vu Phương nên Hoa Đan Di đành rón rén cầm điện thoại vào nhà vệ sinh nghe máy.

“Sao anh lại gọi cho em giờ này?” - Hoa Đan Di nhíu mày khi biết người làm phiền là Tiêu Tranh.

Đầu dây bên kia mang theo một tâm trạng vô cùng u uất và buồn bã. Tiêu Tranh thấp giọng đáp:

“Đánh thức em rồi sao? Anh nhớ em nên không ngủ được.”

Kỳ thực, không có Tiêu Tranh ở bên cạnh, Hoa Đan Di cũng không quen cho lắm. May mà hôm nay có Vu Phương và Hề Lâm Dao ở đây, nếu không chắc chắn Hoa Đan Di sẽ buồn chết mất. Cô cũng rất muốn tới gặp Tiêu Tranh, có điều người ta vẫn nói: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.” Do đó, Hoa Đan Di đành thì thầm dỗ dành anh:

“Đã muộn lắm rồi, anh mau đi ngủ đi. Mai em sẽ nhờ tài xế mang chút đồ chua mẹ làm qua cho anh nhé?”

Tiêu Tranh nghe vậy thì bất mãn lắm. Anh nhớ cô chứ đâu có thèm đồ ăn mẹ vợ làm? Hoa Đan Di đúng là vẫn ngốc nghếch như vậy. Có điều anh lại thích cô ngốc này. Tiêu Tranh thích cách cô ngồi cắn bút mỗi khi gặp bài tập khó. Cũng thích cách cô nhăn mày mỗi khi phải suy nghĩ một vấn đề phức tạp. Lại càng thích Hoa Đan Di tươi cười mỗi khi nhìn thấy anh.

Từng hành động nhỏ của cô đều khiến cho trái tim của Tiêu Tranh tan chảy. Thực ra Tiêu Tranh đã có kiềm chế không làm phiền cô gì này, chỉ là trong một phút không cầm lòng được, anh vẫn gọi. Không ngờ Hoa Đan Di vẫn trả lời anh, nỗi nhớ không hẳn là nguôi ngoai, nhưng Tiêu Tranh cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

“Đan Di, anh sẽ cố gắng để trở thành một người chồng tốt.” - Tiêu Tranh bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Hoa Đan Di cũng không biết vì sao anh lại đột ngột đổi chủ đề như vậy. Chỉ là trái tim của cô vẫn không ngừng vì anh mà rung động. Hoa Đan Di khẽ mỉm cười đáp ‘ừm’ một tiếng. Lúc này cửa phòng vệ sinh có tiếng gõ, bên ngoài Hề Lâm Dao cất giọng ngái ngủ:

“Đan Di, cậu ở trong đó sao?”

Bị nhắc tên, Hoa Đan Di chột dạ. Cô vội vàng đáp lại:

“À ừ, mình đang rửa tay.”

“Vậy à, mình muốn dùng nhà vệ sinh một chút.” - Hề Lâm Dao cũng không nghi ngờ gì.

Hoa Đan Di thấy vậy liền ậm ừ đáp lại mấy tiếng sau đó ghé vào điện thoại thì thầm với ai kia:

“Hề Lâm Dao dậy rồi, em phải tắt điện thoại đã. Ngày mai em sẽ gọi lại cho anh nhé?”

Cũng chẳng cần đợi Tiêu Tranh đồng ý, Hoa Đan Di lập tức cúp máy. Đại thần bất mãn lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì cả. Ai bảo bây giờ cô vẫn là con gái nhà người ta cơ chứ. Có điều không hiểu sao nói chuyện với Hoa Đan Di xong, anh lại càng thấy nhớ cô hơn nhỉ? Ai kia chỉ có thể thở dài một cái rồi trùm chăn cố gắng ngủ mà thôi.

Sáng hôm sau, cũng không biết là có mật báo gì không nhưng từ sớm Tiêu Trình đã tìm tới nhà họ Hoa đòi người. Anh ta vẫn mặc nguyên bộ quân phục còn lấm lem bùn đất, dịu dàng ôm lấy Hề Lâm Dao khiến cho Vu Phương và Hoa Đan Di không khỏi rùng mình.

“Đúng là vợ chồng mới cưới, thật khiến người ta ngưỡng mộ chết đi được.” - Hoa Đan Di chua ngoa lên tiếng.

Hề Lâm Dao bị trêu tới đỏ mặt, chỉ có thể rúc ở trong lòng Tiêu Trình mà cười trộm. Chờ Hề Lâm Dao đi rồi, Hoa Đan Di cũng lái xe chở Vu Phương về nhà. Không biết khi nào Lục Tử mới quay lại, nhưng Hoa Đan Di cảm thấy Vu Phương dường như chỉ cần sống trong căn nhà của bọn họ là đã đủ hạnh phúc rồi. Trước khi vào nhà, Vu Phương nói:

“Có lẽ lúc em và Tiêu Tranh đám cưới, chị sẽ không tới được. Hiện tại chị cũng không tiện đi lại mà, nhưng hầu bao thì chắc chắn là có nhé. Đan Di này, chị mong em và Tiêu Tranh sẽ hạnh phúc, thật lòng đấy.”

Hoa Đan Di nhìn ánh mắt chân thành của Vu Phương, không hiểu sao lại thấy bất an thay Lục Tử. Có điều cô không phát hiện ra bất thường ở đâu cả. Hoa Đan Di vui vẻ cảm ơn Vu Phương, sau đó mới đánh xe rời đi. Thôi thì chuyện của hai người họ, cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau thì hơn. Ai rồi cũng sẽ cuộc sống riêng của mình kia mà.

Bình luận

Truyện đang đọc