CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Bữa ăn này, vì có cả các thầy cô nên Vu Phương cũng không nói chuyện với Hoa Đan Di nhiều. Tuy nhiên thi thoảng cô vẫn quay sang nhìn Hoa Đan Di một cái. Cô nhóc này nét ăn tao nhã, cử chỉ đúng mực, ắt hẳn gia thế cũng sẽ không tồi. Vu Phương càng nhìn lại càng thấy Hoa Đan Di rất có nét giống Tiêu Tranh. Nghĩ đến đây, cô không khỏi âm thầm đánh giá:

“Đây chính là tướng phu thê trong truyền thuyết vẫn nói sao?”

Vu Phương dường như đã tìm ra được thú vui mới cho bản thân rồi. Tất nhiên sau khi trêu chọc Hoa Đan Di vài lần, cô cũng đã bị Tiêu Tranh túm đầu nhắc nhở. Anh nói:

“Cậu chọc tức mình thì không sao, nhưng Đan Di rất hay suy nghĩ, đừng khiến cho em ấy phải bận tâm thêm điều gì.”

Vu Phương nhìn Tiêu Tranh xót ‘vợ’ như vậy thì đúng là được mở rộng tầm mắt. Giáo sư Tiêu đầu đội trời, chân đạp đất, không ngờ cũng có ngày bị túm đầu như vậy. Quả thực cô cũng có chút hâm mộ Hoa Đan Di. Có một người bạn trai vừa tài giải, lại quan tâm chăm sóc mình từng li từng tí như vậy, ai mà có thể từ chối được cơ chứ?

Vu Phương không khỏi đắn đo suy nghĩ xem khi nào bản thân mới có thể gặp được một người như vậy. Mỗi người rồi sẽ đều tìm được chân ái của bản thân mình, chỉ là sớm hay muộn thôi mà. Vu Phương tự an ủi bản thân như vậy, có điều cô cũng đã 32 tuổi rồi, nếu không sớm tìm được một người như ý thì sẽ thành bà cô già ế mất.

“Đúng là cuộc sống này quá bất công rồi.” - Vu Phương không khỏi thở dài cảm thán.

Kết thúc bữa ăn, các thầy cô có việc nên trở lại trường. Chiều nay Hoa Đan Di được nghỉ nên cô trực tiếp bắt xe quay về kí túc xá. Vu Phương vốn có ý muốn đưa Hoa Đan Di về nhưng cô đã lạnh lùng từ chối:

“Em cảm thấy em và học tỷ vẫn không nên tiếp xúc nhiều thì hơn.”

Tất nhiên là như vậy rồi. Giờ khắp trường đại học Bắc Á đang đồn ầm lên chuyện của ba bọn họ, nếu Hoa Đan Di còn qua lại với Vu Phương, không biết sẽ bị xuyên tạc ra thành cái gì. Có nhiều người ác miệng có khi lại nói cô không biết xấu hổ mà đeo bám luôn cả vị hôn thê của Tiêu Tranh cũng nên. Hoa Đan Di trong lòng thầm mắng Tiêu Tranh gây họa cho mình, lẽ ra từ đầu cô nên dằn mặt anh trước mới đúng.

Hoa Đan Di nghĩ đến đây, tâm tình lại có chút bức bối. Cô bước vào trong phòng liền đóng mạnh cửa khiến cho Hề Lâm Dao đang đọc sách cũng phải giật mình một cái. Hề Lâm Dao nhìn thấy Hoa Đan Di không vui liền quan tâm hỏi han:

“Đan Di, ai chọc vào cậu nữa sao? Phải rồi, ban nãy cậu và học tỷ Vu Phương đi ăn trưa… Không phải là có chuyện gì rồi đấy chứ?”

Hoa Đan Di không muốn làm cho Hề Lâm Dao phải lo lắng nên chỉ ngượng ngùng đáp:

“Mình lỡ tay đóng cửa hơi mạnh thôi, không có chuyện gì đâu. Học tỷ Vu Phương rất thân thiện.”

Tất nhiên, chuyện Vu Phương thân thiện là sự thật, Hoa Đan Di không hề nói dối hay tâng bốc. Ngoại trừ việc Vu Phương quan tâm quá nhiều tới chuyện giữa cô và đại thần ra thì Hoa Đan Di cũng có thể miễn cưỡng thích vị học tỷ này một chút.

Có điều Hề Lâm Dao nhìn rõ được sắc mặt khó coi kia của Hoa Đan Di. Tuy nhiên nếu Hoa Đan Di không muốn nói, Hề Lâm Dao cũng sẽ không hỏi. Chỉ sợ nói nhiều lại càng làm cho Hoa Đan Di thêm tổn thương mà thôi. Cô nàng rót một cốc nước đưa cho Hoa Đan Di, mỉm cười dỗ dành:

“Đan Di, thực ra mình cảm thấy ai cũng đều có quá khứ cả. Nhưng nếu cậu đã chọn tin đại thần rồi thì đừng chuốc muộn phiền vào người nữa. Cậu xem, từ qua tới giờ đại thần gửi cho tớ bao nhiêu tin nhắn hỏi thăm tình hình của cậu nè.”

Hề Lâm Dao vừa nói vừa giơ điện thoại ra cho Hoa Đan Di xem. Có trời mới biết Hoa Đan Di chẳng hề vui chút nào, thậm chí còn thêm tức giận. Tiêu Tranh mặc dù quan tâm cô, nhưng cũng có thể trực tiếp gọi điện hỏi thăm cô mà, sao cứ phải thông qua người khác như vậy chứ? Có điều Hoa Đan Di cảm thấy nếu đại thần thực sự gọi cho cô, chắc chắn Hoa Đan Di sẽ nói rằng cô không sao…

Bỗng nhiên Hoa Đan Di cảm thấy bản thân mình bất đồng vô cùng. Vừa trách đại thần xong lại thấy thương anh, đúng là khó hiểu chết đi được.

“Hề Lâm Dao, hình như mình bị tình yêu làm cho lú lẫn rồi.” - Hoa Đan Di chán nản lên tiếng.

Hai cô gái cứ như vậy mà nhìn nhau đến khi mỏi mắt thì mới thôi. Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, tâm trạng Hoa Đan Di đều là lo âu thấp thỏm. Đại thân cũng quá đáng lắm, từ hôm đó đến giờ cũng chỉ có gọi cho cô được 2 cuộc, nói chuyện chưa nổi 10 phút đã lại bận việc mà tắt máy. Hoa Đan Di đem tâm trạng của hòn vọng phu ra mà trách móc anh.

Về phía Tiêu Tranh, mấy ngày qua anh thực sự bận rộn thật. Mặc dù nhớ Hoa Đan Di như vậy nhưng cũng không thể lơ là công việc. Cuối cùng đại thần quyết định gom hết một lô làm cho xong rồi trở về sớm với cô bạn gái nhỏ. Hôm nay đại thần sẽ về nước, vừa xuống sân bay anh đã ném hành lý cho thư ký còn bản thân lập tức đánh xe đến ký túc xá gặp Hoa Đan Di.

Vì là chủ nhật nên Hoa Đan Di được nghỉ, có điều từ sáng Hề Lâm Dao đã thúc cô dậy bắt dọn dẹp vệ sinh rồi. Bất quá Hoa Đan Di chẳng thể cãi lại, đành mang tâm trạng u uất này mà kì cọ bàn ghế.

“Đan Di, điện thoại cậu kêu kìa.” - Hề Lâm Dao từ trong nhà vệ sinh nói vọng ra.

Hoa Đan Di nghe vậy mới thôi ngẩn người, cô nhanh chóng buông giẻ lau trên tay xuống, chạy ra với lấy điện thoại.

“Tiêu Tranh?” - Hoa Đan Di ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại - “Giờ này bên Mỹ đã là nửa đêm rồi, anh ấy gọi cho mình làm gì chứ?”

Hoa Đan Di nhíu mày khó hiểu, tuy nhiên trái tim nhỏ bé lại ấm áp vô cùng. Trách móc là vậy, Hoa Đan Di vẫn mở máy lên nhận cuộc gọi. Tín hiệu vừa kết nối, đại thần đã dịu dàng lên tiếng:

“Đan Di, anh trở về rồi.”

Giọng nói của Tiêu Tranh rất nhẹ nhưng đủ để khiến cho đầu óc Hoa Đan Di muốn nổ tung.

Bình luận

Truyện đang đọc