CẬU LÀ BẢO BỐI TÂM CAN CỦA TÔI

" Tiểu Anh , đã bảy năm rồi nhỉ ? "_ Một cậu thiếu niên ngồi dựa vào bức tường . Đôi mắt buồn nhìn lên bầu trời xanh rộng kia . Tại sao lại lâu như vậy mà cậu vẫn chưa về .

" Nhiên Nhiên à , anh ấy đã đi từ năm lớp năm rồi . Cậu vẫn nhớ sao ? "_ Tiểu Anh nay cũng đã trở thành một thiếu nữ mười bảy tuổi rồi , trưởng thành hơn rồi . Không còn là một cô nhóc nũng nịu như xưa nữa .

" Đương nhiên là tớ nhớ chứ "_ Minh Nhiên nhếch miệng cười cười , nỗi lòng chất chứa nhiều tâm tư .

Ngày hôm đó , là một ngày thi cuối kì . Trong phòng thi , chỗ bên cạnh của Minh Nhiên vẫn còn trống . Tâm trạng cậu khó chịu .

" Cậu ấy đâu rồi ? "_ Minh Nhiên thì thào nhỏ .

' Làm gì mà ngồi im ra đấy , mau làm bài đi '_ Là câu nói của Thiên Hàn , nó gần như là đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn . Một thói quen trong vô thức .

Cuối giờ nộp bài , cậu thấy Tiểu Anh cứ cuối gầm mặt mà đi . Đôi mắt hình như có chút đỏ .

" Tiểu Anh à , đợi tớ với...a "_ Minh Nhiên đuổi theo Tiểu Anh trong sân trường , bản thân không cẩn thận mà té xuống đất . Làm đầu gối bị trầy xước đến tứa máu .

" Nhiên Nhiên , cậu có sao không ? "_ Cô nhóc lúc này mới ý thức được là có ai đó đang gọi mình và quay lại .

" Tớ không sao đâu "_ Minh Nhiên tà tà cười .

" Cậu..đồ ngốc này "_ Tiểu Anh đỡ Minh Nhiên đứng dậy .

" Tiểu Anh , Thiên Hàn cậu ấy ở đâu rồi ? "_ Minh Nhiên đang kì vọng vào câu trả lời .

" Anh...anh ấy đang trên máy bay rồi "_ Tiểu Anh buồn bã nói .

* Rầm *_ Bầu trời chuyển mưa , mây đen khắp nơi , tiếng sét đánh vang vọng khắp mọi nơi .

" Cậu nói sao chứ ? "_ Minh Nhiên kích động đến rung rẩy .

" Minh Nhiên...anh ấy đang trên máy bay rồi "_ Tiểu Anh lời nói kiên quyết hơn lúc nảy , lập lại .

" Tại sao..tại sao không nói cho tớ biết chứ ? Tại sao lại bỏ tớ chứ ? "_ Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ .

Một giọt....

Hai giọt....

Cứ thế cả bầu trời như trút nước , những hạt mưa nặng rĩu hòa cũng những giọt nước mắt . Tâm trạng ủy uất không thôi .

Hôm đó , thế giới trong mắt Minh Nhiên bỗng dưng buồn tẻ hẳn....

" Nhiên Nhiên , cậu đừng buồn nữa "_ Tiểu Anh ngồi bên cạnh dỗ dành cậu .

" Tiểu Anh , cậu có biết cậu ấy bao giờ mới về không ? "

" Thật ra tớ cũng không biết nữa "

" Vậy sao ? "_ Minh Nhiên buồn bã .

" Minh Nhiên , tớ có mua nước cho cậu nè "_ Một cậu con trai cầm chai nước chạy tới .

" Cảm ơn , nhưng tớ không cần đâu "_ Minh Nhiên đứng dậy bỏ đi về lớp .

" Tiểu Anh , cậu ấy lại nhớ đến chuyện đó sao ? "

" Nguyên Tuân , có lẽ anh ấy sắp trở về rồi "

" Vậy sao ? Thế thì tốt rồi "

" Chúng ta về lớp thôi "

Hôm nay , là sinh nhật của Minh Nhiên . Vẫn như mọi năm kể từ khi Thiên Hàn đi khỏi , không tiệc tùng , không vui vẻ . Xung quanh cùng lắm là những món quà vô tri vô giác , những lời chúc có lệ mà thôi .

" Nhiên Nhiên của tớ , hôm nay chúng ta đi chơi đi "

" Nhưng tớ... "_ Định nói lời từ chối thì bị Tiểu Anh cắt ngang .

" Nhưng nhị gì nữa chứ , sinh nhật năm nào cũng chỉ ở nhà . Cậu không thấy nhàm chán sao ? "

" Vậy được rồi "

" Tối tớ sẽ đón cậu , tớ về trước đây "_ Tiểu Anh chạy nhanh ra ngoài , đi đến mở của một chiếc xe màu đen . Hình như bên trong còn thấp thoáng thân hình của một đứa con trai .

Tối đó , Tiểu Anh đến đón Minh Nhiên . Cả hai đi đến một quán rượu .

" Nguyên Tuân , ở đây "_ Tiểu Anh vẫy tay .

" Hai cậu đến lâu chưa ? "

" Vừa mới đến thôi , mau lại đây ngồi đi "

Uống được vài ly thì Minh Nhiên đã say đến không thể đứng vững được nữa .

" Chúng ta đi ra biển đi "_ Tiểu Anh đề nghị . Ăn uống no say không quên nhiệm vụ .

" Được "

Dắt tay nhau đi dạo biển , gió biển mằn mặn thổi vào . Cảm giác làm cho con người ta thoải mái .

" Tớ hức...muốn uống nữa..ư "_ Minh Nhiên cười như người bị mất nhận thức .

" Nguyên Tuân , cậu mau đi lái xe lại đây đi "_ Tiểu Anh đỡ Minh Nhiên ngồi xuống .

" Được , hai cậu đợi một lát "

" Tiểu Anh , tớ khát nước quá "

" Vậy cậu ngồi yên ở đây , tớ đi mua nước cho cậu "_ Tiểu Anh mỉm cười chạy nhanh đi . Xem ra , mọi chuyện tốt hơn dự tính .

Lúc đó , có một chiếc xe đậu nơi đó nảy giờ , đột ngột sáng đèn . Minh Nhiên nửa tỉnh nửa mơ liền tưởng đó là xe của Nguyên Tuân . Dáng người không thẳng thỏm bước lại gần , mở cửa xe .

" Cậu... "_ Người ngồi trong xe định quay qua lên tiếng nhưng khi thấy mặt Minh Nhiên liền im bặt .

" Khát nước...tôi khát nước quá "_ Minh Nhiên đưa khuôn mặt đỏ ào vì rượu đến trước mặt người kia .

" Ưm....ưm "_ Sảng khoái quá , có nước rồi .

" A..ưm "_ Minh Nhiên vươn lưỡi ra ý như muốn thêm nữa . Người kia nhếch môi liền hôn sâu hơn .

Cả cơ thể nóng rực , không kiềm chế được . Minh Nhiên leo lên người kia , nhanh chóng cởi áo ra .

" Cho...cho tôi...tôi muốn uống nước...ưm "_ Lời chưa kịp dứt thì đôi môi đã bị người kia mút lấy mút để .

" Tiểu dâm đảng "_ Đánh một cái mạnh vào mông Minh Nhiên . Phía trên chưa từng buông tha .

_____//_____

H không ??? H không ???
Bình luận xíu đi :<<

_____//_____
Vote nhaa ❤️!

Bình luận

Truyện đang đọc