CẬU LÀ BẢO BỐI TÂM CAN CỦA TÔI

" Bảo bối , ăn chút gì đi ? "_ Thiên Hàn đang cố giúp Minh Nhiên ăn để lấy lại sức . Cả ngày hôm nay cậu đã không có gì trong bụng rồi .

" Tôi không muốn ăn "_ Minh Nhiên lắc đầu chán nản .

" Ăn một chút đi "_ Thiên Hàn vuốt ve mái tóc của Minh Nhiên .

Minh Nhiên gật đầu nhẹ .

" Bảo bối ngoan "_ Thiên Hàn ngồi kế bên đút cho Minh Nhiên .

" Bảo bối , có phải những năm nay đều bỏ bữa như thế ? "_ Thiên Hàn vẫn tâm trạng ấy mà cất giọng hỏi .

Cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia , chỉ cúi gầm mặt lên xuống nhẹ nhàng . Cậu sợ ánh mắt Thiên Hàn châm chú nhìn cậu .

" Tại sao lại không chăm sóc bản thân như thế ? Dạ dày cũng sắp bị đem ra làm hỏng rồi "

Từ khi Thiên Hàn rời khỏi cậu , tháng ngày trôi qua đều buồn chán và tẻ nhạt . Mọi thứ xảy ra cậu đều thuận theo tự nhiên , không chủ động luôn thụ động trong mọi chuyện .

" Bảo bối "_ Thiên Hàn yêu chiều gọi nhẹ .

" Hả ? "_ Giọng nói nhỏ hồi đáp . Minh Nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Hàn .

" Đừng vô tâm như thế nữa , chăm sóc bản thân tốt một chút đi "_ Thiên Hàn đem thức ăn đến miệng cậu .

" Tôi biết rồi "_ Minh nhiên trong lòng không khỏi vui vẻ .

" Bảo bối "_ Thiên Hàn đặt hộp thức ăn xuống tủ đầu giường , nắm lấy tay Minh Nhiên .

" Cậu sao vậy ? "_ Minh Nhiên bở ngỡ nhìn sắc thái lạ lẫm này của Thiên Hàn .

" Bảo bối , chúng ta đừng như vậy nữa có được không ? "_ Thiên Hàn nắm chặt tay Minh Nhiên để áp sát trán mình . Đôi tay to lớn bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé đang không ngừng rung rẫy .

" Cậu ? Ý cậu là sao ? "

" Chúng ta đừng xa lạ như vậy nữa có được không ? "_ Đôi vai Thiên Hàn đang không ngừng rung lên .

" Bảo bối , tôi thật sự đã rất sợ "_ Thiên Hàn ngước nhìn Minh Nhiên .

" Cậu sợ....sợ gì chứ ? "_ Minh Nhiên sốt ruột lo lắng .

" Tôi sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ như vậy mà biến thành người lạ chưa từng quen . Tôi thật sự rất sợ "_ Thiên Hàn dùng ánh mắt đáng thương lẫn sợ hãi nhìn Minh Nhiên.

" Đừng sợ nữa " _ Minh nhiên nhướng người ôm lấy Thiên Hàn , cậu cảm nhận được cơ thể con người kia đang không ngừng rung lên , hơi thở gấp gáp .

" Bảo bối "_ Thiên Hàn vươn tay đáp lại cái ôm ấy . Hơi thở đang dần trở nên ổn định hơn .

" Đừng khóc nữa , lão công đừng khóc nữa mà "_ Minh Nhiên vì bộ dạng này của Thiên Hàn mà không khỏi dụ ngọt dỗ dành .

" Bảo bối , đừng rời xa lão công có được không ? "_ Thiên Hàn vịnh vai Minh Nhiên đẩy nhẹ ra .

" Bảo bối luôn ở đây , lão công ngốc "_ Minh Nhiên nghiêng đầu mỉm cười đầy dịu dàng nhìn Thiên Hàn . Lấy đôi tay bé nhỏ chạm lên má Thiên Hàn như dỗ dành .

" Bảo bối "_ Thiên Hàn như đứa trẻ bị mất kẹo lao vào lòng ngực Minh Nhiên .

" Bảo bối nghe "_ Minh Nhiên vỗ lên tấm lưng to lớn ấy .

" Bảo bối , chúng ta sẽ không trở thành người lạ có đúng không ? "

" Đúng vậy , đồ ngốc "_ Minh Nhiên hôn nhẹ lên tóc Thiên Hàn .

" Bảo bối , chúng ta mãi như vậy có được không ? "_ Thiên Hàn ngước nhìn .

" Được rồi mà "_ Minh Nhiên mũi chạm mũi với Thiên Hàn .

" Đã đeo nhẫn thì đừng bao giờ tháo ra "_ Thiên Hàn nâng tay Minh Nhiên lên lấy chiếc nhẫn đưa trước mắt cậu .

" Thì ra là đã có chủ đích từ trước "_ Minh Nhiên bĩu môi .

" Có được không ? "_ Ánh mắt vô cùng kỳ vọng , Thiên Hàn nhìn Minh Nhiên .

" Thế cậu thấy tôi tháo nó ra bao giờ à ? "_ Minh Nhiên hất mặt đanh đá nhìn Thiên Hàn .

"Ưm...này "_ Đối mặt với cái hôn bất ngờ của Thiên Hàn , Minh Nhiên cũng không phản kháng . Cậu là chỉ đơn giản nhu thuận chấp nhận nó .

" Bảo bối , chúng ta vận động chút "_ Thiên Hàn nhẹ nhàng hôn lên má Minh Nhiên .

" Không....không , tôi đang bệnh đó "_ Minh Nhiên hoảng hồn , nắm lấy chăn lui đến tận góc giường .

" Lão công chỉ đang giúp bảo bối giảm bệnh thôi "_ Thiên Hàn nhướng người ôn Minh Nhiên kéo về .

" Nói xạo..ô ưm"_ Minh Nhiên lại một lần nữa bị Thiên Hàn hút hết hơi .

" Lão công chỉ đang giúp bảo bối vận động chút , để có thể ăn thêm "_ Thiên Hàn vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo cúc áo của Minh Nhiên .

" Đừng mà "_ Minh Nhiên hai má ửng hồng , ánh mắt ướt ác nhìn Thiên Hàn , cánh tay trắng nõn nắm lấy tay hơi rám nắng kia .

" Bảo bối ngoan , nghe lời nào "_ Thiên Hàn vừa thì thầm vừa gặm nhấm vành tai mẫn cảm kia .

" Vậy...vậy cậu làm nhẹ một chút "_ Minh Nhiên bộ dáng ôn hoà chấp nhận câu nói vô sỉ kia .

" Đương nhiên rồi "_ Thiên Hàn tay đưa xuống thắt lưng cậu mà mò mẫm bóp nắn .

" Ưm.. "_ Minh Nhiên bị sợ đến khoái cảm liền vô thức rên rỉ , cơ thể uốn lượn câu nhân trước mắt Thiên Hàn .

" Thoải mái sao bảo bối ? "_ Thiên Hàn chăm chú nhìn dáng vẻ yêu kiều lúc này của Minh Nhiên .

" ... "_ Đôi mắt phủ một tầng sương nhẹ , cậu e lệ gật gật đầu nhỏ đối đáp Thiên Hàn .

" Bảo bối , chạm thử xem . Nó vì bộ dáng này mà cương lên rồi này "_ Thiên Hàn nắm lấy tay Minh Nhiên đặt vào phân thân đang cương cứng nóng hổi .

" Ưm....chúng ta dừng lại có được không ? "_ Minh Nhiên dè chừng đề nghị . Cái đó...cái đó của Thiên Hàn to lắm , hình như nó còn biến lớn hơn trong tay cậu a~~ . Cái đó tiến vào làm sao cúc huyệt của cậu chịu được chứ !!!

" Dừng sao ? Muộn rồi bảo bối "_ Thiên Hàn liếm từ xương quai xanh lên xương quai hàm của Minh Nhiên . Sắc thái đầy uỷ mị và đầy đắc thắng .

_____//_____
Vote nhaa ❤️!

Bình luận

Truyện đang đọc