Vì cái gì mà vừa đến mùa đông tất cả mọi người đều ngóng trông tuyết rơi? Vì cái gì mà khi nhìn thấy tuyết sẽ vui vẻ? Dù là ai đi chăng nữa cũng không có cách nào giải thích loại tâm tình này.
Bông tuyết bay theo gió, im ắng rơi vào bên trên hành lang, chớp mắt một cái liền tan biến.
"Cậu nói thử xem ngày mai có hay không có tuyết đọng nhỉ?"
"Có khả năng nhưng mà đêm nay cũng sẽ bị xúc hết thôi."
"Thật đẹp nha."
"Đúng vậy đấy."
Khương Hiểu một mặt hưng phấn, "Tớ muốn chụp mấy tấm hình, kỷ niệm trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay. Ai nha, điện thoại quá cặn bã, chụp không đẹp."
Tôn Dương lập tức nói: "Tần Hành có điện thoại xịn đó, vừa mới lên thị trường tháng chín xong."
Tần Hành lấy điện thoại di động ra, tùy ý chụp mấy bức. Lúc hắn đang chuẩn bị thu hồi điện thoại, dư quang vừa vặn rơi vào hướng Lâm Vu đang đứng, cô hơi vểnh mặt lên, dùng tay đi đón mấy bông tuyết. Bông tuyết từ thái dương của cô trượt xuống, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, trông rất ôn nhu.
Hắn sững sờ, đây là lần thứ nhất hắn thấy được trên mặt cô một chút cảm giác nhẹ nhõm. Đầu ngón tay Tần Hành hơi động một chút, chụp một tấm hình.
"Khương Hiểu, ảnh gửi Wechat cho cậu rồi đấy."
"Cám ơn a."
Tần Hành hững hờ ừ một tiếng, "Tớ đi vào trước."
Hành lang bên trên đứng đầy người, trên mặt của mỗi người đều mang ý cười, hài lòng, vui vẻ. Mấy vị lão sư cũng bị tuyết hấp dẫn, ra xem.
Đào Mạn liếc mắt nhìn qua, "Tuổi 15, 16 đơn giản lại tươi đẹp, thật hoài niệm a."
Trương Cần đứng đằng sau, "Đào lão sư, than vậy thì bà cũng không thể trẻ ra vài tuổi đâu."
Đào Mạn mặc dù cùng tuy Trương Cần học nhất trung, bất quá bà đi học sớm, so với Trương Cần còn nhỏ hơn hai tuổi.
"Nữ sinh ai mà không muốn chính mình mãi mãi tuổi 18 chứ."
Trương Cần cười, "Mặc dù ngươi không thể vĩnh viễn ở tuổi 18, nhưng tương lai trong hơn mười năm, ngươi mỗi ngày đều sẽ cùng bọn trẻ 17,18 tuổi sinh hoạt đấy."
Đào Mạn cười, "Trương lão sư, ngài đây là tại an ủi tôi sao? A, Hách chủ nhiệm muốn lên lầu rồi."
Trương Cần sắc mặt xiết chặt, lập tức trở về văn phòng, bưng lấy một tập dày sách bài tập, "Tôi muốn đi cùng đám này hầu tử này hảo hảo nói chuyện."
Một lão sư khác nói ra: "Trương Cần đây là bị Hách chủ nhiệm hù dọa à."
Trương Cần đi thoáng qua một cái, mọi người trong lớp 2 tự giác về lớp. Lúc trước bạn học đều khuyên hắn không nên làm lão sư, học sinh thời nay khó giáo dục vô cùng nhưng hắn vẫn kiên trì chính mình ý nguyện của mình.