Edit: Bom Bom
Beta: melbournje
***
Bảy giờ sáng cuối tuần, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, ký túc xá phòng 301 an tĩnh không có một tiếng động. Tối hôm qua mọi người học bài nên ngủ muộn. Cả tuần học tập mệt mỏi nên buổi sáng cuối tuần mọi người ngủ dậy có hơi muộn.
Lâm Vu nhẹ nhàng đứng lên, cô bước đi nhẹ nhàng, nhưng mỗi người trong kí túc hình như đều có đồng hồ sinh học nên cũng tỉnh. "Lâm Vu, giúp mình lấy hai cái bánh bao thịt ở nhà ăn và một bịch sữa bò." Giọng nói Thôi Nhã mềm mềm, giống như mèo con.
"Còn tớ muốn bánh bao rau xanh, ba cái đi."
Lâm Vu mang balo sách trên lưng nói: "Buổi sáng tớ có việc phải ra ngoài, không lên lớp tự học được."
Thôi Nhã: "Vậy cậu đi đâu?"
Lâm Vu không giấu diếm nói:"Đi chơi."
Thôi Nhã ờ một tiếng: "Vậy cậu đi đi, thư giãn một chút cũng tốt."
Sau khi Lâm Vu đi rồi, Trần Đồng hỏi Thôi Nhã một câu: "Cậu ấy một mình đi chơi sao?"
Thôi Nhã: "Tớ không rõ, có thể cậu ấy muốn đi giải sầu một chút. Tớ nhìn cậu ấy học tập căng thẳng, ban đêm cũng ngủ không ngon."
Thôi Nhã nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống nói:"Tớ đi toilet trước nha."
Dương Tiểu Mộng: "Các cậu nhanh lên chút đi, còn đi chạy bộ nữa"
"Rõ, trưởng kí túc xá đại nhân!"
Sinh hoạt năm ba quả nhiên giống như một sợi dây thừng căng cứng, đã đến lúc này, vừa khổ vừa mệt mỏi nhưng tất cả đều phải cắn răng mà kiên trì.
Ba người cùng đi đến *thao trường chạy bộ, vừa vặn gặp Khương Hiểu. Khương Hiểu đã chạy xong, vừa thở hồng vừa bước đi.
*Sân để học Quốc Phòng
Trần Đồng hỏi: "Khương Hiểu, cậu không cùng Lâm Vu đi chơi à?"
Khương Hiểu cười một tiếng: "Môn ngữ văn tớ còn có đến mấy chương văn học cổ đại còn chưa học thuộc nữa."
Mọi người đều có chung suy nghĩ, chẳng lẽ Lâm Vu đi chơi một mình. Lâm Vu đến Tấn Thành ba năm, ngoại trừ người quen nhà Thẩm Nghi Đình, có vài lần ngẫu nhiên cùng Khương Hiểu và mấy người các cô cùng ra ngoài, không có khi nào đi một mình.
"Tớ trở về phòng học trước đây." Khương Hiểu đi đến lối ra, lấy cặp sách lên phủi phủi bụi, nhanh chân mà đi.
Trần Đồng nhìn qua bóng lưng của Khương Hiểu:"Tớ cảm thấy Khương Hiểu có cái gì lạ lạ"
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Dương Tiểu Mộng: "Người ta đang cố gắng học tập, có gì lạ đâu."
Thôi Nhã gật đầu: "Cô chú của cậu ấy đều xuất ngoại, bố cậu ấy lại không ở bên. Cậu ấy còn không nói một lời. Còn chúng ta kêu khổ kêu mệt. Ở nhà, bố mẹ liền làm một bàn đầy thức ăn chờ chúng ta về"
Nói xong, ba người mỗi người đều có biểu lộ khác nhau.
Lâm Vu được Tần Hành đưa cho lộ tuyến*, ở đường 41 chờ xe buýt đến.
*Lộ trình đường đi
Sáng sớm cuối tuần, đương nhiên sẽ không có tình huống kẹt xe. Lâm Vu nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Không khí ở đây không tính là sạch sẽ nhưng rất trong lành. Mỗi nơi đều có người đứng, sinh hoạt như vậy cứ lặp đi lặp tại. Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại ở một trạm nào đó?
Khoảng nửa tiếng, cô đến nơi.
Tần Hành sớm đã đợi cô địa điểm này. Bước xuống xe, thấy Tần Hành mặc đồng phục xanh trắng, vẫn như cũ đeo cặp sách, trong balo xưa nay vẫn mang vài cuốn sách như thường lệ.
Trong đám người, Lâm Vu đi về phía hắn, Tần Hành cũng thấy được cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Tần Hành nhanh bước đến hướng cô.
Lâm Vu cảm thấy kỳ quái, Tần Hành hôm nay làm sao cũng mặc đồng phục.
Tần Hành đầy ý cười, miệng cười sáng lạng nói: "Chúng ta từ cửa này đi vào, đi một vòng quanh hồ hơi mệt. Chúng ta chỉ đi nửa vòng, vừa vặn đối diện có công viên, khung cảnh cũng không tệ lắm."
Lâm Vu gật đầu, cô nhìn xung quanh nói: "Rất nhiều người đến đây?"
Tần Hành: "Cuối tuần đều như vậy, sẽ có du khách nước ngoài. Đây hồ lớn nhất Tấn Thành, cảnh sắc không thể so với những điểm tham quan khác. Bình thường rất nhiều người thích đi đến hồ này rèn luyện thân thể."
Tần Hành biết chắc cô không có cơ hội đi nhiều điểm tham quan ở Tấn Thành, cho nên trên đường đi giải thích cho cô về lịch sử của mấy cái tường thành ở Tần Thành.
Cách đó không xa mặt hồ, cây liễu theo gió đung đưa, mặt hồ gơn sóng lăn tăn, ven bờ hồ có một loạt thuyền.
Cứ như vậy nhẹ nhàng hài lòng.
"Có muốn đi ngồi thuyền hay không?" Tần Hành đề nghị.
Lâm Vu lắc đầu: "Đi bộ thêm chút nữa đi"
Hai người chậm rãi đi, trên đường còn gặp được người luyện công buổi thực sáng đỉnh của đỉnh, còn có viết thư pháp trên mặt đất.
Lâm Vu không khỏi nhìn đứa bé kia vài lần, phát hiện chữ viết của đứa bé quả thực không tồi. Lúc cô còn học tiểu học, chương trình học căn bản không có lớp học thư pháp, viết chữ hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân. Chữ của cô chỉ tạm gọi là thanh tú. So với chữ của Tần Hành, Thẩm Nghi Đình căn bản không thể so được.
Tần Hành cũng nhìn một lúc, đứa trẻ kia tầm 7-8 tuổi, xung quanh là một đám người vây xem khích lệ. Tần Hành vừa định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy trong đám người có cả Trương Cần.
Trương Cần cũng nhìn thấy hai người họ, trên mặt thể hiện sự kinh ngạc.
Lông mày Tần Hành nhảy một cái, vội vàng lôi kéo tay Lâm Vu: "Chúng ta đi nhanh đi, ở đây kẻ trộm rất nhiều."
Lâm Vu không hiểu.
Trương Cần ánh mắt truy đuổi hai người. Một bên là người đàn ông khoảng 60 tuổi, cùng Trương Cần mặt mày có mấy phần rất giống, người đàn ông hỏi: "Hai đứa nhỏ kia là học sinh của con dạy?" Hai người mặc đồng phục Nhất Trung, rất dễ dàng nhận ra.
"Đúng thế."
"Chuyện lớn đây."
"Cha đừng nghĩ lung tung, hai đứa nhỏ này thành tích rất tốt."
"Thành tích tốt không có nghĩa là tất cả."
Trương Cần trầm mặc: "Cha, đã nhiều năm như vậy, suy nghĩ của cha vẫn không thay đổi. Thật ra học sinh suy nghĩ rất đơn giản, cha từ đầu đến cuối đều thích dùng ánh mắt của người trưởng thành để phỏng đoán người khác."
Ông Trương im lặng một chút nói:"Con vẫn còn trách ta?"
Trương Cần nhếch khóe môi, khuôn mặt biến sắc
"Chuyện năm đó, ta xin lỗi." Ông Trương hít thở thật sâu một hơi fafi: "Con cũng không còn nhỏ, cũng nên tính đến chuyện kết hôn đi. Ở trường có cô Đào Mạn..."
"Cô ấy đã có bạn trai."
"Thật là đáng tiếc."
Trương Cần hiểu rõ cha của mình, làm lãnh đạo đã lâu, chuyện gì thích thì đều chủ động khống chế. Hắn không còn nhỏ nữa, nhưng mọi chuyện không thể như ý muốn của ông.
Tần Hành cảm xúc phức tạp, cậu đương nhiên sẽ không nói cho Lâm Vu cậu vừa mới nhìn thấy Trương Cần. Lâm Vu suy nghĩ đơn giản, nếu như biết, cô nhất định sẽ đi đến cùng Trương Cần chào hỏi.
Đến công viên. Vào mùa xuân, bên trong vườn hoa tươi nở rộ, đặc biệt là vườn hoa Tulip, cỏ xanh như tấm đệm. Không ít gia đình mang theo con nhỏ đến ăn cơm dã ngoại, còn có rất nhiều người chụp ảnh cưới, cô dâu xinh đẹp còn chú rể tuấn tú.
Lâm Vu lần đầu tiên đến công viên, mà lại là cùng nam sinh. "Công viên này tên gọi là gì?"
Tần Hành nhìn qua cô, bình tĩnh nói: "Vườn tình yêu, cậu không biết sao?"
Đột nhiên Lâm Vu khẽ giật mình, nhìn Tần Hành bằng ánh mắt khó hiểu: "Vườn tình yêu?"
Tần Hành hững hờ ừ một tiếng: "Lâm Vu —— "
Đột nhiên được gọi tên, Lâm Vu có chút sững sờ.
Tần Hành từ trong túi lấy ra một tấm gỗ hình hồ lô nói:"Mẹ tớ đã cầu nguyện trong chùa, cho cậu."
Lâm Vu một mặt kinh ngạc:"Tớ làm sao có thể lấy?"
Tấm gỗ còn mang theo nhiệt độ của Tần Hành. Tần Hành đem tấm gỗ nhét vào tay cô nói:"Phía trên khắc chữ, cậu xem một chút."
Lâm Vu thì thầm: "Tên đề bảng vàng* —— "
*những người thi đỗ có thành tích cao
Tần Hành nhún nhún vai:"Tớ có thể làm được, cho nên tớ không cần, tặng cho cậu! cậu đừng khẩn trương."
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Lâm Vu: "Thế nhưng là đây mẹ cậu cầu nguyện cho cậu mà? Tớ làm sao có thể lấy chứ."
Tần Hành quay đầu đi chỗ khác: "Cậu tranh thủ lấy đi, lúc đầu tớ định đưa cho Khuất Thần, nhưng Khuất Thần xuất ngoại, cũng không cần tên đề bảng vàng."
Lâm Vu: "... Vậy cám ơn cậu, cả mẹ câu nữa."
Tần Hành gật gật đầu, ừ một tiếng, sắc mặt tự nhiên ửng hồng.
Trưa hôm đó hai người cùng nhau ăn cơm xong rồi về, Lâm Vu mời khách, nhưng lại là Tần Hành trả tiền. Tần Hành nói, đợi đến đại học để cô mời lại hắn.
Lâm Vu trở lại trường học. Lâu rồi cô chưa được cảm giác ăn rau cải xôi ngon như thế. Buổi chiều, cô tiếp tục đi lớp tự học, đồng thời tinh thần cũng không tệ.
Con người quả nhiên còn muốn đi tiếp cận thiên nhiên, tâm trạng thoải mái, có cái gì đó ngọt ngào bỗng nhiên tràn ra.
Buổi chiều ngày hôm nay, Tần Hành đột nhiên up cái ảnh cối xoay gió ở vườn tình yêu, không có miêu tả gì. Tần Hành gửi đi không bao lâu, bình luận liền đến.
Khuất Thần: Tần Hành?
Tôn Dương: Bị hack nick rồi?
Mẹ Tần: Con trai, đi vườn tình yêu?
Mẹ Tần: Cùng ai? Hẹn hò?
...
Tần Hành chưa trả lời.
Lâm Vu là ở buổi tối mới lên Wechat, cô yên lẳng lặng nhìn hình ảnh.
Bà Tần trong lúc cấp bách, gọi điện thoại cho chồng:"Tranh thủ thời gian nhìn wechat của con trai đi!"
Ông Tần tay run một cái: "Thế nào?"
Bà Tần: "Có phải hay không yêu sớm?"
Ông Tần hừ một tiếng, coi như không có chuyện gì: "Nó đang tập trung thi tốt nghiệp trung học, bà chớ suy nghĩ lung tung."
Mẹ Tần: "A Tần tính cách nó thế nào, ông không hiểu sao? Wechat thường ngày không có đăng gì, hiện tại trắng trợn up ảnh, hôm nay khẳng định là hẹn hò."
Ông Tần: "Phu nhân, xin hỏi bà có dặn dò gì? Cần tôi nhắn tin cho nó không?"
Bà Tần: "Tôi chính là muốn nói với ông, con trai của ông không phải là hòa thượng."
Ông Tần cười: "Chúng ta liền xem như không biết đi, đừng đi hỏi nó."
Bà Tần: "Ông cho rằng ông muốn hỏi nó, liền có thể hỏi ra sao?"
Bố Tần: "... Tôi đang họp, về nhà nói chuyện!"
Thời gian học của năm ba trôi qua đặc biệt nhanh, một ngày lại một ngày, một tuần lại một tuần, chớp mắt một tháng cứ như vậy đi qua. Rất nhanh ba kì thi thử kết thúc. Lần này năm thành phố cao trung liền thi thử, Lâm Vu tổng điểm xếp thứ nhất, Tần Hành sắp xếp thứ hai. Hóa học đạt điểm tối đa, toán học tối đa liền có thể ra nước ngoài. Thành tích vừa có, học sinh Nhất Trung cùng các thầy cô liền bùng nổ. Lãnh đạo cấp ba cùng các thầy cô giáo đang họp, dặn đi dặn lại, năm nay Nhất Trung nhất định phải tranh thủ đạt "trạng nguyên" toàn tỉnh.
Các thầy cô giáo phải chịu áp lực rất lớn.
Trương Cần còn cố ý đem hai người họ gọi vào văn phòng, nói một chút. Để bọn họ tiếp tục duy trì loại trạng thái này, lúc này ngàn vạn lần không thể phớt lờ, càng không thể phân tâm.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Tần Hành giọng nói nhẹ nhàng: "Thầy Trương, thầy yên tâm, chúng em sẽ nỗ lực hết sức."
Ánh mắt Trương Cầm sâu xa nhìn Tần Hành, lại nhìn Lâm Vu, cuối cùng cái gì đều không hỏi, để bọn họ trở về lớp. Hai người vừa về tới lớp học, mọi người đều nói về hai người họ.
Tôn Dương cảm thán: "Thần điêu thi lữ *! Hai người làm sao khi nào cũng ở vị trị đó?"
*cùng nghĩa với bộ phìm thần điêu đại hiệp, 2 cô trò còn ở đây là bạn học, có chế nào xem phim đó chưa? Tui coi rùi nè
Lâm Vu hỏi: "Cái gì thần điêu thi lữ?"
Khương Hiểu nở nụ cười: "Bọn họ đặt cho cậu cùng Tần Hành."
Lâm Vu thẹn thùng.
Tần Hành trả lời: "Đều là cùng một thầy dạy, thứ tự không khác biệt lắm có cái gì kỳ quái sao."
Tôn Dương trong nháy mắt nhìn trên bàn: "Tớ và hai người các cậu không phải cùng một thầy dạy sao?"
Sau khi có bảng xếp hạng, Tần Hành được cử đi trên cơ bản đã được xác định. Sau khi đến lớp tự học buổi tối, cậu về đến nhà.
Khó lắm mới thấy ông bà Tần đều ngồi ở phòng khách.
Tiểu Dã quơ cái đuôi tới, Tần Hành sờ nó.
Ông Tần giương mắt: "Thầy Trương hôm nay có liên lạc với b, sự việc con được cử đi, phải quyết định nhanh một chút"
Tần Hành đi đến sofa ngồi xuống, không nói chuyện.
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Ông bà Tần nhìn nhau, không biết cậu quyết định thế nào.
"Tần Hành, con gần đây có phải có chuyện gì không?" Bà Tần cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Được ngành toán học cử đi, muốn tiếp tục đào tạo sâu hơn, về sau làm nhà toán học."
"Ừm." Ông Tần gật gật đầu, "Thật là tự hào, giống như Trần Cảnh Nhuận* vậy. Tần gia chúng ta chưa có nhân vật nào như vậy đâu "
*Nhà toàn học nổi tiếng ở Trung Quốc, chế nào muốn tìm hiểu thêm thì lên bác google hỏi nha
Sắc mặt Tần Hành đột nhiên trịnh trọng lên: "Con cũng không có niềm đam mê muốn làm nhà toán học."
Ông Tần một mặt bình tĩnh hỏi: "Vậy con muốn làm cái gì?"
Bà Tần cũng yên lặng, còn Tiểu Dã ngồi xổm ở bên bàn trà, giống như hội nghị gia đình.
Tần Hành nhún vai: "Con cũng không biết." Cậu thực sự nói thật. Từ tiểu học, mỗi lần tham gia cuộc thi gì đều có thể đoạt giải.
Ông Tần nâng chén trà lên uống một hớp "Không biết tương lai làm cái gì? Vậy vấn đề này chúng ta phải thảo luận một chút."
Mọi chuyện từ trước đến giờ đều theo quyết định của Tần Hành, bởi vì bọn họ một mực tin tưởng năng lực của con trai. Thời điểm mấu chốt mà bọn họ quyết làm hội trưởng hội phụ huynh, là muốn thay mặt Tần Hành nói lên ý kiến. Đương nhiên cuối cùng quyền quyết định vẫn là của cậu. Ông Tần tốt nghiệp loại giỏi, tốt nghiệp xong liền làm việc tại hệ thống công vụ Tấn Thành. Qua mấy năm, 9 giờ đi 5 giờ về, lúc ông Tần sắp thăng chức, liền dứt khoát từ chức để lập nghiệp. Công ty hiện tại cũng là top 100 xí nghiệp trong tỉnh. Ông Tần chưa từng có nói qua, sẽ để Tần Hành tương lai trở về kế thừa công ty.
"Tần Hành, ba vẫn cảm thấy thi đại học không nhất định có thể quyết định tất cả. Bất quá, con cần cố gắng nhiều hơn, mới có thể lựa chọn cơ hội tốt. Ba và mẹ luôn ủng hộ con dù quyết định thế nào"
Tần Hành nhíu mày: "Vậy con quyết định học Y."
Bà Tân khẩn trương nói:" Đột nhiên sao lại muốn học Y?"
Tần Hành không lắm để ý nói: "Muốn chăm sóc người bị thương."
Bà Tần nhíu mày: "Xã hội bây giờ không thiếu người học Y."
Ông Tần một mặt bình tĩnh vỗ tay cỗ vũ bà Tần.
Tần Hành đứng dậy, đi vài bước, lại dừng lại."Ba mẹ, nếu con không muốn bỏ ra nước ngoài? Con muốn tham gia thi đại học, đến lúc đó lại điền nguyện vọng."
Bà Tần hồi hộp còn ông Tần thì cắn răng, giả bộ làm mặt lạnh nhạt."Con suy nghĩ thêm một chút."
Tần Hành nói to: "Đã nghĩ sâu tính kỹ."
Tần Hành nói một tiếng, liền trở về phòng.
Bà Tần nắm tay thành nắm đấm, "Nó làm sao vậy? Đây là muốn khiêu chiến bản thân sao?"
Ông Tần hô một hơi, lại uống hết mấy ngụm nước mới đè xuống sự tức giận. "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đem từ leo núi đổi thành đi dạo công viên, hì hì ~ vườn tình yêu ớ ~
Mấy năm sau, Tần Hành cùng Lâm Vu đi vườn tình yêu chụp ảnh cưới.
Bạn học Lâm ngu ngơ hỏi: "Cho nên khi đó anh là cố ý dẫn em tới nơi này sao?"
Bạn học Tần: "Anh cũng học quá nhiều, liền muốn cùng em đi thư giãn một chút."
Bạn học Lâm vẫn còn có chút không tin.
Bạn học Tần một tay nắm cả eo của cô, làm bộ muốn hôn cô.
"Khi đó nhìn thấy người khác chụp ảnh cưới, anh cũng liền muốn về sau đến nơi đây chụp. Dù sao nơi này cũng là nơi lần đầu tiên chúng ta hẹn hò."
Lâm Vu: "..."
Cô không muốn thừa nhận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần editer nhé các chế! Yêu thương