Editor: melbournje
?
Tháng bảy, Lâm Vu đi về Tấn thành trước, cố ý đi thăm Tiểu Hàn một chút. Tiểu Hàn học kỳ sau là năm cuối cấp ba, mẹ cậu bé một mực hi vọng Lâm Vu có thể tiếp tục phụ đạo cậu.
Mấy năm này, giữa hai người đã có sự hài hòa, chuyện học tập của Tiểu Hàn tiến bộ rất lớn, tính cách cũng khác khá nhiều so với trước kia.
Lâm Vu cùng mẹ Tiểu Hàn nói về việc tham gia chương trình, người một nhà này bảo sẽ canh TV lúc chương trình phát sóng.
Mẹ Tiểu Hàn cười, "Hồi năm nhất cô tham gia biện luận ở trường học, lúc ấy khẩn trương nói không ra lời, về sau còn nói sai, bên bạn bắt lấy lỗ hổng, một mực công kích cô. May mắn là ba Tiểu Hàn đã ngăn cơn sóng dữ."
Tiểu Hàn trực tiếp trợn trắng mắt.
Lâm Vu nhàn nhạt cười.
"Lúc ấy vì tranh tài, một đội bọn cô cùng nhau tham gia ra quốc tế hơn mười lần. Thật hoài niệm nha! Lúc còn trẻ trong thân thể như kiểu tràn đầy năng lượng, để mình không ngừng xông về phía trước."
Tiểu Hàn: "Đó là xao động hormone."
Mẹ Tiểu Hàn không nhìn thẳng cậu, "Lâm Vu, cháu không cần khẩn trương, chuẩn bị cẩn thận là tốt."
Lâm Vu gật gật đầu, "Cháu biết. Chỉ là cháu muốn ở lại Tấn Thành hai tuần, Tiểu Hàn chỗ này —— "
Tiểu Hàn hừ lạnh nói: "Em cũng không phải trẻ con. Chính chị cố lên nha, đừng để bị loại từ vòng gửi xe."
Mẹ Tiểu Hàn một mặt xấu hổ, "Đứa nhỏ này ăn nói kiểu gì vậy! Phải động viên cô giáo Lâm cố lên chứ."
Tiểu Hàn: "Con bảo cố lên có làm được cái gì! Mấu chốt là ở chính bản thân chị ấy."
Lâm Vu liễm liễm thần sắc, "Yên tâm! Chị sẽ không để bị loại từ đầu đâu."
Tiểu Hàn: "Chị nhớ chiến đấu đến cùng nhé!" Lại là một tên nhóc mạnh miệng mà thôi.
Lâm Vu cùng bọn họ tạm biệt xong, sáng ngày hôm sau, cô cùng Tần Hành, còn có một đôi bốn người cùng chờ ở chỗ tàu hoà, mọi người cùng nhau xuất phát đến Tấn thành.
Kết quả lúc xoát vé, bọn họ gặp được đội năm người của đại học P.
Âm thanh Lý Duy Tịch rất kêu, "Lâm Vu, Tần Hành, hai người khoẻ không!"
Lâm Vu gật gật đầu, nhếch miệng lên, "Không ngờ chúng ta còn chung một chuyến tàu đấy."
Lý Duy Tịch đánh giá hai người, khẽ mỉm cười, "Tớ lên trước đấy. Chờ đến Tấn thành chúng ta trò chuyện tiếp."
"Được." Lâm Vu đáp ứng.
Tần Hành nghi hoặc, "Hai người trước kia rất quen sao? Vì cái gì mà cô ấy đối với em hình như rất nhiệt tình."
"Cậu ấy là người rất tốt. Lúc hồi cấp ba bọn em cũng chưa quen, có một lần em gặp phải bài toán khó, cậu ấy chủ động cùng em thảo luận."
Tần Hành cười nhẹ một tiếng, nhớ năm đó, Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch đều là hai người đẹp của Nhất Trung. Hai người nhìn qua khí chất có chút tương tự, kỳ thật nhìn kĩ thì không giống nhau.
Hơn bốn giờ đợi, tàu đã đến trạm. Nhân viên ở đài truyền hình đã đứng giơ bảng và chờ sẵn.
Tiểu Thái nắm tay từng người họ, "Vất vả rồi. Xe ở bên ngoài, mọi người về khách sạn trước đi."
Lâm Vu nhìn Tần Hành, "Anh về nhà?"
Tần Hành nhíu mày, "Anh về nhà trước, buổi tối đến tìm em. Nếu không em cùng anh về?"
Lâm Vu nhìn anh, "Em chưa muốn lấy chồng đâu."
Tần Hành nhún nhún vai, "Anh không bắt ép em." Anh đưa tay ôm lấy cô, "Anh đi trước, buổi tối gặp lại nhé."
Lâm Vu nhìn qua bóng lưng của anh, gặp anh đi thang máy xuống, cô nhìn theo bóng lưng anh đến khi bé xíu thì thôi.
Một đoàn người trực tiếp đến khách sạn, sắp xếp phòng xong, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Lâm Vu cùng Hàn Dịch Tâm ở một phòng.
Hàn Dịch Tâm thu thập xong đồ đạc, đảo trong tay tờ đề. Cô mỗi ngày đều ôn tập.
Lâm Vu thả nhẹ động tác, đem quần áo treo lên.
Hàn Dịch Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô. Lâm Vu rất lạnh nhạt. Chỉ số phạm sai lầm của cô chỉ có 2%. Mấu chốt là cô rất giỏi, cơ hồ không bao giờ phạm sai lầm. Ngoại trừ thi thoảng cô nhớ sai đường, bất quá trí nhớ của cô lại quá tốt với những thứ khác.
"Lâm Vu, em không lo lắng sao?"
"Có chút khẩn trương." Lâm Vu quay đầu, "Dù sao không giống thi biện luận ở trường học." Cô không phải người bạo dạn, ba năm cấp ba, đều không bao giờ phát biểu trước cờ.
Hàn Dịch Tâm khóe miệng nhẹ cười, "Kỳ thật đều như thế."
Vào lúc tối, bốn đội đã đến. Chương trình "Sinh sôi không ngừng" triệu tập mọi người tại phòng họp, lấy phương thức rút thăm quyết định thi đấu.
Dưới ánh đèn, tia sáng sáng tỏ loá mắt. Bốn đội đội trưởng từng người rút thăm.
Cuối cùng, đại học P đấu đại học Z, đại học B đấu đại học N.
Tổ đạo diễn nói: "Mọi người đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Tôi rất chờ mong ngày mai."
Mọi người đều cười, trên mặt là trầm ổn, tự tin.
Lý Duy Tịch qua bên Lâm Vu, "Lâm Vu, hi vọng chúng ta có thể gặp nhau."
Lâm Vu có chút kinh ngạc, "Cố lên!"
Tần Hành lẳng lặng chờ đợi ở hành lang, nhìn thấy bọn họ lục tục ngo ngoe ra, anh đi qua.
Đạo diễn dừng lại, "Tần Hành?!"
Tần Hành lễ phép chào: "Chú Trương, đã lâu không gặp."
"Cháu đến cổ vũ bạn à?" Trương đạo diễn làm sao không biết tính cách của Tần Hành chứ.
Tần Hành cười cười, "Vâng."
Đạo diễn Trương đầu nhìn đám trẻ kia một chút, thật sự là hâm mộ nha, tuổi trẻ thật tốt."Vậy chú đi làm việc, các cháu cứ trò chuyện nhé."
Tần Hành đi tới phía Lâm Vu, nói với mọi người: "Thật có lỗi! Cho tôi mượn Lâm Vu một chút nhé."
Mọi người nhìn hai người, trên mặt đều là ý cười.
Chương Nhất Thiên nói: "Anh Tần, ngày mai mọi người phải thi đấu, anh cũng không cần ngược cẩu chứ."
Tần Hành nhíu mày, "Anh nhìn người tham gia lần này có vài nữ sinh. Cố gắng nắm chắc phần thắng nhé." Anh cười, "Chúng ta đi trước."
Chu Thiến nói: "Hai người này thật hợp."
Hàn Dịch Tâm nhẹ cười, "Chị trở về phòng trước. Các em thương lượng gì về ngày mai thì cứ làm đi nhé."
Buổi tối ở Tấn Thành rất đẹp, đèn nê ông sáng chói, đài truyền hình lại ở trung tâm thành phố, ngựa xe như nước, dòng người không ngừng. Lâm Vu lại có lòng cảm mến. Cô ở thành phố B ba năm, đều không có loại cảm giác này.
Tần Hành cùng Lâm Vu đến quán cà phê 24h, kết quả hai người chỉ chọn hai cốc nước chanh.
"Em cảm thấy đại học P và Z ai sẽ thắng?"
Lâm Vu uống một hớp nước, "Cái này khó có thể nói. Người có thể tới tham gia tranh tài khẳng định đều rất lợi hại."
"Người lợi hại hơn nữa cũng có nhược điểm, huống chi là tranh tài, không khí khẩn trương, thường thường sẽ để cho người ta kết quả ngoài ý muốn." Tần Hành yên lặng nói.
Lâm Vu mặc xuống, "Nhưng thật ra là tâm tính đi."
Tần Hành gật gật đầu, "Quay xong đến nhà anh được không?"
Lâm Vu giật mình.
Tần Hành khóe mắt mỉm cười, "Cha anh muốn tới cổ vũ cho em cố lên."
Lâm Vu: "..."
Tần Hành: "Anh từ chối. Anh nói sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của em."
Lâm Vu á một tiếng."Đột nhiên nghĩ đến mỗi lần thi cử hồi cấp ba, tất cả mọi người khẩn trương, vẫn còn phải làm bộ như không có việc gì. Khi đó Khương Hiểu ——" tiếng nói cô im bặt mà dừng.
"Cậu ấy thế nào?"
"Ánh mắt của cậu ấy luôn luôn không sai. Chu Tu Lâm là một người đàn ông có trách nhiệm." Lâm Vu nháy mắt mấy cái, "Kỳ thật em có loại cảm giác, Chu Tu Lâm có phải cố ý hay không?"
Tần Hành đối với mấy chuyênn này không cảm thấy hứng thú, đầu ngón tay vuốt ve cốc, "Lúc nào anh mới có thể lên chức bố?"
Sắc mặt Lâm Vu trong nháy mắt liền đỏ lên, nhìn anh chằm chằm, hết lần này tới lần khác anh một mặt vô tội.
"Khương Hiểu so với anh nhỏ hơn mấy tháng."
"Chu Tu Lâm lớn hơn anh sáu tuổi."
"A! Em nhỏ hơn Khương Hiểu một tháng."
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Hành dựa vào trên ghế sa lon, yếu ớt nói, "Còn có bốn năm nữa!"
Lâm Vu dở khóc dở cười.
Tần Hành đưa Lâm Vu trở lại khách sạn xong, anh về nhà.
Bố mẹ anh đều ở phòng khách, giống như đang chờ anh.
Ông Tần hỏi: "Lâm Vu thế nào?"
Bà Tần cũng là một mặt lo lắng.
Tần Hành trả lời: "Cô ấy rất tốt. Làm sao? Khẩn trương ạ?" Anh cảm thấy có mấy phần buồn cười.
"Người trong nhà tham gia, ba không thể đi xem được thì thật là đáng tiếc." Ông Tần một mặt thất lạc.
Bà Tần cười, lúc ghi hình bà có thể đến trường quay để xem.
Ánh mắt Tần Hành di chuyển, "Mẹ, có thể cho con mấy tấm trận chung kết được không. Vị trí tốt một chút."
Bà Tần kinh ngạc, "Ai muốn đến xem vậy?"
Tần Hành mím mím khóe miệng, "Mấy người rất quan trọng."
Bà Tần liễm liễm thần sắc, "Đợi mẹ hỏi chú Trương đã."Sinh sôi không ngừng" là chương trình phát sóng, giá vé rất cao, nhất là "Danh giáo tranh đấu" đã sớm báo trước, vé vào cửa rất khó xin."
Tần Hành: "Con muốn mời giáo viên hồi cấp ba đến xem, lúc trước bọn họ đối với con rất chiếu cố."
Bà Tần: "Sao không nói sớm. Người trong êkip ai cũng có phiếu riêng hết ấy."
Tần Hành: "..."
Ông Tần trầm tư nói: "Vé vào cửa trận chung kết —— "
Bà Tần quay đầu, "Đó là đương nhiên. Lâm Vu nhất định có thể vào trận chung kết."
Ông Tần phụ nhếch miệng góc: "Thuận tiện vậy làm cho tôi một vé vào cửa đi."
Tần Hành cười cười, không còn nói cái gì.
Vào lúc ban đêm, anh gọi điện thoại cho các giáo viên, Trương Cần, Dương Mạn, thầy Âu Dương và thầy Tôn.
Mọi người nhận điện thoại của anh, tràn đầy kinh hỉ. Lại nghe anh nói, Lâm Vu tham gia chương trình đang hot nhất "Sinh sôi không ngừng", bọn họ càng kiêu ngạo. Nhất trí đều nói nhất định sẽ tới, thậm chí muốn dẫn người nhà tới.
Tần Hành cuối cùng gọi điện thoại cho Hách chủ nhiệm, nửa ngày mới kết nối.
"Ai đó?" Thanh âm Hách chủ nhiệm không thay đổi, vẫn là thanh âm quen thuộc, có chút nghiêm túc.
Tần Hành hắng giọng, "Hách chủ nhiệm, en là Tần Hành."
Mỗi một khóa nhiều như vậy học sinh, lại qua bốn năm, Hách chủ nhiệm vẫn nhớ anh.
"Tần Hành à! Sao lại gọi điện thoại cho thầy thế?"
"Hách chủ nhiệm, ngày kia có rảnh không ạ? Lâm Vu tham gia tranh tài."
Hách chủ nhiệm sững sờ, "Lâm Vu? Con bé tới tham gia cuộc thi đấu kia. Con gái của thầy rất thích xem "Sinh sôi không ngừng", còn muốn tham gia! Người đến tranh tài đều rất lợi hại, không nghĩ tới các em lần này cũng tới tham gia!"
"Lần này còn có Lý Duy Tịch khoá chúng ta."
"Lý Duy Tịch à! Thầy nhớ được con bé học ở đại học P. Các em cả đám đều có tiền đồ!" Hách chủ nhiệm trêu ghẹo nói: "Em cùng Lâm Vu hiện tại kết thúc chưa?"
Tần Hành cười: "Chúng em kết hôn, nhất định mời thầy làm chứng hôn nhân!"
Hách chủ nhiệm ở sâu trong nội tâm chấn động, "Chỉ cần các em mọi chuyện đều tốt, thầy cũng cao hứng." Bọn họ làm nghề này, bình thường quan tâm còn cần cái gì đâu? Học sinh có tiền đồ, hạnh phúc, bọn họ nghe được tin tức, sau đó vui vẻ.
Truyện được up tại wattpad melbournje
"Hách chủ nhiệm, ngày kia gặp."
Hách chủ nhiệm thật lâu không hề động, thẳng đến khi con gái của ông không kiên nhẫn được nữa."Cha, cái đề này đến cùng làm thế nào?"
Ông thu hồi suy nghĩ, tiếp tục giảng bài cho con gái.
Ngày tiếp theo, Tấn thành vẫn nóng như cũ. Tháng bảy, ban ngày bên ngoài nóng tựa như lò bát quái.
Bất quá, ở trường quay lại còn nóng hơn.
Buổi sáng đại học P đấu với đại học Z, hai trường học cân sức ngang tài, bất quá cuối cùng vẫn là đại học P thắng.
Đại học B và N ghi hình vào buổi sau, cho nên tất cả mọi người đến xem trận đấu này, cũng muốn hiểu một chút đối thủ tiếp theo của mình
"Lý Duy Tịch thật sự là lợi hại, một chọi ba, đại học Z sớm đã loạn."
"Đáng tiếc là vẫn thua một câu."
Lâm Vu nhìn qua phía trước, Lý Duy Tịch đang cùng các bạn bè nói nói cười cười. Cô trầm ngâm nói: "Cậu ấy đã cố ý nhường."
"Cái gì! Cố ý nhường?"
Lâm Vu cũng rất khiếp sợ, cô có thể khẳng định Lý Duy Tịch là cố ý. Câu hỏi kia về âm nhạc. mà Lý Duy Tịch còn học dương cẩm, đã từng đi diễn nhiều, cậu ấy không phải không biết đáp án.
Thời khắc mấu chốt, một người lòng dạ có thể thấy được! Nếu là Lý Duy Tịch đem mọi người đè xuống dưới, cậu ấy sẽ nhất chiến thành danh, nhưng là cũng sẽ làm cho đối phương khó xử. Lúc này, cậu ấy còn có thể làm ra sự lựa chọn như vậy, Lý Duy Tịch thật không tầm thường.
Lâm Vu cong cong khóe miệng, trong lòng khâm phục.
"Nếu như sau cùng đại học P mà thua thì sao."
"Bởi vì cậu ấy tin tưởng đồng đội của mình." Lâm Vu nói, "Trận chung kết mà nói, đại học P nhất định sẽ để cậu ấy đấu cuối cùng."
"Anh Phùng, vậy chúng ta sắp xếp đội hình như nào đây."
"Chờ thắng đại học N đã. Mọi người cố gắng lên!"
[ Từ giờ mình chơi kiểu ngày lẻ ra số chương lẻ, ngày chẵn ra số chương chẵn =))) kiểu như ngày 24 chẵn mình sẽ ra 2 hoặc 4 hoặc 6 chương, còn ví dụ ngày 15 thì ra 1 hoặc 3 hoặc 5 chương =))))) ]