Edit: melbournje
Beta-er: Bom Bom
***
Trương Cần không có cách nào khác, vẫn là đem Lâm Vu cùng Tần Hành đi.
"Tôi đi hướng phía đông, Tần Hành em cùng Lâm Vu đi phía tây tìm. Chú ý an toàn nhé."
"Trương lão sư, Khương Hiểu không có việc gì đâu, chúng em đều tin tưởng cậu ấy."
Trương Cần gật gật đầu.
Trời tháng tư, thời tiết dần dần nóng lên.
Lâm Vu đi theo Tần Hành dọc theo đường, bọn họ cầm ảnh chụp Khương Hiểu trong điện thoại, càng không ngừng hỏi mọi người có hay không đã thấy qua Khương Hiểu.
Không biết đi bao nhiêu con phố, hai người hiện đầy mồ hôi.
Tần Hành nhìn cô một cái, "Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi." Bọn họ đã đi hai tiếng, còn tiếp tục như vậy, sợ rằng Lâm Vu cũng sẽ không chịu nổi.
"Không có chuyện gì, tớ vẫn đi được. Tiếp theo, chúng ta đi nơi nào?"
Tần Hành: "Tớ mệt lắm, đi không nổi rồi."
Lâm Vu: "... Vậy tớ đi mua một ít nước."
Tần Hành: "... Tớ đi! Cậu ở chỗ này chờ tớ." Dứt lời, hắn liền chạy đến siêu thị đối diện.
Lâm Vu nhìn bóng lưng hắn, có chút thất thần.
Chỉ chốc lát sau, hắn ôm hai chai nước khoáng trở về, còn mua một bao khăn ướt, "Lau mồ hôi đi."
Lâm Vu tiếp nhận, nhẹ nói một tiếng: "Cám ơn."
Tần Hành nhìn cô, "Nếu như là cậu, lúc cậu khó chịu, cậu sẽ đi đâu?"
Lâm Vu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, "Khi còn bé lúc buồn, tớ thích leo lên trên cây. Đứng trên cao, bao nhiêu buồn phiền âu lo đều tan biến. Cửa nhà tớ có một gốc cây dâu, mấy thập niên, quả dâu ra trái, chúng tớ đều là chính mình leo lên hái."
"Vậy cậu vì cái gì mà buồn?" Tần Hành đột nhiên rất hiếu kì.
Lâm Vu mím mím khóe miệng, lẳng lặng mà nhìn phía trước, dòng người không thôi góc đường, nhiệt nhiệt nháo nháo, đây chính là thành phố lớn. Cô hồi lâu không nói gì, Tần Hành cho là cô không có trả lời.
Hắn vừa muốn chuyển đổi đề tài, liền nghe Lâm Vu ôn nhu nói ra: "Nghĩ về ba tớ." Cô quay đầu hướng tới bên trên ánh mắt của hắn, đôi tròng mắt kia giống bịt kín một tầng sương mù, giấu đi từng tia từng tia ưu thương.
"Lúc tớ vừa sinh ra, thì cha tớ liền qua đời. Tớ chỉ nhìn qua ảnh chụp của ông ấy."
Tần Hành: "Ba cậu làm sao qua đời?"
Lâm Vu: "Cứu người." Thanh âm của cô không nhẹ không nặng, "Cha tớ sau khi tốt nghiệp đại học thì đi tới quê hương của mẹ. Năm đó mùa hè, mưa to thủy triều dâng lên, có hai đứa bé không cẩn thận rơi xuống sông, ông ấy nhảy xuống sông cứu được đứa bé, nhưng chính mình lại..." Cũng không trở về nữa.
Tần Hành yết hầu nghẹn ngào, thần sắc căng cứng.
Lâm Vu uống một hớp nước, "Tớ thì vẫn ổn. Chỉ là mẹ tớ một mực không tiếp thu được, chỉ còn có một tuần lễ nữa thôi là bọn họ cử hành hôn lễ rồi."
Một tuần lễ...
Ông trời sao mà tàn nhẫn đến vậy?
Tần Hành nhìn qua coi, "Ba cậu nhất định rất kiêu ngạo vì có đứa con gái này."
Lâm Vu bỗng nhiên cười một tiếng. Cô cũng nghĩ như vậy, ba ba nhất định sẽ rất thích cô, kể cho cô chuyện xưa, mua cho cô bánh kẹo. Đây là một giấc mộng, ngọt ngào mà đắng chát.
Hai người tìm từ chín giờ sáng tới bốn giờ chiều, cố gắng hết sưc, vẫn là không thành.
Sau khi tan học, Tôn Dương, Khuất Thần, Tiêu Vi cũng tới.
Trương Cần nhìn thấy mấy cái học sinh, "Các em đều mau về nhà đi."
Chỉ là ai cũng không chịu đi.
Mấy người tùy tiện dừng ở một quán ăn ven đường giải quyết cơm tối.
Trương Cần ở một bên gọi cho cô Khương Hiểu, bên kia cũng vẫn là không có tin tức. Hắn là một chút đồ ăn đều không vô, trên mặt lo lắng không thể che giấu.
Tôn Dương hỏi: "Lâm Vu, Khương Hiểu có hay không đã từng nói nơi nào đặc biệt với em?"
Lâm Vu nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Disneyland. Chúng em hẹn về sau cùng đi."
Tôn Dương: "Disneyland sao! Vậy chúng ta đến đó tìm xem?"
Tần Hành: "Cậu suy nghĩ lại một chút, cậu ấy còn có hay không nói qua cái gì?"
Lâm Vu trầm tư một lát: "Có nói là muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ." Cuối tuần kia, lúc các cô cùng đi ra ngoài, gặp được một bà mẹ trẻ mang theo một đứa con gái 3 tuổi. Khương Hiểu một mặt hâm mộ, cô nói nếu như mẹ của mình còn sống, cô muốn cùng mẹ cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ.
Tần Hành vặn mi, "Tấn thành có rất nhiều đu quay ngựa gỗ, nhưng là vòng quay chỉ có hai nơi có. Một nam một bắc, đều có chút xa."
Trương Cần: "Lâm Vu và Tiêu Vi các em về trước đi."
Lâm Vu kiên quyết, "Trương lão sư, em và thầy cùng đi."
Trương Cần nắm tóc, "Các em làm sao không nghe lời người chủ nghiệm này vậy."
Tất cả mọi người cười.
Tần Hành nói ra: "Em cùng Lâm Vu đi ra khu vui chơi bên bờ sông, Trương lão sư thầy cùng đi Khuất Thần cùng nhau đi. Tôn Dương cùng Tiêu Vi các cậu ở chỗ này chờ chúng tớ."
Trương Cần không khỏi cảm khái, "Vậy cứ như vậy nhé. Mọi người -- "
"Chú ý an toàn!" Mấy người trăm miệng một lời.
Trương Cần sờ mũi một cái, "Thằng khỉ gió!"
Hơn một giờ sau, Tần Hành cùng Lâm Vu đến sân chơi.
Bóng đêm dần dần hạ xuống, từng chiếc từng chiếc đèn neon đều sáng lên, thành thị cũng an tĩnh lại.
Tần Hành nhìn đồng hồ, "Hiện tại chưa tới bảy giờ, hôm nay lại không phải cuối tuần, tám giờ tối các khu vui chơi đóng cửa. Chúng ta phải nắm chắc thời gian."
Hai người mua phiếu, nhanh chóng chạy đến đu quay.
Ban đêm, ánh đèn trên đu quay đều mở, ngũ quang thập sắc đèn màu, như mộng như ảo, tràn đầy hương vị tuổi thơ.
Hai người tìm một vòng, cũng không có thấy bóng dáng Khương Hiểu.
Lâm Vu có chút thất lạc, "Có lẽ cậu ấy không có tới, hoặc là đi chỗ khác."
Tần Hành bốn phía nhìn qua, "Đừng nóng vội. Chúng ta chờ một chút."
Ban đêm du khách vụn vặt lẻ tẻ, ngoại trừ người một nhà mang theo con cái thì liền là tình lữ trẻ tuổi.
Một đôi tiểu tình lữ tay nắm tay, thân mật từ trước mặt bọn họ đi qua lúc, Lâm Vu có chút không được tự nhiên bỏ qua một bên mắt.
Người đàn ông kia mở miệng, thanh âm không lớn không nhỏ.
"Hiện tại học sinh cấp ba buổi tối không đi làm bài tập mà lại đến khu vui chơi để yêu đương nhăng nhít. Thật sự là to gan lớn mật!"
Lâm Vu: "..."
Tần Hành khóe miệng ý cười, liếc qua Lâm Vu, chỉ gặp ánh mắt cô lấp lóe, miệng mím chặt, ngượng ngùng thấy rõ.
Hắn thanh thanh yết hầu, "Tớ tám năm rồi chưa từng tới khu vui chơi. Hiện tại hạng mục còn thật nhiều." Lần trước tới vẫn là hồi tiểu học du lịch mùa thu, Thẩm Nghi Đình muốn ngồi đu quay, Khuất Thần lôi kéo hắn đi ngồi.
"Tần Hành, đi đi, Đình Đình muốn ngồi, chúng ta đi cùng nhau."
"Không muốn!" Hắn sẽ không chơi đồ của con gái.
Thẩm Nghi Đình ủy khuất với ba ba, Khuất Thần thì dậm chân, về sau ba ngày không có nói chuyện với Tần Hành, là có ý tuyệt giao.
Lâm Vu cũng cảm thấy khu vui chơi đại khái chỉ có trẻ con mới có thể thích.
Hai người đi chỗ khác, né tránh đôi tình lữ này.
Đi đến đối diện đường cái, Lâm Vu đột nhiên liền thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Khương Hiểu --" cô không thể che hết kích động, vô ý thức giật giật tay áo Tần Hành.
"Là Khương Hiểu."
Tần Hành trong lòng khẽ động, còn là lần đầu tiên nhìn thấy cô hớn hở ra mặt, hắn không khỏi nhìn thất thần.
"Khương Hiểu --" hai người chạy tới.
Khương Hiểu chậm rãi quay người, ngu ngơ hỏi nói: "Các cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Lâm Vu giữ chặt tay của cô, "Chúng tớ đã tìm cậu một ngày! Cô của cậu, Trương lão sư, còn có tất cả mọi người rất lo lắng cho cậu, đều đang tìm cậu."
Khương Hiểu vành mắt hồng hồng.
"Gọi điện thoại cho cậu một mực không ai nghe."
"Điện thoại tớ hết pin."
Tần Hành lấy điện thoại di động ra, "Trước tiên tớ gọi cho Trương lão sư đã."
Trương Cần tâm rốt cục an tâm, "Tần Hành, em đem điện thoại cho Khương Hiểu, tôi cùng con bé nói chuyện chút."
Khương Hiểu nhận điện thoại từ tay Tần Hành, lo sợ bất an, cô rốt cục ý thức được chính mình lần này phạm lỗi như nào.
"Trương lão sư -- "
Trương Cần thanh âm nghiêm túc, "Khương Hiểu! Có chuyện gì không thể thương lượng với lão sư sao? Không phải rời nhà trốn đi? Em có biết hay không có bao nhiêu người lo lắng cho em!"
Khương Hiểu nghẹn ngào, "Em cho là em không quan trọng như thế!"
Trương Cần: "Nói bậy! Em làm sao lại không quan trọng! Em rất quan trọng! Không có em, lớp chúng ta lần này diễn xuất sẽ không thuận lợi như thế! Không có em, Lâm Vu không phải là Lâm Vu của hiện tại! Nhân sinh nào có thuận buồm xuôi gió, vô luận gặp phải khó khăn gì, đầu tiên là phải suy nghĩ biện pháp giải quyết, mà không phải trốn tránh. Em phải suy nghĩ một chút, nếu em là xảy ra chuyện, những người quan tâm em sẽ thêm khó chịu?"
Khương Hiểu cắn môi góc, nói không ra lời.
Trương Cần thở hổn hển một hơi, "Trở về chúng ta lại nói tiếp."
Khương Hiểu: "Trương lão sư, em muốn ở chỗ này một lúc."
Trương Cần không có phản đối, "Tốt. Em đem điện thoại cho Tần Hành đi." Hắn lại cùng Tần Hành bàn giao vài câu, dặn đi dặn lại, ủy thác hắn đêm nay đem hai nữ sinh này chiếu cố tốt.
Thầy giáo ồn ào thế này, về sau bạn gái ông ấy làm sao chịu được.
Nước mắt Khương Hiểu rơi, cô ôm lấy Lâm Vu im lặng khóc.
Một ngày này, cô dạo bước không có mục đích, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy bản thân là điều dư thừa.
Lâm Vu không quá biết an ủi người, chỉ là nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.
Tần Hành cũng là lần thứ nhất nhìn thấy nước mắt nữ sinh nhiều như vậy. Hắn đề nghị, "Còn có nửa giờ, muốn hay không đi ngồi đu quay?"
Lâm Vu cùng Khương Hiểu đều nhìn qua hắn.
Tần Hành: "Cái kia đi thôi."
Ba người cùng nhau ngồi lên, bầu không khí an bình mà không gì sánh bằng.
Đu quay chậm rãi chuyển động, bóng đêm mê người, bọn họ chậm rãi nhìn thấy ánh đèn sáng tỏ mặt sông.
Đương đến điểm cao nhất lúc, Khương Hiểu nghiêng người, "Nghe nói ở thời điểm này lời cầu nguyện sẽ trở thành sự thật."
Lâm Vu lộ ra vẻ nghi ngờ trên mặt.
Tần Hành tất nhiên là khinh thường.
Khương Hiểu cầm nắm đấm, đối ngoài cửa sổ, đột nhiên hô: "Tớ không muốn đi Canada! Tớ muốn ở chỗ này học!" Thanh âm quanh quẩn tại bầu trời đêm.
"Mẹ, mẹ vì cái gì không quan tâm con chứ!"
Lâm Vu động dung.
Khương Hiểu quay đầu, cổ vũ mà nhìn cô.
Lâm Vu yết hầu lăn lăn, nội tâm dao động, cô nắm chặt nắm đấm, chuyển hướng mặt khác, "Ba ba, con sẽ chiếu cố tốt mẹ! Ba ba, con rất nhớ người!"
Tần Hành ngồi ngay thẳng, dư quang một mực nhìn lấy Lâm Vu, hắn thấy được khóe mắt cô lấp lóe nước mắt. Tần Hành không nói một lời, lặng lẽ ưng thuận một cái tâm nguyện.
Ba người từ đu quay xuống tới, Khương Hiểu cùng Lâm Vu nhìn nhau, rốt cục lộ ra bộ dáng tươi cười.
"Tớ quyết định, không đi Canada, tớ muốn ở trong nước học, thi đại học. Cô tớ xuất ngoại sau, tớ liền ở ký túc xá trường vậy."
"Lâm Vu, Tần Hành, cám ơn các cậu!"
Tần Hành nhíu mày, "Thi đại học kết thúc, các cậu nếu đi Disneyland thì đừng quên tớ nhé."
"Một lời đã định."
Chúng ta từng ưng thuận hứa hẹn, không có thực hiện, cuối cùng chỉ thành thanh xuân tiếc nuối.
Lúc còn trẻ, kiểu gì cũng sẽ làm qua mấy chuyện hồ đồ. Có người nghĩ tới rời nhà trốn đi, cuối cùng lang thang một vòng lại chạy về nhà.
Đêm hôm đó, Khương Hiểu sau khi về đến nhà, cô của cô ôm cô khóc lớn một trận.
Khương Hiểu áy náy tâm đau, "Cô, chú thật xin lỗi, để các người lo lắng."
Chú: "Hiểu Hiểu a, về sau cũng không thể còn như vậy! Cô của con đều khóc cả một ngày rồi."
Khương Hiểu cam đoan sau đó, rốt cục nói ra ý nghĩ của mình.
Cô chú cô hôm nay cũng muốn rất nhiều, trước đó bọn họ không có đứng tại lập trường của Khương Hiểu để cân nhắc vấn đề.
"Hiểu Hiểu, nếu con đã quyết định ở lại chỗ này thì cứ ở lại. Phòng ở thì cô và chú sẽ thương lượng tạm thời không bán, cho con ở, đến lúc đó chúng ta mời cái người giúp việc về."
"Không! Cô, con muốn ở ký túc xá."
"Cái kia nghỉ đông và nghỉ hè tóm lại phải có chỗ ở đã. Cứ như vậy nói thì không xong được, chúng ta thật không yên lòng."
Khương Hiểu gật gật đầu."Cảm ơn hai người."
"Đứa nhỏ ngốc!" Cô của cô trìu mến mà nhìn, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Khương Hiểu giả bộ như không biết, liền xem như cái gì cũng không biết đi. Chỉ cần bọn hắn cho là mình tốt, hết thảy liền tốt.
"Ba mẹ, có thể ăn cơm chưa? Con đều chết đói rồi. Các người còn như vậy, ngày mai con cũng rời nhà trốn đi!" Tiểu biểu đệ đói quá thét lên.
Khương Hiểu cười xoa bóp khuôn mặt của hắn.
Ngày thứ hai, cô cô đi tới trường học, cố ý gặp Trương lão sư biểu thị lòng biết ơn.
Trương lão sư khó được ngượng ngùng bắt đầu, "Khương Hiểu cô cô, làm sao còn mua quà chứ!"
"Hôm qua thật sự là vất vả ngài quá, còn có bạn học của Hiểu Hiểu. Có các người, Hiểu Hieeu ở lại trong nước tôi cũng yên tâm."
Trương Cần nhìn qua bọn hắn, "Các người quyết định?"
Khương Hiểu cười, "Trương lão sư, em không đi. Hi vọng lên lớp còn có thể học lớp của ngài."
Trương Cần bật cười, "Nếu tiếp tục học lớp của tôi, cũng không thể lại rời nhà đi bụi."
"Ngài yên tâm đi!"
"Đúng, em đi cùng Hách chủ nhiệm tâm sự đi."
Khương Hiểu nhăn nhăn mi, "Em không muốn đi."
Trương Cần: "Ông ta hôm qua biết sự tình, một mực nghe ngóng, đều kinh động thị cục công an. Đi thôi! Hách chủ nhiệm vô cùng... Đáng yêu."
Cô cô nhún nhún vai, "Chuyện của mình làm, chính mình gánh chịu."
Khương Hiểu đi vào Hách chủ nhiệm văn phòng.
Hách chủ nhiệm nghiến răng, "Lớn như thế còn đi ngồi đu quay, em coi mình là trẻ em ở nhà trẻ sao!"
Khương Hiểu: "Em cũng có một chút tính trẻ con!"
Hách chủ nhiệm nghiêm mặt nói: "Khương Hiểu, tôi muốn cùng dm nói lời xin lỗi! Là do tôi sơ sót!"
Khương Hiểu sợ hãi, "Không không không, chủ nhiệm, là em sai rồi." Cô thật sâu bái.
Hách chủ nhiệm nhìn qua, "Mặc dù ba mẹ của em không thể bồi tiếp em, nhưng là nhân sinh của em mỗi giai đoạn đều sẽ có người khác xuất hiện, bạn học của em, lão sư của ngươi, tương lai của em. Không muốn thương tâm!" Nói có chút xa nha!
Khương Hiểu yết hầu chua xót, "Em biết, Hách chủ nhiệm, cám ơn ngài."
Hách chủ nhiệm cười, "Nhưng là nên phê bình chút, tôi vẫn còn muốn nói! Làm học sinh Nhất Trung, học tập là thứ nhất. Về sau đừng đọc tạp chí nữa!"
"em biết! Em cam đoan!"
Hách chủ nhiệm mặc một chút, "Sách của em chờ sau khi em tốt nghiệp, tôi sẽ trả lại cho em. Điều kiện Kiên quyết là em phải đỗ đại học!"
"Em nhất định cố gắng!"
"Đi thôi!" Hách chủ nhiệm lắc đầu, thật sự là thao nát tâm.
Cứ như vậy, trải qua đủ loại, thời gian năm nhấy của bọn họ kết thúc.
Thi cuối kỳ xong, học sinh lớp mười liền gặp phải phân khoa.
Lớp 2 cũng thành một đoạn ký ức vĩnh hằng trong lòng mọi người.