CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

Đến cùng là thời gian thay đổi Lâm Vu, hay vẫn là Tần Hành thay đổi Lâm Vu?

Có lẽ là cả hai.

Cuối tháng sáu, Tần Hành cùng Lâm Vu thi cuối kỳ xong, hai người cùng nhau về Tấn thành, thăm con trai Khương Hiểu.

Thằng bé nhận toàn gen trội của mẹ, rất đáng yêu.

Lâm Vu cẩn thận từng li từng tí nhìn qua nó, "Tiểu Đậu Nha, ta là dì con đây."

Trên mặt Khương Hiểu mang nụ cười tươi, "Tiểu Đậu Nha, con phải cám ơn dì đó, nếu không có dì lúc trước cổ vũ mẹ, mẹ cũng không có dũng khí sinh con ra. Về sau trưởng thành nhất định phải đối xử tốt với dì đó."

Tần Hành ở khoa phụ sản cũng gặp không ít đứa trẻ vừa ra đời, sớm đã tập thành quen, bất quá thằng bé này rất xinh xắn, anh cũng không nhịn được mà đùa giỡn với nó.

Khương Hiểu nói: "Nếu các cậu thích như thế thì sinh con đi, đến lúc đó làm bạn với Tiểu Đậu Nha, hai đứa bé bằng tuổi nhau, về sau có thể cùng nhau đến trường thì tốt biết bao nhiêu."

Tần Hành nhìn thoáng qua Lâm Vu, anh cười cười, "Chờ tốt nghiệp vậy."

Lâm Vu không nói gì.

Ánh mắt Khương Hiểu cùng Tần Hành giao lưu, cô không khỏi lắc đầu, thở dài một hơi, "Thật không dễ dàng." Không nghĩ Tần Hành cũng có ngày bất đắc dĩ như thế.

Tần Hành nhún nhún vai, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng là anh nhìn Lâm Vu vẫn tràn đầy sủng ái.

Buổi tối, Chu Tu Lâm trở về. "Xin lỗi, công ty có chút việc nên anh về trễ." Anh từng cùng hai người trịnh trọng nắm tay, đủ để thấy anh đối với Lâm Vu cùng Tần Hành coi trọng như nào

Chu Tu Lâm: "Hai người có thể đến thật sự là quá tốt, Hiểu Hiểu thường xuyên kể về chuyện hồi trẻ cùng mọi người."

Lâm Vu nhìn về phía Khương Hiểu nháy mắt mấy cái.

Chu Tu Lâm rửa tay, ôm con, động tác quen thuộc.

Lâm Vu âm thầm tắc lưỡi, thật không tưởng tượng nổi một ông trùm ngành giải trí ở nhà lại là như vậy.

Chu Tu Lâm: "Bác sĩ Lâm, lúc trước cô gửi tới cho tôi kiến thức về thời gian mang thai, tôi đã xem, mà mãi mới có cơ hội cám ơn cô."

Lâm Vu: "Tôi cùng Khương Hiểu là bạn tốt, những thứ này đối với chúng tôi mà nók, đều là tiện tay mà thôi."

Tần Hành cũng cười cười.

Buổi tối, Lâm Vu cùng Tần Hành ăn cơm ở nhà họ Chu xong mới rời đi.

Trên đường trở về, Lâm Vu đột nhiên cảm khái nói: "Không nghĩ tới Chu Nhất Nghiên cùng Chu Tu Lâm tính cách thật không giống."

Tần Hành kinh ngạc: "Chu Nhất Nghiên? Làm sao đột nhiên nói đến cậu ấy?"

Lâm Vu nghiêng tai: "Lúc anh nói chuyện với Chu Tu Lâm, Khương Hiểu nói với em một chút chuyện của Chu Nhất Nghiên. Chu Nhất Nghiên hiện tại vẫn có hiềm khích lớn với cậu ấy." Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Đây là tai bay vạ gió."

Tần Hành cười khổ, chỉ có trầm mặc."Lấy năng lực của Chu Tu Lâm, anh nghĩ chuyện này cậu ấy sẽ xử lý tốt."

Lâm Vu ngẫm lại, một đêm này Chu Tu Lâm đối với Khương Hiểu quan tâm. Cô mỉm cười, Khương Hiểu một năm qua rốt cục vẫn có dáng vẻ hồi cấp ba, điểm này không thể bỏ qua công lao của Chu Tu Lâm không thể bỏ qua công lao.

Truyện được up tại wattpad melbournje.

Vào lúc tối, Chu Tu Lâm dỗ con ngủ, cùng Khương Hiểu trò chuyện giết thì giờ.

"Tần Hành là vì Lâm Vu mà học y?"

"Đúng vậy. Chu Nhất Nghiên nói với anh sao?"

Chu Tu Lâm cười, "Anh đoán. Cái tuổi đó có thể làm được loại chuyện này, cậu ấy chắc rất quyết đoán."

"Bởi vì Lâm Vu có mị lực." Lúc Khương Hiểu nói lên lời này, tràn đầy kiêu ngạo, biểu lộ động lòng người.

Chu Tu Lâm đưa tay ôm cô vào trong ngực, "Trong mắt anh, bất luận người nào đều theo không kịp mị lực của em."

Khương Hiểu: "... Anh ăn vụng mật à?"

Chu Tu Lâm cao giọng cười một tiếng, "Em có muốn thử chút hay không?"

Khương Hiểu: "..."

Tần Hành cùng Lâm Vu về đến nhà, ông bà Tần đã nghỉ ngơi, hai người nhẹ nhàng lên tầng, Lâm Vu vẫn như cũ ngủ ở phòng của khách.

Trước khi ngủ, Tần Hành đến chỗ cô.

"Em thật sự không cho anh cùng em trở về?"

Lâm Vu cười: "Ngày kia em liền trở lại, hai ngày này anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt." Hai ngày trước anh bị đau dạ dày, người cũng gầy gò đi rất nhiều.

Tần Hành ôm cô, "Anh không có yếu như vậy."

Lâm Vu đẩy anh, "Nhanh đi ngủ đi, hơn mười một giờ rồi." Mặc dù hai người đã đính hôn, nhưng chưa có chính thức kết hôn, trong nhà, cô cảm thấy vẫn cần phải chú ý một chút.

Tần Hành hôn cổ của cô, "Mẹ anh cho là chúng ta đã sớm ở cùng nhau."

Lâm Vu nóng mặt.

"Để cho anh thân mật một lát."

Một hồi lâu, anh gian nan trở về phòng.

Lâm Vu cũng là vạn phần bất đắc dĩ.

Ngày hôm sau, Lâm Vu cùng Trần Hạ Triết cùng nhau trở về thôn Đông Lăng. Triệu Ngọc Tuyền tháng trước trở về Đông Lăng, nói là nông thôn không khí tốt, cô trở về dưỡng thai.

Bởi vì lúc trước, mẹ Trần tỏ thái độ. Triệu Ngọc Tuyền cùng Trần Hạ Triết hiện tại cũng chỉ là có chứng nhân, hôn lễ cũng không có làm. Triệu Ngọc Tuyền không vội, Trần Hạ Triết cũng là nghĩ muốn cho cô một hôn lễ hoành tráng, nên hiện tại cũng không vội.

Bà Trần muốn nhìn cháu nhưng hết lần này tới lần khác không bỏ mặt mũi xuống được, cũng chỉ có lo lắng suông.

"Chị em tăng lên bốn cân, chân sưng lên không đi được giày." Trần Hạ Triết một mặt đau lòng.

Lâm Vu cùng anh giải thích, để anh an tâm.

Đại khái là vì làm ba, nên hiện tại Trần Hạ Triết chững chạc lên rất nhiều.

Giữa trưa, hai người đến Đông Lăng, riêng phần mình về nhà.

Lâm Vu gửi cho Tần Hành một tin nhắn, Tần Hành trả lời: Dì với bà có hỏi anh không?

Lâm Vu cười, cô vừa về đến nhà, mẹ cùng bà đều hỏi.

Tần Hành làm sao không về?

Trong mắt bọn họ, nghiễm nhiên đã coi Tần Hành là người nhà.

Lâm Vu đem chuyện của Ô Nhiên kể cho mẹ."Họ Ô đều ở thành phố B."

Mẹ Lâm thần sắc bình tĩnh, "Có cơ hội gặp một chút cũng tốt, bọn họ đều là người thân."

Lâm Vu gật gật đầu, cô cầm tay mẹ Lâm.

Buổi tối, sắc trời dần dần tối, trong sân chuồn chuồn bay múa, so những năm qua nhiều hơn.

Bà với mẹ Lâm ngồi dưới chùm nho hóng mát.

Mẹ Lâm đang may áo cho con của Triệu Ngọc Tuyền, "Đứa bé trong bụng Tuyền Tuyền, hình như là con gái."

Bà đong đưa cây quạt, "Là nam chứ."

Lâm Vu thật tò mò, vì cái gì mà bà rất hay đoán chuẩn. Khi còn bé cô hỏi bà, bà không chịu nói cho cô.

Bên ngoài ếch kêu ộp ộp, thanh âm vang dội.

Lâm Vu hỏi: "Năm nay làm sao nhiều ếch như vậy? A —— trong sân cũng có." Cô đứng dậy xem xét, phát hiện trong sân cũng có mấy con ếch đang nhảy.

Chờ sắc trời toàn bộ tối om, Lâm Vu đứng dậy vịn bà chuẩn bị trở về phòng, đi không có mấy bước, đột nhiên bọn họ cảm thấy một sự mê muội.

Mặt đất đang lắc lư.

Lâm Vu: "Mẹ, là động đất. Chúng ta đến chỗ đất trống ngoài kia đi, không về nhà."

Lời còn chưa dứt, trong nháy mắt, toàn bộ núi Đông Lăng tựa như đang chấn động.

Lâm Vu kéo mẹ Lâm cùng bà, vội vàng chạy. Bọn họ liều mạng hướng về phía trước, đi vào chỗ phiến đất trống.

Thân thể mẹ Lâm đang run, bà ngồi dưới đất."A Vu, làm sao bây giờ?"

Lâm Vu chăm chú bóp lấy tay, trong thôn hiện tại một ánh đèn cũng không có. Căn nhà đã từng chỉnh tề trong nhát mắt sập, bụi bay đầy trời.

Có người chạy đến, nương theo lấy tiếng khóc, tiếng kêu sợ hãi...

Trong bóng đêm chào đón bọn họ bằng nỗi sợ hãi.

Rất nhanh, tin tức núi Đông Lăng động đất rất nhanh truyền ra. Một nơi nông thôn trong lành, ngay vừa rồi có động đất cấp 8.

Tần Hành cả người đều như mơ, ngực đau. Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi cho Lâm Vu.

Một lần lại một lần, đầu bên kia không có động tĩnh.

Tần Hành đại não trống không.

Mẹ Tần nghẹn ngào khóc lên.

Ông Tần coi như tỉnh táo, "Em đừng có đoán mò. Tần Hành, con thu dọn đồ đạc một chút. Chuẩn bị nước cùng thức ăn, con qua trước đi."

Tần Hành nhìn qua cha mẹ, yết hầu ngạnh khó chịu. Cha mẹ ủng hộ để anh có lực lượng."Được!"

Bà Tần cắn răng, "Con không cần lo lắng, A Vu rất hiền lành, không có việc gì đâu."

"Cha mẹ, con đi." Tần Hành lái xe, anh hung hăng đập vào thân xe, anh đã cùng cô cùng nhau trở về. Hai con ngươi anh đỏ bừng, đời này anh không cầu gì khác, chỉ cần cô bình an là được!

Ông Tần cũng tranh thủ thời gian liên hệ bạn bè của mình, ông lo lắng với tình huống hiện tại, Tần Hành bây giờ căn bản vào Đông Lăng không được.

Sau đó, nơi đó liền điều động quân đội đến, khu vực phòng cháy chữa cháy của Đông Lăng cũng lập tức tiến về. Mấy bệnh viện lớn triệu tập nhân viên và tranh thủ thời gian phái nhân viên y tế tới.

Thôn Đông Lăng hơn sáu mươi nhà, hiện tại tụ tập tại chỗ an toàn chỉ có hơn mười người.

Có người khóc lên, "Bà tôi còn ở trong phòng."

Trưởng thôn giơ đèn pin, hô to, "Mọi người không nên chạy loạn. Đợi ở chỗ này. Sẽ có người tới cứu chúng ta! Thôn Đông Lăng sẽ không có việc gì!"

Lâm Vu tìm kiếm, từ đầu đến cuối không nhìn thấy một nhà Triệu Ngọc Tuyền, lòng của coi càng ngày càng bất an."Mẹ, con đi xem nhà chị Tuyền."

Mẹ Lâm cắn môi, chăm chú lôi kéo tay của cô, dùng sức. Thế nhưng trong một cái chớp mắt, bà vẫn là buông lỏng ra."A Vu, năm đó ba con cũng như thế." Bà không có khuyên cô, chậm rãi buông tay ra, "A Vu, con phải trở về."

Mọi người đều biết, Triệu Ngọc Tuyền lập tức liền muốn sinh, hết lần này tới lần khác ở thời điểm này, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Lâm Vu nháy mắt mấy cái, nhịn nước mắt."Mẹ, bà, con sẽ trở lại." Nói xong, coi quay đầu mà đi. Bọn họ không chỉ là người thân. Cô vẫn là bác sĩ, cô muốn cứu người.

Điện thoại không có tín hiệu, Lâm Vu mở ra đèn pin, mượn tia sáng, đi từng bước một đến nhà họ Triệu gia. Đường bằng phẳng đã đứt gãy, nhấp nhô.

Hầu như các phòng đều sập, Lâm Vu không dám ngẩng đầu, cũng không dám suy nghĩ. Cô nghĩ đến Tần Hành, nghĩ đến khoảng thời gian bọn họ bên nha.

Thật vất vả, cô đi đến nhà họ Triệu. Mấy năm trước, Triệu Ngọc Tuyền bỏ tiề xây nhà lầu, một nháy mắt liền không còn.

Lâm Vu đứng trước hòn đá, đã biến dạng, cô thậm chí cũng không biết vào như nào. "Chị Tuyền —— Chị Tuyền —— Anh Hạ Triết ——" cô khàn giọng gọi.

Bụi đất chui vào cổ họng của cô, cô ho khan.

"Chị Tuyền ——Chị Tuyền ——Anh Hạ Triết —— "

Cô cắn góc môi, không có hồi âm, cô rất sợ.

"Cứu mạng —— cứu mạng ——" bên trong có người đang gọi.

Thần kinh Lâm Vu trong nháy mắt căng thẳng, "Anh Hạ Triết? Mọi người đang ở đâu?"

"Anh bị đồ vật đè lấy, Tuyền Tuyền không ổn —— A Vu, đi gọi người tới."

"Được! Chờ em!"

Lâm Vu lần nữa chạy về. Cô một mình vào không được, "Nhà chị Tuyền tỷ còn có người còn sống —— còn có người còn sống —— "

May mắn, còn có mấy cô chú chạy đến, mọi người mặc dù sợ hãi, đến cùng là người cùng thôn, vẫn là đi cứu người.

Các cô chú bò vào, tìm được Trần Hạ Triết. Anh bị một cây xà ở phòng bếp đè lại. "Tuyền Tuyền —— Tuyền Tuyền ở kia ——" anh đưa tay chỉ một cái bàn ăn trước mặt.

Lâm Vu vội vàng chạy tới, dưới đáy bàn tìm được Triệu Ngọc Tuyền.

"Chị Tuyền ——" Lâm Vu sờ lên mạch đập của cô, mạch đập yếu ớt. Cô ôm chị, đột nhiên phát hiện váy Triệu Ngọc Tuyền mảnh ẩm ướt.

Nước ối vỡ rồi.

Nếu như thời gian quá lâu, thai nhi sẽ ở trong bụng mẹ ngạt thở mà chết

Lâm Vu hô to: "Chị Tuyền sắp sinh."

Trần Hạ Triết nằm rạp trên mặt đất, hai tay nện đất, anh thống khổ kêu khóc, "Van cầu mọi người, mau cứu Tuyền Tuyền, mau cứu đứa bé. A Vu —— "

Lâm Vu cắn răng, miệng tràn đầy mùi máu tươi."Trước tiên đem chị Tuyền mang lên đất trống đã."

"Chị Tuyền, chị không thể ngủ!" Lâm Vu dùng sức bóp lấy người cô, "Chị phải thức vì đứa bé."

Triệu Ngọc Tuyền được đưa đến đất trống, trời tối như bưng, tất cả mọi người luống cuống.

"Không biết cứu viện lúc nào mới đến, đứa bé trong bụng Tuyền Tuyền sợ là không chờ được."

Lâm Vu để cho mình tỉnh táo lại, "Giúp chị ấy sinh vậy."

Bà thở dài một hơi.

Bà: "A Vu, con ở trường học qua rồi sao?"

Lâm Vu kỳ dị mà nhìn bà."Lý luận đã học qua." Các cô đã từng đi bệnh viện thực tập, chỉ là... Cô nhíu mày.

Bà: "Sinh đi."

Một dì nói: "Điều kiện này làm sao sinh chứ?"

Âm thanh bà lạnh lùng nói: "Hồi xưa chúng ta đều tự sinh. Được, bắt đầu đi. Một tia hi vọng cũng là hi vọng."

Bình luận

Truyện đang đọc