CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

Edit: Phạm Thương

Beta: melbournje

***

Tần Hành đưa Lâm Vu đến thư viện mượn không ít sách chuyên nghiệp, anh là đàn anh, so với cô thì đã có một năm kinh nghiệm, giúp cô chọn sách càng chuyên nghiệp hơn.

Trong khu vực quản lý yên lặng, hai người tựa ở trước kệ sách, Lâm Vu mở trong tay cuốn « Hệ Thống Giải Phẫu Học », tiếng sách xột xoạt vang lên.

Tần Hành nhíu mày, "Cảm thấy hứng thú sao?"

Lâm Vu liễm liễm thần sắc, "Bạn cùng phòng với em nói về sau chúng ta đều phải giải phẫu động vật." Vì thế cô mới chuẩn bị sẵn.

Tần Hành gật đầu, "Ừ, đây là một giai đoạn cần phải trải qua."

Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Trước kia ở nhà, em đã từng giết gà." Gà bị cắt yết hầu, chảy nhiều máu như vậy mà còn có thể bay nhảy.

Tần Hành cười: "Em còn giết con gì nữa rồi?"

Lâm Vu liếc anh, "Giết cá."

Tần Hành: "Vậy là tay lão luyện rồi, về sau sẽ không sợ khóa thí nghiệm nữa."

Lâm Vu: "..."

Tần Hành đột nhiên nhấc tay làm Lâm Vu sững sờ. Anh rút ra một quyển sách từ phía trên đầu cô.

Lâm Vu âm thầm thở phào một hơi, Tần Hành đột nhiên nảy ra ý xấu, muốn trêu chọc cô. Anh dợm bước tới gần Lâm Vu, hơi thở phất qua đỉnh đầu của cô, như có như không. 

Nhưng anh còn chưa kịp hành động, tiếng nói chuyện của một nam một nữ bỗng chốc truyền đến từ loạt giá sách phía trước. 

Nam sinh: "Anh đi Mỹ một năm, sau khi trở lại, chúng ta sẽ kết hôn." 

Nữ sinh đè nén tiếng khóc nghẹn của mình. 

Nam sinh: "Vậy em muốn anh phải làm sao bây giờ?" 

Nữ sinh: "Em chuẩn bị trở về nhà, ở đại học áp lực thi cử quá lớn. Dù có ráng trụ lại, không có quan hệ cùng chỗ dựa thì cũng không thể đến làm ở bệnh viện tốt được." 

Nam sinh: "Chúng ta đã nói rồi, phải không? Tại sao em lại muốn từ bỏ vào lúc này?" 

Nữ sinh: "..." 

Đột nhiên tiếng nói chuyện của hai người họ biến mất, thay vào đó là tiếng hai khóe môi dây dưa. 

Nữ sinh vuốt ngực đối phương, chợt nghe thanh âm mang theo mấy phần nhẫn nại của nam sinh: "Đừng làm bậy!" 

Mặt Lâm Vu trong nháy mắt liền đỏ như quả cà chua, không dám gây ra một chút tiếng động nào. Từng giây từng giây trôi qua, hai người kia vẫn đang triền miên cùng nhau. Lâm Vu cảm thấy bản thân như đang đứng giữa chiều hè, vừa nóng lại vừa bực. 

Ngược lại với cô, Tần Hành thản nhiên lật sách, nhưng trong sách viết cái gì, anh một chữ cũng đều không nhìn thấy rõ. 

Lâm Vu gấp không chịu nổi. Cô muốn đi. 

Tần Hành tựa tại chỗ ấy, thân hình tiêu sái, không nhúc nhích.

Đôi tình nhân kia vẫn còn đang hôn nhau dồn dập.

Lâm Vu cắn răng, đè giọng nói: "Đi." Cô vừa nhấc chân, bước rõ ràng nhẹ như vậy nhưng vẫn kinh động đến hai người nọ. Cô nghe thấy giọng của nữ sinh kia oán giận nói: "Nơi này có người! Anh điên rồi!"

Nam sinh: "Là em làm anh phát điên."

Lâm Vu: "..."

Tần Hành mím khóe miệng, cố nén ý cười. Lâm Vu từ nhỏ đến lớn đều không có xem phim ngôn tình trên truyền hình, những cảnh hôn hít nhau của nhân vật nam nữ chính cô cũng chưa từng nhìn qua. Bài học vỡ lòng đầu tiên này quả thực đủ kích thích, hơn nữa người học cùng với cô còn là Tần Hành.

Lâm Vu lúng túng, không cách nào nhìn thẳng anh, tim vì khẩn trương mà đập bình bịch.

Khóe mắt Tần Hành như có như không lướt qua người cô, kiểu dáng áo thun đơn giản, quần bò màu lam, mái tóc mềm mại khoác lên bờ vai. Cô chẳng bao giờ để ý vẻ bề ngoài của chính mình, cũng không hay biết bản thân đẹp tới cỡ nào. Đến ký túc xá của anh cũng bắt đầu tám chuyện về đàn em năm nhất xinh đẹp này, tương lai có thể đoán được, cô chắc chắn sẽ nhận được đủ mọi cách thổ lộ.

Sau khi họ rời đi, Lâm Vu mới dám thở một ngụm, mặt đỏ lên, trong lúc nhất thời mất cả khả năng ngôn ngữ.

Tần Hành bật cười, "Em phải hiểu cho họ."

Lâm Vu cố giả bộ trấn tĩnh: "Em nên hiểu cái gì?"

Tần Hành: "Anh trai đã năm bảy rồi, tuổi cũng không nhỏ, khẳng định không nỡ chia tay. Nếu không sau này tìm đâu ra người yêu đây?"

Năm bảy...

Tính ra cũng mới hai lăm hai sáu tuổi, đâu có lớn lắm.

Lâm Vu nhướng mi, cô quả thật chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Tần Hành dường như hiểu cô đang nghĩ gì, yếu ớt nói: "Lên lớp học chỉ luôn làm thí nghiệm, yêu đương khi ấy là một việc xa xỉ. Kết hôn muộn, chuyện tình dục cũng muộn theo, thật không dễ dàng."

Lâm Vu: "..." Tính ra Tần Hành tốt nghiệp tiến sĩ cũng vừa mới 26 tuổi thôi.

Cuống họng Tần Hành chợt trở nên khô khốc, "Mẹ anh cũng thúc anh sớm tìm bạn gái một chút."

Lâm Vu chớp chớp mắt, lông mi thật dài cũng chớp chớp theo. "Dì á?"

Tần Hành ừ một tiếng, "Là bà! Năm ngoái đã giục anh rồi." Anh vươn tay, nắm chặt lấy lòng bàn tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi.

Lâm Vu: "..." Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại. Cô trừng mắt liếc anh một cái, rút tay về.

Tần Hành biết rõ còn cố hỏi: "Kẻ làm chuyện xấu đâu phải em, sao lại khẩn trương vậy? Lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi rồi."

Lâm Vu quả thực bó tay.

Tần Hành nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, "Làm sao bây giờ? Về sau thực tập em còn phải nhìn người ta lõa thể đấy."

Lâm Vu liền vội vàng xoay người, cái này thì cô trò chuyện không nổi nữa.

Tần Hành khóe miệng đầy ý cười, càng ngày càng sâu.

Anh trước giờ chưa từng ép cô cho anh một câu trả lời chắc chắn. Hai người họ ba năm sớm chiều ở chung, anh còn muốn cô hơn so với bất cứ kẻ nào. Nhưng hiện tại cô đang gánh vác rất rất nhiều, cho nên anh chỉ từng chút từng chút tới gần mà thôi.

Không cần hứa hẹn, chỉ cần bên nhau là đủ an tâm. Dù sao mọi chuyện như bây giờ đã là rất tốt rồi.

Tần Hành cực kỳ hưởng thụ quãng thời gian này, thỉnh thoảng trêu chọc Lâm Vu, nhìn cô bực đến phát điên. Ưu điểm của Lâm Vu cũng là nhược điểm lớn nhất của cô - quá dễ mềm lòng, nhất là với những người mà cô để tâm.

Năm nhất trung học, khi Khương Hiểu chép bài tập của lâm Vu, cô không hề tán thành, thế nhưng lại chẳng thể nào chịu được sự quấy rầy của cô nàng. Kỳ học tới, cô còn dành thời gian giảng bài cho Khương Hiểu.

Tần Hành chậm rãi lợi dụng nhược điểm này, còn phát huy vô cùng tinh tế.

** ***

Tháng chín, trước khi diễn ra nghi thức khai giảng của sinh viên mới, viện trưởng lên bục nói chuyện, tương tác cùng đám tân sinh viên. "Vì sao các em lại chọn học y?"

Mọi người nói đáp án của mình như đang tâm sự bình thường.

Có người nói: "Cha mẹ em là bác sĩ."

Có người nói: "Xem trong phim cảm thấy bác sĩ rất đẹp trai."

Có người nói: "Em muốn làm một bác sĩ, trị bệnh cứu người."

Có người nói: "Không tìm hiểu kỹ nên nhỡ chọn ngành này."

...

Viện trưởng nghe đáp án của đám sinh viên, sắc mặt vẫn như cũ, ngữ điệu bình thường. "Ban đầu các em học y có thể chỉ do ngẫu nhiên, nhưng một khi đã chọn thì phải nghiêm túc với nó. Mỗi một người bác sĩ nhất định phải dùng lòng trung thành và nhiệt tình một đời của mình để đối đãi nó. Hiện tại trong nước, hoàn cảnh của bác sĩ rất phức tạp, tương lai các em có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn và cả dụ hoặc. Nhưng thầy hi vọng rằng các em, mặc kệ hiện tại hay sau này, dù mười năm, hai mươi năm, hay năm mươi năm sau, đều có thể giữ vững trái tim như thuở ban đầu của mình, trái tim của một bác sĩ." Những lời này mỗi một khóa tân sinh viên thầy đều sẽ nói, không phiền chán, cũng không khoa trương.

Trái tim như thuở ban đầu, không hề thay đổi, đó quả thực là thử thách lớn của một đời người.

Tần Hành đại diện sinh viên ưu tú của trường lên phát biểu. Lễ đường lớn như vậy, nhưng ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh. Anh mặc trang phục thỏa đáng, đứng ở nơi ấy, bình thản ung dung, khí thế bốc đồng của một cậu trai trẻ chậm rãi bị sự trầm ổn thay thế.

Lâm Vu mím khóe miệng nhìn phía trước, thời gian giống như đảo ngược. Ba năm cấp b anh đều không lên đài phát biểu, còn bây giờ, anh lấy thân phận học trưởng đứng ở đằng kia.

"Các bạn sinh viên thân mến, lựa chọn học y là một con đường không có lối về. Vì vậy, từ giờ trở đi hãy buông bỏ hết thảy, một khi đã lựa chọn thì đừng nên hối hận. Tôi muốn gửi mọi người một câu nói cuối cùng, "Kẻ sĩ diện không thể không giữ vững ý chí kiên định, bởi gánh nặng đường xa. Người coi là nhiệm vụ của mình, còn thấy nặng ư? Chết thì mới dừng, còn thấy xa ư?" cùng nỗ lực!"

Một lời nói khảm vào trái tim của mọi người. Trên đài lãnh đạo liên tiếp gật đầu. Dưới sân tiếng vỗ tay như sấm động.

"Phát biểu hay quá! Anh Tần quả thực là Giang Trực Thụ phiên bản đời thật."

"Ôi! Lớp của chúng ta có nam sinh như thế này không?"

Nam sinh đứng đằng sau nói nhỏ: "Nữ sinh hàng phía trước chú ý giữ hình tượng của lớp! Lau nước bọt của cậu đi!"

Lỗ Tử Uyển đứng bên cạnh đột nhiên quay đầu, "Lâm Vu, hai người là bạn học ba năm, cậu chưa từng rung rinh trước anh Tần Hành sao?" Cô nàng cảm thấy khó mà tin được! Ngày đó Tần Hành đưa Lâm Vu đến ký túc xá, mọi người đều biết anh. Về sau, các cô nàng ở ký túc xá đều biết, Tần Hành không những là đàn anh năm hai, mà còn là bạn cùng lớp cấp ba của Lâm Vu.

Trình Trình liên tục phụ họa không ngừng: "Đúng vậy."

Lâm Vu dở khóc dở cười. Từ lúc cô biết Tần Hành đến giờ, anh quả thật luôn được nữ sinh khắp nơi hoan nghênh.

Hôm đó, sau khi kết thúc môn "hệ thống giải phẫu học", Trình Trình và Lâm Vu cùng ra về. Vừa hay lúc xuống lầu, hai người nhìn thấy Tần Hành.

Trình Trình kéo tay cô, "Anh Tần kìa!"

Lớ của Tần Hành cũng vừa mới tan học, anh thấy cô liền mỉm cười.

Trình Trình kích động, "Lâm Vu, anh Tần hồi cấp ba chắc được nhiều người hoan nghênh lắm phải không?"

Lâm Vu không phủ nhận.

"Vậy hồi đó anh ấy có từng yêu đương không?"

"Giáo viên của trường tớ lúc ấy quản rất chặt."

"Ai! Trường của tớ thì không đến mức như vậy! Đôi nào có thành tích tốt thì giáo viên mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nghe nói anh Tần vẫn còn độc thân."

Lâm Vu: "..."

"Trước đó có nữ sinh tỏ tình với anh ấy nhưng anh ấy đều không đồng ý."

Lâm Vu: "Ngành học của chúng ta rất bận, làm sao có thời gian mà yêu đương."

Trình Trình bĩu môi, "Không phải đâu! Anh ấy nói đã có người thương rồi."

Lâm Vu: "..."

Trình Trình tỏ vẻ hiếu kì, "Rốt cuộc anh ấy sẽ thích dạng con gái như thế nào nhỉ?"

Lâm Vu cúi đầu, dời chủ đề đi chỗ khác, "Trình Trình, chúng ta còn định đi xã đoàn đăng ký nữa không vậy?" Câu lạc bộ cũng được coi là một phần học của ngành, hai người học ngành y nên đương nhiên muốn đăng ký câu lạc bộ y học.

Quanh trường học, các câu lạc bộ lớn đều treo áp phích. Hai người mới lượn một vòng đã nhận được mười mấy tờ truyền đơn, riêng y học đã có hơn mười câu lạc bộ. Hai cô nàng nhìn đến hoa cả mắt, Trình Trình đối với vài câu lạc bộ đều cảm thấy hứng thú.

Trong lòng Lâm Vu đã có kế hoạch. Hai người đi về phía trước, cô liền nhìn thấy Hàn Dịch Tâm từ phía xa.

Hàn Dịch Tâm mỉm cười: "Lâm Vu, là em hả? Hai em đăng ký câu lạc bộ nào?"

Lâm Vu: "Chị, chúng em còn đang xem."

Hàn Dịch Tâm: "Có hứng thú gia nhập Hiệp hội tình nguyện Ái Tâm không? Bên chị mỗi tháng đều có hoạt động, còn tổ chức các tọa đàm y học, lý luận kết hợp cùng thực tiễn. Em gái, muốn rèn luyện một chút chứ?"

Lâm Vu vốn muốn tìm câu lạc bộ ít tổ chức hoạt động để có thể tiết kiệm thời gian. Kinh tế là một vấn đề lớn, cô còn muốn làm thêm, cho nên bớt được chút thì giờ với cô mà nói là một việc rất quan trọng. 

Trình Trình cầm truyền đơn lên xem, "Em cảm thấy rất tốt, học đi đôi với hành."

Hàn Dịch Tâm: "Vậy điền tên vào bảng đi."

Lâm Vu thấy lúc này mà từ chối cũng không tốt nên đành điền thông tin. Rồi cô chợt nhớ ra một việc.

Hàn Dịch Tâm cười hiền: "Tốt, hai em chờ thông báo nhé! Bao giờ buổi tuyển quân kết thúc, chúng ta lại chọn thời gian họp."

Lâm Vu nhìn qua cô, như có điều suy nghĩ, do dự hỏi: "Chị ơi, Tần Hành có phải cũng tham gia câu lạc bộ này hay không?"

Hàn Dịch Tâm gật đầu, "Đúng rồi! Cậu ấy là phó chủ nhiệm, nhưng rất ít khi đến câu lạc bộ."

Lâm Vu: "..." Nhưng hôm trước anh vừa bảo cô tham gia câu lạc bộ này mà!

Bình luận

Truyện đang đọc