CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Bảy ngày sau, tại trang viên nghĩa địa Bắc Thành.

Sắc trời âm trầm, trầm trọng, những đám mây đen thui dày đặc hạ thấp xuống, mù mịt trên bầu trời, cũng mù mịt trong lòng của mỗi người.

Phía trước hai ngôi mộ mới tinh, một đám người mặt áo đen đứng đấy, cầm trong tay một bó hoa trắng.

Mẹ Tô đứng hàng đầu, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, bà bây giờ thật muốn khóc, nhưng ròng rã bảy ngày, nước mắt của bà đã sớm khô cạn, khô đến mức nước mắt không thể chảy ra được nữa.

Bảy ngày trước, bà còn chưa kịp tiếp thu cha Tô nhảy lầu tự sát, rồi lại truyền đến một tin dữ tiếp theo.

Tô Du bị hai cái kẻ xấu bắt cóc, cả ba người trong xe đồng thời xảy ra tai nạn xe cộ, rớt xuống biển lớn.

Từ sau khi phát sinh chuyện đó tới nay, Tống gia gây áp lực bên dưới, buộc lực lượng cảnh sát tiến hành điều tra, nghiệp vụ công tác chặt chẽ, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Rơi từ trên vách núi xuống biển, thế nhưng trong xe chỉ có xác của một trong hai bọn bắt cóc, hai người kia tung tích không rõ.

Khu vực này, nước biển chảy khá mạnh và xiết, vì vậy lực lượng cảnh sát đã phân phối lượng lớn người rồi chia nhau từng khu vực mà tìm kiếm, nhưng biển rộng mênh mông, muốn tìm một người đâu phải dễ.

Ròng rã bảy ngày, không hề có một chút tin tức nào.

Lực lượng cảnh sát chính thức tuyên bố Tô Du mất tích, mất tích như vậy, so với chết có gì khác biệt đâu, thậm chí ngay cả xác chết cũng không có.

Mẹ Tô chịu đựng một lúc hai nỗi đau quá lớn này, thậm chí lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, quay mắt về phía phần mộ trống rỗng, bà thật hận không thể thay thế cô, nằm vào chỗ đó!

- Mẹ, xin hãy nén bi thương.

Tống Kỳ Đông một thân âu phục màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn sắc mặt nặng nề, hướng về phía mẹ Tô cúi mình. Hắn nghiêng mình, lại khom người muốn đem hoa cúc trắng trong tay đặt trước bia bia mộ của Tô Du.

Đúng lúc này, lại truyền đến một tiếng “Bốp”!

Mẹ Tô giận dữ bước lên, dùng sức đánh một cái vào mu bàn tay của Tống Kỳ Đông, đánh bay luôn cả cái bó hoa cúc trắng nhỏ hắn đang cầm, bó hoa liền rơi xuống đất.

Ở bãi đậu xe phát sinh chuyện này, mẹ Tô đã đến cục cảnh sát nhìn video quản chế, rồi mới biết toàn bộ sự tình.

Bà mở to đôi mắt đầy tơ máu, hướng về phía Tống Kỳ Đông giận dữ mở miệng:

- Cậu chính là hung thủ giết người! Tại sao cậu còn xuất hiện ở đây, tôi không muốn nhìn thấy cậu, tiểu Du cũng sẽ không muốn nhìn thấy cậu đến đây!

- Mẹ, thật xin lỗi......

Tống Kỳ Đông cũng không lên tiếng giải thích cho mình, chỉ có cúi đầu, nói xin lỗi.

- Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cậu. Sớm biết cậu là người bạc tình bạc nghĩa như vậy, ban đầu tôi không nên đồng ý để Tiểu Du gả cho cậu. Hai anh em Tống gia các cậu, một người thì đào hôn, một người thì ép chết Tiểu Du! Ha ha, tiểu Du nhà tôi nhất định là mắt bị mù, mới có thể yêu cái người lòng lang dạ sói như cậu!

Mẹ Tô rống giận, thân thể gầy gò, run rẩy đứng trong gió lạnh lẽo, trong lòng bà thật sâu hối hận không thôi.

Ban đầu người con cả của Tống gia đào hôn, bọn họ đã muốn giải trừ hôn ước, nhưng Tô Du chính mồm nói con bé muốn được gả đi, bởi vì con bé yêu Tống Kỳ Đông.

Ba năm hôn nhân, bọn họ dường như vẫn cảm nhận được con gái không hạnh phúc, lại bị nụ cười giả tạo của Tô Du che đậy, mới làm phát sinh thảm kịch thê lương ngày hôm nay.

Là yêu......

Tô Du yêu hắn......

Từ trong miệng mẹ Tô nghe được câu này, Tống Kỳ Đông vẫn đứng ngớ ngẩn, mấy ngày nay trong đầu không ngừng hiện lên một hình ảnh.

Khuôn mặt Tô Du tuyệt vọng quay về phía hắn gào thét:

- Tống Kỳ Đông, tôi yêu anh mười mấy năm, gả cho anh ba năm. Tôi đã từng nghĩ có thể gả cho anh, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này! Không nghĩ tới ngày hôm nay lần đầu tiên nghe được câu nói “anh yêu em”, lại là muốn đẩy tôi vào chỗ chết!

Giống như mẹ Tô đã nói, hắn chính là hung thủ giết người.

Tô Du mặc dù rơi xuống vách núi, chôn thây trong biển rộng, nhưng thực ra người đẩy cô xuống đó, lại là hắn.

Trời sắp đổ mưa to, hình thức đam tang cũng diễn ra đơn giản, mẹ Tô ở trước phần mộ của Tô Du đặt bộ quần áo mà trước đây cô thích nhất, bà hi vọng cô có thể như chưa từng xuất giá, vui vui vẻ vẻ, không buồn không lo.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn mỗi Tống Kỳ Đông ở lại.

Cơn mưa theo bi thương rơi xuống, mưa tuy rằng không lớn nhưng dầy đặc, đem Tống Kỳ Đông từ đầu đến cuối, đều bị dính ướt.

Trong im lặng, một cái ô màu đen xuất hiện trên đầu hắn.

Đường Vân Linh cẩn thận từng li từng tí tới gần hắn:

- Kỳ Đông, người chết không thể hồi sinh. Tô Du đã chết, anh đừng làm khó mình nữa, chúng ta trở về thôi.

Tống Kỳ Đông vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu mới nhìn đến Đường Vân Linh một chút, ánh mắt hắn lạnh lẽo:

- Sao em lại tới đây? Không phải đã nói với em, không nên tới đây sao.

Hắn khắc chế không được cơn tức giận trong lòng, ngữ khí cũng có vẻ phiền chán.

Bởi vì hắn biết, Tô Du vốn không muốn nhìn thấy Đường Vân Linh đến đây.

Bình luận

Truyện đang đọc