CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Sự việc Tống Kỳ Đông cùng Đường Vân Linh đồng thời ngã lầu rất nhanh truyền ra ngoài, Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích vừa nhận được tin tức, cũng lập tức đi tới bệnh viện.

Mà Tô Ngưng bởi vì sợ hãi quá độ, thêm thể lực không chống đỡ nổi, ở trong lòng Tống Trí Viễn khóc lóc một hồi liền ngất xỉu, tuy rằng Tống Trí Viễn cũng rất muốn dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, có điều sợ những chuyện khác của Tô Ngưng bị phát hiện, cuối cùng đành thôi.

Sau khi Tô Ngưng ngủ say, hắn mới đi bệnh viện dò xét tình hình.

Khắp toàn thân Tống Kỳ Đông từ trên xuống dưới chỉ có vết thương nhẹ, não bị chấn động nhẹ, khá nghiêm trọng chính là xương tay phải của hắn bị gãy cùng vết thương sau gáy, phải khâu bảy mũi, đã quấn băng gạc, cần phải nằm trên giường an dưỡng.

Mà một bên khác, tình huống của Đường Vân Linh khá nghiêm trọng, ngoại trừ trầy da cùng bị thương bên ngoài do té ra, đứa bé trong bụng cô ta lại không giữ được.

Tống Kỳ Đông tỉnh lại, hai vị phụ huynh Tống gia liền hỏi hắn sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Hắn đối với sự việc lần này rất thận trọng, chỉ nói là do bất ngờ, không nhắc một lời về việc đã nhìn thấy Tô Ngưng cùng Đường Vân Linh tranh chấp.

Hai người Tống gia lúc trước đã nghe người hầu nói, chuyện này cùng Tô Ngưng không thoát khỏi liên quan, thấy thái độ Tống Kỳ Đông như vậy, trong lòng càng ngờ vực hơn.

Hơn nữa thái độ Đường Vân Linh cũng khác hẳn, cô ta ở phòng phẫu thuật tỉnh lại biết được con của mình không còn, một mực khẳng định là Tô Ngưng đẩy cô ta xuống lầu, là cô có ý định mưu sát cô ta cùng đứa con của Tống Kỳ Đông. (muốn bay vô quánh bả ghê cơ chứ ^^

Tô Ngưng này… Có phải là Tô Du hay không, sự việc ba năm trước, chẳng lẽ sẽ diễn ra một lần nữa sao? Hơn nữa lần này, không còn là ba người, lại thêm một người nữa là Tống Trí Viễn.

Quan hệ bốn cái người trẻ tuổi này thật rắc rối phức tạp, lại còn làm chôn vùi hai đứa con trai của mình, trong lòng hai người già Tống gia đặc biệt không muốn.

Tống Trí Viễn đưa Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích trở lại biệt thự thì đã là nửa đêm.

Trong phòng bọn họ, đèn vẫn sáng, hắn trước khi ra cửa còn đang suy nghĩ về Tô Ngưng, không biết lúc nào đã tỉnh lại, đang ngồi ở đầu giường, nét mặt mờ mịt, sững sờ nhìn rèm cửa sổ bị gió đêm lay động.

Vừa nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ nhàng, Tô Ngưng nhẹ kinh sợ, cả người run lên, lập tức nhìn ra sau, đồng thời mở miệng hỏi:

- Thế nào rồi? Hai người bọn họ thế nào? Kỳ Đông có sao không? Đứa trẻ trong bụng Đường Vân Linh …

Tô Ngưng làm sao cũng không quên được hình ảnh vừa nãy, sau đầu Tống Kỳ Đông chảy máu, dưới thân Đường Vân Linh cũng toàn máu, đều là máu, coi như đang ngủ, cũng bị hình ảnh đó đánh thức.

Thấy Tô Ngưng kích động truy hỏi, thậm chí còn từ trên giường bước xuống.

Tống Trí Viễn tiến lên, đầu tiên là đỡ lấy thân thể Tô Ngưng, sau đó mới ở một bên giường ngồi xuống, vừa sửa chăn trên người cô, vừa mở miệng nói:

- Cuộc phẫu thuật của hai người họ đã kết thúc, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm.

- Thế… còn đứa bé?

Tô Ngưng hỏi, ngón tay nắm vào chăn, không ngừng siết chặt.

Sắc mặt Tống Trí Viễn chìm xuống, lo lắng nhìn Tô Ngưng, hồi lâu cũng không mở miệng.

Cảm giác tĩnh lặng không hề có một tiếng động, Tô Ngưng cảm thấy lạnh cả người.

- Đứa trẻ có phải không giữ được?

Tống Trí Viễn hít sâu một hơi, gật gật đầu.

- Đây là một tai nạn, chúng ta ai cũng không muốn nó xảy ra, Tiểu Ngưng, chuyện này không liên quan tới em, không cần tự trách mình.

- Không. Là do em. Là do em đi truy hỏi cô ấy chuyện của ba em. Cô ấy mới bị…

Tô Ngưng tự trách mình, viền mắt cô đỏ lên.

Cô hận Đường Vân Linh, hận cô ta phá huỷ hôn nhân của mình, càng hận cô ta hại chết cha mình, nhưng đứa bé trong bụng cô ta…

Trong ân oán của tất cả mọi người, đứa trẻ là vô tội nhất.

Tô Ngưng vốn cũng là một người mẹ, đã từng mất đi một đứa con, sau đó lại suýt chút nữa không giữ nổi một đứa khác, cô hiểu đứa con đối với một người phụ nữ quan trọng như thế nào, cũng hiểu mất đi đứa bé sẽ tổn thương như thế nào.

Nhưng giờ đây cô lại trở thành kẻ cầm đao giết chết đứa bé này.

Tô Ngưng rũ mắt xuống, trong lòng tràn đầy tự trách, nếu như lúc đó Tống Kỳ Đông lựa chọn cứu Đường Vân Linh, đứa bé này có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra?

Tống Trí Viễn nhìn Tô Ngưng lúc này, ba năm sớm chiều ở chung, đã từng có quan hệ là vợ chồng chưa cưới, hắn đối với Tô Ngưng, một cái nhíu mày, một nụ cười, liếc mắt cũng nhìn ra được cô đang tự trách.

Thế nhưng trong lòng hắn, lại không suy nghĩ như vậy.

Tống Trí Viễn trầm giọng hỏi:

- Tiểu Ngưng, em nhớ chuyện đã xảy lúc đó sao? Em có thật đã động thủ đẩy Đường Vân Linh xuống?

Tô Ngưng ngẩn người, tâm tư một lần nữa trở lại thời điểm đó, cô cùng Đường Vân Linh đang tranh chấp ở đầu cầu thang.

- Trí Viễn, rối quá. Trong đầu em có gì đó rất loạn. Em nhớ tới lúc đó em đã lôi kéo quần áo của Đường Vân Linh. Nhưng là cô ta động thủ trước lôi em theo, sau đó… Sau đó cô ta đã ngã rồi… Từ trên cầu thang té xuống…

Tô Ngưng nhớ lại, lông mày rậm tinh tế nhíu lại cùng một chỗ, cơn đau đầu lại một lần nữa xuất hiện.

Tống Trí Viễn liền vội vàng nói.

- Không nên nghĩ quá, Tiểu Ngưng, không cần suy nghĩ nữa. Tất cả những thứ này không quan trọng, chỉ cần anh tin tưởng không phải em làm là tốt rồi.

Tống Trí Viễn tin tưởng mình, nhưng là… Tống Kỳ Đông có tin hay không?

Tô Ngưng rũ mắt xuống, nước mắt làm ướt lông mi, run lên một cái, lộ ra nỗi sầu lo lớn nhất của cô vào lúc này.

Đứa con đầu tiên của hắn và Đường Vân Linh, cứ như vậy không còn. Hắn chắc sẽ hận cô.

Tùng tùng tùng, tiếng gõ cửa truyền đến, đánh thức suy nghĩ chìm đắm của Tô Ngưng.

Tống Trí Viễn cầm mấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, thấy cô gật đầu, mới ra mở cửa.

- Mẹ, đã trễ thế này, mẹ vẫn chưa ngủ sao?

Tống Trí Viễn mở cửa, nhìn thấy Thẩm Ngọc Bích ngoài cửa, có chút kinh ngạc.

Thẩm Ngọc Bích nhìn vào trong phòng xem xét một chút, nhìn thấy Tô Ngưng trên giường, nhìn Tống Trí Viễn nói.

- Trí Viễn, Tiểu Ngưng thế nào rồi?

- Tiểu Ngưng bị giật mình, nghỉ ngơi một chút, đã tốt lên rồi.

Tống Trí Viễn trả lời.

- Vậy à…

Thẩm Ngọc Bích chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Trí Viễn, con ra ngoài một lát, mẹ có lời muốn nói riêng với Tiểu Ngưng.

Nghe vậy, Tô Ngưng kinh ngạc chấn động.

- Mẹ, Tiểu Ngưng không có con ở bên người, cô ấy sẽ không quen.

Tống Trí Viễn cự tuyệt.

Nhưng thái độ Thẩm Ngọc Bích vẫn kiên quyết.

- Trí Viễn, con yên tâm, mẹ không phải muốn cùng Tiểu Ngưng nói sự việc xảy ra hôm nay. Mẹ chỉ là muốn cùng con bé nói chuyện phiếm một chút, như vậy cũng không thể sao?

- Mẹ…

Tống Trí Viễn còn muốn tiếp tục từ chối, lại bị Tô Ngưng cho ánh mắt ngăn cản, cô hít sâu một hơi, ngắt lời nói:

- Trí Viễn, anh ra ngoài một chút, để bác gái cùng em tâm sự đi.

Tô Ngưng mở miệng, Tống Trí Viễn lúc này mới đóng cửa lại đi ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người phụ nữ.

(Sắp hết rồi, cố lên cố lên!!!! Mọi người hãy ủng hộ mình nha ^^)

Bình luận

Truyện đang đọc