CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Con ngươi đen của Tống Kỳ Đông nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ hơi giận của Tô Ngưng, vẻ mặt phấn chấn thể hiện nơi đuôi mắt đặc biệt, lập tức giữ lấy ánh mắt của hắn.

Đối với khiêu khích của Tô Ngưng, Tống Kỳ Đông không những không giận mà còn cười, môi mỏng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hắn hỏi ngược lại:

- Nói như vậy, thư ký Tô đồng ý thay thế trợ lý Trần tham gia sao?

- Đương nhiên rồi.

Tô Ngưng nói xong, mới mơ hồ ý thức mình đã tiến vào bẫy của Tống Kỳ Đông, đặc biệt khi sau khi nhìn rõ khóe miệng đầy ý cười của hắn.

Nhưng hết thảy đã quá muộn rồi.

Tối thứ sáu, mỗi người đều vội vã ra về, trong phòng làm việc, chỉ còn mỗi Tô Ngưng ở lại, trong đầu không cách nào gạt đi được vài hình ảnh, chính là nụ cười của Tống Kỳ Đông.

Sớm biết như vậy, cô vừa nãy không nên thấy đáng thương cho Trần Thân.

Cô đang rất hối hận cầm lấy tóc, Tống Kỳ Đông đột nhiên mở cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy bộ tóc đẹp ngổn ngang của cô.

Tô Ngưng lập tức sửa lại tóc một chút rồi đứng lên, thuận tiện đeo túi xách của mình lên, hỏi:

- Tống tổng, anh muốn đi chưa?

Tống Kỳ Đông gật đầu, con ngươi đen nhanh chóng hơi đảo qua một chút nhìn vào làn váy ngắn của Tô Ngưng,.

Tô Ngưng không rõ vì sao Tống Kỳ Đông nhìn mình, cúi đầu liếc mắt nhìn, làn váy cũng không có bay lên, giày cũng không dính bẩn, hắn đang nhìn cái gì?

Chờ cô ở ngẩng đầu, mới vừa rồi còn ở trước người cô, giờ hắn đã nhanh chân đi phía trước, cũng không thèm chờ cô.

Cô âm thầm nghiến răng, phun ra một câu:

- Thực sự là tên đàn ông âm tàn bất định.

Tại nơi tổ chức tiệc rượu, một đám nam nữ xinh đẹp, trên người toàn bộ đều là quần áo hoa lệ, tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, trên tay mỗi người đều cầm một ly champagne, hoặc là rượu đỏ, theo tiết tấu chậm của nhạc, nhỏ giọng nói chuyện.

Trước đâyTô Ngưng chưa từng cùng Tống Kỳ Đông tham dự mấy bữa tiệc như thế này, đây là lần đầu tiên, có chút mới mẻ, cũng có chút căng thẳng, nhưng cô che giấu rất tốt, nụ cười trên mặt mỹ lệ tự nhiên.

Tống Kỳ Đông liếc mắt là đã nhìn ra cô cậy mạnh, căn dặn nói:

- Theo sát tôi, đừng đi lung tung.

Tô Ngưng nhíu mày, không cam lòng yếu thế nói:

- Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.

Tống Kỳ Đông cúi đầu uống một hớp rượu, che giấu ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Tống Kỳ Đông là người đáng tin cậy ở thương trường Bắc Thành, tập đoàn Tống thị càng là nơi người người muốn tranh thủ làm đối tượng hợp tác, hắn vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã có không ít người vây lại, dồn dập chúc rượu hắn, đồng thời, ánh mắt tò mò của họ cũng nhìn vào Tô Ngưng phía sau hắn.

Hình ảnh Tô Du trong hôn lễ quá nổi bật, bây giờ tính ra đã sáu năm, tất cả mọi người đều biết Tống Kỳ Đông đã từng có một đoạn hôn nhân, nhưng đã sớm quên Tô Du có dung mạo ra sao.

Do đó khi Tô Ngưng xuất hiện ở đây cũng không gây náo động gì, chỉ là có mấy người hiếu kỳ quan hệ giữa cô và Tống Kỳ Đông.

- Tống tổng, vị này là…?

Có một người đàn ông uống rượu say mèm hỏi Tống Kỳ Đông.

Tống Kỳ Đông chỉ đơn giản nói:

- Cô ấy là thư ký của tôi, họ Tô.

- Hóa ra là thư ký a ~

Người đàn ông đang cảm giác say nói:

- Thư ký Tô, chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly.

Nói đoạn, người đàn ông cầm ly rượu đỏ đụng vào cái ly trong tay Tô Ngưng, trước tiên ngửa đầu uống một hớp, sau đó còn dọa dẫm nói:

- Thu ký Tô, tôi đã XXX, cô cũng không thể không nể mặt tôi chứ.

Tô Ngưng rất không thích uống rượu, ly rượu đỏ trong tay chỉ là trang trí mà thôi, bây giờ lại bị đưa vào đường cùng.

Trong thương trường đều là cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy, cô không muốn gây huyên náo không vui, đang chuẩn bị uống, ly rượu trong tay cô đã bị người nào đó đoạt mất.

Tống Kỳ Đông đoạt lấy ly trong tay Tô Ngưng, nói:

- Vương tổng, tôi thế cô ấy uống.

Nói xong, đầu Tống Kỳ Đông hướng lên, đem sáu phần rượu uống vào, hỏi:

- Như vậy có thể không?

Vương tổng ha ha cười khúc khích.

- Có thể, có thể. Có điều chén này là thay thế cho thư ký Tô, Tống tổng còn chưa có uống với tôi đấy?

Đã như thế, Tống Kỳ Đông lại cạn thêm một ly.

Xung quanh người đến người đi, nối liền không dứt người chúc rượu, Tống Kỳ Đông không chỉ chính mình uống, còn muốn thay cô chặn rượu, khuôn mặt đẹp trai từ từ hiện lên màu đỏ sậm.

Cuối cùng đợi được bên người không còn ai, Tô Ngưng nhíu mày nói:

- Tống Kỳ Đông, tôi không cần anh thay tôi chặn rượu, tự tôi có thể uống.

Tống Kỳ Đông đè lại cô đang muốn cầm ly rượu.

- Không được, cô không thể uống rượu.

Hắn nghiêm khắc nói.

Tô Ngưng dùng sức giẫy giụa, muốn đem Tống Kỳ Đông đẩy ra.

- Tại sao? Tôi uống còn hơn so với anh đem mình quá chén.

Tống Kỳ Đông không để Tô Ngưng qua, hơn nữa càng bắt càng chặt, ngón tay cảm giác nhiệt độ nơi bàn tay mềm mại của cô, cuối cùng Tô Du đã đến bên cạnh hắn.

Hắn híp mắt, lờ đờ mông lung, nhẹ giọng nói:

- Tửu lượng của cô quá kém, một chút liền say, căn bản không thể uống rượu.

Tô Ngưng đang giãy dụa, đột nhiên dừng lại, mới ngớ ra Tống Kỳ Đông đang nắm tay cô, từ từ đã biến thành năm ngón tay nắm lấy nhau.

Hắn làm sao biết…

Hoặc là nói, hắn làm sao còn có thể nhớ tới…

Chuyện này, xảy ra vào đêm tân hôn của Tô Du cùng Tống Kỳ Đông, Tô Du vì căng thẳng, nên lúc Tống Kỳ Đông đang tắm rửa, lén đánh bạo uống mấy ngụm rượu.

Nhưng mà chờ lúc Tống Kỳ Đông tắm xong đi ra, thấy một cô dâu uống say, đỏ cả mặt đang lôi kéo áo cưới màu trắng trên người, nhìn rất cấm kỵ mê hoặc.

Tống Kỳ Đông trong đầu hơi say, hiện lên từng ký ức, mà Tô Ngưng cũng giống vậy.

Từ tiệc rượu rời đi, Tống Kỳ Đông đại khái năm phần say, nhưng theo thói quen biểu hiện thành tám phần say, đây đều là thủ đoạn giao tiếp xã giao, nhưng Tô Du không biết.

Cô cẩn thận từng li từng tí một đỡ Tống Kỳ Đông, lên tiếng hỏi:

- Anh không sao chứ? Đã nói anh không nên uống, làm sao còn uống nhiều như vậy, có phải rất là khó chịu hay không, có gì muốn nói hay không?

Tống Kỳ Đông nhớ tới trước đây, những lúc xã giao trở về, Tô Du ở nhà chờ, cũng nhẹ giọng như vậy bên tai hắn lẩm bẩm, hắn đã bao lâu không được nghe rồi… Thật sự là quá nhớ…

Bởi vì biết sẽ uống rượu, cho nên Tống Kỳ Đông đã an bài tài xế.

Tô Du thật vất vả đem Tống Kỳ Đông vào trong xe, chuẩn bị đem hắn ném cho tài xế, sau đó đi về.

Vừa mới nghiêng người, cô phát hiện có một nguồn sức mạnh bắt lấy cô.

Tống Kỳ Đông nhắm hai mắt lại, dựa vào cửa sổ xe, thống khổ lẩm bẩm:

- Không cần đi… Không cần đi…

Tô Ngưng dừng lại động tác rời đi, tựa ở một bên cửa xe, do dự.

- Không cần đi… Không cần bỏ lại anh một mình…

Tống Kỳ Đông lẩm bẩm rên rỉ, trong thanh âm mang theo tia thống khổ khó chịu, thậm chí còn nghiêng thân thể, muốn dựa vào gì đó.

Tô Ngưng lập tức đỡ được hắn, nhưng lúc này lại có điện thoại gọi đến.

Cuối cùng Tống Kỳ Đông tựa vào trên bả vai Tô Ngưng, cô một bên dùng sức chống đỡ, một bên nhận điện thoại.

- Alo, Trí Viễn?

- Em còn ở bên ngoài, Kỳ Đông uống say, em trước tiên đưa anh ta về nhà đã.

- Ừ, em biết rồi, anh không cần chờ em đâu, đi ngủ sớm một chút.

Tống Kỳ Đông đang giả say vừa nghe đến là Tống Trí Viễn gọi đến, hận không thể lập tức tỉnh lại, đoạt lấy điện thoại di động của cô trực tiếp cắt đứt.

Nhưng hắn nhịn được, mà sau khi nghe được cuộc nói chuyện, trên khuôn mặt bị rượu làm cho đỏ lên, đang giương lên khóe miệng cười trộm.

Tiểu Du… Em quả nhiên vẫn còn quan tâm tới anh.

Bình luận

Truyện đang đọc