CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Từ biệt thự rời đi, Tô Ngưng chạy vội tới một nơi.

Là nghĩa trang chôn cất cha Tô, Tô Kiến Vĩ, đồng thời cũng là nghĩa trang chôn cất Tô Du.

Bên trong nghĩa trang, cỏ cây xanh um tươi tốt, hai phần mộ được đặt sát nhau, xung quanh bia mộ đã được thu dọn rất sạch sẽ, phía trước còn để hoa tươi.

Cha Tô là hoa cúc vàng, mà trước mộ Tô Du, là cúc trắng, là loài hoa cô đã từng thích nhất.

Tô Ngưng đứng trước mộ, nhìn bức ảnh mình trên bia đá.

Cô mặc áo cưới màu trắng có viền tơ, khuôn mặt ngây ngô thanh tú, ngũ quan tinh xảo, mang theo một chút trẻ con, đặc biệt nụ cười xán lạn trên mặt.

Tấm hình này, là một phần ảnh cưới của cô và Tống Kỳ Đông.

Tô Ngưng nhớ rõ, lúc đó bọn họ hẹn thợ chụp ảnh mười giờ sáng, nhưng Tống Kỳ Đông kéo tới ba giờ chiều mới đến. Khi hắn xuất hiện tại phòng chụp ảnh, cô không nhịn được lộ ra nụ cười tươi sáng, vừa vặn bị thợ chụp ảnh bắt được.

Thế nhưng...... tại sao phải đem bức ảnh này đặt trên mộ cô!

Theo Tống Kỳ Đông ba năm hôn nhân, đã là chuyện cô hối hận nhất trong đời, lại vẫn muốn đem ảnh cưới làm di ảnh cuối cùng.

Vừa nghĩ tới ba năm trước, Tống Kỳ Đông vì cứu Đường Vân Linh, đẩy cô vào chỗ chết, Tô Ngưng âm thầm siết chặc nắm đấm, dưới đáy lòng hiện lên tia thù hận.

Thế nhưng tất cả những thứ này còn chưa đủ.

Nếu như cô thật sự có thể chịu đựng thù hận này, thì tối hôm qua, cô sẽ không bởi vì Tống Kỳ Đông thống khổ mà nhẹ dạ, ý loạn tình mê cùng kẻ thù của mình lên giường.

Tô Ngưng tới nơi này, mục đích lớn nhất, không phải để xem phần mộ của mình, mà là tới gặp cha Tô.

Từ trước mộ Tô Du, đi tới là mộ cha Tô, Tô Ngưng phù phù một tiếng, hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống.

Vừa nhìn thấy bức ảnh cha Tô trên bia mộ, nhìn thấy gương mặt thương yêu mình hơn hai mươi năm, một luồng chua xót từ ngực Tô Ngưng xông lên tới mũi, ngay sau đó, hốc mắt cô đỏ lên.

- Ba, con xin lỗi...... con xin lỗi......

Hai mắt Tô Ngưng lấp lóe nước mắt, con ngươi run lên, nước mắt liền theo gương mặt chảy xuống, cô không ngừng kể tội mình:

- Ba, con biết rõ anh ta hại chết ba, là hung thủ giết người, thế mà con lại mềm lòng, còn cùng với anh ta lên giường. Ba, con xin lỗi......

- Ba...... Con nhất định sẽ không để cho ba chết vô ích, là Tống Kỳ Đông hại chết ba, con sẽ báo thù cho ba, nhất định phải bắt anh ta nợ máu phải trả bằng máu!

Đối với cái chết của mình, Tô Ngưng còn có thể bỏ qua, là chính mình nhìn lầm người, quá yêu một kẻ mặt người dạ thú, là cô tự làm tự chịu. Thế nhưng cha Tô chết, mãi mãi là cái gai nhọn đâm vào lòng Tô Ngưng, cả đời đều không thể rút ra.

Tô Ngưng cong người xuống, quay về cha Tô dập đầu lạy.

Vừa lúc đó, một người phụ nữ tuổi chừng 50, đang từng bước tới gần nơi hai bia mộ.

Khi bà chú ý tới Tô Ngưng phía trước mộ, nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tin được, bước chân của bà trở nên lộn xộn, rồi lại kích động đi về phía trước.

Người phụ nữ này, chính là mẹ Tô Du, Chu Minh Liên, mà phía sau bà, còn có một người phụ nữ khác đi theo.

- Dì Chu, bây giờ dì đã biết tại sao tôi nhất định phải mang dì tới nơi đây chưa? Tô Du là con gái dì, dì là người quen thuộc nhất của cô ấy, người này rất giống Tô Du, cô ấy rốt cuộc có phải con gái dì hay không, dì nhất định rõ nhất điều này.

Đường Vân Linh ở phía sau Chu Minh Liên nói như thế. (bả thủ đoạn thiệt! ^^)

- Người kia...... Người kia......

Càng đến gần, Chu Minh Liên càng khiếp sợ, trên thế giới tại sao có thể có hai người giống nhau như vậy.

- Dì Chu, dì phải nhìn cho kỹ, cô ấy không chừng chính là đứa con gái đã mất tích ba năm của dì đó.

Đường Vân Linh nói tiếp, hận không thể để Chu Minh Liên lúc này có thể tin chắc cô ấy là Tô Du.

Nếu như mặt nạ giả của Tô Ngưng bị vạch trần, như vậy Tống Kỳ Đông sẽ biết cô ấy là Tô Du, lấy việc Tống Kỳ Đông đã từng căm ghét cùng thù hận đối với Tô Du, nhất định sẽ không đi cùng với cô nữa.

Đường Vân Linh chính là ôm mục đích này, mới theo dõi Tô Ngưng, mang theo Chu Minh Liên tới nơi này.

Tô Ngưng cảm giác được từ phía sau có người đang nhìn mình, cô nhạy cảm quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy hai người.

Mẹ......

Trong lòng cô nhất thời hô hoán.

Ba năm qua, cô vì tránh Tống Kỳ Đông, ngay cả người thân duy nhất của mình còn sống cũng không dám liên lạc.

Nhưng cô lại nhìn thấy Đường Vân Linh phía sau Chu Minh Liên, trong lòng thêm đề phòng, cũng không lập tức mở miệng, trầm mặc nhìn bọn họ từng bước tới gần.

- Dì Chu, tôi thay dì giới thiệu, cô ấy nói cô ấy tên là Tô Ngưng, là em họ Tô Du. Dì có thể nhìn cẩn thận, nói chuyện với cô ấy xem, cô ấy rốt cuộc là Tô Ngưng thật sự, hay là Tô Ngưng giả, vẫn là con gái Tô Du của dì!

Đường Vân Linh nhìn chằm chằm Tô Ngưng, muốn nhìn đến dáng vẻ thất kinh của cô.

Đối với việc bất ngờ gặp phải mẹ mình, trong lòng Tô Ngưng bối rối, cô hít sâu, giả vờ bình tĩnh.

- Làm sao lại giống như...... con là...... Tiểu Du sao?

Chu Minh Liên đánh giá từ trên xuống dưới, thậm chí run rẩy, kéo tay Tô Ngưng.

- Chào dì, con là Tô Ngưng.

Tô Ngưng nói như thế, quay về phía Chu Minh Liên, cô không có cách nào nói thẳng ra mình không phải là Tô Du, chỉ có thể gián tiếp phủ nhận.

Đường Vân Linh mắt lạnh nhìn trò hay, chờ Tô Ngưng lộ ra đuôi cáo.

Mà ngay lúc này, một người khác cũng đến nơi này.

- Em ở đây làm gì?

Tống Kỳ Đông tới gần, đầu tiên thấy là Đường Vân Linh, ngay lập tức lông mày liền nhíu lại. Hắn đã từng nhắc nhở Đường Vân Linh rất nhiều lần, không cho phép cô ta xuất hiện trước mộ Tô Du, không nghĩ tới ngày hôm nay cô ta lại tới nữa.

So với khuôn mặt đang giận dữ của Tống Kỳ Đông, trên mặt Đường Vân Linh lại là vui vẻ, nghĩ tới không uổng chiếm được toàn bộ thời gian này, thậm chí ngay cả Tống Kỳ Đông cũng xuất hiện ở đây.

- Kỳ Đông, anh tới đúng lúc lắm.

Đường Vân Linh hưng phấn nói:

- Ngay cả dì Chu cũng thấy Tô Ngưng chính là Tô Du, anh mau đến xem, dì Chu là mẹ Tô Du, chắc chắn sẽ không nhận sai. Dì Chu, dì nói có phải không?

Vấn đề này vừa ném ra, tất cả mọi người nín thở mà đợi, ngay cả ánh mắt Tống Kỳ Đông, cũng nhìn chăm chú vào mặt Tô Ngưng đang trở nên tái nhợt.

Đường Vân Linh cười trộm, chờ Tô Ngưng xấu mặt, chờ cô bị Tống Kỳ Đông ghét bỏ.

Đúng lúc mọi người đang nhìn, Tô Ngưng bị Chu Minh Liên nắm lấy tay, nhẹ nhàng run rẩy.

Trong lòng cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dù cho ngày hôm nay bị ép thừa nhận mình là Tô Du, cô cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người này!

- Dì Chu, dì xác nhận xong chưa? Cô ấy có phải chính là Tô Du không?

Đường Vân Linh lại một lần nữa ép hỏi.

Chu Minh Liên đột nhiên ngẩn ra, buông lỏng tay Tô Ngưng ra.

- Không phải, cô ấy không phải tiểu Du. Tiểu Du của tôi, ba năm trước xảy ra bất trắc, đã chết rồi. Coi như cô ấy với Tiểu Du có dung mạo tương tự, cũng không phải tiểu Du.

- Dì thật sự nhìn rõ rồi sao? Dì nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy đi. Tô Du là con gái ruột thịt của dì, dì sẽ không vì cái này mà không nhớ rõ chứ?

Đường Vân Linh tức đến “nổ phổi” phản bác, quên mất hình tượng dịu dàng của mình.

Chu Minh Liên đột nhiên nổi giận, thái độ cứng rắn đối với Đường Vân Linh nói:

- Cô cũng nói Tô Du là con gái tôi, tôi làm sao có thể nhìn lầm. Tôi nói không phải là không phải, không cần cô phí lời! Là do cô, rắp tâm đem tôi mang tới nơi này, nói là để tôi nhận con gái, cô đang âm mưu cái gì? (Quê nha mậy ^-^)

Bình luận

Truyện đang đọc