CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Ngày thứ hai, Tô Ngưng mang một bộ trang sức trang nhã, làm cho ngũ quan trên mặt tăng thêm vài phần xinh đẹp, trên người mặc bộ đồ màu trắng bó sát cùng mùi nước hoa thơm ngát, lộ ra thân thể lồi lõm quyến rũ, váy ngắn ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh, nhờ giày cao gót phụ trợ, mà càng lộ vẻ thon dài.

Cô vừa xuất hiện, gần như khiến ánh mắt của kẻ khác phải sáng rực.

Điều không phải trước kia Tô Du không đẹp, chỉ là Tô Du bản tính vốn ôn nhu, tính cách hướng nội, trầm tĩnh lạnh nhạt điều mà không phải người bình thường thường chú ý tới, mà Tô Ngưng lại mang vẻ đẹp không tầm thường, tính cách cũng cởi mở hơn.

Tống Kỳ Đông vừa đến công ty, liền chú ý tới Tô Ngưng.

Con ngươi đen đồng thời toát ra vẻ kinh diễm, cũng hơi co rút lại, ánh mắt thật chặt chăm chú vào làn da trắng nõn trên đôi chân ngọc ngà của Tô Ngưng.

Chết tiệt! Sao lại mặc váy ngắn như vậy, hơn nữa cô có mặc tất chân sao?

- Tống tổng, buổi sáng tốt lành.

Tô Ngưng dường như không cảm giác được ánh mắt quan sát của Tống Kỳ Đông, đứng ngay ngay ngắn cùng Tống Kỳ Đông chào hỏi.

Ánh mắt hơi lạnh của Tống Kỳ Đông xẹt qua khuôn mặt thản nhiên tươi cười của cô, mi tâm nhíu lại, dung mạo anh tuấn bất phàm thoáng thập phần lạnh lẽo, hơn nữa hắn vào phòng làm việc thì dùng đóng sầm cửa sức một cái.

Mọi người cũng nhìn ra được, Tống Kỳ Đông đang nổi giận.

- Vừa mới đi làm, thế nào mà Tống tổng lại đột nhiên nổi giận nhỉ!

- Tô tiểu thư mặc dù là thư ký của Tống tổng, nhưng chỉ là thay cho đại thiếu gia Tống gia, nay đại thiếu gia Tống gia đã trở về, sản nghiệp tập đoàn Tống thị khổng lồ như thế, chẳng lẽ không muốn có?

- Chắc là vậy rồi... Trách không được ngày hôm qua chủ tịch lại đích thân đến cùng Tô tiểu thư, chắc là muốn ở riêng a.

- Hư. Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận bị người khác nghe được.

Tô Ngưng không chỉ phát hiện Tống Kỳ Đông tức giận, cũng nghe được những... những lời nói nhàn rỗi lúc nãy, nhưng những việc này cũng không có tổn hại đến tâm tình vui thích của cô, vui sướng của cô, vẫn luôn là bao trùm nỗi thống khổ lên người Tống Kỳ Đông.

Tống Kỳ Đông không muốn phớt lờ hắn ta, phụ tá của hắn Trần Thân, là người lãnh đạo trực tiếp của Tô Ngưng.

Ba năm trước, có một ngày cô tới công ty của Tống Kỳ Đông, chính người này đã đem cô vào phòng hội nghị, lại tỏ ra khinh bỉ làm khó dễ cô, Tô Ngưng một điểm chưa từng quên, cũng đã đến cô lúc báo thù rồi.

Xen vào thân phận Tô Ngưng, Trần Thân không dám giao cho cô công việc quá nặng nề, cũng không dám xem cô như tiểu muội sai vặt, cho nên hắn phân cho cô một ít công việc không phức tạp, nhưng có tầm quan trọng nhất định trong công việc, đẻ cho cô hiểu rõ hiện trạng công ty.

- Trần trợ lý, chỉ có mấy việc thôi sao?

Tô Ngưng ba phần văn kiện thật mỏng nhìn trong tay.

- Thư ký Tô, cô đừng nhìn thấy nó ít như vậy, những thứ này đều là văn kiện khẩn cấp, đặc biệt phần này, Tống tổng đã đặc biệt dặn dò, trước giữa trưa phải đưa vào.

Trần Thân đặc biệt dặn dò, lại giải thích một phen.

- Thì ra là vậy.

Hai mắt Tô Ngưng rất nhanh hiện lên tia giảo hoạt:

- Trần trợ lý, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng xử lý tốt rồi giao cho anh.

Mà thời gian trôi qua mau chóng, mười một giờ rưỡi là đến trưa vậy mà Tô Ngưng vẫn chưa đến giao cho hắn, mười hai giờ là tan tầm, từ đây đến lúc đó chỉ còn nửa tiếng, Trần Thân lo lắng, thế nhưng đối mặt với Tô Ngưng, hắn lại không dám trực tiếp làm phiền, hắn thật hận không thể lấy tới, tự mình động thủ xử lý tất cà.

Nhưng mỗi lần như vậy Tô Ngưng chỉ áy náy, nói:

- Trần trợ lý, anh cho... tôi chút thời gian nữa thôi, ta thực sự sắp làm xong rồi.

Trần Thân bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ.

Mười một giờ năm mươi phút, Tô Ngưng rốt cục đã sửa sang xong văn kiện giao cho Trần Thân:

- Trần trợ lý, sẽ không quá muộn chứ.

- Không muộn không muộn, tôi hiện tại đi vào vừa vặn giao cho Tống tổng.

Trần Thân trên trán đều là mồ hôi lạnh, lại phải giả bộ khuôn mặt tươi cười, không có thời gian kiểm tra lần cuối, lập tức đi vào phòng làm việc của Tống Kỳ Đông.

Tô Ngưng nhìn bóng lưng của Trần Thân, không tiếng động cười lạnh.

Tô Ngưng cách vị trí phòng làm việc của Tống Kỳ Đông gần nhất, dù cho cánh cửa đang đóng, hắn cũng nghe được bên trong truyền tới tiếng gầm gừ.

- Trần Thân! Anh theo tôi đã mấy năm, làm sao sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy! Hợp đồng tiền bạc quan trọng như vậy lại viết sai! Mặc dù chỉ là một số lẻ, nhưng tổn thất của công ty có thế mất hơn một nghìn vạn lợi nhuận!

- Tống tổng, thật xin lỗi, phần văn kiện này là do thư ký Tô làm.

- Tô Ngưng?

Thanh âm của Tống Kỳ Đông ngừng lại đôi chút, thế nhưng trên mặt cơn tức giận không hề giảm:

- Cô ấy là ngày ngày đầu tiên đi làm, anh là lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, lẽ nào cũng không cần kiểm tra lại sao? Cứ như vậy mà trực tiếp đưa vào?

- Xin lỗi, tôi lập tức đem ra làm lại.

Lúc này, Trần Thân không hề biện minh cho mình, mà chỉ cúi đầu nhận sai.

Tống Kỳ Đông thấy thế, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhưng cũng không làm khó, phất phất tay:

- Còn không mau đi đi.

Trần Thân bật người ôm lấy văn kiện, rời khỏi phòng làm việc của Tống Kỳ Đông.

Cửa phòng làm việc mở ra trong nháy mắt, hắn thấy phía sau cửa, cất giấu một đôi đôi mắt đẹp, chính là mỉm cười dịu dàng nhìn một màn này.

Tô Ngưng cũng không né tránh, ánh mắt trực tiếp thưởng thức hình dạng tức giận thở hổn hển của Tống Kỳ Đông, khóe miệng nhất thời nhếch lên, lộ ra tia giễu cợt.

Tống Kỳ Đông nhíu mày nhìn, cô xốc túi xách lên, cùng mấy nữ đồng việc khác trong phòng đi ra ngoài ăn cơm trưa.

Đây mới là chút thủ đoạn nho nhỏ của cô, cũng là lúc cô bắt đầu trả thù.

Bình luận

Truyện đang đọc