CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Bóng đêm đen dần bao phủ, một chiếc xe Porche màu đen chạy trên đường cao tốc.

Tống Kỳ Đông đạp chân ga, hai tay dùng sức cầm lái, gân xanh dày rộng trên mu bàn tay nhô ra, gió từ bên ngoài thổi vào trong, làm cho mái tóc đen của hắn bay tán loạn, nhưng như thế cũng không tiêu tán được một trận phẫn nộ đang nổi lên trong lòng, cũng không xóa được một màn cứ hiện ra liên tục trong đầu hắn.

Lầu hai trên ban công, từ ngọn đèn trong phòng chiếu rọi rõ ràng gương mặt quyến rũ của người phụ nữ, cô ấy đưa tay chạm vào mặt của người đàn ông kia, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Tống Kỳ Đông nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí ngay cả động tác nhón chân của Tô Ngưng cũng nhìn rõ.

Cho dù Tô Ngưng không thừa nhận, nhưng trong lòng Tống Kỳ Đông luôn có cảm giác, cô ấy chính là Tô Du, cái tên Tô Ngưng chẳng qua là cô ấy cố tình ngụy trang giả thân phận mà thôi.

Mà nếu cô ấy là Tô Du, thì chính là vợ của Tống Kỳ Đông hắn! Làm sao cô ấy có thể tùy tiện hôn môi người đàn ông khác, làm ra cái chuyện hồng hạnh vượt tường, cho dù người kia là anh trai hắn, đã từng là vị hôn phu của cô ấy cũng không được.

Ghen tỵ trong nháy mắt thiếu đốt dòng máu đang chảy trong người hắn, nóng đến mức hắn muốn bạo phát ra ngoài.

Kít...t...t --

Theo tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Tống Kỳ Đông rốt cục dừng xe lại, mà nơi hắn dừng lại, chính là nơi đã từng là phòng cưới của hắn, cũng là nơi mà Tô Du đã sinh sống ba năm.

Ba năm này, Tống Kỳ Đông vô hình trung đã dưỡng thành một thói quen, chỉ cần hắn tâm phiền ý loạn, hắn lại thích lái xe chạy khắp nơi, thế nhưng mỗi một lần đều tới nơi này... Hắn luôn luôn trở lại cái căn biệt thự này.

Hôn nhân giữa hắn và Tô Du cũng bắt đầu từ nơi đây.

Chỉ có ở chỗ này, hắn vẫn có thể cảm thụ được Tô Du còn sống, cũng tài có thể làm cho mình tâm tình phiền não bình phục lại.

Đã từng Tống Kỳ Đông không thể nào nghĩ thông được vì sao, vì sao hắn cho tới bây giờ cũng không xóa bỏ được hình ảnh của cô ấy trong lòng, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đoạt lấy danh phận “vợ của hắn” trên danh nghĩa mà thôi, vì sao sau khi cô ấy mất, hắn vẫn không bỏ xuống được, vẫn luôn có ý niệm, hy vọng cô ấy có thể sống sót trở về.

Suy nghĩ tròn ba năm, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay, Tống Kỳ Đông đã nghĩ ra, hắn cũng quá ngu xuẩn đi!

Hắn yêu Tô Du.

Yêu hình dáng cô dịu dàng, ngoan ngoãn, cúi đầu nghe lời; yêu cô luôn đối với hắn từng li từng tí, luôn trông chờ ánh mắt của hắn hướng đến cô; yêu cô lúc làm tình thì quật cường cắn môi không chịu rên ra tiếng vì ngượng ngùng.

Đã từng mỗi bước ngoặt trong cuộc sống hôn nhân, Tô Du từ lúc nào đã bất tri bất giác tiến vào lòng của hắn, nhưng bởi vì hắn chán ghét cuộc hôn nhân này, đối với Đường Vân Linh lại cảm thấy hổ thẹn, cho nên bản thân hắn cũng đâm ra ghét Tô Du.

Để cho trong hôn nhân của họ, chỉ mình cô nhận hết dằn vặt.

- Tống Kỳ Đông, tôi yêu anh hơn mười năm, kết hôn với anh ba năm. Tôi đã từng nghĩ có thể gả cho anh, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời tôi! Không nghĩ tới ngày hôm nay lần đầu tiên tôi nghe được câu nói “anh yêu em”, lại là muốn đẩy tôi vào chỗ chết!

- Tống Kỳ Đông, tôi có chết, coi như biến thành quỷ, tôi cũng sẽ quay về tìm anh! Tôi muốn anh sống không bằng chết!

Những lời Tô Du nói với hắn khi đó, Tống Kỳ Đông đến bây giờ đều không quên một chữ, mỗi lần nhớ tới, lòng lại như cắt.Thím Trương nghe được tiếng thắng xe, biết là Tống Kỳ Đông tới, vừa thay hắn mở cửa, vừa hỏi hắn:

- Tiên sinh, ăn cơm xong rồi sao? Có muốn tôi chuẩn bị đồ dùng cho ngài?

- Không cần.

Tống Kỳ Đông mang theo một thân rét lạnh, lướt qua người thím Trương bên người, đi thẳng lên lầu hai.

Thím Trương nhìn bóng lưng hắn lên lầu, liền thở dài một hơi, ba năm qua bà vẫn ở chỗ này, mặc kệ chuyện gì, Tống Kỳ Đông vẫn đưa cho bà tiền lương đầy đủ, chẳng qua để bà ở chỗ này là theo yêu cầu của Tô Du khi còn sống, đem chỗ này tất cả phải duy trì nguyên trạng của nó.

Thím Trương nghĩ, Tống Kỳ Đông yêu Tô Du, nếu hai người đã yêu nhau như thế, vì sao lại muốn dằn vặt lẫn nhau, vì sao lại không thể hòa thuận ở chung.

Tô Du ở căn biệt thự này chờ đợi ba năm, mà Tống Kỳ Đông, cũng đã đợi ba năm rồi.

Một bước vào căn phòng lầu hai, Tống Kỳ Đông hít sâu một hơi, trong phòng không còn hơi thở của Tô Du, nhưng mà hắn vẫn không đổi được thói quen này.

Trên bàn trang điểm, vẫn còn đặt một nửa số mỹ phẩm dưỡng da mà Tô Du đã từng dùng, cùng những đồ vật khác của cô, ví như...

Một chiếc nhẫn cưới, cùng một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký.

Tống Kỳ Đông đến trước bàn trang điểm, ngón tay khẽ vuốt qua trang giấy đã ố vàng. Ở trang cuối cùng, chỉ có một người kí tên, là Tô Du, thật lẻ loi, cô đơn!

Con mắt của hắn hơi lạnh, rốt cục hôm nay, dứt khoát quyết định cầm lên tờ giấy ly hôn, không phải ký tên ngay chỗ mình, mà là xé nát nó thành mảnh nhỏ!

Xoạt – Xoạt – Xoạt --

Chỉ vài động tác nhỏ, hắn đã hoàn toàn xé nát tờ giấy, Tống Kỳ Đông cười lạnh ném tất cả vào thùng rác, sau đó đem chiếc nhẫn cưới, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Tô Du, lúc này đến phiên anh nói với em, muốn ly hôn ư, đừng có nằm mơ, cho dù anh có chết, cũng sẽ không ly hôn với em! (mới 3 năm mà anh lật lọng nhanh dễ sợ luôn @_@)

(Nếu thấy hay, hãy LIKE để tạo động lực cho nhóm mình nha ^_^)

Bình luận

Truyện đang đọc