CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Có lẽ em thực sự có may mắn trong tình yêu.Người lướt qua em, liệu có phải là anh?— “Không Nói Tự Hiểu” – Trương Mạn Tư

Khi nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Tự bất giác sững lại.

Ngay sau đó, cô khẽ cong môi cười, rồi trả lời: “Ông chủ Chu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ nhung em?”

Nhớ nhung hay không, Ôn Tự không rõ, cô chỉ biết rằng lúc này cô hứng thú muốn trêu chọc Chu Liệt ở đầu bên kia màn hình.

Anh trả lời rất nhanh: “Sợ bạn trai em ghen.”

Ôn Tự lại cười, đáp: “Bạn trai nào? Sao em không biết mình có bạn trai nhỉ?”

Lần này, Chu Liệt không trả lời ngay như trước nữa.

Ôn Tự cũng chẳng để tâm mãi vào khung chat. Cô thoát ra, mở iQIYI và tiếp tục xem bộ phim Luật Sư Xinh Đẹp mà lần trước còn dang dở. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô xem lại bộ phim này.

Trong phim có một cảnh mà cô rất thích.

Chính là khi nữ chính mặc một bộ vest màu hồng, băng ngược dòng giữa đám đông toàn màu đen. Cảnh này tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ, sắc hồng độc đáo của nữ chính giữa đám đông u tối trông thật nổi bật, giống như một bông hoa rực rỡ.

Phim chưa chiếu được một phút, tiếng “ding dong” của WeChat lại vang lên.

Không cần đoán, Ôn Tự cũng biết là Chu Liệt.

Cô không vội, chậm rãi cầm một quả nho, đưa vào miệng, nhai xong mới thong thả mở WeChat.

Chu Liệt nhắn: “Hỏi để biết, nếu em có bạn trai thì anh sợ bạn trai em ghen. Dù là bạn bè cũng phải có ranh giới.”

Nhìn tin nhắn đó, Ôn Tự khẽ cong môi.

Câu “Bạn bè cũng cần có ranh giới” của Chu Liệt, cô thấy rất đúng. Không chỉ là bạn bè, ngay cả giữa người thân cũng cần ranh giới. Nếu không có ranh giới, phần lớn sẽ dẫn đến cảm giác muốn trốn chạy.

Vì thế, cô trả lời: “Nếu thực sự có bạn trai, chắc em đã xóa anh rồi.”

Câu trả lời rất thẳng thắn, nhưng cũng rất thực tế.

Ôn Tự tin rằng không ai muốn nửa kia của mình vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ. Dù cô và Chu Liệt không phải mối quan hệ chính thức, nhưng trước đây thế nào cũng coi như là “nửa người yêu.”

Sau khi trả lời, Ôn Tự mở NetEase Cloud, bật bài hát ‘Lãng Mạn Nửa Đêm’ của Trương Mạn Tư.

Bài hát này cô từng nghe trong xe của Chu Liệt. Khi đó, cô thấy giai điệu rất dịu dàng và đặc biệt, lại mang cảm giác rất có không khí. Sau đó, khi đọc lời bài hát, cô nhận ra nó rất mơ hồ, kể về hai người trong giai đoạn mập mờ, thích nhau, thử thăm dò lòng nhau.

Khi đến câu hát: Muốn hỏi anh, anh đã ngủ chưa, tiếng “ding dong” của WeChat lại vang lên.

Lần này, Chu Liệt trả lời: “Vậy là anh vẫn còn cơ hội.”

Khi nhìn thấy tin nhắn đó, Ôn Tự đang nghĩ gì?

Cô đang nghĩ, lời này của Chu Liệt là thật hay chỉ đang đùa?

Bất kể là gì, cô đều trả lời một câu: “Ông chủ Chu, anh biết em không yêu xa mà.”

Là một tin nhắn giả giọng người Hồng Kông nói chuyện.

Lần này, đầu bên kia mất một lúc mới trả lời.

“818”: “Luật sư Ôn, sao không dám thử?”

Ôn Tự nghĩ một lát, rồi trả lời: “Yêu xa mà một người bận, một người rảnh, hoặc cả hai đều bận, thì tình cảm dễ xấu đi. Hơn nữa, không có chuyện chăn gối, anh chịu được không? Nếu gặp chuyện không vui, cần một cái ôm mà người kia không ở cạnh thì sao? Lúc đó cảm xúc có tụt không?”

Cô chỉ nói một cách nhẹ nhàng.

Những điều không hay của yêu xa có quá nhiều, không thể nói hết chỉ trong một hai câu.

Dù sao thì yêu xa, đến chó còn chẳng muốn.

Lần này, tin nhắn của cô không được trả lời nữa.

Ôn Tự cũng không nghĩ ngợi gì thêm.

Cô vuốt màn hình, quay lại giao diện NetEase Cloud.

Lúc này đang phát bài Không Nói Tự Hiểu, vẫn là bài của Trương Mạn Tư.

Hồng Kông, homestay “Đợi Gió”.

Trên ban công của căn phòng mang tên “Đợi Gió”, Chu Liệt tựa vào lan can kính, ánh mắt dừng lại nơi mặt biển đen kịt. Gió đêm mang theo hơi mặn của nước biển lùa qua gương mặt anh.

Trong tay anh là một chai whisky, nhấp từng ngụm, không vội vã.

Ánh mắt anh sâu thẳm và mông lung.

Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại tin nhắn cuối cùng của Ôn Tự.

Ôn Tự nói không sai. Anh cũng hiểu rõ yêu xa khó khăn đến mức nào. Trần Bá Hào và Kelly chính là một ví dụ. Một người ở Hồng Kông, một người ở Thâm Thành, khoảng cách không phải là quá xa, nhưng một tháng thật sự chỉ gặp được vài lần.

Công việc của Trần Bá Hào có phần tự do hơn so với Kelly. Kelly là nhân viên văn phòng, sáng làm tối về, cuối tuần đôi khi còn phải đi công tác xa. Khoảng thời gian rảnh rỗi của cô thường dành để tụ tập bạn bè uống trà, mua sắm, chỉ có chút ít thời gian dành cho tình yêu.

Kelly từng nói, tình yêu không phải là thứ nhất thiết phải có. Đối với cô, tình thân và tình bạn quan trọng hơn.

Kelly thuộc cung Bảo Bình, chú trọng tình bạn hơn.

Nhưng còn Ôn Tự thì sao?

Điều mà Ôn Tự coi trọng nhất là gì? Chu Liệt thật sự không rõ.

Nhưng bất kể thế nào, giờ anh chắc chắn một điều rằng Ôn Tự chưa có bạn trai. Như vậy, anh vẫn còn thời gian để tìm hiểu cô, thử chinh phục cô.

Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, làn gió hè từ Hồng Kông sẽ theo sóng biển thổi đến Bắc Thành?

*

Vụ kiện đạo văn không lâu sau đó, số lượng người theo dõi trên Weibo của Tiểu Phương tăng thêm 100.000, lượng đăng ký theo dõi tác phẩm của cô cũng tăng đáng kể.

Vương Miêu Miêu thua kiện. Theo yêu cầu của đơn kiện, cô đã đăng bài xin lỗi công khai trên Weibo và gửi lời xin lỗi trong phần bình luận trên nền tảng xuất bản tác phẩm.

Sau tuyên bố đó, Vương Miêu Miêu nhanh chóng mất một nửa lượng người hâm mộ.

Vụ việc đạo văn bị xử thua khiến nền tảng không còn bao che cho Vương Miêu Miêu nữa. Tác phẩm của cô lập tức bị gỡ bỏ và vĩnh viễn không được đăng tải trở lại.

Nhờ vụ kiện đạo văn này, Tiểu Phương nhận được một mức độ chú ý nhất định. Tác phẩm mới của cô, ‘Ôm Lấy Eo Em’, đã được một biên tập viên từ một nhà xuất bản lớn chú ý. Sau khi xem xét, họ quyết định ký hợp đồng xuất bản trong thời gian truyện vẫn đang được đăng tải.

Điều kiện hợp tác của nhà xuất bản là: in 20.000 bản, mức tiền bản quyền 8%, giá bán 42,6 tệ.

Biết Tiểu Phương ký hợp đồng xuất bản, Ôn Tự còn đùa rằng khi sách giấy ra mắt, đừng quên ký tặng cô một cuốn.

Sau buổi trò chuyện hôm đó, Ôn Tự nhận ra Chu Liệt thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè WeChat hơn, tần suất ngày càng cao.

Một lần, vì tò mò, cô nhấn vào ảnh đại diện của Chu Liệt để xem trang cá nhân. Chỉ khi đó, cô mới nhận ra rằng anh đã hủy thiết lập “chỉ hiển thị bài viết trong 3 ngày”, thay bằng “hiển thị trong 6 tháng”.

Cô kéo xuống đọc từng bài. Gần đây, hầu như ngày nào cũng có một bài đăng, nội dung đều kèm hình ảnh, mà đa phần là hình ảnh về Hồng Kông, chủ yếu là ảnh phong cảnh đường phố.

Thoát ra xong, Ôn Tự bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nghĩ kỹ lại, cô quay lại trang cá nhân của Chu Liệt một lần nữa.

Thì ra, lý do khiến cô thấy không đúng chính là những bức ảnh được đăng trên vòng bạn bè của Chu Liệt đều là những địa điểm mà cô đã từng check-in ở Hồng Kông, còn là những nơi mà cô và Chu Liệt đã đi cùng nhau.

Vì thế, cô hứng thú bình luận dưới bài đăng mới nhất: “Chuyện lạ ắt có điềm. Ông chủ Chu gần đây bị gì mà đăng bài chăm thế? /cười xấu xa/.”

Bình luận vừa gửi đi, chưa đầy vài giây, WeChat của cô vang lên.

Lại là tin nhắn của Chu Liệt.

Lần này vẫn là một bức ảnh.

Là bức ảnh chụp cô tại phố cá vàng Vượng Giác, đang chỉ tay vào túi nước trong suốt treo trên giá, quay đầu cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.

Bình luận

Truyện đang đọc