CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Để anh nghĩ đến em, dù trời sáng hay tối,Dù ngàn dặm cách xa, cũng thấy thật gần.— “Xa Ngay Trước Mắt” – Phùng Duẫn Khiêm

Ôn Tự mãi mới lững thững chạy ra mở cửa.

Ôn Hy Thanh đang đứng ngoài, ôm hai túi giấy đầy đồ ăn vặt.

Cuối cùng cũng đợi được cô con gái mở cửa, ông lập tức nở nụ cười hiền từ, nói ngay: “Sao lâu vậy? Nếu con mở chậm thêm chút nữa, bố còn tưởng con đến Thành Hòa rồi.”

Thật đấy, ông đã chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi rồi.

Nếu con gái đi Thành Hòa thật, ông sẽ mang luôn đồ ăn vặt mà cô Trương tỉ mỉ làm đến đó trước, rồi mới tới công ty sau.

Ôn Tự liếc nhìn đồ ăn trong túi giấy.

Là hạt dẻ rang đường, sơn tra ngào đường và trà táo đỏ hoa hồng.

Toàn là những món cô rất thích ăn vào mùa đông.

Cô thu ánh mắt lại, nhìn Ôn Hy Thanh, nhoẻn miệng cười, giải thích: “Con vừa dọn dẹp nên hơi mất thời gian, nhưng cũng chuẩn bị ra ngoài rồi.”

Ôn Hy Thanh đưa hai túi giấy trong tay cho cô: “Cô Trương tối qua hy sinh giấc ngủ làm cho con đấy. Ăn thử ngay đi, bố đã ăn một cái trên đường, thật sự rất ngon!”

Ôn Tự cười, sau đó nhận lấy.

Cô cúi xuống, lấy một miếng sơn tra ngào đường từ túi ra bỏ vào miệng. Chỉ một lúc sau, khuôn mặt cô rạng rỡ đầy vui vẻ, quay sang nói với Ôn Hy Thanh: “Ngon quá! Không hổ danh là đồ cô Trương làm.”

Cha con họ rõ ràng đang thi nhau khen ngợi.

Thấy con gái ăn thử một miếng, Ôn Hy Thanh gật đầu hài lòng, sau đó bước vào nhà.

Vừa đi ông vừa nói: “Sáng nay bố uống sinh tố yến mạch chuối thanh long mới thử nghiệm của cô Trương, giờ bụng hơi khó chịu, bố mượn nhà vệ sinh của con nhé.”

Ôn Tự còn chưa kịp ngăn, Ôn Hy Thanh đã đi ngang qua cô, còn tự giác thay dép đi trong nhà.

Ôn Tự kinh hãi! “Bố!”

Cô ôm hai túi đồ ăn vặt, vội vàng quay người lại.

Ôn Hy Thanh bị dọa, lập tức quay đầu: “Sao thế?”

Ôn Tự lén liếc đôi giày nam ở cửa, căng thẳng nuốt nước bọt, ngay sau đó đứng chắn ngay đó, cười cười, lắc đầu nói: “Không có gì đâu ạ, bố cứ đi đi.”

Nhìn phản ứng của Ôn Hy Thanh, có vẻ ông không thấy đôi giày.

May quá.

Ôn Hy Thanh nhìn cô đầy nghi hoặc, nhưng vì bụng đau nên ông cũng không nói thêm, nhanh chóng đi về phía phòng tắm.

Ôn Tự đóng cửa lại.

Việc đầu tiên cô làm là cất ngay đôi giày của Chu Liệt vào tủ giày, sau đó đảo mắt nhìn quanh khu vực cửa xem còn sót thứ gì không.

Xác nhận đã dọn dẹp sạch sẽ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt hai túi đồ ăn vặt lên bàn ăn, rồi vội vã chạy về phòng ngủ.

Tìm Chu Liệt.

Kết quả, phòng ngủ trống không.

Ôn Tự: “???”

Anh đâu rồi?

Phòng ngủ không có ai.

Trong đầu Ôn Tự lúc này chỉ có hai chữ: Xong rồi.

Căn hộ này của cô rộng 147 mét vuông, ban đầu là dạng ba phòng ngủ lớn, nhưng cô đã cải tạo lại, chỉ giữ một phòng ngủ. Một phòng làm phòng tắm, một phòng làm phòng thay đồ riêng, còn lại đều mở rộng thành không gian phòng khách.

Chu Liệt không có trong phòng ngủ, cô chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: anh ấy đã đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm lúc này.

Ôn Hy Thanh và Chu Liệt đang đứng đối diện nhau.

Ôn Hy Thanh nhìn chằm chằm Chu Liệt với ánh mắt sắc bén. Tay ông vốn ôm bụng, giờ đã buông xuống, thậm chí không còn cảm giác đau nữa.

Chu Liệt lại rất bình tĩnh, còn mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Cháu chào chú.”

“Cậu là ai?” Ôn Hy Thanh hít sâu một hơi.

Hiển nhiên, việc trong nhà con gái ông xuất hiện một người đàn ông xa lạ khiến ông không vui chút nào.

Chu Liệt đáp: “Cháu là bạn trai của Ôn Tự.”

“Cái gì?” Âm lượng của Ôn Hy Thanh lập tức tăng lên.

Ôn Tự vừa chạy từ phòng ngủ đến phòng tắm, vừa hay nghe được câu “Cái gì” của Ôn Hy Thanh, liền vội vàng gọi: “Bố ơi!”

Cô lao vào phòng tắm, đứng cạnh Chu Liệt.

Nhanh chóng giải thích: “Bố ơi, đây là bạn trai con. Bố đừng hiểu lầm, anh ấy tuyệt đối không phải là người lạ đâu!”

Nghe đến chữ “người lạ”, nụ cười trên môi Chu Liệt chợt biến mất, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc giống hệt Ôn Hy Thanh.

Tuyệt đối không phải là người lạ?

Ý cô là trước đây đã từng dẫn người lạ về sao?

Ôn Hy Thanh thật sự không ngờ rằng việc mượn nhà vệ sinh lại mang đến một phát hiện “chấn động” như vậy. Đúng là tuyệt vời!

Ông giả vờ nghiêm túc, từ trên xuống dưới đánh giá Chu Liệt.

Rất nhanh, ánh mắt ông chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Liệt. Ông lập tức lấy giọng bậc cha chú, nghiêm nghị nói: “Hai đứa ra ngoài trước đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”

Thật ra, sự bực bội của ông chỉ là thoáng qua.

Bây giờ, ông còn có việc quan trọng hơn phải làm — chính là giải quyết nỗi khó chịu trong bụng, rồi tiện thể báo cho cô Trương một tin bất ngờ đầy “vui vẻ” này.

Ôn Tự không nói hai lời, kéo Chu Liệt ra ngoài.

Cửa phòng tắm đóng lại, Ôn Tự liền không nhịn được mà càu nhàu: “Chẳng phải bảo anh ở yên trong phòng sao? Sao lại ra phòng tắm thế này?”

Trước khi mở cửa, cô đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rằng tuyệt đối không được ló mặt ra ngoài. Nếu Ôn Hy Thanh nhìn thấy, sáng nay cô chắc chắn không thể ra khỏi nhà được.

Chu Liệt tỏ vẻ vô tội: “Người có ba việc gấp mà. Với lại, làm sao anh biết bố em sẽ vào phòng tắm?”

Ôn Tự: “Thế sao anh không khóa cửa?”

Chu Liệt: “Lúc đó gấp quá, quên mất.”

Ôn Tự: “Sao em thấy anh cố tình vậy?”

Chu Liệt: “Nói thế là oan cho anh rồi.”

Thật lòng mà nói, khi đang rửa tay thì cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, người bước vào lại không phải Ôn Tự, anh cũng có chút giật mình.

Và cũng hơi căng thẳng.

Dù sao, điều kiện gia đình anh so với nhà Ôn Tự thực sự cách biệt khá xa.

Huống chi, ai lại lần đầu gặp bố vợ tương lai trong phòng tắm chứ? Thật chẳng trang trọng chút nào.

Ôn Tự không rõ anh đang nói thật hay đùa, hơi bực mình giơ tay đánh “chát” một cái lên cánh tay anh, vừa bực vừa bất lực: “Để em nói cho anh biết, bố mẹ em thúc cưới gấp lắm. Bây giờ mà biết em có người yêu rồi, chắc chắn sẽ muốn bàn chuyện cưới xin ngay lập tức. Đều tại anh!”

Nói xong, cô hậm hực nhìn anh một cái.

Chu Liệt cố nhịn cười: “Vậy thì trùng hợp quá, mẹ anh cũng thúc cưới anh lâu lắm rồi.”

Ôn Tự hừ một tiếng lạnh lùng, kéo anh về phía ghế sofa trong phòng khách.

Cô bắt đầu kể những câu hỏi mà Ôn Hy Thanh có thể sẽ hỏi, để anh chuẩn bị tâm lý trước.

Chu Liệt nhìn cô, gật đầu lia lịa.

Không lâu sau, Ôn Hy Thanh bước ra khỏi phòng tắm với dáng vẻ tinh thần phấn chấn, đi thẳng tới phòng khách.

Ôn Tự thấy vậy thì vội ngồi thẳng người.

Chu Liệt lại giữ phong thái vô cùng điềm tĩnh.

Ôn Hy Thanh cất điện thoại, nhíu mày ngồi xuống đối diện hai người, đi thẳng vào vấn đề: “Quen nhau bao lâu rồi?”

Ôn Tự: “Vài tháng rồi ạ.”

“Không hỏi con.” Ông không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Chu Liệt không chút nao núng: “Nếu chính xác thì là một tháng, nhưng quen biết nhau gần nửa năm rồi.”

Ôn Hy Thanh vẫn giữ hàng lông mày nhíu chặt: “Người ở đâu? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?”

Những câu hỏi này là nhiệm vụ cô Trương vừa nhắn ông khi đang ngồi trong phòng tắm.

Chu Liệt đáp: “Người Hồng Kông. Hiện tại không có công việc cố định. Có một nhà nghỉ đang hợp tác kinh doanh, ngoài ra còn vài cửa hàng khác đứng tên. Tháng sau cháu 31 tuổi.”

Ôn Tự ngồi một bên, cảm giác như đang xem một buổi xem mắt mà nhân vật chính lại là hai người đàn ông. Cô không nhịn được cười mỉm, sự căng thẳng trong lòng dần tan biến.

Ôn Hy Thanh: “Cậu nói người ở đâu?”

Chu Liệt: “Hồng Kông.”

Xác nhận không nghe nhầm, Ôn Hy Thanh quay sang nhìn Ôn Tự, giọng hơi cao: “Các con đang yêu xa sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc