CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Em sắp chạm vạch đích, trái tim anh đã đập nhanh hơn rồi.

Bước chân nhẹ nhàng bay bổng,

Niềm vui chung sao có thể là hời hợt.

— “Quan Hệ Thân Mật” – Trịnh Tú Văn

Bên ngoài xe, tuyết vẫn đang rơi. Những bông tuyết bay lả tả, đập vào kính chắn gió phía trước. Cần gạt nước hoạt động không ngừng, quét sạch mọi dấu vết của tuyết.

Ôn Tự nhìn chiếc xe phía trước đang tạm dừng.

Cô cười, lại đưa tay qua, giả vờ như không hiểu lời Chu Liệt vừa nói, nghịch ngợm hỏi: “Thế em nên ngồi ở đâu đây?”

Trên mu bàn tay Chu Liệt, những đường gân xanh nổi rõ, biểu hiện anh đang cố kìm nén. Yết hầu anh chuyển động, bàn tay nhanh chóng nắm lấy bàn tay không an phận của Ôn Tự, nghiến răng hỏi: “Em nghĩ sao?”

Anh cảm giác răng hàm của mình sắp bị nghiến nát.

Đây không phải trêu chọc nữa, mà chính là đang lấy mạng anh.

Ôn Tự mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng rút tay ra, vẫn chưa chịu dừng trò đùa, cô giả bộ hồn nhiên nói: “Em không biết mà, nên mới hỏi anh đó.”

Giọng điệu hơi chút làm nũng, từ “đó” còn cố ý kéo dài âm cuối.

Chu Liệt lại hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn người đi bộ phía trước xe, nghiến răng cảnh cáo: “Em còn tiếp tục, anh thực sự sẽ làm gì đó ngay trong xe này.”

Ôn Tự cong môi cười, bàn tay càng thêm không ngoan ngoãn, cô nói: “Làm gì? Em muốn biết.”

Ánh mắt Chu Liệt sâu thẳm nhìn cô: “Em biết mà.”

Anh chắc chắn, người phụ nữ này cố tình hành hạ anh, còn rất thích thú khi thấy anh khổ sở.

Ôn Tự giả vờ ra vẻ khó hiểu: “Thật sự không biết mà, ông chủ Chu, anh phải nói rõ chứ, sao lại úp úp mở mở như vậy.”

Sự khiêu khích cố ý của cô vốn đã khiến Chu Liệt ngứa ngáy, giờ lại thêm câu “Ông chủ Chu” mềm mại ấy, hoàn toàn đánh sập mọi phòng tuyến của anh.

Chu Liệt thấp giọng chửi thề.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng giữ lấy sau gáy Ôn Tự, nghiêng đầu, phủ lên đôi môi đỏ nâu của cô, không chút khách khí chiếm đoạt môi và răng cô.

Hương vị cà phê quen thuộc, hòa quyện với hơi lạnh đầu đông, ập tới khiến da đầu Ôn Tự tê dại.

Trời ạ, anh thật sự quá giỏi, hôn quá giỏi đi.

Với một chiếc siêu xe McLaren, không gian trong xe vốn nhỏ hẹp. Đối với hai người cao ráo như Ôn Tự và Chu Liệt, sự chật chội lại càng rõ ràng.

Ban đầu, Chu Liệt giữ tay sau gáy Ôn Tự. Dần dần, khi nụ hôn trở nên sâu lắng, bàn tay anh di chuyển đến cằm cô, rồi lại nâng khuôn mặt cô lên để tiếp tục nụ hôn nồng cháy.

Nụ hôn ấy vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng.

Trong không gian ấm áp của xe, Ôn Tự bị ép dựa vào cửa kính, một tay chống lên cửa sổ, tay kia đặt trên ngực Chu Liệt. Đôi mắt long lanh của cô hơi hé mở, nhìn gương mặt anh mà ngày đêm mong nhớ. Một lớp sương mỏng bất giác phủ lên khóe mắt cô.

Chu Liệt dường như nhận ra ánh mắt của Ôn Tự. Anh bất ngờ mở mắt, nhìn thẳng vào cô.

Ôn Tự sững người, giây tiếp theo vội vàng nhắm mắt lại.

Bị bắt gặp đang nhìn trộm rồi.

Thấy cô nhắm mắt, Chu Liệt nhếch môi cười, rời khỏi đôi môi cô. Anh đưa tay tháo chiếc khăn quàng sọc trên cổ cô, cúi xuống, hôn lên cổ.

Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn đầy nhớ nhung trong văn phòng, mang theo sự kìm nén và khát khao mãnh liệt.

Không lâu sau, đèn hậu của chiếc xe phía trước sáng lên. Ôn Tự với ánh mắt mê hoặc nhìn thoáng qua thì cơ thể mềm nhũn đi. Tâm trí trêu đùa ban nãy đã hoàn toàn tan biến.

Lần này, đến lượt cô chủ động đưa tay giữ lấy bàn tay Chu Liệt, thở dốc thì thầm: “Đừng nghịch nữa… Em sai rồi mà…”

Chu Liệt bật cười trầm thấp, nhìn đôi môi mọng nước của cô, cố ý hỏi: “Sai chỗ nào?”

Anh cố tình.

Anh đang học theo cách cô trêu chọc anh ban nãy.

Chiếc xe phía trước bắt đầu rời đi. Một người đi đường bên cạnh nhìn thấy chiếc siêu xe dừng bên lề đường liền dừng lại, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

Khi thấy người đi đường lấy điện thoại ra chụp ảnh, Ôn Tự theo phản xạ cúi người xuống để tránh bị nhìn thấy. Nhưng vừa cúi xuống, cô chợt nhớ ra là từ phía trước không dễ gì nhìn vào bên trong xe.

Dù sao thì… vẫn là đang làm chuyện “xấu”.

Chờ đến khi người đi đường rời đi, Ôn Tự mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô sai rồi, thật sự biết sai rồi. Cô không nên chọc Chu Liệt khi còn ở trên xe, phải về đến Tây Sơn mới nên đùa giỡn.

Chu Liệt nhìn cô, bật cười trầm thấp: “Chẳng phải đây chính là cảm giác kích thích mà em muốn sao?”

Ôn Tự không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn anh để che giấu sự chột dạ.

Nhưng ngay khoảnh khắc vừa thả lỏng ấy, trái tim cô lại nhảy dựng lên lần nữa.

Một lúc lâu sau, Chu Liệt từ hộp khăn giấy màu đỏ trong xe rút ra vài tờ, chậm rãi lau sạch ngón tay mình.

Cuối cùng, anh cố ý dùng ngón tay ấy chạm vào mặt cô, cười tinh quái hỏi: “Muốn tiếp tục làm loạn nữa không?”

Ôn Tự quay mặt đi, không thèm nhìn anh.

Chu Liệt lại cười khẽ.

Cô lại còn bày ra vẻ mặt ấm ức nữa à? Chẳng lẽ lúc nãy người vui vẻ không phải là cô sao?

Sau khi chỉnh lại quần áo, Chu Liệt cài lại dây an toàn.

Chiếc siêu xe McLaren màu xanh Klein nổi bật, từ từ rời khỏi bãi đỗ tạm thời, hướng về Tây Sơn.

Tuyết vẫn rơi dày đặc khắp không gian.

Bỗng nhiên, ai đó cảm thấy tuyết năm nay rơi đẹp hơn hẳn mọi năm. Phong cảnh bên đường dường như cũng trở nên đặc biệt hơn một chút.

Về đến khu căn hộ Tây Sơn.

Chu Liệt ôm chặt Ôn Tự bước nhanh vào thang máy.

Vừa nhấn nút chọn tầng, cửa thang máy còn chưa kịp khép lại, nụ hôn cuồng nhiệt của Chu Liệt đã ập đến.

Đôi mắt Ôn Tự khẽ mở to, quên cả nhắm mắt.

Chu Liệt cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của cô, liền thấp giọng nhắc nhở: “Cục cưng, nhắm mắt lại.”

Lại là “cục cưng”.

Giọng nói trầm khàn, dịu dàng ấy gọi ra hai chữ “cục cưng”, thật sự làm người ta tê dại, ngọt ngào đến tận xương tủy.

Giống như lúc anh gọi “Baby” vậy.

Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai anh gọi cô như vậy trong hôm nay.

A a a a a! Ngọt quá! Tai sắp mang thai rồi!

Ôn Tự cố nhịn kích động muốn hét lên, vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn, hơi thở dần trở nên rối loạn.

Lo lắng biểu cảm lúc này của Ôn Tự sẽ bị camera giám sát ghi lại, Chu Liệt chủ động dùng thân mình che chắn cho cô.

Thang máy không dừng lại ở tầng nào giữa chừng. Chưa đến một phút, họ đã đến tầng 22.

Cửa thang máy mở ra.

Ôn Tự lập tức đẩy nhẹ Chu Liệt ra, nhanh chân bước ra trước. Chu Liệt sững lại một chút rồi bật cười.

Vào nhà, Ôn Tự tháo đôi bốt ngắn màu be, thay vào đôi dép lông trắng mềm mại. Cô tiện tay lấy thêm một đôi dép đen đưa cho Chu Liệt.

“Chắc hơi chật với anh, đi tạm nhé.” Cô nói.

Chu Liệt cúi đầu nhìn đôi dép, chợt nhớ hành lý vẫn còn trong chiếc siêu xe.

Anh cười bất đắc dĩ, tháo giày, thay dép vào.

Ôn Tự không rời đi, chỉ đứng ngay đó nhìn anh chằm chằm.

Chu Liệt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cô, bật cười hỏi: “Sao nhìn anh như vậy? Trên mặt anh có gì à?”

Ôn Tự lắc đầu.

“Vậy thì…”

Chưa kịp nói hết câu, Ôn Tự đã nhón chân, kéo cổ áo khoác anh, hôn anh thật sâu.

Đèn ở cửa “tách” một tiếng rồi tắt.

Trong bóng tối phòng khách.

Hai bóng người ôm nhau ngã xuống chiếc sofa mềm mại, nụ hôn tiếp tục kéo dài không kẽ hở.

Chưa đầy một phút sau, giọng nói trầm khàn, mang theo sự kìm nén của người đàn ông vang lên trong không gian mờ ảo: “Cục cưng, cầu xin anh đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc