CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Trở thành cặp đôi nhỏ béTrong sự bình dị, có thể ở bên nhau nhiều hơn, gần nhau nhiều hơn.

– “Tiểu Nhật Tử” – Dung Tổ Nhi


Tối đó, sau khi nhắc với Chu Liệt về việc rủ bạn bè đi ăn, hôm sau, vừa rời khỏi phiên tòa và lên xe, Ôn Tự đã nhắn ngay vào nhóm chat “Tổ chức bí mật vô danh”, với thái độ ngắn gọn và trực tiếp:

“Người yêu mình tới Bắc Thành rồi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Nam Già là người đầu tiên nhảy ra trả lời, tag ngay cô: “Là người cậu từng đăng lên vòng bạn bè đó à?”

Ngay sau đó, cô ấy gửi thêm một sticker biểu cảm xoắn quẩy cười nhạo.

Ôn Tự đáp lại:”/Đảo mắt / Chẳng lẽ cậu nghĩ mình đổi người khác rồi à?”

Sài Khinh Lan chen vào:”Khi nào đây?”

Lộc Nhiên gửi tin ngay sau:”Anh ấy đã gặp cô Trương và bố cậu chưa?”

Cô nàng còn đính kèm một sticker khuôn mặt đầy mong chờ.

Nam Già lập tức trả lời, vẫn không quên tag Ôn Tự: “Chưa đâu / dễ thương/.”

Tin vừa gửi đi, cô lại gửi thêm một câu khác: “Thế nào, thế nào? Anh ấy đến bao lâu rồi? Hai người ngủ với nhau chưa?”

Tin nhắn của Nam Già vừa xuất hiện, Cố Kỳ Thâm đang trong văn phòng uống cà phê suýt thì bị sặc.

Anh bất giác cảm thấy mình không hợp để ở trong cái nhóm này. Vì ai cũng biết anh từng thích Ôn Tự, dù hiện tại đã dần buông bỏ.

Anh đặt cốc cà phê xuống, rút một tờ khăn giấy lau khóe môi vừa bị tràn cà phê. Sau đó cầm điện thoại, gõ một đoạn tin nhắn trong khung chat. Nhưng khi ngón tay gần chạm vào nút gửi, anh khựng lại.

Do dự vài giây, cuối cùng anh xóa đi đoạn đó, đặt điện thoại xuống bàn, không nhìn thêm nữa.

Ôn Tự ngồi trên xe nhìn tin nhắn của Nam Già, không nhịn được bật cười. Cô gõ trả lời: “Đừng nói lung tung, mọi người đều đang nhìn. Những câu thế này thì nhắn riêng đi /cười gian/.”

Sau đó, cô tag Lộc Nhiên: “Hôm qua ăn cơm cùng ở nhà rồi, ấn tượng của mọi người về anh ấy khá tốt.”

Cuối cùng, cô tag Sài Khinh Lan: “Phải xem Nam Già và anh họ mình khi nào rảnh nữa. Hai người này lúc thì một người bay, một người nghỉ ngơi. /thở dài/.”

Sài Khinh Lan lập tức đáp:”Vấn đề này đúng là khó thật.”

Nam Kiều, người ít xuất hiện trong nhóm, bất ngờ tham gia: “Thật mong các cậu khuyên nhủ Nam Già. Đừng bay nữa, anh trai như tôi đâu phải không nuôi nổi nó. Bắc Tranh, anh thấy có đúng không?”

Hai phút sau, Bắc Tranh mới trả lời: “Ngày kia từ Frankfurt về Bắc Thành, nghỉ ngơi hai ngày. Nam Già cũng vậy. Có thể hẹn ăn tối chung.”

Nam Già đáp ngay: “Anh cứ nói thẳng em bay chung chuyến với anh là được rồi /đảo mắt/.”

Hôm đó hai người đúng là bay cùng chuyến. Bắc Tranh làm cơ trưởng chuyến bay, còn Nam Già là tiếp viên trưởng. Khi nhắn trong nhóm, cả hai đang ở chung trong phòng khách sạn.

Thấy Bắc Tranh bảo sẽ đáp xuống Bắc Thành ngày kia, Ôn Tự tag mọi người: “Bắc Tranh và Nam Già ngày kia hạ cánh, vậy hẹn tối ngày kia ăn cơm, mọi người thấy ổn không?”

Nhanh chóng, Sài Khinh Lan trả lời: “Mình và Nam Kiều không vấn đề gì.”

Lộc Nhiên tiếp lời: “Mình cũng ổn.”

Nam Già sau một phút đáp lại: “Mình và Bắc Tranh cũng không vấn đề gì. Cậu đặt chỗ đi.”

Cuối cùng, chỉ còn mỗi Cố Kỳ Thâm là chưa trả lời.

Từ đầu đến cuối, anh không nói câu nào.

Ôn Tự biết rõ lý do vì sao anh im lặng, nhưng cũng không tag anh hỏi xem có thời gian hay không.

Thành thật mà nói, hiện tại quan hệ giữa cô và Cố Kỳ Thâm chỉ có thể là anh chủ động. Nếu không, cô thật sự không biết phải xử trí sao cho đỡ ngại.

Cuộc trò chuyện cuối cùng dừng lại ở tin nhắn Ôn Tự gửi vị trí nhà hàng.

Bốn giờ chiều, Ôn Tự vì vụ án của Lộc Nhiên sắp mở phiên tòa mà lại ghé qua Tử Viên tìm cô ấy.

Khi xe chạy vào khu dân cư, cô lại bắt gặp Giang Thừa, nhưng cả hai chỉ gật đầu chào, không hề trò chuyện.

Nói chuyện xong với Lộc Nhiên, cô còn ghé thăm vài nhân chứng có thể ra làm chứng cho vụ án, cũng chẳng có việc gì quan trọng, chỉ là mang chút quà cảm ơn.

Nhờ người khác giúp, chung quy vẫn phải tỏ lòng biết ơn.

Xử lý xong việc ở Tử Viên, cô không quay về Thành Hòa mà lái xe thẳng về căn hộ Tây Sơn.

Chu Liệt đến Bắc Thành, cô phải dành chút thời gian để ở bên anh.

Vừa bước vào nhà, Ôn Tự đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn lan tỏa trong không khí, hình như là mùi canh sườn hầm bắp.

Cô nhanh chóng đổi sang dép đi trong nhà và bước nhanh về phía bếp.

Chỉ thấy Chu Liệt đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt của cô, vừa kịp mang một đĩa đồ ăn ra bàn. Thấy cô về, anh tháo tạp dề, vừa nói: “Về rồi à.”

Nhìn cảnh này, Ôn Tự không biết mình có cảm giác thế nào.

Chỉ cảm thấy lòng có chút ngọt ngào, một cảm giác như đang ở nhà.

Căn hộ vốn lạnh lẽo này, trước giờ chỉ để làm bữa sáng hay nấu đồ ăn nhanh, hôm nay lại thoảng hương vị bếp núc.

Cô bước tới, ôm lấy eo Chu Liệt, hơi ngẩng mặt nhìn anh, mỉm cười nói: “Từ xa nhìn lại, anh trông giống như một người chồng nội trợ vậy.”

Chu Liệt hơi nhướng mày, cười nhẹ: “Anh toàn mùi dầu mỡ đây này, mau rửa tay rồi ăn cơm đi.”

Ôn Tự lắc đầu: “Để em ôm thêm chút đã.”

Chu Liệt cúi đầu nhìn cô vài giây, rồi bật cười khẽ: “Vậy em biết em bây giờ trông giống gì không?”

Ôn Tự ngạc nhiên: “Giống gì?”

Chu Liệt đáp: “Giống một cô vợ nhỏ.”

Nghe xong câu này, Ôn Tự liền đẩy anh ra, cười nói: “Đừng dùng từ đó để miêu tả em, không hợp, hoàn toàn không hợp.”

Chu Liệt không nói gì thêm, chỉ khẽ cười, quay vào bếp lấy hai bộ bát đũa ra.

Khi ngồi vào bàn, Ôn Tự lên tiếng: “Em hẹn bạn bè tối ngày kia đi ăn, chỗ gần căn hộ chúng ta, là một nhà hàng Thái có thể ngắm cảnh sông.”

Chu Liệt múc canh cho cô, đáp: “Tùy em, em sắp xếp là được.”

Ôn Tự nhấp một ngụm canh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh có lo lắng không?”

Chu Liệt mỉm cười, vừa múc canh vừa nói: “Không lo.”

Ôn Tự cười khẽ, không nói gì nữa.

Lại hết một bát canh, cô lại hỏi: “Anh có muốn đi đâu không? Em có thể sắp xếp thời gian đi cùng anh.”

Chu Liệt nhổ xương sườn, ngẩng đầu nhìn cô, đáp: “Em không cần lo cho anh, có việc thì cứ làm trước đi, anh tự đi dạo một mình cũng được.”

Thực ra anh không muốn nói rằng bên ngoài quá lạnh, anh không thích ra ngoài.

“Thế không được, để anh tự đi dạo thì trông em như không quan tâm anh rồi.” Ôn Tự khăng khăng.

Chu Liệt cười: “Em không có vụ nào cần giải quyết à?”

Ôn Tự đáp: “Có, nhưng mấy ngày tới không có phiên tòa nào. Phần lớn công việc chỉ là xử lý tại văn phòng, em có thể về sớm. Dù sao em cũng đâu phải nhân viên lĩnh lương tháng.”

Câu cuối, cô nháy mắt tinh nghịch với anh.

Chu Liệt chỉ cười mà không đáp.

Cuối cùng, Ôn Tự vẫn không hỏi được anh muốn đi đâu.

Ăn xong, Ôn Tự chủ động dọn dẹp bát đũa.

Chu Liệt đi tắm trước. Khi anh ra ngoài, bàn ăn đã được dọn sạch, còn Ôn Tự thì đang ngồi thong thả trên sofa ăn hoa quả.

Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cô.

Ôn Tự liếc anh một cái, cầm một quả dâu tây lên, cười đưa tới môi anh: “Ngọt lắm, anh ăn thử đi.”

Chu Liệt cúi đầu nhìn, rồi há miệng cắn.

Cả ngón tay cô cũng bị anh ngậm lấy.

Ôn Tự sững người, rút tay về ngay, tai đỏ ửng, trách nhẹ: “Anh làm gì vậy…”

Chu Liệt cong môi cười: “Em hình như còn ngọt hơn.”

Ôn Tự quay mặt đi, vội nhét một quả nho vào miệng, giả vờ bình tĩnh: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Chết thật, chỉ cần anh không nghiêm túc là cô không đỡ nổi. Đúng là không thể để anh chiếm thế chủ động trước được.

Chu Liệt không nói gì, chỉ nhìn cô vài giây, rồi nghiêng người tới, gỡ hoa quả trong tay cô ra, sau đó bế cô lên đặt ngồi trên đùi anh.

Thấy tình hình không ổn, Ôn Tự vội vàng nói: “Em còn chưa tắm, đừng làm bậy!”

Chu Liệt cười trêu: “Em muốn anh làm gì nào?”

Ôn Tự, “…” Anh đâu có nói muốn làm gì thật.

Nhưng giây tiếp theo, cơ thể cô lập tức căng cứng.

Chu Liệt đưa tay luồn qua vạt váy dài cổ chữ V màu trắng ngà của cô, nhẹ nhàng men theo đùi tiến lên trên.

Bình luận

Truyện đang đọc