CHÁY BỎNG - CỦ CỦ MIÊU

Tình cảnh như bóng tối tìm thấy đèn đườngYêu em rồi dần trở thành thói nghiệnKhoảnh khắc này vũ trụ ngừng trôi, hai trái tim rộn ràng nhảy múa.— “Phản Đối Cũng Vô Ích” – MC Trương Thiên Phú

Đêm hôm đó, từ Đa Luân Công Quán về căn hộ Tây Sơn, Ôn Tự cả đêm không tài nào chợp mắt.

Nguyên nhân là vì chuyện cô nói với cô Trương rằng mình đã có bạn trai.

Vài tiếng trước

Tại bàn ăn, dưới loạt câu hỏi truy cùng đuổi tận của cô Trương, cô đã khai đối phương là người ở đâu, làm nghề gì. Còn về gia đình ra sao, cô bảo hiện tại chưa rõ lắm.

Khi nghe đối phương là người Hồng Kông, phản ứng đầu tiên của cô Trương là lo lắng vì yêu xa. Bà nghiêm túc khuyên cô rằng như vậy không ổn, vì nhà chỉ có mỗi mình cô là con gái, nếu lấy chồng xa thì sau này sẽ khó mà thường xuyên về thăm nhà. Nhỡ có cãi nhau, muốn về nhà mẹ đẻ an ủi cũng không được.

Ôn Tự trả lời bà thế nào?

Cô nói: “Vậy con chia tay anh ấy nhé? Rồi từ từ tìm lại?”

Cô Trương bị nghẹn lời ngay lập tức. Một lúc sau mới nói được: “Thôi thôi, mẹ không quản con nữa. Con chịu có bạn trai là mẹ tạ ơn trời đất rồi, đỡ phải ngày nào cũng lo, lại còn nghi ngờ không biết con có thích con gái không.”

Ôn Tự vừa định nuốt miếng cơm, suýt nữa bị sặc, ho sù sụ hồi lâu.

Cô nghĩ thầm: Không phải cô không có người yêu chỉ vì quá bận công việc thôi sao?

Đợi khi cô ổn định lại, cô Trương nhẹ nhàng đề nghị: “Tìm một ngày gặp mặt đi.”

Nghe vậy, Ôn Tự khựng lại.

Môi cô khẽ động, định mở miệng tìm lý do lảng tránh. Nhưng dường như cô Trương đã đoán được, bà lên tiếng trước: “Con đừng nói là đang lừa mẹ nhé?”

Cuối cùng, Ôn Tự cúi đầu tiếp tục ăn, nhỏ giọng đáp: “Dạ biết rồi.”

Cô trằn trọc mãi không ngủ được, đành hất chăn ngồi dậy, bật đèn đầu giường rồi mở máy chiếu trong phòng ngủ.

Cô lại tìm xem bộ phim “Before Sunset”.

Mỗi lần nhớ đến Chu Liệt, cô lại muốn xem bộ phim này. Mỗi lần xem, cô lại nhớ tới buổi bình minh hôm đó, lúc cô lặng lẽ đứng dậy rời đi, kết thúc mối quan hệ ngắn hạn mà họ từng hứa với nhau.

Trong phim, tình cảm giữa nam nữ chính tuy ngắn ngủi nhưng thật sự rất đẹp. Điều này làm cô liên tưởng đến chính mình và Chu Liệt, ngoại trừ một số chi tiết khác biệt.

Xem phim xong, ký ức về đêm mưa bão hôm đó lại ùa về. Cô luôn cảm thấy đêm đó thật điên rồ, đến mức mỗi lần nghĩ tới, khóe môi cô không kìm được mà cong lên.

Đêm bão ấy mất điện, trong không gian tối đen chỉ có tiếng thở dồn dập vang lên bên tai. Cô hết lần này đến lần khác chìm đắm trong những cái vuốt ve và nụ hôn của anh. Khi cơn ham muốn cuồn cuộn dâng trào như ngọn cỏ hoang mọc không kiểm soát, anh bỗng dừng lại, nắm lấy cổ chân cô và khẽ hỏi: “Muốn điên cùng anh không?”

Cô nhớ mình đã trả lời: “Anh có làm nổi không?”

Thực tế chứng minh, Chu Liệt quả thật rất xuất sắc.

Mỗi lần yêu, anh đều khiến cô có trải nghiệm tuyệt vời, kể cả lần cô say rượu đêm ấy.

Dù trong trạng thái say xỉn, khi anh trêu đùa cô từ phía dưới, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc đến tột cùng, một cảm giác chưa từng có trước đây.

Rượu, bàn tay anh và đôi môi anh.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã thấy nhớ anh vô cùng.

Đợi khi bài hát cuối phim vang lên, Ôn Tự dần lấy lại tinh thần. Nhìn dòng phụ đề tiếng Anh từ từ trôi trên màn hình, cô chợt nhận ra Chu Liệt đã để lại trong cô một dấu ấn quá sâu đậm.

Đoạn tình cảm ở Hồng Kông ấy, quá đỗi đẹp đẽ.

Không có những người phiền phức, không có những chuyện rắc rối. Chỉ có họ tận hưởng niềm vui mỗi lần đến những điểm tham quan, cùng nhau trải nghiệm những giây phút ngọt ngào, rồi tựa vào nhau trên giường hoặc ghế sofa, xem phim, ăn uống và trò chuyện.

Đặc biệt là lần chụp ảnh cưới lãng mạn trên xe mô tô.

Chỉ vỏn vẹn hai tháng, cô đã trải qua một mối tình “không mấy nghiêm túc” nhưng lại ngọt ngào đến không ngờ.

Hồi ức dâng trào mãnh liệt, Ôn Tự vô thức đưa tay chạm nhẹ lên môi mình.

Cô lại nhớ đến nụ hôn dưới cầu treo.

Đột nhiên, cô rất muốn gặp anh, muốn nghe giọng nói của anh.

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại từ dưới gối, nhìn màn hình chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở WeChat, tìm ảnh đại diện của anh trong danh sách ghim và bấm gọi video.

Đã gần 3 giờ sáng.

Cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, tim đập dồn dập. Cô không chắc giờ này anh có bắt máy hay không.

Nhưng vài giây sau, cuộc gọi video được kết nối.

“Alo?”

Giọng nói quen thuộc mang chút khàn đặc vang lên, trong màn đêm tĩnh lặng, dễ dàng làm xao động lòng người.

Chỉ một tiếng “alo” đó thôi, trái tim Ôn Tự đã đập mạnh đến mức nghẹn ở cổ họng, đôi tai cũng tê rần.

Đầu dây bên kia, Chu Liệt không bật đèn, chỉ lờ mờ thấy được đường nét gương mặt anh. Ôn Tự cố trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng mở lời: “Anh nói nếu ban đêm không ngủ được thì có thể gọi video cho anh…”

Thực ra, cô định hỏi: Có làm phiền anh không?

Nhưng mà, nói ra thì chẳng khác nào hỏi thừa cả.

Trời ơi, đã gần 3 giờ sáng rồi.

Chu Liệt khẽ đáp một tiếng “ừm”, rồi từ từ ngồi dậy, chống tay bật chiếc đèn gắn trên tủ đầu giường.

Đường nét gương mặt anh hiện rõ hơn, dù là ở góc độ “chí mạng” vẫn cứ đẹp trai.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng anh vẫn còn chút khàn khàn.

Ôn Tự mím môi, hơi bối rối lắc đầu, chỉ nói: “Em vừa xem một bộ phim, giờ không ngủ được.”

Chu Liệt xoa xoa ấn đường, cố tỉnh táo hơn một chút rồi hỏi: “Xem phim gì mà không ngủ được? Phim ma à?” Giờ anh chỉ nghĩ đến khả năng đó.

Ôn Tự lắc đầu, đáp: “Before Sunset.”

Nhưng không phải vì phim mà cô không ngủ được, điều này cô không nói ra.

Chu Liệt chỉnh camera thẳng vào mặt mình, giọng trầm lười biếng nhưng nghiêm túc: “Thế anh phải làm gì để em ngủ được đây?”

Ôn Tự bỗng im lặng.

Cô nên trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ nói thật rằng vì nhớ anh mà không ngủ được sao?

Chu Liệt đợi một lúc, không nghe cô trả lời, liền nhìn thẳng vào mắt cô qua màn hình và hỏi: “Em có tâm sự gì à?”

Ôn Tự cắn nhẹ môi, vẫn lắc đầu.

Thấy cô lắc đầu lần nữa, Chu Liệt nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vậy nếu không có tâm sự, tại sao lại không ngủ được?”

Anh ngừng lại một chút, đột nhiên cong môi, nửa đùa nửa thật nói: “Đừng bảo là vì nửa đêm nhớ anh nên mới không ngủ được đấy nhé?”

Lần này, Ôn Tự không vội vàng phản bác.

Sau vài giây yên lặng, cô khẽ đáp: “Đúng là nhớ anh thật.”

Câu nói vừa dứt, cả hai bên đều chìm vào im lặng.

Nụ cười trên môi Chu Liệt dần tắt, hơi thở anh như bị chặn lại. Một lát sau, ánh mắt anh khẽ động, nghiêm túc hỏi: “Em vừa nói gì?”

Ôn Tự nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ngừng lại vài giây, rồi hít một hơi thật sâu, lên tiếng: “Em nói, em nhớ anh.”

Câu nói ngắn gọn vừa thốt ra, cô cảm giác mình như nghẹt thở. Phải, cô thừa nhận vì nhớ anh nên mới căng thẳng đến vậy.

Chu Liệt sững sờ.

Câu “Em nhớ anh” khiến anh có cảm giác như không thật, anh chợt nghĩ có khi nào mình vẫn đang mơ ngủ.

Hồi lâu sau, anh mới thả lỏng hơi thở, ép ra vài chữ từ cổ họng: “Nói lại lần nữa.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút căng thẳng không tin nổi.

Ôn Tự nhìn anh qua màn hình, bật cười.

Rồi cô nói: “Tối nay ăn cơm, em nói với mẹ là em đã có bạn trai. Anh đoán xem người đó là ai?”

Chu Liệt không lên tiếng, hơi thở lại như nghẹn lại.

Anh chờ cô tự nói ra.

Giữa đêm khuya, bất ngờ nhận được cuộc gọi video, nghe cô bảo nhớ anh. Cảm giác ấy là gì, anh không tìm được từ nào để miêu tả.

Thậm chí, anh còn nghi ngờ đây có phải là mơ hay không.

Ôn Tự tháo tóc búi lúc xem phim, những lọn tóc rũ xuống hai bên má, cô tùy ý vén gọn về phía sau, để lộ khuôn mặt thanh tú.

Cô mỉm cười nhìn người đàn ông im lặng trong màn hình, nhẹ giọng nói: “Em nói với mẹ người đó là anh.”

Cô ngừng lại, rồi nói tiếp: “Phải làm sao đây? Bà muốn em tìm một dịp để anh ra mắt, nhưng chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau.”

“…” Chu Liệt lặng thinh.

Cô đang muốn tỏ tình với anh sao?

“Chu Liệt.” Ôn Tự khẽ gọi tên anh.

“Ừm?” Chu Liệt nuốt khan, giọng trầm thấp đáp lại.

Ôn Tự ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói cũng trịnh trọng hơn: “Chúng ta yêu đương nghiêm túc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc