CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Tên quan quân khẽ ồ lên một tiếng, miệng lẩm bẩm nhắc lại tên Ngu Vĩnh An như đã nhận ra hắn.

Liếc xuống thấy thiếu niên thân thể không ngừng run rẩy gã còn nghĩ hắn bị uy áp của gã doạ sợ liền cười khinh nào biết dưới khuân mặt bị che lấp kia là ánh mắt chứa đầy bất mãn khó nguôi.
Nhị thiếu gia Ngu gia Ngu Vĩnh An vẫn luôn là cái tên nổi tiếng trong kinh thành.

Ban đầu vì hắn người Tây Minh sau lại là do có quan hệ mập mờ với Tri Đình Ức.

Tên nam nhân Tri Đình Ức kia là một nam tử phong lưu đa tình, lừa tình cảm không ít vị tiểu thư khuê các hay tiểu thiếu gia ca nhi nhà gia giáo thế nên khi hay tin lãng tử quay đầu làm người tốt ai nấy cũng thắc mắc nguyên nhân vì sao.

Kết quả tìm hiểu được là vì nhị thiếu gia Ngu phủ thế là trong những năm qua chỉ cần là chuyện liên quan tới Tri Đình Ức nổi lên Ngu Vĩnh An ngồi không cũng bị người kéo vào nói chung.

Mà thiếu niên từ trước tới nay vẫn chưa từng ra khỏi phủ nên rất ít người biết rõ dung mạo hắn ra sao khiến người ngoài tò mò không ngừng đồn đoán có lẽ hắn phải mang dung mạo khuynh thành tuyệt thế mới có thể vừa mắt nhị thiếu gia Tri gia.

Cứ thế Ngu Vĩnh An dần trở thành huyền thoại trong các câu chuyện kinh thành mà người chỉ cần biết tên không cần biết mặt.
Tên quan quân nhậm chức bao năm cũng rất tò mò con người này, vừa rồi tới gã không quá để ý tới thiếu niên hiện tại nghe danh liền muốn chiêm ngưỡng thử dung nhan tuyệt thế trong miệng người đời kia.

Vì thế ánh mắt gã mang theo ý vị nhìn thiếu niên, âm giọng trầm xuống ra lệnh:
"Mau ngẩng đầu lên! "
Cơ thể Ngu Vĩnh An thoáng khựng lại, hai tay siết chặt song quyền từ từ ngẩng đầu lên đối mặt với tên quan quân.
"Xấu vậy sao? "
Gã không nhịn được mà kinh hô, trong lòng thầm ai oán gã sắp bị dung mạo của Ngu Vĩnh An chọc mù mắt trong khi chính bản thân trông còn ghê tởm hơn thế.
Tên quan quân tặc lưỡi, tức giận nhướn mày, phất tay ra hiệu đuổi người:
"Được rồi! Nể mặt ngươi là nhị thiếu gia Ngu phủ, mau cút đi cho khuất mắt ta! "
Không phải tên quan quân không sợ đụng tới Ngu Vĩnh An sẽ đắc tội tới Ngu gia mà do chính gã hiểu rõ thiếu niên trong phủ không được người thương yêu, cho dù hắn có cáo trạng gã cũng có thể biện hộ lại là hắn cản trở người thi hành công vụ, đuổi hắn đi đã là nhân nhượng lắm rồi.

Chưa kể hôm nay gã có can đảm tới đây bắt người như thế chính là vì ở phía sau có kẻ chống lưng không ngày thường cho gã chín cái mạng như Miêu yêu gã cũng không dám động tới Tô Hành Ý.
Tên quan quân trong kinh thành nhậm chức quan nói nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng không lớn, đơn giản mà nói là ở trung lập không mấy ảnh hưởng.

Gã làm quan đã hơn chục năm, nhớ trước đó Ngu gia vẫn chưa có được quyền uy vô hạn như hiện tại Tô Hành Ý ít nhiều gì cũng sẽ làm một cái đại lễ, vui vẻ cười đáp mấy câu với gã.

Ấy vậy mà bẵng đi mấy năm người đã khoác lên mình lớp vỏ bọc khác, cao quý hơn trước rất nhiều khiến tên quan quân có ảo tưởng mỗi lần gặp mặt Tô Hành Ý sẽ chẳng nể mặt gã chào hỏi mà cứ thế lướt qua, cái bộ dáng cao ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt của cậu như thể đang khinh người.

Tên quan quân cũng vì thế mà bất mãn với Tô Hành Ý nhưng ngại người được lòng hoàng đế trên cao nên gã ngoại trừ nhẫn nhịn cũng chẳng thể làm gì khác, hiện tại có người cho gã cơ hội hạ bệ Ngu gia tên quan quân ngu gì mà không chớp lấy cơ hội này.
Gặp mặt Ngu Vĩnh An ở đây cũng coi như là gã xui xẻo, không chỉ bị dung nhan kia dọa cho kinh hách mà bất mãn trong lòng còn tăng cao hơn trước.

Nếu thiếu niên không phải người trong lòng của Tri Đình Ức gã còn lâu mới bỏ qua cho hắn lần này.
"Mau vào bắt người cho ta! "
Nghĩ xong tên quan quân lạnh lùng hừ một tiếng, đá chân cất bước rời đi, đám lính mà gã đem tới đã sớm xông vào trong chùa oanh tạc cả một vùng.
Ngu Vĩnh An vốn có ý bước lên ngăn cản nhưng lại có người nhanh chân hơn hắn:
"Đại nhân! Cầu người mau cứu nhi nữ của thảo nhân! Cầu người cứu mạng! "
Là Diêm bá mẫu, bà ôm nhi nữ trong lòng lao lên ôm lấy chân của tên quan mập kia, miệng không ngừng gào khóc thê lương.

Tên quan quân thấy vậy liền nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, phất tay mấy cái qua loa trả lời:
"Để sau đi! "
Gã vung chân có ý đuổi Diêm bá mẫu đi nhưng người vẫn bám chặt lấy chân gã, coi gã như cọng rơm cứu mạng mà cầu cứu:
"Không chờ nổi nữa! Nhi nữ của thảo dân không thể chờ được! "
Diêm bá mẫu khóc tới tê tâm liệt phế, nữ hài trong lòng bà bệnh tình càng trở nặng, miệng đã phun ra mấy ngụm máu tươi chói mắt khó trách người vì sao lại vội vã như vậy.

Nhưng tên quan mập kia thấy vậy lại chỉ lo quan phục của bản thân bị máu tươi vấy bẩn mất hết kiên nhẫn mà đạp nữ nhân ngã ra sau để lại trên sườn mặt bà một vết bầm tím nổi trội sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Người xung quanh thấy vậy bất mãn với hành động của gã không thôi liền tiến tới cản bước gã, A Phúc đi đầu dẫn đội:
"Ngươi làm cái gì vậy hả? Sao lại ra tay với nữ nhân chứ? "
"Chúng ta có người bị trúng độc, các ngươi làm quan sao thấy chết lại không cứu chứ? "
"Còn ra tay đánh người nữa! "
"Mau đứng lại! "
"Phải! Đứng lại đó cho bọn ta! "

....
"Hỗn xược! Các ngươi là muốn tạo phản à! "
Tên quan mập thấy A Phúc cao to lực lưỡng đứng chặn trước mặt trong lòng đã sớm sợ hãi tới nhũn cả chân nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ lấy quyền uy ra ép người.

Gã bị đám nam nhân vây quanh lại bắt phải xin lỗi cũng như đem đại phu tới đây chữa bệnh cho bằng được mà tên quan quân vẫn rất cứng miệng không chỉ không giúp mà còn gọi người tới chặn bọn họ lại, uy hiếp sẽ đẩy bọn họ vào ngục tối.

Đáng tiếc người Tây Thành quanh năm làm nông, tính tình bình thường hiền lành chất phác nhưng cứ hễ có chuyện đụng tới cho dù có là thiên tử trên cao bọn họ cũng không sợ.

Thế là một trận ẩu đả đầy hỗn loạn xảy ra trước cổng chùa thu hút sự chú ý của không ít người gần đó.
Ở một bên khác, trong một tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, trên lầu hai, một nam tử mặc tử y đơn giản đang chậm rãi nhâm nhi ly rượu, trong lòng thầm cảm thán rượu ngon.

Đối diện là một tiểu công tử mặc thuần lam y, tay liên tục gắp thức ăn tới bên miệng ăn, khuân mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập hạnh phúc.
Bên cạnh bàn hai người là một đám thương buôn mới vào quán, bọn họ khẽ thở phào ra một tiếng, uống một miếng nước song một người trong đó cất giọng lanh lảnh nói:
"Aiya! Đúng thật là biết mặt biết người không biết lòng, Ngu phủ vậy mà dám hại người ngay dưới chân thiên tử! "
"Ầy! Chuyện chưa chắc đã như ngươi thấy đâu! " - Người kia vừa nói xong đã có kẻ khác phản bác lại - "Ngu phủ bao năm làm việc cứu tế chưa từng phạm lỗi trừ khi có người âm mưu hãm hại! Các ngươi không nhớ sao? Ba năm trước chính là ví dụ điển hình...!"
Đám người kia chuyên tâm nói chuyện, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có hai vị công tử bàn bên.

Vừa nghe thấy người nhắc tới Ngu phủ hài tử mặc lam y tay cầm đùi gà miệng dính đầy dầu mỡ liền quay qua nói nhỏ với người đối diện:
"Tri đại ca, Ngu gia kia có phải hay không là Ngu gia của vị ca nhi mà huynh ái mộ? "
Tay Tri Đình Ức thoáng khựng lại đôi chút, ánh mắt xa xăm nhìn dòng nước lưu chuyển trong ly rượu song cũng chỉ đơn giản thở dài không đáp.

Hài tử mặc lam y kia dường như vẫn không nhận ra nỗi lòng của gã, miệng không ngừng tặc lưỡi cảm thán:
"Mà nói cũng đúng! Trong kinh thành này nơi nổi danh với vị đại phu nhân tài đức hơn người, nhị phu nhân mỹ nhan bạc mệnh, tam phu nhân cầm kỳ tinh thông thì cũng chỉ có một Ngu gia kia mà thôi! Nghĩ lại thì tam tiểu thư Ngu phủ thích huynh, còn huynh thích ca ca nhà người ta...!Vậy...!Tri đại ca, huynh nói xem vị nhị thiếu gia kia thích ai? "
Hài tử ngây thơ hỏi không hề để ý tới khuân mặt nam nhân từ khi cậu nhắc tới Ngu Trầm đã sớm tối sầm lại, lại nghe thấy cậu hỏi tới Ngu Vĩnh An gã tức giận đập bàn cảnh cáo:
"Chiêu Phượng! Đủ rồi! "
Chiêu Phượng thấy gã đột nhiên nổi giận dù không biết lý do vì sao nhưng cơ thể vẫn vô thức run lên sợ hãi sau cậu bĩu môi không dám nói thêm lời nào.

Tri Đình Ức cũng lười dạy dỗ hài tử, gã nhẹ phất tay với tiểu nhị muốn tính tiền rời đi.

Chiêu Phượng còn chưa chơi đã, thấy người vừa ăn được mấy miếng đã có ý định bỏ về liền nhanh miệng oán thán:
"Tri đại ca, không thể ở lại thêm một chút nữa sao? Đệ chưa muốn về đâu! "
"Ngươi không muốn thì cứ ở lại đây, đỡ phiền ta phải đưa ngươi về Chiêu phủ! "
Tri Đình Ức lạnh lùng trừng hài tử, gã không hề nguyện ý tới đây là cậu ngỏ ý muốn tới.

Gã ai oán trong lòng nếu không phải Chiêu Phượng là nhi tử của Chiêu Thừa Ân, người đang cùng hợp tác với Tri gia trong mối làm ăn lớn gã còn lâu mới đi cùng hài tử tới những nơi như này.

Phải nói lão cáo già Chiêu Thừa Ân cũng thật gian xảo vừa thấy gã hưu thê đã có ý định để nhi tử mới 10 tuổi của mình thay thế vào, cũng may Chiêu Phượng vẫn còn là hài tử không hiểu chuyện nhi nữ thường tình nếu không Tri Đình Ức cũng không biết bản thân sẽ làm gì Chiêu gia đâu.
Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới tai Ngu Trầm, nàng ta mà biết chuyện chỉ sợ Tri phủ của gã mấy ngày tới sẽ không yên ổn.

Tri Đình Ức chính là sợ hãi chuyện này nên mới đứng ngồi không yên, hận thời gian không thể trôi nhanh hơn để đỡ chạm mặt cái nữ nhân kia.
Thấy Chiêu Phượng vẫn ngồi yên không có ý đả động thân thể Tri Đình Ức hận rèn sắt không thành thép, cao giọng ra lệnh cho đối phương:
"Còn không mau đứng dậy? Muốn ta gọi người tới vác ngươi về hay gì? "
"Đệ...!"
Tự dưng bị người trút giận Chiêu Phượng ấm ức trong lòng mà không thể nói ra chỉ có thể uất ức đứng dậy theo sau Tri Đình Ức rời đi nhưng chưa kịp để họ đi xa đám thương buôn đã đổi chuyện bàn tán:
"Nói tới mới nhớ! Hình như trong đám người náo loạn ta có thấy nhị thiếu gia Ngu gia ở đó thì phải! "
Đám người còn lại trợn tròn mắt kinh ngạc, bắt đầu xì xào thì thầm to nhỏ với nhau:
"Thật không vậy? "
"Nhị thiếu gia Ngu phủ? Sao ta không biết người này? "
"Ngươi đây mới tới đương nhiên không biết tới y! Y cũng chính là hài tử chửa hoang bên ngoài của Ngu lão gia, còn tới từ Tây Minh, năm đó khiến người trong kinh thành náo loạn sợ hãi một hồi lâu sau được triều đình khẳng định là thân phận minh bạch lúc đó lòng người mới an tâm! "
Thấy có người hỏi, nam nhân gợi chuyện về Ngu Vĩnh An rất nhiệt tình lý giải khiến người người mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc.
Tri Đình Ức vừa nghe người nhắc tới Ngu Vĩnh An cũng khựng người đứng lại nghi hoặc nhìn nam nhân kể chuyện mặc cho Chiêu Phượng bị động tác đột ngột này của gã doạ cho chấn kinh.
Có người cũng biết tới Ngu Vĩnh An, nghĩ nghĩ một hồi liền nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói đùa hay gì vậy? Ta nhớ nhị thiếu gia Ngu gia từ khi trở về vẫn luôn nhốt mình trong viện tử chưa từng gặp mặt người ngoài sao ngươi lại biết tới y? "
Những người còn lại cũng bị câu này của nam nhân làm cho ngây người, cảm thấy lời gã nói rất có chí lý liền nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt ngờ vực.


Thế nhưng người nam nhân đó chẳng có chút kinh hách hay chột dạ, ngược lại còn hứng khởi nói:
"Chuyện đó à? Là một năm trước ta từng tới Ngu phủ kết giao, vô tình đi lạc thế là gặp được y! "
Dừng lại chút nam tử suýt xoa:
"Nói thật, vẻ ngoài y không tuyệt thế giống như người đồn đoán, ngược lại trên mặt còn có vết sẹo lớn nhưng mà...!ta đã nhìn thấy một nửa mặt còn lại của y thực ra cũng không tồi.

Cả cái khí chất thanh lãnh cấm người tới gần kia nữa thật khiến người rất muốn tiến tới làm quen...!"
Khuân mặt nam nhân dần hiện lên vẻ không đứng đắn, đám người kia hãy còn đang rơi vào mơ hồ không rõ nào dễ tâm tới tâm tình của gã nhưng Tri Đình Ức thì khác, gã rõ ràng hơn ai hết, người mà tên kia nói tới thực sự là Ngu Vĩnh An, ngay cả cái dáng vẻ thèm khát kia của nam nhân thực khiến gã tức giận tới mức muốn lao lên đánh người.

Chỉ là chưa đợi gã ra tay tên nam nhân kia đã nuối tiếc nói tiếp:
"Bất quá vừa rồi gặp lại y có chút khác, không chỉ yếu đuối hay khóc mà ngay cả khuân mặt cũng có thêm một vết thương! Đúng là thảm không dám nhìn! "
Nam nhân tặc lưỡi mấy cái như hối tiếc chuyện cũ, đám người đi theo cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn gã, chẳng hiểu cho lòng gã.
Còn Tri Đình Ức đã không chờ thêm được nữa, gã bước tới lạnh giọng hỏi:
"Ngươi nói ngươi vừa gặp y ở đâu? "
"Sao cơ? "
Tên nam nhân đột nhiên bị người hỏi thăm có chút sững sờ, sau khi định hình lại đã thấy Tri Đình Ức uy nghiêm đứng trước mặt, gã âm trầm đứng đó vô tình tỏa ra khí lạnh bức người khiến tên nam nhân có chút run sợ.
Song tên nam nhân tỉnh lại, nghĩ nghĩ một hồi mới hiểu ý gã:
"À! Nhị thiếu gia Ngu gia! Ta thấy y ở chùa Linh An, còn đang bị đám người ở đó bắt nạt tới phát khóc.

Nghe nói Ngu phủ vô tình khiến người tỵ nạn trúng độc, quan quân cũng đã được mời tới chỉ sợ nhị thiếu gia lành ít dữ nhiều...!"
Tên nam nhân vừa nhắc tới chùa Linh An, Tri Đình Ức đã nhanh chóng quay đầu rời đi mặc gã vẫn còn ngứa miệng nói tiếp.

Nam nhân tập trung nói không hề nhận ra người đã rời đi từ lúc nào, đợi tới khi gã ngẩng đầu lên cũng chỉ còn khuân mặt ngơ ngác của đám người đi cùng đường, một kẻ trong số đó nhanh trí nhận ra:
"Người kia...!không phải là nhị thiếu gia Tri phủ sao? "
.
Đám người A Phúc vừa xông lên bắt người Ngu Vĩnh An bên này cũng đã vội vã lao lên đỡ lấy Diêm bá mẫu, thấy người không sao hắn liền đưa tay ra bắt mạch cho tiểu muội tử nhưng lại bị nữ nhân đánh bật ra:
"Ngươi tránh ra! Ta không cần người Ngu phủ giúp! "
Ngu Vĩnh An nhíu mày khó chịu nhưng vẫn nhượng bộ nữ nhân, chỉ là tính mạng người còn đang rơi vào nguy hiểm hắn không dám chắc nữ hài có thể chờ thêm được nữa.
Mạnh Tương bên kia thấy vậy cũng sốt sắng nói đỡ:
"Diêm bá mẫu, để y thử xem! "
Mạnh Tương không biết Ngu Vĩnh An có làm được hay không nhưng như vậy còn đỡ hơn là chờ đám người quan phủ kia phát thiện tâm.

Nhưng nữ nhân đã sớm rơi vào hoảng loạn lại bị người thì thầm bên tai tẩy não nên nhất quyết không chịu nhượng bộ.
"Còn không mau để người chữa bệnh hay ngươi muốn Tiểu Quả chết ngay tại đây mới hả dạ? "
Người nói là Khúc Nhạc, lão gia tử vậy mà lại đồng ý để Ngu Vĩnh An ra tay cứu người.

Diêm bá mẫu nghi ngờ nhìn lão, không phải người vừa rồi cũng không nguyện ý thiếu niên cứu người sao? Hiện tại vì sao lại bênh vực người ngoài? Nghĩ là vậy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Khúc Nhạc nữ nhân vẫn là ngoan ngoãn nghe lời buông lỏng tay ra để Ngu Vĩnh An tiến tới.
Trước một màn biến hóa bất thường này Ngu Vĩnh An cũng kinh ngạc không thôi nhưng cứu người quan trọng hắn chỉ đành gác bỏ tâm tư sang một bên.
Ngu Vĩnh An lấy hộp thuốc ra, hắn không hề biết Khúc Nhạc đứng bên kia đang rất chăm chú nhìn vào hộp thuốc đó.

Từ khi thiếu niên tới đây vẫn luôn bị người chửi mắng xô đẩy, vì để bảo vệ hộp thuốc nên hắn vẫn luôn giấu nó sau lưng, lão gia tử cũng vì thế mới không nhìn thấy thứ này.

Vừa rồi thiếu niên chạy tới đỡ người Khúc Nhạc mới có cơ hội trông thấy rõ ràng hơn, màu sắc kia, đường vân kia, ngay cả chữ Luân được khắc chạm nổi kia nữa rất giống với vật vẫn luôn mang theo bên mình của Trương Địch Luân.
Khúc Nhạc ngày vẫn còn làm quan cũng từng cùng Trương Địch Luân kết giao bằng hữu thế nên lão không ít lần nhìn thấy hộp thuốc mà vị thần y kia vẫn luôn coi như báu vật mà mang theo bên mình.

Hộp thuốcp tuy được làm từ gỗ thông thường nhưng lại là do Trương Địch Luân tự tay chế tác.

Năm đó lão mới đi theo Lý Hàm học tài nhưng người lại không nguyện ý dạy, vì để thể hiện quyết tâm của bản thân Trương Địch Luân đã tự mình tạo hộp thuốc, tự tìm hiểu dược liệu trên núi cuối cùng cũng khiến Lý Hàm siêu lòng.

Thế nên hộp thuốc kia rất có ý nghĩa với lão thần y, ngay cả người bằng hữu lâu năm như Khúc Nhạc cũng không thể đụng.

Khúc Nhạc không biết bản thân có đặt niềm tin vào đúng người hay không nhưng một thiếu niên như Ngu Vĩnh An lại có thể lấy được vật bất ly thân trong tay Trương Địch Luân chứng tỏ hắn rất quan trọng với lão gia tử không cũng là truyền nhân của lão.
Ngu Vĩnh An không nhận ra bản thân đang bị người âm thầm đánh giá, hắn rất tập trung, nhanh tay lấy ra một lọ dược uy tiểu muội tử uống thuốc sau lấy kim châm ra đâm vào mười ngón tay của nữ hài để chích máu độc.

Chưa đầy nửa chén trà trôi qua khuân mặt nữ hài vặn vẹo đau đớn sau đó từ miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu.

Khác với lần trước là màu đỏ tươi hiện tại lại là màu đỏ sẫm hiển nhiên đó là máu độc bất quá nữ nhân không am hiểu y thuật thấy nữ hài bệnh tình còn chưa thuyên giảm lại hộc máu bà liền hoang mang đẩy ngã Ngu Vĩnh An, ai oán trừng mắt với hắn:
"Ngươi đang làm gì vậy hả! Quả nhi, con không sao chứ? "
"Đó chỉ là máu độc, bá mẫu không cần lo lắng! "
Ngu Vĩnh An nhanh chóng giải thích nhưng nữ nhân vẫn không chịu hiểu khóc lóc tới khàn cả giọng, thiếu niên bối rối không biết phải làm sao, cho dù hắn có dỗ dành thì nữ nhân vẫn bài xích hắn như vậy.
Tri Đình Ức vừa đến đã thấy được cảnh này, gã đang định tiến tới chỗ Ngu Vĩnh An thì lại bị người ngăn cản.
Đám người A Phúc cùng đám quan binh đấu đá nhau từ bấy tới giờ vẫn chưa phân thắng bại, chủ yếu bên A Phúc người đông còn bên kia lại có vũ khí lên đưa qua đẩy lại vẫn là hai bên thương tổn đồng đều.
Khổ nhất vẫn là tên quan mập ụch ịch kia, gã bị không ít người cào cấu cuối cùng bị người đẩy ngã tới bên chân Tri Đình Ức.
"Vạn đại nhân? Ngươi ở đây làm cái trò gì vậy hả? "
Tri Đình Ức ban đầu kinh ngạc sau tức giận trừng Vạn Vân, tên mập thấy người tới là ai liền bị doạ sợ cho mất mật, gã luống cuống chống đỡ thân thể nặng nề đứng lên, miệng lắp bắp:
"Tiểu...!tiểu nhân...!tiểu nhân nghe thấy có người báo quan lên mới tới đây...!"
"Ồ! Vậy ngươi tới đây bắt ai? "
Tri Đình Ức một mặt vờ như bình thản nhưng giọng điệu châm chọc thấy rõ, Vạn Vân biết nam nhân này là người không dễ chọc, mấy năm trước vẫn còn là công tử say mê ong bướm sau một đêm liền thay đổi tính nết, dùng không ít thủ đoạn mới lên được vị trí gia chủ như hiện tại.

Dù cho Vạn Vân cũng chỉ gặp mặt nam nhân đúng vài ba lần nhưng thủ đoạn của đại thiếu gia Tri gia gã đã từng trải nghiệm qua thực sự là ra tay không nể mặt ai.

Người này lại đánh bại được ca ca mình chứng tỏ thủ đoạn của gã so với người kia càng cao tay hơn nhiều.
Bài học năm xưa đối với Vạn Vân đã sớm trở thành nỗi ám ảnh khó phai, gã không dám tới gần người Tri gia, càng không dám động tới Ngu gia bởi gã còn nhớ Ngu Vĩnh An vẫn còn đứng bên kia.

Nếu hiện tại gã đổ tội lên đầu Ngu gia lại bị Ngu Vĩnh An phản bác vậy chỉ sợ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của gã thế nên gã nhanh tay chỉ vào đám người A Phúc buộc tội họ:
"Là bọn chúng...!bọn chúng muốn tạo phản...!"
Tri Đình Ức thấy bộ dạng không có tiền đồ này của gã liền hừ lạnh rời đi, Vạn Vân sợ không dám ở lại liền bỏ lệnh cũ kéo quân trở về.
"Ngươi...!Ngươi đây là cố ý giết người phải không? "
Diêm bá mẫu thê lương gào thét, bà vươn người túm lấy cổ áo Ngu Vĩnh An liên tục đánh chửi hắn mặc cho hắn phân trần cuối cùng nữ nhân tức giận đẩy hắn ngã ra sau, Tri Đình Ức thấy vậy liền quát lớn:
"Là giết người hay cứu người ngươi vẫn lên mở to mắt ra nhìn kỹ đi! "
Tri Đình Ức tới khiến người đứng xung quanh đều kinh ngạc nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là Diêm bá mẫu, nữ nhân vừa rồi như kẻ điên không ngừng gào thét hiện tại đã bình tĩnh hơn hẳn.

Bà không ngừng hít thở ai oán trừng nam nhân đang tiến tới nhưng Tri Đình Ức còn không cho bà ta một cái nhìn đã tiến tới đỡ Ngu Vĩnh An đang ngồi thẫn thờ trên đất đứng dậy.
"Vĩnh An! Đệ không sao chứ? "
Tri Đình Ức hiếm khi ân cần với một ai đó nhưng dáng vẻ thân cận đáng ngờ này của gã khiến Ngu Vĩnh An vô thức đề phòng, sau khi đứng dậy liền tránh né động chạm hời hợt đáp:
"Ta không sao! "
Thấy vậy Tri Đình Ức hụt hẫng rút tay lại, chưa kịp để gã thoát khỏi dư âm mà Ngu Vĩnh An để lại nữ nhân bên kia lại một lần nữa gào thét:
"Các ngươi...!Các ngươi đều là cùng một giộc, đều muốn hại chết nhi nữ của ta...!"
"Diêm Lạc! Mau tỉnh lại cho ta! " - Tiếng khóc than ai oán của nữ nhân vang lên gần xa khiến ngay cả Khúc Nhạc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa - "Mở to mắt ra mà nhìn lại người trong lòng ngươi đi! "
Bị người quát thẳng mặt Diêm Lạc ban đầu có chút kinh ngạc nhưng sau khi nghe thấy lời lão gia tử nói nữ nhân liền chậm rãi cúi đầu xuống, chẳng biết từ bao giờ nhi nữ của bà ta đã tỉnh lại, tiểu cô nương khuân mặt đã hồng hào hơn hẳn, đang khó nhọc gọi bà ta:
"Nương...!"
Tiếng nương kia như đánh tỉnh Diêm Lạc, nữ nhân cúi xuống ôm chầm lấy nhi nữ khóc rống lên.
Khúc Nhạc thở dài mệt mỏi, lão hướng về phía Ngu Vĩnh An cúi đầu thay nữ nhân nhận lỗi:
"Nhị thiếu gia, mong cậu lượng thứ bỏ qua cho Diêm bá mẫu! Lũ tới hại chết cha chồng, chồng cùng hai đứa con trai của nàng ấy, hiện tại chỉ còn lại một nhi nữ tên Thạch Quả nên vừa rồi nàng mới kích động như vậy! "
Khúc Nhạc u sầu nói, Ngu Vĩnh An ra tay cứu người ai ai cũng thấy nên đám người vừa rồi không ưa hắn, còn nhất mực mắng chửi đuổi đánh hắn cũng hổ thẹn mà cúi đầu.

Lũ tới ai cũng khổ cũng thiệt nhưng bọn họ ít ra còn may mắn hơn Diêm Lạc nhiều, nữ nhân này bình thường trong thôn đều rất dịu dàng dễ mến nhưng sau cú sốc mất hết thân nhân bà trầm tĩnh hơn hẳn, ngay cả cười cũng rất ít.

Bọn họ rõ ràng vẫn luôn kề cạnh nữ nhân nhưng lại không nhìn ra điểm bất thường của bà, vừa rồi còn nói những lời cay nghiệt kia cũng vì thế mà dọa sợ Diêm Lạc khiến bà nghĩ đó là thật nên khi Ngu Vĩnh An tiến tới nữ nhân mới kích động như vậy.
"Vị công tử này...!Chuyện vừa rồi...!thật xin lỗi ngài...!"
Khúc Nhạc thay mặt đám người dân tỵ nạn ngỏ ý chân thành xin lỗi Ngu Vĩnh An nhưng hắn nào dám nhận, vội vã nói:
"Không sao đâu! Chuyện vừa rồi ta không hề để tâm nếu ta là bá mẫu chắc cũng sẽ giống người làm như vậy thôi"
Ngu Vĩnh An nhìn Diêm Lạc vẫn ngồi chỗ cũ song lại chân thành nhìn những người xung quanh, hắn cũng coi như hiểu nỗi lòng của họ, cũng không chấp nhặt những chuyện cỏn con này, hắn coi như chưa có chuyện gì xảy ra nói:
"Tiện thể ở đây còn có ít dược mọi người mau cho người bệnh uống đi, còn đâu đại phu Ngu phủ sẽ đem tới sau! "
"Với lại độc là do nguồn nước ở hồ trong hoa viên chùa mà ra! Sau này mọi người đừng tới đó uống nước hay tắm nữa! "
Mọi người cảm kích nhìn Ngu Vĩnh An, tiến tới nhận đồ từ tay hắn, thế đạo đột nhiên xoay chuyển mới đây thôi Ngu phủ đã lấy lại được trong sạch còn đám người quan phủ kia đã sớm chạy mất dạng chắc cũng không thể gây khó dễ thêm được nữa.

Ngu Vĩnh An khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm coi như mọi chuyện vẫn ổn.
"Thì ra tẩu tử trông như thế này sao? Cũng thật xấu! "
Đột nhiên có một hài tử lao tới trước mặt Ngu Vĩnh An cao giọng nói khiến hắn giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng người phía sau đã phẫn nộ trước tiên:
"Chiêu Phượng, chú ý lời nói của ngươi đi! "
Tri Đình Ức vốn không có ý phủ định lời hài tử nói, gã tức giận là vì cậu dám chê Ngu Vĩnh An xấu nhưng khi gã ngẩng đầu lên đã phải đối diện với ánh mắt nghi hoặc chẳng có mấy thiện chí từ Ngu Vĩnh An.

Chưa để gã kịp giải thích thiếu niên đã quay người lại hỏi hài tử:
"Tiểu đệ đệ, chúng ta có quen biết sao? "
Chiêu Phượng lắc đầu, Ngu Vĩnh An cạn lời, khoé môi khẽ giật mấy cái song hắn cúi người kiên nhẫn nói với hài tử:

"Nếu vậy đệ không nên tùy tiện nói những lời như vậy! Người khác sẽ hiểu lầm mất! "
Nghe thấy lời này Chiêu Phượng nhíu mày, mím môi như đang khó khăn suy nghĩ một hồi sau lại như đã tìm ra đáp án khuân mặt nhỏ xinh của hài tử sáng bừng lên, đôi mắt long lanh nhìn Ngu Vĩnh An, chắc nịch nói:
"Bây giờ không phải nhưng sau này sẽ phải! "
Nói xong hài tử quay lại cười rạng rỡ với Tri Đình Ức:
"Phải không, Tri đại ca? "
Tri Đình Ức quay mặt không nói, một là vì ngượng ngùng hai là như muốn thầm khẳng định lời hài tử nói là sự thật.

Chỉ là hành động này của gã khiến Ngu Vĩnh An chẳng mấy ưa thích, hắn khó chịu ra mặt.

Tri Đình Ức lại như không nhìn thấy điểm này, gã ho khan mấy tiếng lo lắng hỏi han thiếu niên:
"Vĩnh An! Đệ không sao chứ? "
Ngu Vĩnh An mi tâm nhíu chặt hơn trước, thờ ơ nói:
"Vị công tử này, ta cùng huynh không quen không biết vẫn là đừng nên nói chuyện khiến người khác dễ gây hiểu lầm như vậy! "
Tri Đình Ức không ngờ tới một màn không nhận người quen như thế này, trái tim gã đau thắt lại nụ cười bên khóe môi cũng cứng lại cả nửa ngày trời vẫn không chịu nhúc nhích.
Ngu Vĩnh An tính lướt qua người gã rời đi đã bị nam nhân đưa tay ra chặn lại:
"Vĩnh An! Huynh biết đệ không thích huynh nhưng đừng tỏ vẻ không quen biết như vậy được không? "
Nam nhân thê lương nói, Ngu Vĩnh An mờ mịt nhìn gã, hắn thực sự không biết gã là ai mà cho dù có thì hắn cũng muốn tránh xa nam nhân này cả trăm mét bởi cơ thể Ngu Vĩnh An vô thức phản ứng lại với gã, dường như chán ghét người trước mặt vô cùng.
Chưa đợi Ngu Vĩnh An lên tiếng đuổi người đi phía trước đã có bóng đen vụt tới ôm lấy hắn:
"Nhị thiếu gia! Người đây rồi! "
Tô Tiểu Ngạn ôm chặt Ngu Vĩnh An vào lòng, khóc tới thương tâm nước mắt đầm đìa.
"Nhị thiếu gia, người chạy đi đâu vậy? Để nô tỳ đi tìm người mãi! Trời đất! Người sao lại thành bộ dạng này? "
"Ngạn tỷ tỷ! "
Ngu Vĩnh An như hài tử làm sai ủ rũ gọi Tô Tiểu Ngạn trong lòng lại không khỏi tự hỏi nữ nhân này đột nhiên phát bệnh cái gì? Vừa rồi hắn thấy rõ ràng nàng ta đứng ở góc khuất trên cao chứng kiến tất cả như đang xem kịch, ngay cả khi hắn bị người đánh, bị người ức hiếp cũng không thấy nàng ta tiến tới an ủi bảo vệ, hiện tại lại diễn cái gì?
Vẫn là Ngu Vĩnh An quá coi thường nữ nhân này, Tô Tiểu Ngạn vừa ôm hắn khóc lóc xong bên tai lại không ngừng thì thầm:
"Nhị thiếu gia, người này là nhị thiếu gia Tri gia Tri Đình Ức...!" - Nói xong Tô Tiểu Ngạn lại khóc rống lên - "Nhị thiếu gia người doạ nô tỳ sợ hãi lắm đấy biết không? "
Ngu Vĩnh An tỏ tường trong lòng, keo con chó này kiếp trước Thôi Chỉ Lục phải mất hơn nửa đời người mới dứt ra được cũng không khó để hiểu cỗ thân thể này vì sao lại chán ghét gã tới vậy.
Kiếp trước Tri Đình Ức yêu Ngu Vĩnh An tới điên loạn có thể vì hắn mà làm ra bất cứ chuyện gì thậm chí là thành hôn với nữ nhân khác để trở thành gia chủ, sau còn kết hôn với Ngu Trầm ngày đêm hành hạ nàng chỉ vì biết nàng đã từng bắt nạt Ngu Vĩnh An.

Nếu hành động của gã dừng lại ở mức tạm ổn thì không nói làm gì nhưng Tri Đình Ức nắm trong tay không ít thủ đoạn biến thái hành hạ người thế nên một đời sau này của Ngu Trầm cũng chỉ có thể lấy một chữ Thảm để hình dung.

Chính vì thế Thôi Chỉ Lục mới ghê tởm nam nhân này nhất quyết không muốn gặp mặt gã dù chỉ một lần khiến cho nam nhân điên cuồng muốn bức ép y, cái kết là bị thủ hạ của y giết chết.
Hiện tại gặp mặt nội tâm Ngu Vĩnh An hoàn toàn bị cảm xúc của Thôi Chỉ Lục chiếm giữ, hắn hiện tại rất muốn tiến lên đâm người này một đao chấm dứt đời gã nhưng Tri Đình Ức còn chưa hắc hóa tính ra cũng chẳng gây tội gì tới hắn hắn đương nhiên cũng không thể giết người không lý do nên chỉ đành nhẫn nhịn tất cả.

Ngu Vĩnh An cố gượng ép lấy một nụ cười vô tình nói:
"Tri nhị công tử vẫn là không nên cùng Vĩnh An quá thân mật không người ngoài sẽ hiểu lầm giữa chúng ta có chuyện gì mất! "
Thấy Ngu Vĩnh An lạnh lùng như vậy Tri Đình Ức trong lòng hụt hẫng khôn nguôi, khó khăn nói:
"Đệ giận ta chuyện gì sao? Không phải...!"
"Tri nhị công tử! Nhị thiếu gia nhà nô tỳ thân thể không khỏe cần phải về nghỉ ngơi trước mong người lượng thứ! "
Chưa đợi Tri Đình Ức nói hết Tô Tiểu Ngạn đã nhanh chóng cắt lời gã, vội vã kéo người rời đi.
Tri Đình Ức bị người hớt tay trên trong lòng ôm một bụng tức trở về Tri gia, vừa bước vào nhà gã đã ai oán ra lệnh cho người ở trong bóng tối:
"Mau đi tìm hiểu xem 7 ngày qua Tiểu An đã làm những gì, gặp những ai? Báo lại hết cho ta! "
Nghĩ một hồi gã nói tiếp:
"Còn nữ nhân bên người y tìm lấy cơ hội trừ khử đi! "
"Được"
Người kia đáp lại một tiếng song im hơi lặng tiếng biến mất, bên trong căn phòng bị người khép kín chỉ còn lại nam nhân đơn độc ngồi đó.

Ánh mắt gã đỏ ngàu nhìn vào hư không thử nghĩ lại một lượt xem trong những ngày qua bản thân đã từng làm sai điều gì.

Rõ ràng trước đó mọi chuyện vẫn ổn vì sao tới ngày gặp mặt người lại lãnh đạm tới như vậy tựa như thật sự không quen biết.
Tri Đình Ức không cam lòng siết chặt song quyền cất giọng trầm khàn:
"Tĩnh vương phủ thế nào rồi? "
"Bên đó...!"
Kẻ ẩn trong bóng tối kia ngập ngừng nói khiến Tri Đình Ức có chút vội vã, nội tâm gã đang rối loạn không kìm được mà hét lớn:
"Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Người kia như bị doạ sợ chậm rãi trả lời:
"Bọn họ đang chuẩn bị hôn sự! "
Tri Đình Ức kinh ngạc, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía trước tựa như đang nhìn ai đó nhưng lại giống như không phải.
"Hôn sự của ai? "
Gã kinh hô nhưng đáp lại nam nhân cũng chỉ là tiếng thở dài bất lực:
"Không biết, chỉ biết chuyện này rất gấp rút như sợ người kia chạy mất! "
Nghe thấy lời này Tri Đình Ức cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy oán độc, gã lạnh lùng ra lệnh:
"Đem tin này tới Ngu phủ đi, tốt nhất là để Ngu Vĩnh An nghe thấy! "
Tĩnh vương phủ sắp có hôn sự, cho dù nam nhân kia có là tân lang hay không thì tân nương được chọn chắc chắn không phải đệ! Ngu Vĩnh An! Kiếp này đã định đệ sẽ là thê tử của Tri Đình Ức ta không ai có thể cướp đệ ra khỏi tay ta! Không một ai cả!.


Bình luận

Truyện đang đọc