CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


"Quỳ xuống! "
Tô Hành Ý tức giận đập bàn, Ngu Vĩnh An thấy vậy liền muốn quỳ nhưng lại bị cậu tức giận trừng mắt ngược lại:
"Ai nói con quỳ chứ? " - Sau cậu hất cằm về phía nữ nhân đứng khép nép phía sau - "Ta nói ngươi đấy! Mau quỳ xuống cho ta! "
Tô Tiểu Ngạn bị người gọi tên liền giật mình một cái, ánh mắt ấm ức nhìn Tô Hành ý xong lại ý vị nhìn sang Ngu Vĩnh An chỉ là hắn hiện tại thân còn chưa lo nổi sao dám lên tiếng thay nàng.
Từ lúc hay tin Ngu Vĩnh An tới chùa Linh An mà không có người theo sau Tô Hành Ý đã lo tới đứng ngồi không yên.

Quả nhiên chưa đầy canh giờ sau đã nghe tin Ngu Vĩnh An trở về, nhìn hắn một thân bạch ngọc rời đi mà khi trở về lại thân tàn ma dại Tô Hành Ý suýt nữa ngất vì huyết áp tăng cao.

Lại nhìn sang thấy rõ ràng có một nữ tỳ đi theo mà nàng ta một thân lành lặn trở về còn hắn thì sao.

Không nói tới y phục bị người dẫm đạp nhiễm đầy bụi bẩn, tóc tai thì rối bù ngay cả mặt mũi, tay chân cũng đầy vết thâm tím khiến Tô Hành Ý nhìn đến chua xót trong lòng lại càng hận cái nữ tỳ kia đi bên cạnh sao lại để chủ tử thành ra cái bộ dạng này.

Chính vì thế Tô Tiểu Ngạn vừa mới thoát nạn trở về đã bị Tô Hành Ý kéo đi tới trước mặt chúng hạ nhân xử tội khiến cho Ngu Vĩnh An vì đóng vai chủ tử tốt cũng phải chạy theo.
Trong chính sảnh, Tô Hành Ý ngồi trên ghế cao y phục chỉn chu, sắc mặt nghiêm nghị trừng Tô Tiểu Ngạn ngồi dưới đất, cậu cất giọng ám trầm đầy uy nghiêm:
"Ngươi biết tội chưa? "
Tô Tiểu Ngạn bị người bắt quỳ dưới chân dù trong lòng ai oán nhưng không dám thể hiện ra chỉ có thể ấm ức nhận lỗi:
"Nô tỳ biết tội! "
Tô Tiểu Ngạn nghiến chặt răng nếu nàng thân phận vốn là một nô tỳ thấp hèn thì không nói làm gì, khi quỳ dưới chân người cũng sẽ không cảm thấy nhục nhã nhưng trước kia nàng là tiểu thư quyền quý từ khi bước vào Ngu Phủ ngoại trừ Ngu Trầm ra nàng chưa từng quỳ dưới chân ai cả.

Vả lại người trước mặt đây lại là ai? Cậu chính là Tô Hành Ý, người mà nàng đã từng hành hạ thời niên thiếu, đã từng bị nàng chê thân phận thấp hèn sánh ngang với nô lệ.

Hiện tại cậu lại đì ép nàng điều này càng khiến nàng cảm thấy nhục nhã hơn trước nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khuất nhục.
Chỉ đáng tiếc Tô Hành Ý đã sớm quên đi cái biểu muội dòng chính là Tô Tiểu Ngạn, trước mắt cậu đây chỉ đơn giản là một nô tỳ mà Tô Hành Ý tung hoàng ngang dọc bao năm cũng đã sớm thấm nhuần tư tưởng giai cấp của thế giới này.

Cảm thấy cậu vất vả ra ngoài bươn trải kiếm tiền về nuôi đám hạ nhân trong phủ thì bọn họ cũng phải biết điều sống đúng với thân phận, hảo hảo bảo vệ cũng như chăm sóc thật tốt cho chủ tử như vậy mới đúng với chức trách mà họ được bàn giao, mới xứng đáng với số tiền mà cậu bỏ ra trả lương cho họ.

Nhưng Tô Tiểu Ngạn trước mặt thì sao không chỉ bao năm không chăm sóc chủ tử mà ngày chủ tử đi ra ngoài gặp nạn chính bản thân trốn ở một góc bỏ mặc Ngu Vĩnh An đối đầu với hiểm nguy, người như vậy Ngu Phủ đây thực không dám giữ lại kẻo nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Thấy nữ nhân kia còn cố tỏ ra một mặt ấm ức, vô tội Tô Hành Ý liền cảm thấy nàng ta chướng mắt, cái nhìn địch ý không hề che giấu sắc bén hỏi:
"Ồ! Vậy ngươi mắc tội gì? Nói cho ta nghe thử xem nào? "
Tô Tiểu Ngạn bị người hỏi có chút cứng họng, dù trong lòng vẫn luôn mặc định bản thân không làm sai điều gì nhưng nàng ta vẫn cố vận dụng khả năng nịnh hót thần sầu của bản thân, cố tìm ra lỗi sai mà Tô Hành Ý mặc định cho nàng ta:
"Nô tỳ, là nô tỳ ngu ngốc không biết khuyên can chủ tử không nên đến nơi nguy hiểm như nơi của dân tỵ nạn"
"Cũng là nô tỳ bất tài khi không thể cứu chủ tử ra khỏi đám người náo loạn kia khiến người bị thương nặng! "
"Là nô tỳ không tốt cầu đại phu nhân trách phạt"
Tô Tiểu Ngạn xem ra cũng lạnh trí, cũng biết nhìn nhận hoàn cảnh của bản thân nhưng một màn giả dối này sao qua mắt được Tô Hành Ý, cậu khinh bỉ nhìn đối phương khẽ cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không có ý định lên tiếng vạch trần để xem nữ nhân này diễn vai gì và diễn được bao lâu đây.
"Ha! Ngươi cũng thức thời đấy! Vậy ngươi muốn nhận phạt như thế nào? "
Nghe tới đây Tô Tiểu Ngạn giả bộ như đang suy nghĩ sau cùng đáp:
"Tùy ý đại phu nhân quyết nhưng...!"
Tô Tiểu Ngạn ngập ngừng lại cố ý tựa như vô ý yếu nhược liếc mắt nhìn Tô Hành Ý như trong lòng đang cất giữ điều khó nói.

Tô Hành Ý thấy vậy liền nhướn mày ý chỉ nàng ta hãy nói tiếp, Tô Tiểu Ngạn cũng không ngập ngừng nữa mà nhanh chóng kể lể:
"...!nhưng khi đó nhị thiếu gia chạy nhanh quá nô tỳ thực sự không thể đuổi kịp người.

Còn có cả đám người kia quá đông dù đã rất cố chen vào nhưng noi tỳ vẫn luôn bị người đánh bật ra! Đại phu nhân, nô tỳ thực sự không cố ý bỏ nhị thiếu gia lại trong đám người náo loạn, có trách vẫn nên trách nô tỳ chỉ là nữ nhân yếu đuối vô pháp chống lại người đông thế mạnh...!Hức...!Nếu người muốn phạt xin hãy phạt đánh gậy nô tỳ, bao nhiêu gậy cũng được nô tỳ đều chấp nhận cả...!"
Tô Tiểu Ngạn vừa nói vừa khóc lóc thảm thương thậm chí còn làm như vô tình kéo vạt tay áo lên để lộ cánh tay bị người đánh bầm tím.
Ngu Vĩnh An đứng một bên nhìn cảnh này tới ngu người, Tô Tiểu Ngạn này cũng thật hay vậy mà lại lấy vết thương lúc bị Ngu Vĩnh Chương trách phạt ra khoe với Tô Hành Ý đây là không nghĩ tới cảnh phụ tử nhà người ta đã có trao đổi với nhau từ trước về vấn đề này nên mới có đủ tự tin như thế.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Tô Tiểu Ngạn suy nghĩ nông cạn bởi dẫu sao mấy chuyện phạt hạ nhân trong phủ này có mấy chủ nhà nào hứng thú lấy nó làm chuyện phiếm để nói chuyện với nhau.

Chưa kể Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương một người trong Ngu Phủ người còn lại trong hoàng cung vốn rất ít khi gặp mặt nếu có gặp cũng là nói chuyện chính sự nào để ý tới một nô tỳ mắc tội nhẹ như nàng ta.


Chỉ tiếc người Tô Tiểu Ngạn gây tội tới lại là Ngu Vĩnh An, từ lúc Ngu Vĩnh Chương thấy hắn vẫn có ý định giữ nàng ta ở lại y đã nói chuyện này với Tô Hành Ý để cậu để ý tới nữ nhân này hơn không để Ngu Vĩnh An chịu thiệt thế nên vết thương kia cậu cũng đã sớm biết rõ.
Tô Hành Ý có cảm giác như đang bị người sỉ nhục trí tuệ, cậu khẽ cười lạnh một tiếng trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của Tô Tiểu Ngạn:
"Hay lắm một nô tỳ như ngươi còn dám lừa gạt chủ tử! Người đâu may kéo nữ nhân này ra đánh 50 trượng, phạt vả miệng 100 cái cho chừa tội nói dối! "
"Vâng"
Gia đinh trong Ngu Phủ làm việc rất năng suất, Tô Hành Ý vừa gọi người đã có hai tên nam nhân không biết từ đâu tới cầm trên tay gậy gỗ to bằng một nắm tay người đi đến.

Một tên lôi Tô Tiểu Ngạn vẫn còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang ngồi trên đất đứng dậy tên còn lại thuận thế xách tay nàng ta lên có ý cùng tên kia lôi người kia.
Tô Tiểu Ngạn đương nhiên bị một màn trước mắt doạ sợ tới mất mật, hoảng loạn mà nhận tội:
"Đại phu nhân! Nô tỳ biết tội! Xin người hãy tha cho nô tỳ! "
Ánh mắt nàng ta vừa hay liếc tới bên Ngu Vĩnh An tràn ngập vẻ khát cầu hắn lên tiếng khiến hắn không thể không tiến lên diễn vai một chủ tử tốt bụng:
"Cha! Chuyện này không phải do A Thúy tỷ tỷ là do con không tốt chỉ biết chạy loạn nên mới bị thương! Người tha cho tỷ ấy đi được không? "
Ngu Vĩnh An lao lên ôm chặt lấy eo Tô Tiểu Ngạn, đôi mắt vương nước mắt yếu nhược cầu xin cho nàng ta.

Tô Hành Ý vừa nhìn liền biết hắn diễn, biết hắn có ý đồ với nữ nhân này nhưng cậu lần này thực sự rất tức giận không hề có ý khoan nhượng:
"An Nhi! Nữ nhân này trong lúc hoạn nạn không bảo vệ được con khi trở về còn dám dối trá khua môi múa mép trước mặt ta đây chính là không biết tội còn cố ý bào chữa! Nếu không nghiêm phạt việc này lại một lần nữa tái diễn ai biết con lại bị người đánh cho thành cái dạng gì? "
"Không cần cầu tình cho nàng ta nữa! Con mau đứng lên cho ta! "
Tô Hành Ý tức giận quát lớn, vẻ mặt nghiêm nghị này khiến Ngu Vĩnh An cũng phải ngốc lăng, nhưng vì an nguy của Tô Tiểu Ngạn hắn ngay lập tức quỳ gối xuống khẩn thiết cầu xin:
"Cha tha cho A Thúy tỷ tỷ lần này đi! Thực sự là do An Nhi cả, là An Nhi không hiểu chuyện chạy vào dòng người loạn lạc hại A Thúy tỷ tỷ sợ hãi tìm kiếm, khiến cha lo lắng chờ ở nhà! Là do An Nhi sai, người tha cho A Thúy tỷ tỷ đi! "
Nói xong Ngu Vĩnh An liền khóc nấc lên, lệ nóng lăn dài trên má ấm ức vô cùng:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ bỏ nhi tử đi rồi! Bây giờ nhi tử chỉ còn A Thúy tỷ tỷ thôi! Hức! Trước kia...!Hức...!Trước kia cũng chỉ có tỷ ấy là nguyện ý chăm sóc con là tỷ ấy vì con mà hy sinh...!người đừng phạt tỷ ấy mà, cha! "
Ngu Vĩnh An khóc lóc tới thảm thương, thực sự là diễn vô cùng đạt ngay cả Tô Tiểu Ngạn nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng cảm động không ít chỉ là đột nhiên nhớ tới nàng ta thành ra như vậy đều nhờ ơn hắn thứ cảm xúc kia mới nhanh chóng rút đi.
Cho dù vậy Tô Hành Ý vẫn chẳng mấy dao động ngược lại còn hất cho hai người một gáo nước lạnh:
"Ai nói Tuệ Mẫn bỏ con đi? Là người nào hàm hồ nói vậy? " - Tô Hành Ý chú ý tới Tô Tiểu Ngạn bên kia lập tức đay nghiến nói - "Là ngươi phải không? Là ngươi hồ ngôn loạn ngữ trước mặt An Nhi khiến thằng bé hiểu lầm Tuệ Mẫn? "
"Không! Nô tỳ không có! "
Không nghĩ tới Ngu Vĩnh An càng nói Tô Tiểu Ngạn càng bị người hiểu lầm thêm điều này khiến nàng ta có khổ mà không nói ra được chỉ có thể quỳ rạp xuống, không ngừng thanh minh.

Thế nhưng Ngu Vĩnh An bên kia vẫn chưa chịu ngừng lại, hắn nấc lên vài tiếng, ai oán tiếp tục nói:
"Không phải tại A Thúy tỷ tỷ đâu cha! Là Tuệ Mẫn tỷ tỷ trong lúc ta ốm theo đại ca đi mất chỉ có A Thúy tỷ tỷ ở lại thay tỷ ấy gánh tội! Là con cảm thấy tỷ ấy không xứng ở bên con! Cha! A Thúy tỷ tỷ thực sự rất nặng tình với ta người đừng phạt tỷ ấy được không? "
"Không có...!Không phải...!" - Tô Tiểu Ngạn quỳ trên đất nghe từng lời cuồng ngôn của Ngu Vĩnh An mà thân thể run rẩy không ngừng, lắp bắp cả ngày mới nghĩ ra bản thân nên nói gì - "Đại phu nhân...!nhị thiếu gia còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lời y nói ra không đáng tin...!"
Tô Tiểu Ngạn thực sự có oan mà không thể trình, lời Ngu Vĩnh An nói ra rõ ràng chỉ là suy đoán của hắn hiện tại đến bên tai Tô Hành Ý lại chẳng khác nào nàng ta gắp lửa bỏ tay người âm thầm hãm hại Tuệ Mẫn.

Thêm cả cách nói kia của hắn thực khiến người dễ hiểu lầm rất dễ gây ra tin đồn náo loạn Ngu Phủ.

Đây chẳng phải muốn nàng ta gánh tội lừa gạt chủ tử, nói dối lại thêm gây tin đồn thất thiệt sao? Tô Tiểu Ngạn khóc hết nước mắt hòng giải hàm oan nhưng nhìn thấy Tô Hành Ý khuân mặt dần lạnh đi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng Tô Tiểu Ngạn liền hiểu nàng ta khó sống qua nổi đêm nay.
"Cha! Con...!"
Thấy Ngu Vĩnh An tiến lên lại có ý phân trần Tô Tiểu Ngạn liền cảm thấy nguy cơ, nhanh chóng bắt lấy tay hắn lại, thật tâm khẩn cầu:
"Nhị thiếu gia, người đừng nói nữa! Thật lòng...!cầu người đừng nói nữa mà! "
Nhìn bộ dáng này của nàng ta có vẻ như đã thực sự bị doạ sợ tới mất mật, Ngu Vĩnh An thấy vậy ngoài mặt sợ hãi trong tâm lại rất ý vị thưởng thức một cảnh nữ nhân khóc lóc ỉ ôi này.

Ai bảo nữ nhân này dám trốn đứng một bên nhìn hắn bị người sỉ nhục đánh mắng, thái độ này của nàng ta khiến Ngu Vĩnh An rất tức giận nhưng nghĩ tới người còn có giá trị hắn liền âm thầm ra hiệu cho Tô Hành Ý, một bên chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
Thế nhưng Tô Hành Ý trên cao lại không hề có ý nhượng bộ, cậu nhìn Tô Tiểu Ngạn bằng ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng nói:
"Đủ rồi! Người đâu! Đem 5 lượng bạc trắng ra đây! "
Tô Hành Ý đột nhiên thay đổi tâm thế khiến cả Tô Tiểu Ngạn lẫn Ngu Vĩnh An đều bất ngờ trước hành động này của cậu.

Chưa đợi cả hai tỉnh táo lại đã thấy có người đem bạc tới, Tô Hành Ý thuận thế nhận lấy ném tới bên chân nữ nhân, giọng vẫn ám trầm như cũ:
"Cầm lấy rồi mau cút đi! Ngu Phủ này không chứa loại hạ nhân như ngươi! "
"Cha"
"Đại phu nhân"

Tô Tiểu Ngạn cùng Ngu Vĩnh An đều thất kinh hét lớn, cả hai vẻ mặt không thể tin được nhìn Tô Hành Ý.

Nhất là Tô Tiểu Ngạn đã sớm bị doạ sợ tới hồ đồ quên luôn lỗi lầm đúng sai vội vã nhận hết tội về mình.
"Đại phu nhân, nô tỳ biết sai rồi! Cầu người tha cho nô tỳ một lần này! Nô tỳ không dám nữa thực sự không dám nữa mà! "
Nữ nhân thất thanh khóc lóc, dập đầu cầu xin Ngu Vĩnh An thấy tới đây là dừng được rồi nhưng Tô Hành Ý vẫn cố chấp còn trừng ngược lại hắn.
"Cha, người nghĩ lại đi được không? A Thuý tỷ tỷ, tỷ ấy...!"
Ngu Vĩnh An nỉ non cố níu lấy một tia thương xót từ Tô Hành Ý nhưng đáp lại hắn chỉ là một chất giọng lạnh băng, hàn ý:
"Có phải ta nuông chiều con quá con liền muốn trèo lên đầu ta ngồi luôn không? "
Nghe lời này Ngu Vĩnh An liền hiểu Tô Hành Ý vì chuyện này của hắn mà thực sự tức giận, hắn cũng biết lỗi nhưng cũng không thể để con gái nhà người ta nhận tội thay được nên hắn chỉ đành xuống nước trước:
"Vậy...!người chỉ phạt gậy tỷ ấy thôi được không? Đừng đuổi tỷ ấy đi mà! "
Tô Hành Ý không nói chỉ chăm chăm nhìn Ngu Vĩnh An, Tô Tiểu Ngạn biết đây là lúc nàng ta nên im lặng vì thế cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể âm thầm nuốt nước mắt vào trong để Ngu Vĩnh An thay nàng ta giải quyết chuyện này.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng một hồi lâu cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của Tô Hành Ý cùng lời được nói ra bằng âm mũi của cậu:
"Được rồi! Phạt nàng ta 30 trượng cảnh cáo! Lần sau tái phạm nhất quyết không tha! "
"Đa tạ cha khai ân"
"Đa tạ đại phu nhân khoan dung! "
Tô Tiểu Ngạn được người ân xá trong lòng cảm kích không nguôi, cuối cùng trái tim treo trên cành cao của nàng ta cũng được người trả lại.

Một màn vừa rồi thực sự doạ cho Tô Tiểu Ngạn sợ tới xanh mặt, thiết nghĩ cả nửa đời sau nàng ta cũng không dám nhờ Ngu Vĩnh An thanh minh hộ nữa.

Hiện tại cũng vậy, Tô Tiểu Ngạn sợ hắn lại mở miệng nói ra điều gì đấy phật lòng Tô Hành Ý liền nhanh chân đi lĩnh phạt bỏ mặc Ngu Vĩnh An rất ân cần bên cạnh hỏi thăm.
Bị Tô Tiểu Ngạn cho ăn bơ Ngu Vĩnh An tủi thân ra mặt, đợi tới khi nàng ta bị người đưa đi hoàn toàn khuân mặt hắn đã ngay lập tức thanh đổi, Ngu Vĩnh An làm một mặt hờn dỗi quay lại trừng Tô Hành Ý, thấy cậu vẫn rất bình thản uống trà hắn liền vờ tức giận nói:
"Thành Thành! Vừa rồi cậu làm vậy là có ý gì hả? Có biết nữ nhân kia rời đi tỷ muội của tôi liền hết đường thoát hay không? "
"Tỷ muội tốt? Anh từ khi nào lại có tỷ muội tốt ở đây vậy hả? "
Ngu Vĩnh An chưa giận người được bao lâu đã bị Tô Hành Ý giận ngược lại.

Tô Hành Ý biết Ngu Vĩnh An mới xuyên qua đây lấy đâu ra tỷ muội tốt mà quan tâm với lại cậu vẫn còn chưa nguôi giận việc hắn tự ý rời phủ, tới chùa Linh An một mình đâu.
"Anh nhìn lại bản thân mình đi kìa! Mới đi ra ngoài có mấy tiếng đồng hồ đã thành ra như thế này sợ mệnh chưa đủ dài hay gì? "
Tô Hành Ý miệng không ngừng trách mắng Ngu Vĩnh An rất ra dáng một bậc trưởng bối nên có mà Ngu Vĩnh An thì đang khóc lóc trong lòng nhớ tới tiểu bảo bối năm xưa vẫn luôn ôm chân hắn gọi An An một cách nhu mì.

Thực sự từ lúc gặp lại cậu Ngu Vĩnh An đã sớm nhận ra tính cách người này thay đổi rất nhiều so với kiếp trước, khi vẫn còn là Trác Thành cậu mềm mại đáng yêu bao nhiêu thì khi trở thành Tô Hành Ý lại nghiêm túc, bá đạo bấy nhiêu.

Rõ ràng kiếp trước Ngu Vĩnh An cũng thường xuyên gây chuyện bên ngoài nhưng Tô Hành Ý chưa bao giờ quát nạt hắn như vậy ngược lại còn là tiểu bạch hoa ở bên dỗ dành, an ủi hắn, thương tiếc cho hắn.
Nhưng cũng không thể trách Tô Hành Ý quá nghiêm cẩn với hắn bởi kiếp trước kiếp này khác biệt.

Trước Ngu Vĩnh An là một người đàn ông cao lớn trưởng thành dù cho có gây náo loạn bên ngoài bao nhiêu thì cũng đủ khả năng tự chịu trách nhiệm với hành động của mình còn hiện tại hắn là một thiếu niên 15 tuổi vẫn còn nằm dưới sự quản giáo của trưởng bối trong gia đình, còn là một ca nhi chưa xuất giá nếu để người ngoài biết hắn thường hay đi lang thang lêu lổng ngoài phố thanh danh chắc chắn sẽ bị người hạ thấp.

Tô Hành Ý biết Ngu Vĩnh An sẽ chẳng mấy quan tâm tới chuyện đó nhưng dù sao cả hai cũng là tri kỉ hai kiếp cậu thực sự không muốn hắn chịu thiệt trước mặt người khác nhất là khi cậu hoàn toàn có khả năng bảo vệ hắn.

Chưa kể tới thân thể mới này của Ngu Vĩnh An là một ca nhi thân mang đầy bệnh tật chứ không phải một người đàn ông có sức lực uy vũ như kiếp trước, hắn cũng không thể lấy sức mình mà chống chọi với chục tên nam nhân khác hay làm mấy hành động nghịch ngu tự hại mình được, cơ thể này chắc chắn sẽ chống đỡ không nổi.

Mà điều khiến Tô Hành Ý lo nhất vẫn là sợ không cẩn thận một ngày nào đó Ngu Vĩnh An bị người ngoài bắt mất thì biết phải làm sao, cậu đã sống ở đây hơn 20 năm biết rõ Đại Minh Quốc là một quốc gia bảo thủ, chỉ cần ca nhi bước qua cửa phủ nhà người ta chính là đã gả đi không đòi lại được.

Nhớ tới Tĩnh vương phủ bên kia hôm trước mới gửi bái thiếp kết thân tới nội tâm Tô Hành Ý lại nổi lên một trần sóng dữ cuồn cuộn, tức giận trong lòng cứ thế bộc phát hết ra ngoài:
"Uỷ khuất cái gì hả? Bộ anh thấy ấm ức lắm sao? "
Đột nhiên bị người chỉ thẳng mặt mà mắng Ngu Vĩnh An có chút đơ cứng không biết phải làm sao riêng Tô Hành Ý vẫn rất căng, cậu đứng bật dậy liên tục chọt vào người hắn, nói:
"Nhìn lại bản thân mình đi khi đi là cái dạng gì mà về lại thành ra thế này hả? "

"Đây nữa, đây nữa" - Tô Hành Ý chỉ vào mấy vết thương trên người Ngu Vĩnh An - "Cả người không có chỗ nào lành lặn luôn này! "
"A...!a...!"
Ngu Vĩnh An bị chọt đau không dám hét lớn chỉ có thể ai oán kêu lên mấy tiếng, nếu là hắn cùng Tô Hành Ý trước kia chắc chắn sẽ đang ôm nhau mà dỗ dành an ủi rồi nào đâu thành ra thế này.
"Ay shh"
Đột nhiên Tô Hành Ý đụng trúng vai Ngu Vĩnh An khiến hắn đau đớn khẽ hít lấy một ngụm khí lạnh, Tô Hành Ý thấy vậy cũng nhận ra có điểm không đúng ngừng động tác đánh người lại nghi hoặc hỏi:
"Anh sao vậy? "
"Haha! Không sao đâu mà! Aya! "
"Sao vậy? Đụng phải chỗ nào đau sao? "
Trước ánh mắt dò hỏi của Tô Hành Ý, Ngu Vĩnh An vậy mà dám ảo tưởng đánh lừa được cậu, cậu theo vị trí nhớ tới đưa tay lên nắm chặt một bên vai của hắn thấy hắn kêu lên đau oai oái.

Nhìn ra phía sau không nghĩ tới lại thấy trên bạch y trắng muốt là một mảng đỏ tươi loang lổ.
"Máu? Sao lại có máu ở đây? Mau cởi y phục ra cho tôi xem, nhanh lên! "
Tô Hành Ý kinh hách kêu lên, khuân mặt ngập tràn lo sợ, vội vã đưa tay ra kéo Ngu Vĩnh An lại xem cho rõ ràng nhưng hắn lại có ý phản kháng khẽ nắm lấy bàn tay đặt trên vai kéo ra, bất lực lên tiếng vỗ về cậu:
"Không...!Không sao thật mà! "
Trong khi Tô Hành Ý đang lo lắng không thôi Ngu Vĩnh An vậy mà vẫn còn gượng cười với cậu, lời vỗ về kia của hắn không chỉ không có tác dụng ngược lại còn chọc tức Tô Hành Ý khiến cậu càng kiên quyết muốn xem vết máu trên y phục vì sao mà có.
"Tôi bảo anh cởi ra cho tôi xem mà...!A! Sao lại bị thương nặng như vậy? Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này hả? Anh mau nói đi! "
"Ấy"
Ngu Vĩnh An bị thương nặng không chống lại sức của người khoẻ mạnh cuối cùng cũng chỉ có thể bi hãi mặc cho Tô Hành Ý kéo áo xuống để lộ vết thương dữ tợn trên xương cánh bướm bên phải ra cho cậu nhìn.

Thấy vết thương mở miệng dữ tợn không ngừng tứa ra máu Tô Hành Ý bi thương tới mức phát khóc.

Hai mắt cậu đỏ hoe tức giận trừng Ngu Vĩnh An như muốn hỏi hắn làm cái gì khiến bản thân bị thương nặng tới vậy.

Ngu Vĩnh An không biết giải thích như thế nào chỉ biết cười trong bất lực.
"Tôi không biết...!"
Hắn tùy tiện nói, Tô Hành Ý liền cho đó là hắn đang cố ý nói cho qua chuyện liền tức giận đánh mạnh lên vai trái Ngu Vĩnh An, bi ai nói:
"Nói dối! Nói dối! Sao anh dám nói dối tôi? "
"A! A! Cái này...!là từ trước khi tôi xuyên tới đã có...!thực sự tôi không biết mà...!"
Ngu Vĩnh An ai oán kêu lớn, lời hắn nói nửa thật nửa giả dù sao hắn cũng chưa từng nói với Tô Hành Ý bản thân có ký ức của Thôi Chỉ Lục mà chỉ đơn thuần nói đây là một cuốn tiểu thuyết không hơn không kém.

Tô Hành Ý nghe vậy cũng tin tới 7 phần khi nhìn lại vết thương trên lưng hắn cậu thương xót chạm nhẹ lên đó thấy hắn run rẩy cậu liền ấm ức tới mức muốn mắng người nhưng lời tới bên môi lại thu lại.

Vội vàng mãi Tô Hành Ý mới nhớ tới vết thương chảy máu quá nhiều không nhanh chóng chứa trị kịp thời chỉ sợ sẽ để lại sẹo mất:
"Người đâu mau gọi đại phu tới đây cho ta! Nhanh lên! "
Song quay lại Tô Hành Ý lấy từ bên hông một chiếc khăn tay nhẹ lau đi dòng máu chảy dài trên lưng hắn, chợt cậu nhận ra màu máu này có chút khác thường.

Tô Hành Ý nghi ngờ nhìn Ngu Vĩnh An, biết chắc nếu bản thân cố dò hỏi đối phương cũng sẽ chỉ trả lời qua loa lấy lệ cậu liền cố đè ép nỗi sợ hãi nơi đáy tim, lấy dáng vẻ bản thân coi là bình thường nhất âm thầm dò hỏi Ngu Vĩnh An:
"Anh đó, sao lại không nói cho tôi biết chuyện này chứ hả? Vết thương nặng như vậy rốt cuộc là từ đâu mà có chứ? "
Ngu Vĩnh An khẽ khựng người lại một chút, có vẻ hắn đã nhận ra suy nghĩ của Tô Hành Ý nhưng lại không có ý nói sự thật cho cậu biết.

Chỉ là vật chứng ngay trước mắt dù hắn có chối cãi cũng chỉ khiến cậu mang theo nỗi lo trong lòng.

Vì thế Ngu Vĩnh An suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định nói sự thật:
"Hehe! Là bị trúng độc ấy mà! "
Tô Hành Ý thoáng giật mình, dù cậu đã sớm nhận ra vết thương trên lưng hắn không phải thương tích đơn thuần nhưng khi nghe thấy sự thật vẫn là không nhịn được chua xót trong lòng.

Đáng lẽ ra cậu phải nhận ra chuyện này sớm hơn mới đúng, từ ngày hôm trước khi ở chính sảnh Ngu Vĩnh Chương cùng Trương Địch Luân cũng đã từng nói về chuyện trúng độc của Ngu Vĩnh An nhưng ngày đó cậu vì quá vui vẻ khi được gặp lại hắn mà đã quên mất chuyện này.

Lại thêm thế chất hắn yếu nhược, khuân mặt tái xanh như vậy không có điểm nào là không nhìn ra đang mắc bệnh nặng cả, rõ ràng biết hắn hay đi sinh sự rước thiệt về thân vậy mà Tô Hành Ý vẫn không rút kinh nghiệm từ kiếp trước còn để Ngu Vĩnh An ra ngoài chạy loạn.

Hiện tại vết thương thành ra thế này cũng là một phần do cậu không tinh tế không nhận ra chuyện này sớm hơn nếu không Ngu Vĩnh An cũng sẽ không bước ra khỏi Ngu Phủ nửa bước càng sẽ không tự rước hoạ về thân như này.
Nhìn vết thương Ngu Vĩnh An vẫn không ngừng rỉ máu Tô Hành Ý áy náy không thôi, nước mắt bên khoé mi trực trào rơi vậy mà tên này vẫn còn có thể làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra điều này khiến cậu tức giận hận không thể để cho nam nhân này nhìn rõ bản thân đã thành ra cái dạng gì.
Tô Hành Ý liên tục đánh vào vai trái hắn hòng cảnh cáo:
"Hehe cái con khỉ! Trúng độc mà anh làm như bị muỗi cắn không bằng! "
"A! Cậu đừng đánh tôi nữa mà! Nhìn nó đáng sợ vậy thôi chứ chẳng nhằm nhò gì với tôi đâu! Cậu nên nhớ tôi trong tiểu thuyết chính là thần y tái thế, một vết thương nhỏ sao có thể hạ gục tôi được chứ! "
"Câm miệng! Mau ngồi xuống đi! "
Ngu Vĩnh An vẫn bình tâm như vại tựa như vết thương kia vốn không phải của hắn mà là của người khác, không những thế còn rất hào hứng đứng lên cử động thân thể múa máy đủ kiểu thể hiện trước mặt Tô Hành Ý kết cục vẫn là bị cậu kéo lại đánh cho một trận.

Đến khi Trương Địch Luân hớt hải chạy tới đã thấy Tô Hành Ý đang giúp Ngu Vĩnh An chặn máu chảy bên miệng vết thương lại còn thiếu niên thì uất ức ngồi quay mặt vào tường, tay ôm chặt vai trái bị người đánh tới đỏ bừng.

Trương Địch Luân không biết chuyện gì xảy ra chỉ là nghe tin Ngu Vĩnh An từ nơi tập trung dân tỵ nạn về bị thương rất nghiêm trọng liền nhanh chân chạy tới đây liền.

Lão không hề quan tâm tới bầu không khí quái dị giữa hai người kia chỉ một mực chạy tới xem xét cho Ngu Vĩnh An:
"Tiểu tổ tông của ta! Con làm gì mà lại thành ra thế này hả? "
Nhìn Ngu Vĩnh An không có chỗ nào là lành lặn Trương Địch Luân thực sự lo tới luống cuống tay chân.

Mới ngày hôm qua thiếu niên vẫn còn đoan chính phiêu dật hôm nay lại tàn tạ như thế này khiến người không thể không thương xót.

Thấy lão tới Ngu Vĩnh An cũng không quá kinh ngạc, đối diện với sự quan tâm nhiệt tình của lão cũng chỉ có thể cười gượng nói cho qua chuyện:
"Trương bá bá! Con không sao đâu mà! "
"Không sao là không sao thế nào! Cả người bầm tím hết thế này mà con còn nói không sao à? Mau lại đây để ta giúp con băng bó vết thương! "
Ngu Vĩnh An vừa nói xong đã bị người nạt lại, biết rõ đối phương là đang lo lắng cho hắn nhưng không thể không nói đến Trương Định Luân mắng người thực sự cũng không thua kém gì Tô Hành Ý khiến hắn cũng chỉ biết gượng cười mà không dám phản bác.
Còn Tô Hành Ý thấy Trương Địch Luân tới cũng nhanh chóng chỉ điểm cho lão:
"Mau kiểm tra nơi này trước đi! "
Cậu chỉ vào vết thương dữ tợn trên lưng hắn, Trương Địch Luân thấy vậy liền hiểu quy củ xem xét một hồi nói:
"Không sao đâu! Chỉ là miệng vết thương tạm thời vỡ ra, bôi dược lên liền không sao! "
Lão vừa nói vừa lấy dược trong hộp thuốc ra bôi lên cho Ngu Vĩnh An, đây là lão làm theo phương thuốc điều chế cao Bát Dung nhưng cải tiến thêm một chút, công hiệu so với loại cũ chỉ có hơn chứ không có kém.

Quả nhiên sau khi dược được bôi lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lượng máu chảy ra dần ít đi cho tới khi ngừng hẳn mới.

Tô Hành Ý thấy vậy liền vui mừng ra mặt nhưng sắc mặt Trương Địch Luân vẫn âm trầm như cũ, lão nghiêm túc cảnh cáo Ngu Vĩnh An:
"Aiya cái tên nhóc này! Thuốc giải độc Hàn Minh Trùng khoảng hai ngày nữa mới có thể điều chế được con cứ thế này ta sợ dược còn chưa có người đã chết trước rồi! Sau này không được phép như vậy nữa biết không? "
"Trương đại phu, vì sao dược hai ngày nữa mới có? "
Tô Hành Ý nghi hoặc hỏi, Ngu phủ cũng chính là một dược cốc thu nhỏ chỉ cần người muốn sẽ liền có cũng không nhất thiết phải chờ đợi lâu như vậy.

Chưa kể vết thương Ngu Vĩnh An lớn như vậy cậu sợ hắn sẽ không chờ được tới ngày đó mất.
Trương Địch Luân biết nỗi lo ngại của Tô Hành Ý nhưng chính lão cũng bất lực chỉ có thể bất mãn tố cáo:
"Có oán cũng là oán Lý Thu Sinh quá giảo hoạt, gã đã bán hết dược quí trong mấy xe hàng đầu tiên, trong đó có vài loại dược liệu có trong phương thuốc mà Tiểu Lục đưa cho ta.

Hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợt dược liệu lần sau nhập tới mới được! "
Nghe người nhắc tới Lý Thu Sinh, Tô Hành Ý nghiến răng nghiến lợi cố kìm nén cơn tức giận xuống dưới đáy lòng.

Nhờ gã mà cậu lỗ không ít tiền, công sức cũng đổ sông đổ bể hết mà tiền đã sớm vào sòng bạc không đòi lại được Tô Hành Ý cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chấp nhận tất cả.

Chờ tới khi Ngu Vĩnh An không cần gã nữa cậu thề sẽ không tha cho tên nam nhân đốn mạt này.
Một lúc sau Ngu Vĩnh An đã được người băng bó vết thương cẩn thận có thể quay trở về nghỉ ngơi thế nhưng Trương Địch Luân vội gọi hắn lại, ngập ngừng một hồi lão hỏi:
"Tiểu Lục! Phương thuốc đó của con là thật? "
Ngu Vĩnh An có chút mơ hồ trước câu hỏi đột ngột này sau hắn cẩn trọng nghĩ lại một lượt khuân mặt mới biến đổi từ khó hiểu mơ hồ sang minh bạch:
"À phải! Đó là thật! Trương bá bá, người thấy có gì không đúng sao? "
"Không phải, ta chỉ là nhớ cha con từng viết...!"
Trương Địch Luân ngập ngừng không nói rõ lão cũng không biết phải giải thích làm sao, chuyện cũng đã từ mấy năm trước.

Khi đó lão tới thăm Thôi Túc y cũng chính là đang ghi phương thuốc giải của độc Hàn Minh Trùng, bên trong ghi rõ cần có cánh hoa của Hoả Linh Tây Chí nhưng trong phương thuốc của Ngu Vĩnh An lại ghi là nhụy hoa lão thực sự không rõ là bản thân nhớ nhầm hay thiếu niên viết sai chỉ là để đề phòng bất trắc lão vẫn nên hỏi lại cho rõ ràng:
"Tiểu Lục! Nếu ta nhớ không lầm muốn giải độc cần phải có cánh hoa sao hiện tại lại đổi thành nhuỵ hoa? Liệu phương thuốc này có sai sót...!"
"Không sai đâu ạ! " - Trương Địch Luân chưa nói xong Ngu Vĩnh An đã cắt lời - "Con hiểu ý của người, Trương bá bá đã từng nhìn thấy phương thuốc trong tay cha con nên mới tự tin giúp con như vậy nhưng phương thuốc này không sai đâu ạ! Đây là trước khi người rời đi đã viết ra một phương pháp mới tốt hơn, đỡ tốn dược liệu hơn nên bá bá không cần phải lo lắng đâu! "
Ngu Vĩnh An nói xong Trương Địch Luân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thấy mi tâm lão gia tử dãn ra thiếu niên nói tiếp:
"Với lại dược liệu còn thiếu để chữa bệnh cho Dụ ca là cánh hoa Hoả Linh Tây Chí như vậy vừa hay vẹn cả đôi đường! "
"Tiểu Lục! "
Trương Địch Luân ánh mắt mang theo loại cảm xúc khó nói thành lời nhìn Ngu Vĩnh An nhưng hắn vẫn như cũ điềm đạm nói:
"Người là nghĩa huynh của cha con vậy Dụ ca cũng là ca ca của con! Đều là người trong nhà bá bá không cần quá câu lệ! "
Lời nói của Ngu Vĩnh An hết sức chân thành khiến Trương Địch Luân cảm động không thôi, theo sau đó lại là hổ thẹn bởi chính lão còn chưa làm được gì cho thiếu niên vậy mà lại nhận ân huệ lớn này.
"Tiểu Lục! Chỉ cần dược liệu tới ta chắc chắn sẽ giúp con bào chế thuốc giải...!Làm cho con trước! "
Trương Địch Luân kích động tới mức nói năng lộn xộn, dù sao từ Thôi Túc tới Thôi Chỉ Lục, Trương gia nhà lão đều là nhờ ân huệ đối phương tuyệt nhiên không thể qua loa đối đãi nhưng Ngu Vĩnh An thấy vậy cũng chỉ có thể cười trừ bởi hắn chưa bao giờ mong Trương Địch Luân sẽ trả lại cho hắn bởi kiếp trước lão đã trả đủ cho cha con Thôi Chỉ Lục rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc