CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


"Cái tên dã nhi tử đó khi nào mới tới đây hả? Ta đợi đã nửa canh giờ rồi mà hắn vẫn chưa tới? " - Ngu Trầm đập bàn đứng dậy tức giận quát lớn.
Thường ngày Ngu Trầm dùng cơm đều là ở viện tử của bản thân nhưng hôm nay lại nghe tin Tri Đình Ức vừa hưu thê tâm tình không giấu nổi kích động mà muốn ăn mừng một phen.
Vừa hay Tô Hành Ý lại cho người tới mời dùng cơm, tâm tình ả tốt vì thế cũng đồng ý tới.

Ai ngờ vừa ngồi xuống bàn đã bị Tô Hành Ý ra lệnh phải đợi Ngu Vĩnh An mới được ăn.
Cái tên Ngu Vĩnh An vừa được thốt ra tâm tình vui tươi của ả như gió xuân mà bay sạch.
Thậm chí ả còn muốn đứng lên chất vấn vì sao phải đợi tên dã nhi tử đó? Sao ả phải nghe lời Tô Hành Ý?
Mẫu thân ả ngồi bên cạnh lúc này không hiểu vì sao lại lặng lẽ kéo tay ả lại như muốn nói ả không nên làm to chuyện.

Dù ả cảm thấy mẫu thân có phần kỳ lạ, bình thường ả có gào thét đập phá ra sao người cũng không can ngăn vậy mà hôm nay lại khác.


Người không chỉ trầm tính hơn mà tay nắm tay ả cũng siết chặt lại khiến ả rất đau.

Thấy vậy ả cũng không tiện hỏi chỉ có thể ấm ức ngồi xuống.
Cả Ngu Vĩnh Chương khi tới cũng không nói không rằng ngồi đợi theo, đôi lúc còn thấy y trừng ả mấy cái khiến ả chột dạ không dám nhìn thẳng.
Nhưng chờ đợi hơn nửa canh giờ Ngu Vĩnh An ngay cả cái bóng cũng không chịu xuất hiện khiến Ngu Trầm mất hết kiên nhẫn.
Tô Hành Ý lạnh nhạt nhìn Ngu Trầm, ả khó hiểu nhíu mày.
Ngu Vĩnh Chương mãnh liệt hơn, y trừng ả, thanh thanh lãnh lãnh nói:
"Không chờ được thì đừng ăn nữa, dù sao bữa cơm này cũng không phải chuẩn bị cho muội"
"Huynh...!"
Ngu Trầm bị Ngu Vĩnh Chương mắng cho ngớ người, y cùng ả tuy rằng không cùng mẫu thân sinh ra nhưng quan hệ cũng được coi như khá tốt.

Đôi lúc y còn cưng chiều ả hơn cả vậy mà hiện tại lại lớn giọng mắng ả vì một người mà suốt những năm qua y còn chẳng thèm để tâm tới.
Khoé mắt ả đỏ lên vì tức giận, ả còn chưa kịp nói đã bị Ngu Vĩnh Chương cướp lời:
"Còn nữa, Vĩnh An là ca ca của muội sau này đừng gọi đệ ấy dã nhi tử này dã nhi tử nọ nữa.

Nếu không...!Haiz! Đúng thật là chẳng ra thể thống gì"
Chuyện Ngu Trầm ra tay đánh Ngu Vĩnh An, để lại trên mặt hắn một vết thương lớn khiến Ngu Vĩnh Chương tức giận không thôi.


Hiện tại mới chỉ đợi người một lúc liền bát nháo càng khiến y không nhịn được mà thất vọng về ả.
Vốn còn muốn giáo huấn Ngu Trầm một trận nhưng đại thiếu gia Ngu Gia từ xưa tới nay nổi tiếng là cưng chiều muội muội.

Nên vừa thấy người rưng rưng muốn khóc, lại nhìn thấy trên tay ả in rõ 3 vết roi đỏ ửng liền không nói được thêm lời nào chỉ đành bỏ qua cho ả lần này.
Vừa hay lúc này có người bước vào, không nhanh không chậm lên tiếng:
"Mọi người đều ở đây sao? "
Tất cả đều không tự chủ mà quay mặt nhìn ra cửa, bóng dáng thiếu niên mặc bạch y từ từ tiến vào.

Dung mạo dù đã bị hủy nhưng nụ cười chân thành cùng giọng nói dịu nhẹ của Ngu Vĩnh An như gió thu thổi nhẹ khiến người không thể chán ghét hắn được.
Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương vừa thấy hắn tới bộ mặt nhăn nhó, khó ở liền ném ra sau lưng, nhiệt tình tiếp đãi hắn.
"Vĩnh An! Đệ tới rồi? "
"Anh Nhi! Mau tới đây ngồi cạnh ta"

"Là ta thất lễ, tới muộn rồi"
Ngu Vĩnh An thấy hai người nhiệt tình như vậy cũng không tiện từ chối, hắn bình thản đi tới ngồi giữa cả hai.

Còn không quên tỏ ý hối lỗi.
Không khí xung quanh bỗng chốc thay đổi, tiếng người cười nói vang vọng khắp phòng lớn khiến bầu không khí trầm lắng ban đầu tan biến trong chốc lát.
Nhưng hai mẫu tử Ngu Trầm bên lại khác biệt, một người thì trầm lặng, an tĩnh ăn phần của mình.

Người còn lại nhìn cái khung cảnh vườn hoa nở rộ, bướm lượn đầy mình giữa ba con người kia mà thầm khinh bỉ.
Ngu Vĩnh An khó khăn nuốt đồ ăn xuống, cái khung cảnh một bữa ăn hai bầu tâm trạng này là sao? Chưa kể tới Ngu Trầm, cô đừng có kiểu vừa ăn được một miếng liền trừng ta một lần được không? Ăn cơm trong tình cảnh như thế áp lực lắm đấy!.


Bình luận

Truyện đang đọc